Anh Hận Anh Yêu Em

Người đàn ông từng hừng hực sức sống, giờ đây bỗng trở nên tiều tụy khổ
sở, mà cho dù là thế, anh lại không thể trốn vào một góc nào đó mà gặm
nhấm nỗi đau, vẫn phải mặt mày tươi tỉnh đón tiếp đại sứ các nước.

“Hình Khải, Hình Khải… cậu phải cố gắng lên! Tiểu Dục không sao đâu, khả năng võ công của cô ấy khá lắm, cậu còn nhớ không? Chỉ một chưởng của cô ấy
thôi mà khiến tôi ngã chổng vó, vì vậy cô ấy nhất định sẽ không sao đâu! Phải rồi, cả ngày cậu chưa ăn gì đúng không, hôm nay tôi mời! Ha ha…”
Phó Gia Hào cố tỏ ra vui vẻ.

Hình Khải nằm bò trước bàn làm
việc, chẳng nghe lọt tai bất kỳ lời an ủi nào, trừ phi lúc này Hình Dục
nguyên vẹn khỏe mạnh đứng trước mặt anh, nếu không anh không thể kìm nén sự run rẩy của cơ thể mình, cảm giác này thật quá đáng sợ, còn đáng sợ
hơn cả việc trái đất bị hủy diệt.

Phó Hào Gia thầm thở dài, vuốt vuốt lưng anh, nhận ra cơ thể anh đang run lên bần bật… một người luôn điềm
tĩnh đối mặt với mọi thách thức như Hình Khải, thì ra người đàn ông kiên định vững vàng này, cũng có lúc suy sụp tới cùng cực.

Đột nhiên,
Hình Khải đứng bật dậy, vòng tay ôm chặt lấy Phó Gia Hào, anh cần phải
chứng minh rằng mình vẫn còn sống, anh cần nhiều hơn nhiều hơn nữa những lời an ủi, mặc dù những lời chúc phúc đó đều thật vô nghĩa.

Phó Gia Hào loạng choạng mấy cái rồi mới đứng vững, Hình Khải ghét nhất đàn ông con trai với nhau mà cứ ôm ôm ấp ấp, càng không bao giờ để lộ sự
buồn đau ra ngoài mặt, nhưng giờ anh đã hoàn toàn vô vọng.

Phó Gia
Hào ôm chặt anh, nói chắc chắn: “Cậu yêu cô ấy, chính vì cô ấy có những
tố chất không giống những người khác, đúng không? Hãy cho bản thân và cả cô ấy nữa thêm chút thời gian chờ đợi, mình nghĩ, vì cậu, cô ấy cũng sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu.”

“Mình rất sợ cứ thế này mà
mất cô ấy, mình thật hối hận vì đã tin khi cô ấy nói rằng “em sẽ không
đi”, cô ấy biết rõ rằng mình sẽ lo lắng tới chết mà vẫn đi… cậu cho rằng cô ấy sẽ vì mình mà bảo vệ bản thân ư? Không đâu, cô ấy chỉ muốn dùng
cách mà cô ấy cho là xứng đáng để hi sinh bản thân mình, trở thành tờ
giấy chứng nhận liệt sĩ thứ ba của nhà họ An, người con gái ích kỉ đó,
đáng ghét vô cùng…”

Cuối cùng Hình Khải cũng đã hiểu, anh không phải
là thứ quan trọng nhất trong đời cô, cô thích mạo hiểm hơn anh, hoặc có
thể trước khi bước chân vào nhà họ Hình cô đã đợi để đi theo bố mẹ mình, vì vậy cô mới chấp nhận chuyện tình cảm của họ.

Thôi được, cho dù là không phải, anh hoàn toàn có thể chấp nhận chuyện cô không yêu anh,
nhưng bây giờ tại sao còn khiến anh phải sống những ngày lo âu thấp
thỏm?

“Cậu ưu tú như thế, Hình Dục có phải kẻ ngốc đâu, sao cô ấy nỡ rời xa cậu chứ? Đừng nghĩ ngợi linh tinh.”

Phó Gia Hào không biết phải nói thế nào, thực ra cũng chẳng cần nói nhiều,
Hình Khải giờ chỉ cần một người chịu lắng nghe anh mà thôi.

Hình Khải cười tự trào, giờ, anh chỉ còn cách nói liên tục mới không khiến đầu óc mình suy nghĩ linh tinh.

“Khi cậu quen mình mình đã trở thành một kẻ tương đối chấp nhận được, nhưng
mình của ngày xưa là một đứa trẻ hư, đi đâu cũng gây chuyện thị phi, cậy bố là cán bộ cao cấp mà gặp ai cũng bắt nạt, bỏ học, chơi gái, đánh
nhau… Tóm lại, Hình Dục đã nhìn thấy con người xấu xa nhất của mình,
nhưng cô ấy chưa từng nói một câu nào.”

“Ngày đó mình thường xuyên
mắng mỏ cô ấy, nói những lời rất khó nghe, động tí là đòi đuổi cô ấy ra
khỏi nhà họ Hình, nhưng cô ấy chẳng nói gì cả, vẫn giúp mình giặt quần
áo, nấu cơm, giống như một a hoàn để mặc mình giày vò trút giận…”

“Lâu dần, mắng mãi cũng mệt, từ từ mình chấp nhận sự tồn tại của cô ấy,
thích những món ăn cô ấy làm, vì một bữa cơm, mình có thể vứt lại đám
bạn hung hăng tan học là về thẳng nhà. Cô ấy sẽ ngồi ở ghế sô pha đợi
mình, dù mình nhăn nhó hay tỏ ra mệt mỏi, cô ấy cũng luôn tươi cười chạy đến đưa cho mình đôi dép lê, còn nói một câu là “Em nấu cho anh món mà
anh thích ăn, mau vào rửa tay đi”. Cảm giác ấy, thật ấm áp… vì vậy vì cô ấy, mình nguyện trở thành người mà cô ấy muốn, còn cô ấy, lại chưa bao
giờ thừa nhận chính cô ấy đã đưa mình về con đường đúng đắn.”

Nghĩ đến Hình Dục, Hình Khải lại bắt đầu lo lắng, anh siết chặt vòng tay,
vùi mặt, giấu đi bộ dạng đáng thương để Phó Gia Hào không thể nhìn thấy. Bộ dạng kém cỏi nhất của anh đã bị Hình Dục nhìn thấy hết, anh chỉ có
thể để lộ nhược điểm của mình trước mặt cô mà thôi, cũng chỉ người con
gái ấy mới biết tính cách ngoan cố ngang ngược của anh thật khó coi tới
mức nào.

Phó Gia Hào cảm thấy vạt áo mình bị thấm ướt, anh buồn bã thở dài, không ai có thể cứu vớt trái tim đang tan nát của Hình Khải. Bởi vì anh biết Hình Khải yêu Hình Dục biết bao, mười ba năm rồi, anh dùng thời gian mười ba năm đó yêu một người con gái, không gì có
thể thay thế được, không gì có thể lay chuyển được.

Lúc này, điện thoại đổ chuông, thư ký của bộ trưởng mời Hình Khải sang gặp ông.

Hình Khải nhanh chóng chỉnh đốn lại hình thức, sau đó ra khỏi văn phòng.

Phó Gia Hào ngồi xuống trước bàn làm việc của Hình Khải, trên bàn đặt một
bức ảnh của Hình Dục, trong ảnh, Hình Dục nhón chân đứng giữa vườn hoa,
cười rạng rỡ.

Phó Gia Hào bất giác nhếch miệng lên, rút một tờ giấy
ăn, nhẹ nhàng lau mặt kính của khung ảnh, trong lòng dấy lên cảm giác
chua xót, rõ ràng nước mắt của Hình Khải đã làm ướt cả khung ảnh, hết
lần này tới lần khác anh dùng nước mắt để tưới lên khuôn mặt thanh tú và u buồn khiến người khác rung động này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui