Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước

Hai người từ cửa hàng váy cưới đi ra thì cũng không còn sớm, trời ngả về chiều rồi. Băng Linh lại nảy ra ý định muốn đi ngắm hoàng hôn. Huyền Thương chiều theo ý cô, lái xe đến một nơi vắng vẻ, phong cảnh hữu tình, hai người đỗ xe sau đó nắm tay nhau đi bộ ngắm hoàng hôn. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, nhắc lại những chuyện trước kia từ lần đầu gặp gỡ đến khi quen nhau. Nhắc lại hai người đều không kìm được nở nụ cười hạnh phúc. Đột nhiên gương mặt cả hai cứng đờ, ánh mắt không hẹn cùng hiện lên sát khí lạnh lẽo. Quay ra phía sau, Huyền Thương và Băng Linh nhìn thấy hơn chục tên côn đồ tay cầm gậy, tay cầm mã tấu đang tiến về phía hai người. Sắc mặt Huyền Thương không thể lạnh hơn được nữa, anh kéo Băng Linh ra phía sau che chở liếc ánh mắt u ám đầy sát khí về bọn người kia.

- Bọn mày là ai?

Một tên trong số đó có vẻ là thủ lĩnh len tiếng:

- Bọn tao là ai không quan trọng, nếu mày còn muốn sống thì cút đi chỗ khác, mục tiêu của bọn tao là con nhỏ phía sau mày kia.

Một đám hơn chục tên côn đồ bị ánh mắt của Huyền Thương dọa sợ, vài tên còn bị khí thế của anh làm cho lui về sau vài bước. Nhưng rất nhanh chúng đã trấn tĩnh lại, dù sao đồng bọn cũng có hơn chục tên không lẽ lại sợ hai người kia trong đó lại có một đứa con gái nhìn mảnh mai, mềm yếu. Có điều nếu chúng biết cả hai người bọn chúng định tấn công thân thủ đều không tầm thường trong đó còn có một ông trùm hắc đạo nữa thì nhất định sẽ hối hận đến chết.

Huyền Thương và Băng Linh thấy được sự khinh thường trong mắt bọn chủng thì nhếch mép cười khinh bỉ. Băng Linh tiến lên đứng ngang hàng với Huyền Thương đối diện với chúng. Cô không muốn cứ đứng phía sau anh mãi, lúc nào cũng cần anh bảo vệ, cô không yếu đuối, cô dủ mạnh mẽ để bảo vệ cho bản thân. Mặc dù cô rất hưởng thụ cảm giác được người đàn ông của mình che chở nhưng không có nghĩa cô sẽ khoanh tay đứng nhìn anh bị nguy hiểm vì bảo vệ mình. Vả lại mục tiêu của bọn này là cô, cô tuyệt đối không để anh đơn thân độc mã chiến đấu một mình. Huống chi vừa nhìn liền biết đám người này chỉ là dân côn đồ cả ngày chỉ biết đánh đấm, bọn chúng chỉ toàn cầm gậy với đao, không có súng thì cô và Huyền Thương thừa sức để thắng. Băng Linh bẻ bẻ khớp tay chuẩn bị vận động một phen, lâu rồi chưa có luyện tập trực tiếp như này.

Huyền Thương cưng chiều nhìn cô gái của mình. Anh ung dung cởi áo vest ngoài vứt sang một bên, cởi khuy áo chỗ cổ tay, mở thêm hai khuy áo trước ngực lộ ra vòm ngực hoàn mỹ khiến Băng Linh không thể dời mắt. Có điều hiện tại không phải thời điểm cô để lộ bản tính sắc nữ, giải quyết đám người kia trước còn lại tính sau. Băng Linh cúi người tháo giày cao gót ném sang chỗ áo vest của Huyền Thương cho tiện việc đánh nhau.

Đám người kia thấy Huyền Thương và Băng Linh đã thủ thế sẵn thì chửi thề một tiếng sau đó cùng nhau xông lên. Huyền Thương và Băng Linh bị vây ở giữa, xung quanh là mấy tên côn đồ đang không ngừng tấn công. Cả hai tựa lưng vài nhau sau đó cùng nhau nhào vào bọn chúng, vừa đấm vừa đá vừa né đòn tấn công của chúng.

Huyền Thương được huấn luyện từ nhỏ nên đối phó với những kẻ nghiệp dư này chẳng mấy khó khăn, anh nhanh chóng hạ gục một tên sau đó lấy cây gậy trong tay hắn đánh cho mấy tên kia bầm dập. Anh không đánh nhiều nhưng đã đánh là đánh chỗ hiểm, không chết người nhưng đủ để chúng thốn tận rốn.

Băng Linh cũng không kém cạnh người đàn ông của mình. Cô chủ yếu nghiêng về phòng thủ là chính, dựa vào thân hình mảnh mai, dẻo dai của mình, cô linh hoạt né những đòn tấn công hiểm độc của chúng. Vì hôm nay cô mặc váy, tuy váy dài nhưng vẫn không tiện hoạt động mạnh nên chủ yếu cô dùng tay. Mặc dù vậy vẫn không làm khó được một người học võ hơn 10 năm như cô. Băng Linh nhanh chóng cướp được một thanh đao dài, nắm đao trong tay cô như nhớ lại lúc mình còn là công chúa thường cầm kiếm tỉ thí với các ca ca còn có cả Sở Mặc Thần, nhớ lại những tháng ngày đó khiến cô càng hưng phấn, Băng Linh dùng đao chém vào tay cầm vũ khí của những tên còn lại khiến chúng hạ vũ khí đầu hàng. Chém rồi cô lại linh hoạt tránh đi vết máu bắn ra từ vết thương của chúng, cô ngại bẩn.

Hạ đo ván đối thủ xong, cô ném thanh đao qua một bên sau đó liếc mắt nhìn Huyền Thương cười tươi. Anh tiến tới chỗ cô, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cô rồi nắm tay dẫn cô đi đến lấy áo vest và giày.

Băng Linh tay phải cầm túi xách, áo vest của Huyền Thương được cô vắt lên tay trái. Hai người đang hướng về chiếc xe mà đi. Phía sau hơn chục tên côn đồ đang nằm la liệt, tên lúc nãy nói chuyện với hai người từ từ đứng dậy, ánh mắt đầy căm hận liếc nhìn hai người, hắn rút từ bên hông ra một con dao nhỏ, nhắm và ném con dao về phía Băng Linh đang cách hắn không xa.

Phía trước Băng Linh đang choáng váng vì đói nên không cảm nhận được nguy hiểm, cả một buổi chiều đi thử áo cưới mệt lả người hiện tại lại vừa đánh nhau xong một trận, mệt muốn xỉu hơi sức đâu quan tâm đến phía sau mình bọn kia chết chưa. Băng Linh cô không cảm nhận được nguy hiểm nhưng không có nghĩa Huyền Thương cũng vậy, anh cảm nhận được sát khí phía sau nên quay mặt ra phía sau nhìn liền chấn kinh. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Huyền Thương lao đến ôm Băng Linh vào lòng, kéo cô tránh khỏi mục tiêu của con dao còn mình thì thay cô hứng chịu. Con dao kia cắt một đường qua cánh tay phải của anh sau đó cắm cái phập  xuống đất.

Tất cả diễn ra nhanh chóng chỉ trong vòng vài giây khiến Băng Linh ngơ ngác. Khi cô hồi thần lại liền nhìn thấy cánh tay của Huyền Thương bị cắt một vệt sâu, áo sơ mi đều bị máu của anh nhuộm đỏ. Đôi tử mâu của cô gần như bị máu của anh nhuộm đỏ.

- Thương, anh có sao không?

- Em đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao. Đừng thấy nó chảy hơi nhiều máu mà lo lắng, ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng.

- Được, em không khóc, em đưa anh đến bệnh viện băng bó vết thương nếu không sẽ nhiễm trùng.

Băng Linh khụt khịt cái mũi, ngăn không cho mình khóc. Cô cố gắng nâng người Huyền Thương dậy và đi. Trước khi đi không quên liếc ánh mắt lạnh lẽo về đám người đang nằm chật vật phía sau. Hai người đi đến xe, Huyền Thương bị Băng Linh bắt ngồi vào ghế phụ, cô lấy túi xách nãy giờ để trong xe lục tìm điện thoại sau đó gọi cho Trần Minh đến xử lý những kẻ côn đồ kia tiện thể điều tra kẻ đứng sau chuyện này. Mục tiêu của chúng là cô vậy nên bọn chúng là nghe lệnh người khác đến xử cô. Băng Linh cũng không quên nhắc Trần Minh nhờ người mang cho cô và Huyền Thương mỗi người một bộ đồ mới đem đến bệnh viện, đồ cả hai đều ám mùi mô hôi với dính máu cả rồi.

Đến bệnh viện Băng Linh đưa Huyền Thương đi băng bó, tuy vết thương không lớn nhưng hơi sâu, bác sĩ dặn khoảng thời gian này không thể vận động mạnh kẻo làm rách vết thương. Biết anh không bị thương nặng Băng Linh cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa hay người Trần Minh nhờ cũng đã mang đồ mới đến cho cả hai. Băng Linh mượn một phòng bệnh trống giúp Huyền Thương thay đồ. Thay cho anh xong, cô cũng xách đồ mới vào phòng vệ sinh thay.

Khoảng vài phút sau cô thay xong và đưa Huyền Thương đến nhà hàng ăn tối. Hai người gọi món ăn lên, việc bình thường Huyền Thương hay làm bây giờ trở thành việc của Băng Linh. Trước đây anh luôn chuẩn bị thức ăn cho cô, cô không thích ăn gì anh đều lựa ra, hôm nay lại thành cô làm cho anh, chỉ vì tay anh đang bị thương. Cô lại vì một câu nói của bác sĩ mà không cho anh đụng vô gì cả, bản thân mình thì hệt như gà mẹ đang chăm gà con. Huyền Thương thấy mà chỉ biết cười khổ, có lẽ hôm nay cô bị dọa rồi. Vốn dĩ đi thử đồ cưới vui vẻ hạnh phúc tới vậy lại bị một đám người không đâu lăn ra quấy phá, nghĩ đến đây ánh mắt Huyền Thương không khỏi lạnh đi mấy phần nhưng nhìn đến Băng Linh đanh tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn cho mình thì lại chuyển sang ôn nhu ấm áp.

Hai người dùng xong bữa tối thì Băng Linh lái xe đưa Huyền Thương về biệt thự của anh, hôm nay cô sẽ ngủ ở đây. Vừa nãy khi ra khỏi nhà hàng cô cũng gọi về nhà báo một tiếng rồi, tình hình cụ thể Trần Minh cũng đã nói với mọi người nên không ai thắc mắc gì cả.

Băng Linh mở tủ quần áo lấy cho anh một bộ đồ ngủ thoải mái sau đó giúp anh đi tắm, dù sao bác sĩ cũng dặn anh không thể vận động mạnh, cô cũng là đề phòng bất trắc nên bỏ qua xấu hổ, ngượng ngùng mà giúp anh tắm xong.

Giúp anh xong bản thân mình cũng đi tắm một trận cho thoải mái sau đó leo lên giường ôm Huyền Thương, đương nhiên tránh động đến vết thương của anh. Huyền Thương cũng ôn nhu ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô.

- Được rồi, em đừng tự trách mình nữa, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.

- Dù là vết thương nhỏ nhưng cũng là vì em nên mới bị. Hừ, đừng để em biết kẻ đứng sau là ai nếu không thì đừng trách.

- Được, được, hôm nay em mệt nhiều rồi mau ngủ một giấc đi. Ngày mai thể nào chúng ta cũng biết kẻ chủ mưu thôi. Bọn chúng cũng chẳng phải dân chuyên nghiệp gì sao có thể chịu được những biện pháp hỏi cung của Trần Minh.

- Em biết! Anh cũng nghỉ ngơi đi.

- Ừm.

Huyền Thương hôn lên trán cô một cái sau đó quay sang tắt đèn, nằm xuống ôm giai nhân ngủ.

Sáng hôm sau Huyền Thương tỉnh dậy thì đã không thấy Băng Linh bên cạnh. Cô bé này hôm nay lại dậy sớm hơn anh, quả là chuyện hiếm gặp. Anh đoán chắc cô đang dưới nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, bản thân mình cũng không nên để cô đợi lâu nên nhanh chóng vào toilet vệ sinh cá nhân. Lúc anh xuống dưới nhà thì Băng Linh cũng vừa nấu xong bữa sáng và đang mang ra bàn ăn.

Huyền Thương cũng vào phụ cô một tay, lấy đĩa và nĩa ra bàn. Hai người ngồi vào bàn ăn sáng, sau 20’ thì giải quyết xong. Huyền Thương mang đồ vào dọn dẹp, mấy việc rửa bát, đĩa này anh vẫn có thể làm được với cánh tay đang bị thương này.

Băng Linh ngồi ngoài bàn suy nghĩ về việc hôm qua thì điện thoại reo lên, là Trần Minh gọi đến. Băng Linh nhíu mày bắt mày, có lẽ đã tìm ra kẻ chủ mưu rồi.

- Thế nào?

- Bọn chúng đã khai ra tất cả rồi, đại tiểu thư.

- Ai?

- Từ Mộng!

Băng Linh nghe đến đây thì gương mặt trở nên lạnh lùng. Từ Mộng cũng nằm trong diện tình nghi của cô chỉ là không nghĩ đến chính xác là cô ta, người hận cô không ít nhưng không nghĩ đến cô ta lại ra tay nhanh như vậy.

- Hiện tại cô ta ở đâu?

- Xin lỗi tiểu thư nhưng cô ta xuất ngoại rồi, ngay sáng hôm qua. Tôi cũng không điều tra được cô ta đã đi đâu, có lẽ là dùng tên khác.

- Xem như cô ta thông minh. Có điều nếu cô ta đã xuất ngoại rồi thì tha cho cô ta lần này nhưng đừng để cô ta có cơ hội về nước một lần nào nữa, anh hiểu ý em chứ Trần Minh. Còn đám người kia thì giao cho cảnh sát xử lý, đám nghiệp dư này không cần tới chúng ta ra tay.

- Tôi hiểu rồi, tiểu thư nhưng còn tập đoàn Từ thị.

Trần Minh nhắc đến tập đoàn Từ thị khiến Băng Linh không biết phải làm sao. Người sai là Từ Mộng, những người khác không làm gì cả. Nhưng Từ thị là hậu thuẫn của Từ Mộng, nếu nó còn tồn tại thì Từ Mộng vẫn sống như vậy, sẽ chẳng thay đổi gì cả. Mà cô ta trở nên như hôm nay là vì cách dạy con không nghiêm của Từ Thịnh, cho dù thế nào ông ấy cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Băng Linh đưa ra quyết định.

- Thu mua Từ thị, sáp nhập vào tập đoàn Thượng Quan. Để cho Từ Thịnh một con đường sống.

- Đã rõ!

Nói chuyện xong với Trần Minh, cô tắt điện thoại. Đối với hành động cho người xử lý cô của Từ Mộng, Băng Linh giận nhưng cô hiểu. Cô ta theo đuổi Huyền Thương nhiều năm như vậy nhưng chẳng đổi lại được gì, cô vừa xuất hiện thì có được tình yêu của anh. Là cô gái nào trong hoàn cảnh của cô ta cũng sẽ hận cô. Nếu người hôm qua bị thương là Băng Linh thì có lẽ cô sẽ bỏ qua nhưng không, Huyền Thương mới là người bị thương vậy nên cô không thể làm ngơ được. Dù sao cô ta đã thông minh trốn đi trước rồi, cô cũng không rảnh đi tìm chi bằng cứ để cô ta đi luôn, không cho cô ta cơ hội về nước. Mà có thể khiến cô ta không thể về được thì chỉ có thể là khiến danh tiếng của cô ta tại nước nhà không còn gì nữa. Trước khi vào showbiz, Băng Linh đã cho Trần Minh điều tra những bí mật của các minh tinh để sau này có việc cần dùng, Từ Mộng là một phần không thể thiếu, lần này có dịp dùng rồi. Đối với một cô tiểu thư mà nói dính chút scandal nhỏ thôi thì cũng không yên rồi huống chi là một cô tiểu thư trong giới showbiz như Từ Mộng. Đây xem như là những gì cô ta đáng phải bị, phải trả cho những gì người đàn ông của cô phải chịu.

Lúc này Huyền Thương từ nhà bếp đi ra thấy cô gái của mình đang ngồi ngẩn ngơ thì tiến lại, từ phía sau đặt hai tay lên vai cô, ân cần hỏi han:

- Đang suy nghĩ gì vậy?

Băng Linh cũng đặt tay mình lên tay anh, nắm lấy xoa nắn, nói:

- Không có gì, chỉ là Trần Minh vừa gọi cho em, tìm ra kẻ chủ mưu rồi.

- Nói anh nghe xem là ai nào?

- Từ Mộng!

Huyền Thương nghe đến đây thì thoáng nhíu mày sau đó lại hỏi Băng Linh.

- Em tính xử lý thế nào?

- Em chưa kịp xử lý thì cô ta trốn mất rồi, em cũng không rảnh đi tìm. Nhưng em cũng không nhân từ tới mức tha cho cô ta, em đã bảo Trần Minh thu mua Từ thị rồi, với lại những scandal bị ém nhẹm trước giờ của cô ta em đã bảo Trần Minh đưa lên mạng xã hội rồi, cô ta sẽ không dám về nước nữa đâu. Đối với cách xử lý này của em, anh có ý kiến gì không?

- Người cô ta muốn hại là em, anh không có ý kiến gì cả?

- Nhưng người bị thương là anh.

- Thôi đừng bàn mấy chuyện này nữa, đi lên thay đồ rồi chúng ta đi dạo.

- Dạ!

Băng Linh nghe lời anh không nói chuyện này nữa và ngoan ngoãn lên phòng thay quần áo.

Hai người lái xe ra ngoài đi chơi vui vẻ với nhau không quan tâm đến chuyện cộng đồng mạng đang rần rần lên vì những scandal của Từ Mộng nào là hãm hại bạn diễn, cướp vai, gây tai nạn bỏ trốn,... Bên phía Từ thị cũng đang bị khủng hoảng vì bị Trần Minh gây sức ép, chẳng bao lâu thì hoàn toàn bị thu mua, chính thức đổi chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui