Hiện giờ Cố Tầm Tuyết có thể cho bọn họ vài phần da mỏng cùng với nhường nhịn, bọn họ cũng không dám quá mức làm càn.
“Được rồi! Ta còn ở nơi này, các ông ồn ào nhốn nháo còn thể thống gì nữa.” Tộc trưởng rốt cuộc lấy ra tư thái, bất quá lời nói lại nghiêng về Cố Tầm Tuyết: “Hiện tại cô đã là trưởng lão Cổ Võ, công việc trong tộc bộn bề, sao còn rảnh rỗi ở đây?!”
Cố Tầm Tuyết khẽ cười, sau đó lấy ra chứng nhận của bản thân, còn có một tờ giấy, đưa tới trước mặt tộc trưởng: “Chức vị trưởng lão như tôi chỉ là treo danh để đó, nơi này tôi sẽ thỉnh thoảng trở lại thăm một chút, kỳ thực trời đất bên ngoài càng hấp dẫn tôi.”
“Cô!” Tộc trưởng cũng không bất ngờ với lời Cố Tầm Tuyết nói, tựa hồ sớm đã có dự cảm, bất quá hiện giờ chính tai nghe được vẫn thấy phẫn nộ, dù sao đứa bé này là hắn tự mình bồi dưỡng lớn lên.
Cố Tầm Tuyết lưu lại chứng nhận, viết xuống lời hứa trên giấy, sau này phàm là Cổ Võ cần, nàng đều sẽ trước tiên đứng ra, bất quá nàng cũng không hy vọng cuộc đời mình vĩnh viễn lưu lại Cổ Võ thế gia.
"A Tuyết, cô phải nghĩ kỹ. Cô chỉ có cơ hội một lần, nếu từ bỏ ngày sau muốn trở lại sẽ rất khó khăn." Tộc trưởng luyến tiếc Cố Tầm Tuyết rời đi, dù gì hắn cũng nhìn đứa nhỏ này lớn lên từng bước.
Trưởng lão nội các sau này có thể thừa kế vị trí tộc trưởng, Cố Tầm Tuyết hiện tại rời khỏi nội các, sau này bất kể địa vị ở Cổ Võ cao đến mức nào, hậu nhân của nàng cũng chỉ có thể từ ngoại môn từ từ leo lên.
Mà nàng cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại vị trí trưởng lão, không thể nào thừa kế vị trí tộc trưởng nữa.
Cố Tầm Tuyết xua xua tay: "Tôi đã nghĩ rất rõ ràng, trải qua ba năm nay, tôi biết được Cổ Võ luyện không phải là võ thuật, mà là một trái tim hiệp nghĩa. Bất kể ở đâu, Cố Tầm Tuyết tôi đều là người Cổ Võ thế gia, bất kể ở đâu tôi đều sẽ không quên chức trách của mình. Bất quá, rời khỏi nội các là chuyện tôi đã sớm chuẩn bị tốt."
"Như vậy, cô đi đi thôi. Ra ngoài nhớ kĩ thân phận Cổ Võ." Tộc trưởng lắc lắc đầu.
Cố Tầm Tuyết cười khẽ, nàng ngược lại không phải nhất định hướng tới thiên địa rộng lớn bên ngoài Cổ Võ, chỉ là Cổ Võ có quy định, trưởng lão nội các chỉ có thể vĩnh viễn ở lại nội các, hơn nữa nửa kia của trưởng lão nội các cũng chỉ có thể chọn ở trong Cổ Võ thế gia.
Điểm này, nàng hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Xuống núi, Cố Tầm Tuyết gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Manh.
Từng nói muốn mời tiểu bạch thỏ ăn cơm, Cố Tầm Tuyết nói chuyện tuy rằng hiếm khi làm thật, nhưng hôm nay tâm tình tốt liền vui vẻ thực hiện lời hứa.
......
Sau khi An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca về nhà, rất nhanh liền nghe được tiếng chuông cửa.
Lạc Huyền Ca đang ở phòng bếp tập trung chuẩn bị bữa tối, nhìn về phía An Nhược Thủy ở phòng khách: "Nhược Thủy?! Mở cửa giúp em một chút."
An Nhược Thủy đang xem kịch bản mới, đột nhiên nghe giọng của Lạc Huyền Ca liền bị kinh ngạc, tiếp đó kịp phản ứng, buông kịch bản trong tay ra mở cửa.
Lý Điềm đứng ngoài cửa ôm mấy túi tài liệu to, lúc nàng thấy An Nhược Thủy, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Sếp lớn, cô......" Lý Điềm hận không thể đập đầu vào tường khóc ba ngày ba đêm.
Sao bảo ảnh hậu là thẳng nữ?! Sao bảo thẳng tắp như cột điện?! Đây căn bản chính là gậy kim cô của Tề Thiên Đại Thánh, đừng nói biến cong, cho nàng một mảnh đất trời, nàng cũng có thể biến thành cái nhang muỗi.
An Nhược Thủy nhìn dáng vẻ Lý Điềm ủ rũ gục đầu, nội tâm liền hiểu.
An Nhược Thủy đối với Lý Điềm kỳ thực có chút hổ thẹn, dù sao Lý Điềm đã đặt toàn bộ hy vọng trên người nàng, hy vọng có thể thông qua nàng đánh vỡ lời đồn Đông Sơn tái khởi.
Kết quả bởi vì nàng tồn tại, một lần nữa chứng thực chuyện Lý Điềm chiêu dẫn đồng tính.
"Lý Điềm, tôi......" Đây là lần đầu tiên An Nhược Thủy đối mặt Lý Điềm nói không ra lời.
Kết quả Lý Điềm hít một hơi thật sâu, lại vô lực phun ra khỏi miệng: "Tôi không sao, chỉ là hơi kinh ngạc quá mức. Cô cùng Tiểu Lạc, các cô lại sớm như vậy đã......"
Là người bình thường đều sẽ cảm thấy không tưởng tượng nổi, ảnh hậu có tiền có thế có nhan có tư, lại đã kết hôn hơn nửa năm trước. Đối tượng còn là một diễn viên quần chúng ngày ngày làm kẻ chạy cờ giả trang thi thể?!
Xác định đây không phải nói đùa chứ?!
"Được rồi, cô vào trong đi." Để Lý Điềm biết được chân tướng về sau, An Nhược Thủy cùng nàng ở chung liền ít đi mấy phần e ngại.
Sau khi vào nhà, Lạc Huyền Ca vẫn còn ở phòng bếp bận rộn, Lý Điềm oán khí trừng một cái về hướng kia.
An Nhược Thủy cười khẽ, rót cho Lý Điềm ly nước trái cây: "Tới, nếm thử. Tiểu Lạc vừa mới làm xong."
"Vậy thật cám ơn a." Lý Điềm bày tỏ mình một chút cũng không muốn nếm nước trái cây đó.
Rốt cuộc vẫn uống xong ly nước, Lý Điềm liếm liếm khóe môi: "Khụ, vẫn còn hơi khát a."
An Nhược Thủy nhịn cười lại rót cho nàng một ly nữa, dù sao vừa rồi nàng cũng đã uống liên tục hai ly.
Theo như Lạc Huyền Ca nói, nếu bỏ thêm chút đồ vật đặc thù, có thể làm nước trái cây càng thêm tươi ngon, tuy rằng không hiểu Tiểu Lạc rốt cuộc cho thêm thứ gì nhưng mùi vị đúng là trở nên khác biệt.
Lạc Huyền Ca từ phòng bếp đi ra, Lý Điềm vừa lúc buông xuống cái ly rỗng.
"Tiểu Lạc, hiện tại cô có tính toán gì? Chuẩn bị tiếp tục đóng phim, hay là chậm rãi đi hướng show giải trí?" Lý Điềm tò mò hỏi, dù sao Lạc Huyền Ca là diễn viên cực kỳ có kỹ thuật diễn có thực lực, bất quá thời điểm này gameshow phát triển rất mạnh, Lý Điềm không khỏi muốn khuyên nhủ đôi câu.
Lạc Huyền Ca chần chừ một hồi, cuối cùng nói: "Tôi nghĩ trước quay cho xong show thực tế của An Thị, sau đó tùy cơ duyên nhận mấy bộ phim cảm thấy hứng thú."
"Vậy, vẫn là tính phát triển con đường diễn viên sao?" Rốt cuộc cơ duyên mà người khác nói thật đúng là hai chữ cơ duyên, nhưng Lạc Huyền Ca lại khác, có chỗ dựa An Nhược Thủy cùng toàn bộ An Thị, cơ duyên chỉ cần muốn liền có rất nhiều người vội vàng đưa ra.
Lạc Huyền Ca gật gật đầu: "Ừm, tốt nhất là có thể nhận các phim đánh võ."
Lạc Huyền Ca muốn để càng nhiều người cảm nhận được mị lực của võ công.
Lý Điềm chần chừ một hồi, cuối cùng đã hiểu: "Đúng vậy, dù sao cô có thân phận đệ tử Cổ Võ, đi quay phim võ hiệp càng được hoan nghênh."
Tuy lý giải của Lý Điềm cùng ý tưởng của Lạc Huyền Ca không giống nhau, nhưng nàng nghĩ vậy cũng không sai, thậm chí còn khuếch đại ưu thế tự thân của T
Lạc Giáo Chủ.
Lý Điềm tò mò xong chuyện phát triển sự nghiệp tương lai của Lạc Huyền Ca, liền bắt đầu hỏi An Nhược Thủy.
Mặc dù nàng chỉ là trợ lý, nhưng nàng muốn xứng đáng với tiền lương người đại diện mà giám đốc cho mình, còn cả tiền thưởng cùng đủ loại phúc lợi lâu lâu lại có.
"Vừa xem một bộ điện ảnh rất xuất sắc, cốt truyện rất hợp khẩu vị tôi. Hơn nữa đạo diễn là người quen, lão sư Giang Hải Khê là vị đạo diễn từ khi tôi xuất đạo tới giờ vẫn luôn kính nể. Cùng hắn hợp tác nhiều lần như vậy, mỗi lần hắn đều có thể mang đến cho tôi kinh hỉ không giống nhau. Mà gia nhập đoàn phim của hắn có thể học được rất nhiều thứ." An Nhược Thủy đưa kịch bản vẫn đọc vừa rồi cho Lý Điềm: "Nghe nói bộ phim này còn là cùng Hứa Thiến tiền bối đối diễn, tôi cho rằng hoàn toàn có thể tiếp nhận."
"Hứa Thiến? Cô không nhìn lầm chứ?!" Lý Điềm khó tin lật lật kịch bản, ở phần vai phụ đúng là thấy được tên Hứa Thiến: "Thật đúng là ngoài ý muốn a, Hứa Thiến không chỉ nhận loại phim phong cách này, còn lựa chọn vai phụ."
"Đúng vậy, tuy nàng đã qua tuổi bốn mươi, nhưng đường diễn vẫn luôn là hình tượng nữ thần. Lần này lại nhận một nhân vật khảo nghiệm nhân tính như kẻ buôn người, tôi cũng rất ngoài ý muốn." Sùng kính của An Nhược Thủy đối với Hứa Thiến không chỉ dừng ở mức bình thường, ở trong lòng nàng, Hứa Thiến chính là nữ thần của nàng từ nhỏ đến lớn.
Lý Điềm lại cẩn thận nhìn kịch bản, sau đó nàng cũng cảm thấy bộ phim này rất được, bất quá vẫn hỏi một câu: "Phim về Tuyên Dương công chúa làm sao bây giờ?"
"Kịch bản của bộ phim kia đã hoàn tất, tổ đạo diễn đang an bài, bất quá xảy ra chút ngoài ý muốn, khả năng phải chờ thời gian rất lâu mới có thể chính thức quay chụp." An Nhược Thủy cũng không cảm thấy đáng tiếc, tuy rằng toàn bộ đoàn phim đều để đó không dùng, bất quá gia sản của An Thị vẫn chưa tới mức không nuôi nổi bọn họ, chờ mọi góc cạnh của bộ phim này đều được giải quyết, đến lúc đó quay chụp có thể bỏ đi không ít phiền hà. Hơn nữa còn là kịch bản Lạc Huyền Ca đích thân viết, nàng tin tưởng nhất định có thể đạt đến trình độ trả lại thế giới 800 năm trước chân thực như cũ.
Lý Điềm gật đầu: "Nếu vậy liền ký bộ phim này của đạo diễn Giang Hải Khê đi. 《 Manh Tâm 》, biên kịch này hình như tôi đã gặp rồi."
"Hả? Biên kịch bộ phim này?" An Nhược Thủy không cần nghĩ ngợi nói ngay: "Đây là kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết, cũng là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của vị tác giả kia, bất quá thực sự đáng tiếc, tác giả kia đã qua đời."
"A?! Tôi nhớ rồi, là tác giả 'Nhớ Vị Sầu Riêng Của Người', đáng tiếc 5 năm trước đã qua đời a." Lý Điềm vô cùng tiếc hận, trước kia nàng từng gặp người nọ một lần.
Nghe nói vì khi còn nhỏ bị bọn buôn người lừa bán, cuối cùng tuy được cứu ra, nhưng trong lòng vẫn luôn giữ lại bóng ma tâm lý.
Sau đó mấy người bạn thân bên cạnh lục tục phát sinh ngoài ý muốn qua đời, nàng bị đả kích nghiêm trọng, lựa chọn trong vòng nửa năm hoàn tất cuốn tiểu thuyết cuối cùng. Nghe nói khi nàng chết, toàn bộ căn phòng chất đầy cây xương rồng, máu tươi trên sàn nhà đỏ đến chói mắt.
"Là biên kịch Tiếu phải không, thật sự thực đáng tiếc a." An Nhược Thủy thở dài, tác giả tiểu thuyết vào lúc cuối cùng viết xuống một đoạn, bởi vì nội dung quá mức u ám, làm không ít độc giả leo lên sân thượng, tuyên bố thiên đường quá lạnh lẽo, bọn họ muốn vĩnh viễn phụng bồi người nọ.
Sau đó tiểu thuyết này cũng đã bị cấm, bất quá thông qua mấy năm hòa hoãn rốt cuộc lại một lần nữa ở trong tầm mắt đại chúng.
An Nhược Thủy dự định nhận bộ phim này, liền biết bản thân phải chịu bao nhiêu áp lực từ fan nguyên tác, cho nên ban đầu nàng cũng do dự, đến khi cùng đạo diễn Giang Hải Khê trò chuyện vài lần sau đó, nàng mới quyết định nhận phim.