Ba ngày nay, Hình Khải không nói với Hình Dục câu nào, Hình Dục lại bận
rộn thi cử. Đang lúc ngủ say, di động của anh đổ chuông, nhìn số máy lạ, Hình Khải miễn cưỡng nhấc máy.
Người ở đầu dây bên kia nhiệt tình hăng hái nói lời cảm ơn, còn mời Hình Khải nhất định phải nể mặt đi dùng cơm cùng ông ta.
“Chú An, chú khách sáo quá, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Đối với bậc trưởng
bối, Hình Khải là một đứa trẻ lễ phép. Anh chỉ giúp An Dao một việc nhỏ, đưa cậu em họ đang bị tạm giam của cô ra khỏi sở cảnh sát, thế mà nhà
họ An liên tục gọi điện thoại tới nói lời cảm ơn, chỉ trong vòng ba
ngày, Hình Khải gần như đã nhận hết điện thoại của cô dì chú bác An Dao.
An Dao đón lấy di động từ tay bố: “Hình Khải, anh hãy đồng ý đi, nếu không cả nhà em sẽ thấp thỏm không yên.”
Hình Khải không nhớ nổi những gì mình đã nói với An Dao vào buổi tối say
khướt ấy, nhưng khi anh tỉnh lại thấy mình nằm trên giường An Dao, anh
kinh ngạc, có điều quần áo vẫn còn chỉnh tề mặc nguyên trên người.
Nhưng, rõ ràng anh đã nói với An Dao rằng quan hệ giữa anh và Hình Dục không
phải là quan hệ anh em đơn thuần, có điều An Dao nghe thì có nghe nhưng
không hiểu, hay tối hôm đó anh đã nói những điều không nên nói?
“Hình Khải, anh còn ở đó không?”
Hình Khải nhìn đồng hồ, hay là nhân tiện hôm nay nói cho rõ ràng mọi chuyện: “Còn, em đang ở trường à?”
“Vâng, buổi chiều hôm nay không có tiết, anh… đến đón em nhé?”
“Hình Dục, Hình Dục có đi học không?” Hình Khải lúng túng hỏi.
An Dao ngập ngừng, tỏ vẻ quan tâm: “Có ạ, anh muốn nói chuyện với cô ấy không, cô ấy đang đứng ở cửa lớp. Anh đợi chút…”
“Không cần!” Hình Khải giật giọng ngăn lại, rồi dịu dàng nói tiếp: “Anh đến đón em, em ở trường đợi anh.”
Sau khi cúp máy, Hình Khải hít một hơi thật sâu, mấy hôm nay anh đã nghĩ
rất nhiều rồi. Đàn ông nên có khí khái của người đàn ông, cần phải học
cách cầm lên được thì cũng đặt xuống được, quyết không để Hình Dục cười
vào mũi.
***
Bên ngoài cổng trường Đại học Y.
Vào thời buổi xã
hội đang phát triển như hiện nay, người đàn ông ngồi sau vô lăng một
chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền sẽ trở thành tiêu điểm trong những cuộc trò chuyện của đám nữ sinh, huống hồ đây lại là một chàng trai trẻ vẫn
còn độc thân. Hình Khải lại là người chiếm được cả hai ưu thế này.
Anh lái một chiếc xe đua màu đỏ chói mắt, ánh mặt trời phản chiếu lên lớp
sơn xe bóng loáng, nhức nhối tới mức khiến người ta ghen tị. Ngay từ
thời còn học ở Học viện Quân sự, anh đã nhờ thư ký của bố đặt mua kiểu
xe này từ nước ngoài, đợi gần nửa năm, sáng hôm nay cuối cùng cũng nhận
được chìa khóa của chiếc xe mới. Hình Khải biết mình phô trương hơi quá, nhưng anh hoàn toàn không tán đồng việc coi hành động này là biểu hiện
của sự ngạo mạn, thỉnh thoảng cũng phải nâng mình lên một tí, chính là
vì để mình không có đường mà lùi.
Hình Khải nhìn đám nữ sinh xung
quanh qua cặp kính râm, xinh đẹp có, duyên dáng có, đáng yêu có, khí
chất có… Đột nhiên, anh giật mình tỉnh ngộ, anh vừa tròn hai mươi mốt
tuổi, chẳng có gì là không thể được, bao gồm cả tình yêu.
Nghĩ tới đây, hơi thở anh nhẹ nhàng hơn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
***
An Dao còn chưa ra khỏi cổng trường đã nghe thấy đám con gái bàn tán xôn
xao về anh chàng đẹp trai ngoài cổng, mồm năm miệng mười nhao nhao đoán
xem cô gái nào may mắn được ngồi lên xe của anh. Khi An Dao tò mò chạy
ra ngoài cổng trường để xem, khi cô nhìn rõ người ngồi trong xe là ai,
vào giây phút ấy cô xác định chắc chắn mình đã yêu Hình Khải mất rồi.
Cùng lúc ấy, anh cũng nhìn thấy Hình Dục. Xe hôm nay mới được đưa tới nhà
anh, hiển nhiên, Hình Dục vô duyên vô cớ trở thành người ngồi thử xe đầu tiên.
Đương nhiên, Hình Dục cũng chẳng suy nghĩ vẩn vơ tới mức cho rằng Hình Khải tới đón mình, cô quay người bỏ đi, càng lúc càng xa.
An Dao nhìn bóng lưng xa dần của Hình Dục, từ sau khi cô biết quan hệ giữa Hình Khải và Hình Dục không phải là quan hệ anh em, cô cố gắng hạn chế
đi cùng Hình Dục, Hình Dục cũng chẳng tới rủ cô cùng đến nhà ăn, không
biết do Hình Dục quá lý trí hay là cô ấy khinh thường không thèm coi
mình là kẻ địch. Tóm lại thì Hình Dục chưa thấy có dấu hiệu khiêu chiến.
Hình Khải thấy An Dao vẫn đứng im tại chỗ, liền bấm hai hồi còi.
Thế là, trước bao con mắt đổ dồn về phía mình, An Dao đi thẳng tới chỗ Hình Khải, mỗi bước đi, cô đều tự cổ vũ mình: “Cố lên An Dao! Mày nhất định
sẽ nắm giữ được trái tim của người con trai này.”
Hình Dục không đợi
xe đưa đón tới, tự mình chen lên một chiếc xe buýt chật như nêm, cô nắm
lấy tay vịn, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo bóng chiếc xe màu đỏ rực
ấy. Chẳng ai muốn phải chen chúc trên xe buýt chật chội nóng bức, nhưng, đây mới chính là cuộc sống của cô.
Gần tối, Hình Khải cho xe dừng
lại bên hồ, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. An Dao không làm phiền anh, ngoan ngoãn ngồi cách anh khoảng hai mét, yên lặng như không khí.
Cho đến khi màn đêm sập xuống, khi Hình Khải đứng dậy định đi,
An Dao mới khẽ gọi anh từ phía sau, cười ngọt ngào, đưa cho anh một chai nước suối.