"Mọi người tập hợp, các bộ phận chuẩn bị!" Âm thanh uy nghiêm của Đạo diễn Ngụy khuếch đại qua loa truyền vào trong lỗ tai mọi người ở trường quay.
"Nhớ kỹ lời anh vừa nói với em.
Còn nữa, phim là thành quả lao động của mọi người, cho nên sau khi quay xong thì phải nhớ cám ơn các nhân viên" Khi Kiều Xảo đi đến hiện trường quay thì Lục Đào nhắc nhở nàng lần cuối cùng.
Trong giới hỗn loạn này, thực lực đương nhiên là quan trọng nhất, nhưng cùng với đó là vị thế.
Vị thế càng nhiều thì càng có nhiều tiếng nói.
Ánh mắt Lục Đào sẽ không sai.
Trước đó Kiều Xảo bị chôn vùi bên dưới, chỉ cần trang điểm cho nàng, chỉ cần nàng đứng ở đó cũng đã khiến cho người cảnh đẹp ý vui.
Hiện tại cho dù kỹ thuật diễn không cao, nhưng có thể từ từ rèn luyện, không ít người thuộc hệ phát triển thực lực chậm đều là từ thần tượng chuyển mình.
Kiều Xảo đi vào hiện trường, nghe theo chỉ huy đứng phía sau hòn non bộ trong ngự hoa viên.
Nhân vật nàng diễn tên là Yên Liễu, Yên Liễu vốn là nha hoàn thân cận của Hoàng hậu Nghi Chương, khi Hoàng hậu thất thế thì ngoài mặt nàng luôn nịnh nọt câu dẫn Hoàng thượng, nhưng thật ra nàng âm thầm giúp đỡ Hoàng hậu, thay đối phương diệt trừ không ít thế lực đối địch, tận lực đưa Thái tử đăng cơ.
Đáng tiếc đến trước khi Yên Liễu chết thì Hoàng hậu mới biết được tất cả những việc nàng làm cho mình, ngay cả hối hận thì người cũng đã vĩnh biệt cỏi trần.
Yên Liễu là cô nương mỹ lệ trung thành, cả đời nàng đều dâng hiến cho Hoàng hậu.
Mặc dù suất diễn của nhân vật này không nhiều lắm, nhưng nếu diễn hoàn mỹ cũng sẽ khiến người khác chú ý, nhất định có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả.
Anh hùng không đánh trận mà chưa chuẩn bị.
Cả ngày hôm qua Kiều Xảo đã học thuộc làu làu cảnh này, cho nên hôm nay cho dù đối mặt với một đám người thì nàng cũng không hề luống cuống.
"Action!"
Hôm đó đúng dịp cảnh xuân, hoa trong ngự hoa viên đều tranh nhau khoe sắc.
"Nương nương cẩn thận dưới chân, mặt đất này đều là đá cuội, cẩn thận bị vấp chân"
"Không sao" Nghi Chương chậm rãi ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời trong xanh, quả nhiên so với tường trong cung thì một góc trời rộng này tự do hơn nhiều.
"Hoàng Thượng bây giờ đang ở Dưỡng Tâm Điện, sẽ không cho ta ngự tiền thất nghi(*) một lần nào nữa"
(*) Ngự tiền thất nghi: Thất lễ với Vua.
Chỉ là một câu lời thoại cũng đủ khiến người xem không nhịn được mà muốn tán thưởng.
Đối với nhân vật này Tạ Nguyên Nghi đã nắm bắt rất đúng chỗ, trong mắt nàng làm như đạm mạc làm như bi thương, duy chỉ có lưng của nàng là thẳng tắp, giống như trời có sụp xuống nàng cũng không hề sợ hãi.
Lúc này Hoàng hậu Nghi Chương mới vừa kết thúc ba tháng cấm túc, hình tượng "Vua và dân" cũng đã ngã bài trong cung.
Dương Đại tướng quân chết trận ở biên giới, tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng đế đối với Dương gia đã là thủy hỏa bất dung, bất kỳ lúc nào cũng có thể phế Hậu.
Hậu vị của nàng mặc dù vẫn còn, bất quá chỉ là phong cảnh ngoài mặt mà thôi.
Nhưng nàng quyết không thể ngã xuống.
Vì Dương gia, vì hài tử, vì Đại Yên phồn vinh hưng thịnh, cho dù ngã xuống đáy cốc nàng cũng phải dùng toàn lực đứng lên.
Phía sau hòn non bộ truyền đến âm thanh đá vụn ma sát.
"Ai đó!" Một gã sai vặt nghe được dị động, vội bước đi tới sau hòn non bộ thăm dò đến cùng.
Thần sắc Hoàng hậu Nghi Chương cũng hơi căng thẳng, nàng bước đi đến.
Câu nói vừa rồi của nàng cũng không phải ai muốn nghe cũng được.
"Ngươi trốn sau hòn non bộ làm gì..." Yên Liễu từ sau hòn non bộ chậm rãi đi ra.
Gã sai vặt vừa nói được nửa câu thì thấy có người đi tới, nhất thời bị nghẹn lại, đứng ở giữa không biết nên làm thế nào cho phải.
"Liễu tần tham kiến Nương nương.
Vừa rồi thần thiếp tản bộ đến hòn non bộ này có giẫm lên mấy cục đá làm kinh động đến ngài, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội"
Yên Liễu vẫn luôn cúi đầu xuống.
Lúc nàng nói chuyện vẫn là ngữ khí dịu dàng, theo thói quen khẽ mỉm cười, gợi lên hai lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Nghi Chương nhìn trên đầu nàng cài trâm hoa Đỗ Quyên, đó là trâm cài mà nàng đã ban cho khi Liễu tần vẫn còn là nha hoàn Yên Liễu của nàng.
Ai ai cũng đều là quân cờ, vô tình bị thời gian bắt được trong tay tùy ý đùa giỡn.
Tiếng cười và niềm vui ngày xưa đã trở thành cuộc đối đầu vô cảm ngày nay.
Nghi Chương kiềm xuống sự buồn bực đau nhức ở ngực, không mang chút tâm tình nhếch môi: "Không sao"
"Liễu tần tạ Nương nương bỏ qua" Yên Liễu đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu như trước.
Liễu tần.
Liễu tần.
Đúng rồi, Hoàng hậu chợt nhớ ra cái gì, bây giờ ai mà chả biết Liễu tần mới là miếng thịt trên đầu quả tim của Thiên Tử.
Một ngụm ác khí một lần nữa xông lên ngực Nghi Chương.
Màu son trên môi Nghi Chương nhạt đi vài phần, âm thanh cũng nhiễm sự hiu quạnh: "Ngẩng đầu lên"
Hàng mi Yên Liễu khẽ run lên khó phát hiện, ánh mắt che kín một màn sương.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng hậu.
Rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng nàng cảm thấy trong không khí có vô số bức tường vô hình, tách nàng và Hoàng hậu ra thật xa.
Áp lực và bi thương trong lòng nàng bị ánh mắt lạnh lùng của Hoàng hậu, thậm chí là mang theo một chút địch ý phá tan thành từng mảnh.
Không thể nói, nàng không thể nói ra.
Trong khoảnh khắc cùng Hoàng hậu bốn mắt nhìn nhau, màn sương trong con ngươi của nàng nhanh chóng rút đi, thay thế chính là sự lạnh lùng bình tĩnh như Hoàng hậu.
Trong mắt cả hai như đang diễn ra một ván cờ.
Hoàng hậu đập chết một phần nhớ nhung cuối cùng ở đáy lòng.
Yên Liễu không còn nữa, Yên Liễu đã chết rồi, còn người trước mặt này là Liễu tần, đối phương cũng giống như nhóm phi tần tranh thủ nịnh nọt trước đây, thường khiến người ta sinh ghét.
Yên Liễu bình tĩnh nhìn Hoàng hậu xoay người rời đi, trong mắt không một chút gợn sóng.
Nàng cúi xuống, hái một đóa hoa Đỗ Quyên đặt lên trước mũi nhẹ nhàng ngửi.
Bọn thái giám và cung nữ hoặc là khe khẽ thì thầm, hoặc là cúi đầu trầm mặc, ai cũng không chú ý tới giọt nước mắt nàng chảy xuống phía sau đóa hoa Đỗ Quyên.
"Cắt!"
Mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong ân oán giữa hai người thì âm thanh của Đạo diễn Ngụy như gọi mọi người tỉnh giấc từ trong mộng.
Kiều Xảo lau nước mắt đi, nhất thời vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc bi thương của mình.
Nàng đi đến trước mặt Đạo diễn Ngụy, khẩn trương mong chờ nhìn ông.
Đạo diễn Ngụy cũng là một đại lão gia vui tính, ông bị tiểu cô nương ủy khuất nhìn như thế cũng không nỡ thừa nước đục thả câu: "Rất tốt, chọn em đi"
Năm chữ ngắn gọn như một chiếc bánh lớn, làm cho một Kiều Xảo đang gào khóc đòi ăn vui vẻ trong lòng.
Nàng kích động đến khẽ nhảy lên.
Tạ Nguyên Nghi ngồi trên ghế cách đó không xa thấy bộ dạng Kiều Xảo như vậy cũng bị chọc cho cười.
Một giây trước còn khổ đại thâm thù, giây sau thì vui vẻ như đứa trẻ.
Nàng đã quen nhìn hai mặt của những chiếc lá trong giới, với một cô bé không mang tâm cơ như vậy, nàng càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Đạo diễn Ngụy tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi màn diễn vừa rồi, ông vuốt cằm, khôi phục lại thái độ chăm chú nghiêm túc khi làm việc, hỏi Kiều Xảo: "Cảnh này đáng lẽ đến đoạn Hoàng hậu rời đi là hết, nhưng em lại thêm vào một đoạn phía sau, em nghĩ thế nào về cảnh này?"
Kiều Xảo chậm rãi nói: "Trên đầu Yên Liễu là trâm cài hoa Đỗ Quyên, mà trâm cài này là kỷ niệm tình chủ tớ trước đây của hai người.
Mà hiện tại hai người hoàn toàn phản bội nhau, trong lòng Yên Liễu tuy đau khổ cực kỳ nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên sau khi Hoàng hậu xoay người rời đi thì nàng mới đem hết nước mắt đã kiềm nén khóc lên hoa Đỗ Quyên"
Ngụy Càn nghe nàng nói như vậy thì như có đăm chiêu mà gật đầu: "Không tệ, rất có ý tưởng.
Xuất thân như thế nào không quan trọng, sau này cố gắng lên"
Kiều Xảo yên lòng, âm thầm thở một hơi, "Cám ơn Đạo diễn Ngụy, em sẽ cố gắng!"
Lục Đào đem hết tất cả những gì vừa diễn ra ghi nhớ trong lòng.
Đã là vàng thì ắt sẽ sáng lên, trước đây công ty phát triển sai con đường cho nàng.
Không phải lớn lên xinh đẹp thì không có kỹ năng diễn, trước giờ Kiều Xảo vẫn luôn không đạt được sự phát triển tốt nhất không phải là vì nàng tầm thường, mà là vì nàng bị đặt sai chỗ.
Nàng trời sinh là một diễn viên.
Kiều Xảo nào biết những quanh co khúc khuỷu tỏng bụng Lục Đào lúc này.
Sau khi lên xe nàng đã kích động vạn phần mở điện thoại lên, chuyện đầu tiên là nói với người nhà đừng lo lắng cho mình, nhận được vai diễn này rồi thì nửa năm sau sẽ không cần lo lắng phí sinh hoạt nữa.
Sau khi thoát wechat thì nàng bấm vào weibo.
Mặc dù Tạ Nguyên Nghi vì bận rộng công việc nên đã nửa tháng rồi không có đăng bài mới, nhưng khí thế của fan như các nàng thì lại cao ngất trời.
@Bánh Trôi số một: Mỗi ngày đều tag, nhung nhớ, thương yêu, điểm danh cho tiểu tỷ tỷ @Tạ Nguyên Nghi V.
@Quýt vị chua ngọt: Ngày thứ 16 nữ thần không đăng bài, nhớ chị ấy.
@Nước có ga: Hai người các cô đừng khóc nữa, tôi ngồi xổm ở trường quay "Hoàng hậu Nghi Chương" ba ngày, cuối cùng đã chụp được ảnh nữ thần rồi [hình ảnh].
@Mò kim đáy biển: Bức ảnh này như biểu tượng cảm xúc đã qua tay N lần, nhưng mà vẫn không thể đỡ được trước gương mặt xinh đẹp của nữ thần! Prprpr~
Kiều Xảo nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, hôm nay nàng không chỉ gặp được người thật mà còn nói chuyện với người ta nữa!
Bất quá Tạ Nguyên Nghi ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nữa.
Khí chất cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người không thể dời mắt, nhìn thoáng qua lại không nhịn được mà muốn nhìn thêm lần thứ hai, lần thứ ba...!
Lúc nàng nhìn đến không biết thứ bao nhiêu thì Tạ Nguyên Nghi cuối cùng không nhịn được nữa.
"Điện thoại của em sáng kìa"
A! Kiều Xảo như vừa mới trong mơ tỉnh dậy, nàng ngượng ngùng cầm lấy điện thoại, là Lục Đào kêu nàng đi qua.
Nhưng chờ đã...!
Hình nền điện thoại của nàng, là Tạ Nguyên Nghi..