Camera đã tắt, trên đó còn che thêm một mảnh vải.
Khi không có con mắt tối như mực kia, căn phòng giống như từ trong đĩa ăn tiến vào ly nước ngọt, biến mất khỏi đường nhìn của công chúng, ẩn nấp trong một màu cà phê.
Bọt khí ga của nước ngọt nổi lên, yên tĩnh mà mập mờ len lỏi xung quanh không gian nho nhỏ này.
Trên người Kiều Xảo chỉ mặc một lớp trang phục lụa mỏng, hình thức cũng không quá phiền phức, Tạ Nguyên Nghi tay chân nhẹ nhàng, động tác vô cùng cẩn thận xoẹt xoẹt vài cái đã cởi đi quần áo trên người nàng.
Cô lấy một cái khăn ướt bắt đầu lau từ cổ của Kiều Xảo, rồi đến dưới nách, dài cho đến cẳng chân, cô dịu dàng cẩn thận lau giống như đang lau cho một chiếc cúp vàng.
Thật ra trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm, tuy là Kiều Xảo rất tin tưởng cô, giữa hai người phụ nữ với nhau tuy cách làm có hơi quá phận nhưng cũng không tính là ý đồ quá đáng.
Nhưng lỡ như Kiều Xảo không thích người khác động vào mình vậy thì quá xấu hổ/
Nghĩ vậy động tác trên cô hơi chần chừ một chút.
Trong lúc ngủ mơ, Kiều Xảo giống như có hơi cảm giác được, khi không có khăn nóng dịu dàng an ủi thì nàng bắt đầu giãy dụa, hai tay hơi giơ lên về phía khăn, giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo.
Tạ Nguyên Nghi nhìn thấy thì ngẩn người, khóe miệng cong lên, cô bỏ đi sự chần chự vừa rồi, tiếp tục cúi đầu lau người cho nàng.
Lúc này Kiều Xảo mới yên tĩnh lại.
Động tác trên tay Tạ Nguyên Nghi tuy dịu dàng nhưng trong lòng lại âm thầm nói hóa ra mình cũng có một ngày hầu hạ người khác.
Cô nhẹ nhàng cởi nón của Kiều Xảo xuống, sau đó gỡ kẹp tóc ra.
Tóc của Kiều Xảo mềm và mướt như tơ lựa, lấy xuống đồ kẹp tóc, cô lại dùng một tay vuốt ve làn tóc, ngay lập tức làn tóc liền chỉnh tề như gấm vóc.
Tạ Nguyên Nghi xử lý xong tóc của Kiều Xảo thì yên tĩnh nhìn tiểu mỹ nhân ngủ, trong lòng lại tràn đầy cảm giác thích thú.
Đột nhiên trong đầu cô nảy ra hình ảnh chú rể nhấc khăn voan của cô dâu lên.
Cô càng nghĩ lại càng hoảng hốt, vội vàng tìm kiếm ngọn nguồn của việc này.
Nhưng cô tìm nửa ngày cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ quái như vậy.
Không thể uống rượu Tân Cương nữa, Tạ Nguyên Nghi thầm nghĩ.
Chỉ uống có hai ba ly mà đã bắt đầu say, suy nghĩ miên man rồi.
Lúc này đã là hơn mười giờ khuya.
Múi giờ của Tân Cương đặc biệt, nếu đổi lại thời gian bình thường thì đã qua rạng sáng rồi.
Tạ Nguyên Nghi cũng cảm thấy có hơi mệt nên phơi khăn lên rồi nằm vào trong chăn.
Khi cô mới vừa nhắm mắt lại thì thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn nằm bên cạnh liền dán tới.
Tạ Nguyên Nghi buồn cười nhìn Kiều Xảo quấn lấy mình như con bạch tuột, nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được vẻ mặt vừa xấu hổ và giận muốn độn thổ vào sáng hôm sau của nàng.
Bất quá ở đây nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối nằm trong chăn nhưng rất lạnh, Kiều Xảo lại chỉ mặc áo lót và quần short, nên nàng ôm lấy cô để sưởi ấm cũng là điều có thể hiểu được.
Hơn nữa, thân thể mềm mại ấy ôm lấy cũng rất thoải mái.
Tạ Nguyên Nghi yên tâm nhắm mắt lại, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt của Kiều Xảo hồng đến mức có thể thiêu đốt mọi thứ.
Hôm qua nàng chỉ nằm gối lên vai Tạ Nguyên Nghi thì thôi đi, hôm nay cả người cứ như cao su dính lên nữ thần là sao chứ! Ngay cả nói cũng nói không xong nữa...
Kiều Xảo mặt xanh tái mét nhìn tư thế điên cuồng trong lúc ngủ của mình, trong lòng thầm kêu lên, bắt đầu thấy hối hận khi ngủ chung giường với nữ thần.
Mặt mũi của nàng đều vứt ở Tân Cương hết rồi!
Kiều Xảo dự định nàng sẽ giống như hôm qua, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi giường, sau đó chạy trốn đi, giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, như vậy thì sẽ không nhớ đến chuyện này nữa.
Ừm, cứ làm như vậy đi.
Kiều Xảo nín thở, động tác vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng chú ý đến giấc ngủ của Tạ Nguyên Nghi.
Cuối cùng, nàng chậm rãi từ trên người nữ thần chuồn xuống.
Nhưng sao cảm thấy hơi mát mẻ vậy nhỉ?
!
Trong đầu Kiều Xảo như có sấm chớp xẹt qua, lũ lụt bất ngờ kéo đến, đánh nát bấy một chút may mắn còn lại của nàng.
Tại sao nàng chỉ mặc một chiếc áo lót dễ thương cùng một chiếc quần ngắn thế này chứ! Nàng vẫn nhớ rõ ràng tối hôm qua nàng có mặc váy mà!
Đúng rồi, tối hôm qua! Lúc này Kiều Xảo mới nhớ tới chuyện nàng uống rượu.
Tối hôm qua hình như nàng uống hơi nhiều, khi rượu đã thấm nàng còn men theo cơn say mà lúng túng hát một bài, sau đó lại mơ mơ màng màng bị nữ thần đỡ vào phòng, cuối cùng nàng còn hốt hoảng khi nhớ có người cởi đồ cho nàng, lau người cho nàng...
Những logic cùng tưởng tượng trong đầu đều nổ tung cả lên.
Kiều Xảo tuyệt vọng nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân tin tưởng một sự thật là...
Nữ thần không chịu nổi thân thể hôi đầy mùi rượu của nàng nên có lòng tốt lau người cho nàng, kết quả nàng không chỉ không cảm kích nữ thần mà còn vô cùng mất liêm sỉ dây dưa với cô một đêm.
A không không không, cái gì gọi là dây dưa với cô một đêm chứ, đúng là dùng từ cũng không xong.
Kiều Xảo nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi trên người mình, mùi rượu tối hôm qua vẫn còn lưu lại nhàn nhạt.
Xong rồi, cả người nàng đều hôi mùi rượu mà còn ôm lấy nữ thần cả đêm, cũng không biết là nữ thần bị nàng xông hơi thành mùi gì rồi nữa.
Trong đầu nàng lập tức hiện ra cảnh tượng một kẻ lưu manh say xỉn mượn rượu làm càn, bò lên mặt của tượng Nữ Thần Tự Do, chạy khắp đùi người ta ngủ cả một đêm, kết quả khiến cho Nữ Thần Tự Do giận đến muốn sống lại.
Đúng là mượn rượu hại người!
"Chào buổi sáng" Tạ Nguyên Nghi vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Xảo nhăn lại, đôi mắt hoảng loạn lia tới lia lui.
Cô cười thầm trong lòng nhưng không vạch trần, bằng không với lớp da mặt mỏng của tiểu nãi miêu thì sợ là sẽ khóc lên mất.
Tiểu nãi miêu vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ hỗn loạn của mình, khi Tạ Nguyên Nghi vừa lên tiếng thì nàng giật mình một cái ngồi dậy, trong lòng lại đập thình thịch như nổ pháo hoa đùng đùng.
Nữ Thần Tự Do thật sự bị chọc giận đến sống lại rồi!
"Hửm?" Tạ Nguyên Nghi thấy nàng chớp chớp mắt, cả nửa ngày đều chưa phản ứng lại nên cho là nàng vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Em chưa tỉnh ngủ thì ngủ thêm một lát đi, mười một giờ mới bay, không gấp đâu"
"A không có không có, em đã tỉnh ngủ rồi" Kiều Xảo vỗ vỗ mặt để mình điều chỉnh về trạng thái bình thường.
"Tiền bối, tối hôm qua em có uống chút rượu, á không đúng, là uống rất nhiều rượu..."
Tạ Nguyên Nghi nhớ đến tối hôm qua, cười nhẹ nói: "Em hát rất hay"
Kiều Xảo mở to hai mắt nhìn: "Cả người em toàn mùi rượu..."
"Mùi của rượu bồ đào à, nghe rất thơm" Tạ Nguyên Nghi như chợt nhớ lại nói, "Em uống say rồi ngủ, chị sợ em mặc đồ lụa mỏng lại còn đội nón, ngủ sẽ thấy khó chịu nên giúp em lau sạch một chút.
Chị không có hỏi qua ý kiến của em, em không giận chị chứ?"
"Sao lại giận chứ!" Kiều Xảo vội vàng lắc đầu, giống như trái táo nhỏ bày thành vòng tròn.
Tiểu nãi miêu tỏ vẻ biết ơn vô cùng chân thành đến nữ thần: "Rất cám ơn tiền bối đã chăm sóc em"
"Đã thân như vậy rồi đừng nói mấy lời khách khí này nữa" Tạ Nguyên Nghi đứng dậy lấy quần áo, "Nếu tỉnh ngủ rồi thì dậy thôi, em nghe đi, họ cũng đã dậy rồi kìa"
Trên hành lang bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Bành Trình và Từ Thao.
Kiều Xảo nghe vậy thì đỏ mặt gật đầu.
Mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, sáng sớm ở Tân Cương vẫn lạnh như vậy, nàng mới vừa ra khỏi chăn, làn da tiếp xúc với luồng khí lạnh thì chợt nghĩ tới bản thân không có mặc áo ngủ, ngay lập tức nàng nhỏ con thỏ bị kinh sợ rụt trở về trong chăn, mặc quần áo vào.
Hai người cùng đi xuống lầu thì phát hiện trong phòng bếp truyền đến từng đợt hương thơm.
Kiều Xảo nhanh chóng chạy tới xem, quả nhiên là Từ Thao đang bận việc trong bếp.
Ông vừa nghe được động tĩnh thì quay đầu cười với Kiều Xảo: "Buổi sáng tốt lành!"
"Buổi sáng tốt lành ạ.
Hôm nay cháu dậy trễ một chút nên chưa kịp làm bữa sáng, làm phiền bác rồi" Kiều Xảo có hơi áy náy mà cười.
Từ Thao khoát khoát tay: "Đừng nói như vậy.
Mọi người sống chung với nhau, ai thức dậy trước thì người đó làm.
Lại đây lại đây, nếm thử mì sợi kéo bác vừa làm nè..."
"Ầy, cái gì mà mì sợi kéo, đây chính là mì trộn" Bành Trình mới vừa đánh Thái Cực xong, nghe hương thơm liền vội vàng chạy vào, tuy là ngoài miệng chê bai nhưng trong lòng lại thầm nghĩ cái người Từ Thao này nhìn nhã nhặn vậy mà khi nấu cơm lại chuyên tâm như thế.
"Này thì không giống nhau" Từ Thao không phục, tối hôm qua ông nghiên cứu hơn nửa ngày, "Mì sợi kéo này không giống với mì mà chúng ta từng ăn, nó không cần nghiền mà trực tiếp dùng tay kéo, nhào bột cũng tốn không ít công phu đó.
Món mì sợi này cũng có mùi vị riêng của nó, không thể dùng với sốt cà chua mà là nước cà chua đã xào ra trộn vào, khi ăn với thịt bò hay làm món chay cũng rất ngon nữa"
Nhìn đến thành phẩm của Từ Thao quả nhiên là từng lát thịt ánh lên sáng rõ, nước dùng cũng rật đậm đà, đặc sệt mà không ngấy, hương vị rất thơm nồng.
Mọi người đều nhao nhao thèm được nếm thử.
Từ Thao lau đi mồ hôi trên trán.
Ông rất thích những món ăn ngon, coi trọng những thứ tinh xảo, bình thường ở nhà cứ thích loay hoay trong phòng bếp, khi cùng người nhà và bạn bè ăn món ăn mà ông tự làm đều khiến ông rất có cảm giác thành tựu, nếu như có thể nhận được lời khen ngợi của mọi người thì chuyện này quả thật là khiến hắn thấy vui vẻ còn hơn đóng phim đoạt giải.
Bốn người lấy cho mình một dĩa mì, vui vẻ mà ăn, khi nếm được hương vị thì cùng nhau giơ ngón tay cái lên.
Kiều Xảo buông đũa xuống, có chút rầu rĩ vuốt bụng: "Ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, khi về Quách đại ca sẽ khóc với em cho xem"
Tạ Nguyên Nghi ngẩng lên, "Bình thường cứ như thung lũng, cần phải ăn nhiều một chút" Tiểu miêu phải nhiều thịt một chút nhìn mới đẹp được.
Có thể là Tạ Nguyên Nghi không có nhận ra nhưng trong lúc vô tình cô đã bắt đầu lo lắng cho dáng người của Kiều Xảo rồi.
Bốn người kết thúc bữa sáng trong tiếng cười vui vẻ, sau đó thu dọn hành lý rồi đến sân bay.
"Chuyến bay của chúng ta là mấy giờ nhỉ?"
"Mười một giờ ạ" Tạ Nguyên Nghi nhét vé máy bay kẹp chặt vào trong ví tiền.
"Bây giờ mới chín giờ thôi, vẫn còn kịp" Bành Trình nhìn nhìn đồng hồ rồi yên lòng.
Nhưng mà thời gian dù có kịp thì cũng không đỡ được chuyện ngòa ý muốn xảy ra.
Nếu không thì sao đinh luật Murphy lại khiến người ta không thể không phục chứ, chưa đến tám giờ bốn người đều đã xuống núi, xe của tổ chương trình đã sớm chờ ở đó.
Đợi đến chín giờ, khi sân bay đều đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thì kết quả là...!kẹt xe.
Trong tay mỗi người đều có hành lý riêng, ngoài ra còn khiêng cả máy móc nữa, xuống đường chạy là điều không thể, cũng không biết là vì nguyên nhân gì nhưng lần này kẹt xe kéo dài tới hơn một tiếng đồng hồ, chờ tới khi một đám người thổ hổn hển chạy tới sân bay thì máy bay đã cất cánh rồi.
Bành Trình và Từ Thao đưa mắt trông mong nhìn máy bay cất cánh ở mặt đất cho đến khi biến mất ở chân trời.
"Gì vậy chứ, hay là chúng ta đổi hành trình đến Vân Nam thành du lịch một ngày sân bay đi?" Bành Trình nhất thời chưa có cách nên mua vui trong lúc đau khổ nói.
"Xe đến trước núi ắt có đường...!Haiz, vậy phải làm sao bây giờ" Từ Thao cũng liên tục thở dài.
Các staff đi theo đương nhiên cũng không ngờ tới sẽ xảy ra biến cố này, hiện tổ giám chế đang cùng nhau bàn bạc cách để giải quyết.
Kiều Xảo trầm mặc nhìn xuống đất, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Nhưng nàng không hoảng loạn, bởi vì đứng bên cạnh nàng là Tạ Nguyên Nghi.
Tạ Nguyên Nghi vẫn duy trì sự bình tĩnh của mình, cô cũng đang suy tư nghĩ cách giải quyết.
Cô lấy sổ sách và điện thoại ra, nhanh chóng tính toán một chút, sau đó vung tay lên: Đến quầy lễ tân!
Ảnh Hậu đại nhân vừa lên tiếng, toàn bộ đoàn đội tức khắc có được chủ kiến, bắt đầu nâng hành lý, khiêng máy móc đi thẳng một đường tới quầy lễ tân.
"Trong vòng hai tiếng sau khi máy bay cất cánh thì vẫn có thể đổi trả vé, có thể lấy lại được phần bị tổn thất" Tạ Nguyên Nghi kéo vali đi như bay, Kiều Xảo chạy chậm theo phía sau cô, trong lòng thầm đánh call cho nữ thần, trước đây chỉ có thể bình luận trên weibo, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy được người thật ở sân bay rồi.
Khí chất quả đúng là thiêu đốt mọi thứ!
Sau khi trả vé máy bay thì lấy lại được 30% tiền vé.
Sau đó, Tạ Nguyên Nghi kiểm tra chuyến bay gần nhất.
Cũng may là 12 giờ còn có một chuyến bay nữa, Tạ Nguyên Nghi nhanh chóng quyết định mua vé.
Dù sao khách mời và nhân viên cũng gần 20 người, thiếu một vé thì không được.
Giải quyết xong vấn đề hành lý ký gửi thì mọi người nhận được vé máy bay, khi nhìn thấy thời gian chờ đợi chưa đến một tiếng nữa thì mới thở dài một hơi.
Tạ Nguyên Nghi ngồi xuống bên cạnh Kiều Xảo, nàng thấy vậy thì vội vàng tránh sang bên cạnh một chút, nói với Tạ Nguyên Nghi: "Mua vé máy bay tốn nhiều tiền như vậy, số tiền chúng ta đổi trả vé căn bản là không đủ mua"
Tạ Nguyên Nghi cười nói: "Vừa rồi chị và tổ chương trình cũng nói đến chuyện này.
Yên tâm đi, sai lầm lần này thuộc về ngoài ý muốn nên bọn họ sẽ trả tiền"
Kiều Xảo nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Tạ Nguyên Nghi khi cầm sổ sách bàn bạc với tổ chương trình, nàng ật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên chỉ cần có nữ thần ở đây thì mọi lo lắng đều là dư thừa.
"Lục Đào có nói với em chưa, ngày kia là kết thúc ghi hình rồi, phải đến đoàn làm phim chụp tạo hình"
Kiều Xảo gật gật đầu: "Vâng, hôm qua có nói với em rồi"
"Chú ý tránh bị cháy nắng, trước khi ngủ thì đắp mặt nạ một chút đó"
"Vâng" Trong lòng Kiều Xảo xẹt qua một dòng nước ấm, nàng cảm thấy hiện thực so với trong mộng còn ngọt hơn vài phần.
*
"Thật đẹp" Bành Trình và Từ Thao nhìn ra phòng cảnh ngoài cửa sổ mà hăng hái bừng bừng nói chuyện phiếm, hoàn toàn không còn vẻ mệt mỏi như lúc mới xuống máy bay nữa.
Lệ Giang Cổ Thành đúng như tên gọi của nó, một thành phố cổ bị núi bao vây trên cao.
Chiếc xe đang chạy trên nền gạch lát nền màu xám xanh cũ, như thể nó đang di chuyển vững bước trong bề dày lịch sử.
Hai bên là những tòa nhà chạm khắc bằng gỗ, vì bầu trời trong xanh và thuần khiết nên làm cho màu sắc của những ngôi nhà càng thêm xinh đẹp, làm nổi bật lên vẻ đẹp lộng lẫy đặc trưng của thời xa xưa.
Kiều Xảo lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nàng chụp bầu trời, chụp nhà ở, cùng những bóng lưng của người đi đường.
Mỗi nơi nàng đều cùng Tạ Nguyên Nghi đi qua nên phải lưu giữ lại thật tốt.
Tạ Nguyên Nghi vừa xuống máy bay thì vẫn luôn tìm kiếm các khách sạn ở Cổ Thành.
Khi đọc các review vắt tắt của các khách sạn thì cô đều hoa cả mắt, cô chưa từng vì tiền mà tốn nhiều tâm sức như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái khổ của quản lý.
Cuối cùng Tạ Nguyên Nghi và tổ chương trình đã bàn bạc xong, quyết định chọn một khách sạn bình dân có giả cả phải chăng, quãng đường đi cũng không quá khó.
Vì có nhiều người, cộng thêm máy móc thiết bị các loại nên trực tiếp thuê một căn gác nhỏ có hai tầng.
Lúc này trời cũng chập tối, bao tử của mọi người đều đã đói vang, mọi người ồn ào chạy tới khách sạn, cất xong đồ đạc liền đi ăn cơm.
Nhưng khi vào đến căn gác thì lại gặp một tình huống khác.
Mùa hè ở Vân Nam nhiệt độ rất cao, lại thường hay mưa, ở tầng cao nhất của gác xếp khá là ẩm ướt.
Tổ chương trình vốn định để các nhân viên đem theo máy móc lên tầng hai, nhưng bây giờ xem ra là không được rồi.
Máy móc đã quan trọng rồi, lỡ như bị ẩm thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc ghi hình.
Bành Trình suy nghĩ một chút, nói: "Chỗ này không thể so với Tân Cương, ở đây nhỏ hơn rất nhiêu, mọi người chấp nhận ở chung đi.
Tôi và Từ Thao một phòng, lão Từ, ông thấy sao?"
Từ Thao thầm nghĩ lão hồ ly này, đã nói đến như vậy rồi, tôi còn có thể không đồng ý sao.
Nhưng thần sắc trên mặt ông vẫn không thay đổi nói: "Tôi không có ý kiến"
Bành Trình và Từ Thao đã thỏa thuận xong, nhưng mà về vấn đề ai ở tầng hai vẫn chưa được giải quyết, dù sao tổ chương trình cũng khó mà nói là để bọn họ ở tầng một, còn khách mời thì ở tầng hai.
Kiều Xảo chậm chạp nghĩ nửa ngày, nàng muốn nói vậy thì để nàng và Tạ Nguyên Nghi cùng ở một phòng nhỏ ở tầng hai đi.
Nhưng mà nàng không dám nói, mà nghẹn lại thì khó chịu, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đều căng thẳng đến đỏ bừng lên.
Tạ Nguyên Nghi trầm tư một lát nói: "Quanh năm mọi người đều khiêng máy móc chạy từ nam ra bắc, nếu khiêng lên lầu thì sẽ không tốt cho khớp ngón tay và thắt lưng của mọi người" Cô quay sang dùng ánh mắt hỏi dò Kiều Xảo: "Vậy thì Kiều Xảo và chị cùng ở trên lầu nha?"
Vỏ quýt căng tròn ê ẩm trong lòng Kiều Xảo đã bị một câu nói này chọc thủng một cách dễ dàng, khiến nó chảy ra làn nước trái cây vô cùng thơm ngon.