Ảnh Hậu Hãy Mau Vào Bát!


Động tác trong tay Tạ Nguyên Nghi ngừng lại, trong lòng có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ quanh quẩn, thoáng chốc lại tìm không được chút manh mối nào.
Bỗng nhiên cô rất muốn cười, người cô thích không phải là Kiều Xảo sao.

Nhưng ngược lại cô nảy ra vài phần mất mát, mới vừa rồi khi môi và răng giao nhau, Kiều biểu hiện của Xảo nhiệt tình như vậy, chỉ sợ nàng đối với người trong lòng cũng yêu rất thắm thiết.
Kiều Xảo xem cô là tiền bối mà đối xử tôn kính, thế nhưng cô lại sản sinh ra tình cảm như vậy với nàng, mới vừa rồi còn mượ cớ hung hăng chiếm tiện nghi nàng một trận nữa.
Tạ Nguyên Nghi không lý do rét run một trận, cô sợ, cô thế mà lại thấy sợ hãi, loại chuyện tình cảm này là giấy bao bọc được lửa, sao có thể vẫn luôn cất giấu như bưng được, sau này nếu như Kiều Xảo phát hiện bí mất khó có thể mở lời này của cô thì chỉ sợ về sau cũng không dám xuất hiện chung với cô nữa.
"Tiền bối, có phải chị thấy lạnh không?" Kiều Xảo thấy Tạ Nguyên Nghi dùng hai tay ôm lấy mình, bả vai run lên nhè nhẹ nên cho rằng cô bị cảm, gấp đến độ ném vấn đề vừa rồi ra sau đầu, lộc cộc chạy đến máy nước nóng lạnh rót cho Tạ Nguyên Nghi một ly nước nóng.
"Cám ơn em." Tạ Nguyên Nghi nhận lấy ly nước nóng, trong lòng mềm mại thành một vũng mật ong, ngọt ngào trong chua xót.

Không biết Kiều Xảo khi đối mặt với người nàng thích sẽ như thế nào, sẽ ngượng ngùng đáng yêu hay là nhiệt tình chủ động? Nàng có phải cũng sẽ chăm sóc người ấy, rót nước giúp khi người ấy bị bệnh hay không?
Tạ Nguyên Nghi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không muốn lại nghĩ nhiều nữa.
"Tiền bối, chị uống một chút đi, nước này vừa đủ ấm á." Kiều Xảo thấy giữa mày Tạ Nguyên Nghi thoáng nhíu lại, hơi hơi lắc đầu, đốt xương tay giữ lấy ly nước trắng đi, cho rằng cô vì bị bệnh nên khó chịu, trong lòng nàng thoáng chốc siết chặt lại.
"À, được." Tạ Nguyên Nghi nâng ly lên đến bên mép môi, một hơi uống hết nửa ly nước này.
Quay chụp kết thúc, Lục Đào và Trương Hải Phong cũng cắn xong hạt dưa, dự định dẫn tổ tông nhà mình tan làm đi ăn cơm, khi vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai người các nàng vẫn còn đang quấn lấy nhau, chẹp, hai đại ca lại ngồi xuống, rót ly cà phê cho mình, ánh mắt thường thường liếc liếc về phía bên kia.
Đều đã dính nhau cả một buổi sáng rồi, sao vẫn chưa hết dính vậy?
Đến khi một ly cà phê tiến vào dạ dày thì Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi mới kết thúc trêu chọc nhau, cùng nhau đi vào phòng thay đồ.
Đổi một nơi khác quấn lấy nhau.
Lục Đào và Trương Hải Phong ăn ý liếc nhìn nhau, cùng nhau đi tới máy pha cà phê.
Tiếp tục pha thêm một ly.
"Gần đây bệnh cúm rất nghiêm trọng, tiền bối sau khi chị về mở điều hòa có thể tăng thêm 10 độ, uống ít đồ lạnh một chút nha."
Tạ Nguyên Nghi quả nhiên vô cùng hưởng thụ với tính cách ấm áp của Kiều Xảo: "Được rồi, em cũng chú ý sức khóe, sắp nhập đoàn rồi, ngày ami lại phải ghi tiết mục, ngoan ngoãn chờ ở nhà, đừng có bị bệnh đó."
Tiểu nãi miêu phải ngoan ngoãn ở trong nhà, chỉ có thể nghĩ đến chuyện ghi hình tiết mục chung với cô mà thôi, không cho phép nhớ người kia!

"Vâng." Tiểu nãi miêu nhu thuận gật gật đầu.

Trong lòng Kiều Xảo xẹt qua một dòng nước ấm, cảm giác được nữ thần quan tâm thực sự quá tuyệt vời, mỗi lần đều kích động đến như chìm vào trong mây.
"Vậy chúng ta đi thôi." Tạ Nguyên Nghi nói với Kiều Xảo xong lại quay đầu liếc mắt nhìn váy cưới treo trên cửa sổ kính đằng kia.
Dáng vẻ tiểu nãi miêu mặc áo cưới thật đẹp, cô nghĩ.

Cô rất hi vọng vừa rồi tất cả không phải là công việc, mà chính là hạnh phúc chân thật.
Kiều Xảo rất sợ bản thân sẽ quên nên cứ miêu tả đi miêu tả lại dáng vẻ Tạ Nguyên Nghi mặc váy cưới đỏ ở trong đầu, nhớ lại Tạ Nguyên Nghi mặc chiếc váy đỏ cùng nàng lén lút hôn nồng nhiệt trong khu rừng hoa hồng, không tự giác được trên mặt lại nổi lên tầng mây hồng.
Cho dù nữ thần có nhìn nhầm nàng thành người trong lòng thì nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Hi vọng nữ thần đừng yêu sớm rồi kết hôn sớm như vậy, bởi vì nàng sẽ có thể tiếp tục len lén thích cô thêm một khoảng thời gian nữa.

Kiều Xảo nghĩ thầm.
Thật ra, thật ra dù cho Tạ Nguyên Nghi có thật sự yêu đương kết hôn, nàng......!nàng vẫn là sẽ yêu.
Nàng cai không được nữa rồi.
*
Tạ Nguyên Nghi lên xe, tâm tình vô cùng tốt: "Đến cửa hàng thú cưng đón Tiểu Túng Bao, buổi tối mời anh ăn cơm."
Trương Hải Phong yếu ớt nhìn cô từ trong gương chiếu hậu, sau đó khởi động xe, trầm mặc không đáp lại.
Tạ Nguyên Nghi lấy quyển《 Sổ tay bảo vệ mèo 》trong túi xách ra, nhìn hắn một cái: "Anh lại làm sao vậy?"
Trương Hải Phong há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
"Nè" Tạ Nguyên Nghi để sách lên đầu gối, rướn thân về phía trước, "Gần đây anh trúng ngọn gió gì vậy, em chọc anh cái gì sao?"
Nha đầu chết tiệt kia càng ngày càng không lớn không nhỏ rồi.
Trương Hải Phong dừng xe lại trước đèn đỏ, lúc này mới quay đầu ra sau, nghiến răng nói: "Anh hỏi lại em một lần cuối cùng, có phải em thích Kiều Xảo không!"
Còn dám nói không phải, xem hắn có xử cô không.

Hai bên má Tạ Nguyên Nghi lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ nó đỏ lên.

Ánh mắt cô né tránh nhìn sang xung quanh, tựa về sau ghế, "Ảnh hỏi cái này làm gì?"
Trương Hải Phong bị cô làm cho tức cười: "Hỏi cái này làm gì?! Bây giờ không hỏi chờ sau này lên tiêu đề rồi để phóng viên hỏi sao?"
"Phải!" Tạ Nguyên Nghi không hề đếm xỉa mà nhìn thẳng vào trong ánh mắt khiếp sợ của Trương Hải Phong, "Em thích em ấy.

Đây là lí do em kéo em ấy chạy show, chụp tạp chí còn muốn cùng ăn cùng ở cùng ngủ."
Trái tim vốn đang bị sương mù dày đặc làm cho bế tắc hỗn độn thì giờ đây đã rộng mở sáng sủa.

Ánh mắt cô kiên định, cứ tưởng rằng khó có thể mở miệng ra nhưng bây giờ lại nói ra rất thuận miệng, còn cảm nhận được cảm giác vui sướng nhẹ nhõm trước giờ chưa từng có.
Mặc dù phần cảm tình này đến hiện tại cô vẫn không biết nên thổ lộ với Kiều Xảo như thế nào, nhưng ít nhất là cô đã có thể thẳng thắn nhìn trái tim mình, không hề mê man nữa.
Khiếp sợ trong mắt Trương Hải Phong càng sâu hơn.
Lần đầu tiên hắn thấy được một kẻ lưu manh đùa giỡn ăn đậu hủ có thể nói ra một lời thanh tân thoát tục một cách chính nghĩa lẫm nhiên(*) như vậy!
(*) Chính nghĩa lẫm nhiên: Lòng dạ chính nghĩa cũng thần thái trang nghiễm, khiến người khác kính sợ.
"Rêu rao với anh thì có ích lợi gì, vẫn nên đi thổ lộ đi."
Tạ Nguyên Nghi hơi mím môi lại, làm bộ như không nghe thấy cúi đầu học tập chăm sóc mèo.
Trương Hải Phong đã quen với bộ dạng mạnh mẽ vang dội của Tạ Nguyên Nghi rồi, bây giờ thoáng cái hèn nhát như vậy, hắn nhìn đến gan đều đau.
"Không chừng người ta cũng thích em thì sao?"
"Sao có thể, nào có trùng hợp như vậy, hai người đều......" Tạ Nguyên Nghi chợt không còn sức để lo lắng nữa, không nói được gì nữa.
Tình yêu khiến người ta hèn mọn.

Cho dù người ở vị thế cao trong triều đình như Tạ Nguyên Nghi khi đối mặt với người mình thích cũng không muốn nói ra lời bi quan, vì trong lòng cô thật sự vẫn còn một chút hi vọng.

Hi vọng kỳ tích một phần vạn này có thể xảy đến trên người cô.
Hi vọng Kiều Xảo cũng có thể thích cô.
"Hai đứa cứ kéo dài đi, kéo dài đến khi người ta hoàn toàn hết hy vọng luôn, tới đó em chỉ còn cam tâm tình nguyện thôi."
"Anh có ý gì?" Tạ Nguyên Nghi nhạy cảm nghe ra điều khác thường trong lời nói của Trương Hải Phong.
"Em là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tụi anh cũng không phải đồ ngốc.

Trong ánh mắt Kiều Xảo nhìn em đã nói rõ trong lòng có điều cất giấu.

Em ấy hoặc là muốn đến gần em, hoặc là muốn theo đuổi em thôi.

Anh đã nói nhiều như vậy rồi, bản thân em cứ cân nhắc đi."
Trương Hải Phong hắn gấp vô cùng, chuyện này chính là □□, không bạo đều không được, hắn phải nhanh chóng ổn định lại nó, sau đó đưa ra thời gian và địa điểm, như vậy mới có thể để nó an tâm bùng nổ.
"Lỡ như......! em ấy không có ý đó thì sao?" Nếu như đâm rách tầng cửa sổ giấy này, phát hiện đối diện căn bản không có ai, vậy thì bức tường vốn xinh đẹp tự nhiên lòi ra cái lỗ rách, xấu hổ lắm đó.
Trương Hải Phong: "......"
Sao trước đây hắn lại không phát hiện cô cằn nhằn nhiều như thế nhỉ?!
"Tới rồi.

Xuống xe đi, đi đón Tiểu Túng Bao của em đi." Đại túng bao ôm Tiểu Túng Bao, không hổ là người một nhà.
Tạ Nguyên Nghi hít sâu một hơi, đeo khẩu trang đi vào cửa hàng thú cưng.
Tạ Nguyên Nghi tay trái bao lớn bao nhỏ, tay phải ôm Tiểu Túng Bao trở về nhà.
"Tiểu thư cô về rồi."
"Ôi chao, dì giúp con cầm một chút." Tạ Nguyên Nghi ôm nhiều thứ thế này đến cởi giày cũng tốn sức.
Dì Trương vội vàng rửa sạch tay, từ nhà bếp đi ra giúp Tạ Nguyên Nghi cầm đồ.
"Òa, mua nhiều vậy sao!"
"Đúng vậy, đều là Tiểu Túng Bao."
Dì Trương tức khắc buồn cười, mèo con đáng yêu như thế sao lại đặt cái tên này.
"Tới ăn cơm đi."

"Vâng, tới ngay." Tạ Nguyên Nghi dùng nước nóng ngâm mềm đồ ăn cho mèo con rồi rót thêm chút nước lọc, sau đó đặt hai cái tô nhỏ này ở trước mặt Tiểu Túng Bao, lấy tay vuốt lông nó.
A, sờ đã quá.
Bữa tối rất đơn giản, Tạ Nguyên Nghi ăn chút cải xanh và ức gà rồi gác đũa, ôm theo Tiểu Túng Bao lên lầu.
Tạ Nguyên Nghi một lần nữa lót khăn vào trong nôi, sau đó để Tiểu Túng Bao vào, ngồi xổm người xuống, chầm chậm vuốt ve nó.
"Con nói xem bây giờ Kiều Xảo đang làm gì nhỉ?"
Tiểu Túng Bao có thể mới vừa bị bệnh nên vẫn luôn buồn bã ỉu xìu, Tạ Nguyên Nghi thoáng chốc ở gần nó như vậy, nó có hơi khẩn trương co lại thành một đoàn, gác đầu lên hai chân trước, chỉ để lộ một đôi mắt to đen lúng liếng liếc nhìn xung quanh.
Tạ Nguyên Nghi thấy nó ỉu xìu đi như vậy thì khẽ rút tay lên.
Tiểu Túng Bao như thấy thiếu vật gì đó, nó ngước mắt nhìn lên thì phát hiện chủ nhân thế nhưng không vuốt lông cho nó nữa!
Nó chậm rì rì quay đầu lại, len lén liếc mắt ngắm Tạ Nguyên Nghi.
Tạ Nguyên Nghi thì cười tủm tim nhìn nó.
Tiểu Túng Bao sợ đến giật mình, rụng xuống vài sợi lông mèo vàng, lập tức co tròn về, đầu vùi vào trong móng vuốt lông xù.
Qua một lát sau thấy bên trên vẫn không có động tĩnh gì, Tiểu Túng Bao từ từ ngẩng đầu lên nhìn tây ngó đông, sau đó lén lút chậm rãi nâng lưng lên, vừa vặn với tới tay Tạ Nguyên Nghi.
Nó vẫy vẫy lông trên lưng, tỏ ý kẻ hốt phân tiếp tục vuốt lông cho nó.
Tạ Nguyên Nghi vốn đang rối rắm bất an thoáng cái hết sạch, nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng.
"Lúc em ấy nói chuyện với ẹm cũng giống như con vậy, cả người ước gì chui xuống dưới đất, nhưng mà thật ra lại rất dính lấy mẹ.

Có phải tất cả loài mèo đều như vậy không?"
Tiểu Túng Bao càng vùi đầu xuống thấp hơn, phía sau lưng lại vẫy vẫy, giống như đang nói: "Người ta đều cố sức bán manh như thế rồi, sao ngươi còn không vuốt lông cho trẫm!"
Trong mắt Tạ Nguyên Nghi chảy xuôi ánh sáng dịu dàng, chầm chậm nhẹ nhàng vỗ về phần lưng mềm mại của Tiểu Túng Bao, trong đầu hiện ra từng khoảnh khắc cô và Kiều Xảo ở cùng nhau.
Từ cái nhìn thoáng qua ban đầu, cho đến khi hai người quen biết nhau, đến khi cô thưởng thức bánh quy nàng làm thì không bao giờ muốn ăn món ăn vặt nào khác nữa, khi ôm lấy thân thể nàng, khi ngủ một mình lại bắt đầu trống rỗng.
Hóa ra nàng đã bén rễ trong lòng cô từ rất lâu rồi.
Đêm đã khuya, Tiểu Túng Bao cũng nhắm hai mắt lại, Tạ Nguyên Nghi nằm trên chiếc lớn vươn tay trái ra, khoa tay múa chân hết cỡ rồi khép tay lại thành một cái ôm.
Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng trong lòng mình không phải là không khí, mà là một thân thể mềm mại.
Ngày mai là có thể nhìn thấy nàng rồi.
Lâu quá đi, sắp đợi không kịp nữa rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận