Anh Hận Anh Yêu Em

Mùa hè năm thứ hai, Hình Khải hoàn thành khóa học ở Học viện Quân sự một cách hết sức thuận lợi, được chuyển thẳng lên Học viện Ngoại giao Bắc
Kinh với thành tích xuất sắc. Hình Khải biết bố sẽ giơ cả hai tay hai
chân lên tán thành việc anh học nâng cao. Nói gì thì nói, làm bố ai
chẳng muốn con trai mình một bước lên mây? Tuy nhiên, suy nghĩ của anh
rất đơn giản, chỉ vì anh không muốn ở trong quân ngũ nữa nên mới ép mình tiếp tục gặm sách như thế. Nhưng, như vậy anh lại phải học thêm bốn năm nữa.

Hình Phục Quốc trống dong cờ mở đón con trai trở về, không khí hào hùng vui vẻ như chính ông mới là người thắng trận.

Hình Dục lại lặng lẽ đứng bên cạnh Hình Phục Quốc, thon thả mềm mại.

Một năm xa cách, Hình Khải cứ nghĩ rằng mình sẽ quên cả dáng hình cô, nhưng sự thật chứng minh, anh không những không quên được cô mà hình bóng cô
càng lúc càng khắc sâu hơn trong tim anh.

Sau khi về đến nhà, Hình Khải ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn, về nhà vẫn là thoải mái nhất.

Bữa tối rất thịnh soạn, Hình Dục đã bắt đầu chuẩn bị từ ngày hôm qua rồi.


Hình Khải nhìn thức ăn trên bàn, cơm ở nhà vẫn là ngon nhất. Lại quay sang
nhìn Hình Dục dịu dàng hiền thục, đột nhiên anh cảm thấy thế này cũng
tốt. Đàn ông mong đợi điều gì, chẳng phải là có một người phụ nữ ở bên
yêu thương chăm sóc mình hay sao?

Dù sao sớm muộn gì cũng phải lấy cô, chi bằng tận hưởng đi vậy.

“Này, đợi khi anh đủ hai mươi hai tuổi, chúng ta kết hôn nhé?”

“Sao đang ăn tự nhiên lại nói tới chuyện này?” Hình Dục đứng dậy xới cơm cho anh, chỉ coi như một câu nói đùa.

Hình Khải tặc tặc lưỡi, những lúc anh nhàn rỗi không có việc gì làm thường
ngồi phân tích tâm lý của Hình Dục. Theo phán đoán của anh, chính vì cô
biết rõ chồng tương lai của mình là anh nên cô mới không suy nghĩ đến
vấn đề yêu hay không yêu, dù sao cô cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác,

nên có lẽ không có cảm giác nguy hiểm?

“Này, em đừng nghĩ
anh nhất định sẽ lấy em. Giờ anh không còn là đứa trẻ con đít xanh phải
nghe theo sự sắp xếp của bố nữa, bố làm gì còn phải nhìn sắc mặt anh
biết không hả?” Hình Khải sa sầm sắc mặt, người con gái này thật không
biết điều, anh sẽ không để tâm tới cô như thế nữa.

Hình Dục sững lại, bình tĩnh nói: “Ồ!”

Hình Khải cười ha hả, cảm thấy đắc ý trước sự khiêu khích đầy biến thái của mình.

“Em giận rồi phải không?”

“Không.” Hình Dục ngồi trở lại ghế, chậm rãi uống canh.

“Chắc chắn giận rồi, mặt xanh lét kia kìa.” Hình Khải cười gian xảo.

Hình Dục vô thức đưa tay lên sờ sờ má, mím môi không nói.

Hình Khải đang hào hứng, còn cô lại có bộ dạng buồn chán thế kia, thật khiến người ta mất hết ý chí chiến đấu, vô vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận