Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Hứa Tụ hạ quyết tâm, ngày mai nghiêm túc với đối tượng xem mắt, bất kể kết quả thế nào nàng đều phải thử một lần, bản thân cũng không phải không có Lý Điềm liền yêu không nổi nữa.
Lý Điềm lại trả lời thêm: Ngày mai tôi sẽ phải gả vào hào môn rồi! Chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu đều đã trên tay! Kích thích chứ, bất kể đối phương là ai, chỉ cần nàng tới tôi liền gả! 23333
Hứa Tụ xem xong tin này, yên lặng hỏi cha nàng để lấy sổ hộ khẩu, tiếp đó cười tủm tỉm trả lời Lý Điềm: Vậy sao, thật trùng hợp. Tôi cũng mang theo chứng minh thư và sổ hộ khẩu. Nói không chừng, về sau chúng ta còn có thể thuê cùng một công ty tổ chức hôn lễ.
Lý Điềm đếm đầu ngón tay nghĩ ngợi: Đúng vậy đúng vậy, không biết có thể giảm giá cho chúng ta hay không 23333
Hứa Tụ xem xong đoạn đối thoại này, lòng nàng đột nhiên run rẩy phát đau, nhiều năm như vậy, người này đối với nàng thật sự không có một chút ý nghĩ gì khác? Tại sao đến mức này rồi, Lý Điềm còn không có nửa điểm phản ứng.
Lý cục cưng tâm trạng phức tạp nhìn màn hình di động, nàng đã kích thích Hứa Tụ như vậy, sao đối phương còn bình tĩnh như thế?! Ngày mai nàng rốt cuộc là nên tự mình hẹn hò, hay là lặng lẽ bám đuôi, đi nhòm tình huống Hứa Tụ xem mắt?
Lý Điềm bực bội gãi gãi đầu, có chút không rõ nên làm cái gì bây giờ.
Đã đáp ứng đối tượng xem mắt rồi, để người ta lỡ hẹn cũng không tốt, nhưng nàng thật sự không dự đoán được Hứa Tụ cũng đi xem mắt vào ngày mai a.
"Lý Điềm?" An Nhược Thủy thấy nàng đang ngây ngẩn, nhịn không được nhẹ giọng kêu làm nàng hoàn hồn.
Lý Điềm phục hồi tinh thần lại, nhìn An Nhược Thủy: "Sao vậy?"
"Anh tôi đã đi lãnh chứng xong, có phải chúng ta cũng nên trở về?"
An Nhược Thủy chỉ vào chiếc xe sắp biến mất trước mặt, Lý Điềm ngẩn người lập tức gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cũng đi thôi. Đi đâu a?"
"Tôi thấy cô tinh thần không tốt lắm, để tôi lái cho. Cô cứ nghỉ ngơi một chút." An Nhược Thủy thấy vẻ mặt Lý Điềm không thích hợp, sợ nàng lái xe sẽ thất thần, cho nên muốn để Lý Điềm ra phía sau nghỉ ngơi.

Nhìn một màn này, Lạc Giáo Chủ đột nhiên nghĩ, mình có nên đi học cái bằng lái không?
"Nghĩ gì vậy?"
An Nhược Thủy thật vất vả cùng Lý Điềm đổi vị trí, lại đột nhiên phát hiện Lạc Huyền Ca cũng đang thất thần, còn đang nghi hoặc tại sao cả hai bọn họ như vậy, liền thấy Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu.
Bất quá ngay lúc chiếc xe khởi động, Lạc Giáo Chủ hỏi ra một vấn đề làm người cực kỳ hoang mang.
"Quà sinh nhật em đã tặng rồi, hiện giờ thành thân nên đưa cái gì a?" Lạc Giáo Chủ bày tỏ phiền nhất là mấy thứ này, không chỉ phải suy đoán tâm tư người khác, còn phải nghĩ ngợi xem đồ vật có thích hợp hay không.
Cũng may hiện tại mình 'có tiền có thế', nếu không thời điểm ví tiền ngượng ngùng, nói không chừng chỉ có thể đi sòng bạc lộng điểm đổ thạch mà tặng lễ.
Bất quá...... Nếu An Tuấn Phong thích, hiện giờ mình đi lộng điểm đổ thạch cũng chưa chắc không thể a.
"Loại chuyện này ít nữa lại nghĩ, về nhà chuẩn bị sinh nhật trước." An Nhược Thủy sắp lái xe, đột nhiên thấy cuộc gọi đến, nàng nhìn dãy số lạ trên đó liền ngẩn người, bất quá vẫn nhận nghe, vạn nhất chị dâu mới nhậm chức gọi cho mình.
Đáng tiếc sau khi nhấn nút nghe, thanh âm đối phương truyền đến lại làm nàng rất quen thuộc.
"A lô, An An phải không? Là Từ đại ca."
"Từ đại ca? Có chuyện gì vậy? Hiện giờ em đang trên đường, có chút không tiện nghe máy." An Nhược Thủy thúc giục đối phương chọn trọng điểm mà nói, nếu không nàng lập tức cúp điện thoại.
Từ Hạo cũng không vòng vo, lên tiếng hỏi: "Bài đăng em vừa post lên chỉ là đùa giỡn?"

"Anh nói cái em vừa đăng trên Weibo?" Giọng An Nhược Thủy không biến hóa gì, nhưng Lạc Giáo Chủ cùng Lý Điềm lại có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống.
"Ừm, em nói chị dâu gì đó... Loại đùa này về sau đừng giỡn loạn, ảnh hưởng không tốt tới anh trai em."
An Nhược Thủy bị nghẹn cười: "Từ đại ca, đó cũng không phải đùa giỡn. Anh trai em vừa đi lãnh chứng, nếu anh không tin có thể đi điều tra a. Dù gì anh thủ đoạn thông thiên như vậy, ngay cả chuyện em cùng Tiểu Lạc ẩn hôn cũng có thể biết được, sao không tra nổi tình huống của anh trai em chứ."
"Em..." Từ Hạo không nghĩ An Nhược Thủy sẽ nói ra lời này, trầm mặc một hồi hắn vội vội vàng vàng nói một câu tạm biệt liền cúp máy.
"Sao vậy?" Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy cúp điện thoại xong, vẻ mặt rất không đúng, cô xuất phát từ quan tâm liền hỏi một câu.
An Nhược Thủy lắc đầu: "Không có gì, về nhà trước."
Đến nhà cũ, bác Lưu đang ngồi ở phòng khách xem TV, thấy mọi người đã trở lại liền oán trách nhìn Lý Điềm An Nhược Thủy Lạc Huyền Ca.
"Đang yên lành lại đều chạy đi? Một câu cũng không nói, bác còn tưởng rằng các cháu không ăn ở nhà." Bác Lưu ở phòng bếp ca hát làm cơm, thời điểm đi ra kêu bọn họ dùng cơm, đột nhiên phát hiện... thiếu gia tiểu thư còn có khách nhân, một người cũng không thấy.
"Bác à, hằng năm chúng ta đều làm sinh nhật ở nhà cũ không phải sao. Năm nay đại ca cũng sẽ không ngoại lệ, anh ấy có chút việc gấp cần xử lý, cho nên khả năng về hơi muộn."
"Aish, người trẻ tuổi các cháu chính là quá bận rộn. Cháu xem, hiện tại đến sinh nhật còn phải xử lý công việc." Giọng bác Lưu tràn đầy thương tiếc An Tuấn Phong, dù gì cũng là đứa nhỏ mình chăm từ bé đến lớn, tuy không có quan hệ huyết thống gì, thậm chí còn là quan hệ thuê mướn nhưng bác Lưu đối xử với hai anh em nhà họ An, đó là thật lòng chiếu cố như con ruột.
An Nhược Thủy mỉm cười, cùng tâm sự với bác Lưu đôi câu, hơn nữa cũng bảo đảm đại ca qua ít lâu sẽ dành thời gian nghỉ ngơi cho khỏe.
Bác Lưu lúc này mới thở dài, đau lòng nói: "Các cháu a, vội gì cũng đừng để quá sức."

"Dạ, chúng cháu nhớ rồi." Trưởng bối nhà An Nhược Thủy qua đời quá sớm, mỗi lần nàng nghe được bác Lưu cùng quản gia nói những lời này, trong lòng đều cảm động không thôi.
Bác Lưu dứt lời, lại bước vào phòng bếp: "Bác đi làm thêm vài món ăn, cho các cháu bồi bổ thân thể."
"Không cần đâu ạ, những thứ này đủ chúng cháu ăn rồi." An Nhược Thủy ngăn cản.
Bác mụ cười lắc đầu: "Sao được a, đại thiếu gia nhà họ Từ lát nữa sẽ tới, bác đi làm thêm vài món."
"Vậy phiền bác a." Trên mặt An Nhược Thủy treo nụ cười ngoan ngoãn với trưởng bối như cũ, nhưng ngữ khí lại lạnh một chút, sau khi bác Lưu vào phòng bếp, mặt nàng liền không còn biểu tình gì.
Lạc Huyền Ca khó hiểu nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Từ Hạo muốn đến, hy vọng hắn là tới chúc mừng sinh nhật đại ca." Giọng điệu An Nhược Thủy tràn ngập lo lắng.
Cùng Từ Gia tiếp xúc, nàng mới biết được, thì ra người Từ Hạo vẫn luôn thích chính là anh trai mình.
Nhưng An Nhược Thủy lại cảm thấy mục đích của Từ Hạo tựa hồ cũng không đơn giản như Từ Gia nói, Từ Hạo không hề yếu ớt nhát gan như vậy, ngay cả tỏ tình cũng không dám nói với đại ca.
Dù gì đã nhiều năm trôi đi, trên người anh trai nàng cũng không có bất cứ scandal tình cảm nào.
Thái độ Từ Hạo đối với đại ca, cũng không giống như thật sự rất thích. Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?
Tạm gác mấy thứ này sang một bên không nói, Từ Hạo tra ra chuyện nàng cùng Tiểu Lạc ẩn hôn, nói rõ thế lực nhà họ Từ đã thâm nhập vào đến An Thị, thậm chí mơ hồ có khuynh hướng vượt qua An Thị.
Quan hệ giữa Từ Hạo và tổ chức nghiên cứu cũng rất mơ hồ, thậm chí khi Từ Hạo tham gia show thực tế cùng Trịnh Húc tiếp xúc, cũng làm người khó mà yên tâm.
Trương Minh Trung cùng Từ lão tiên sinh quan hệ rất tốt, lúc ấy cha nàng và cha Từ Hạo, còn có Trương Minh Trung, đều là bạn tốt.

Khi đó Trương Minh Trung vốn dĩ cùng cha của Từ Hạo hợp tác gây dựng sự nghiệp nhưng thất bại, cuối cùng hắn ở An Thị cắm rễ.
Mà khoảng thời gian sinh nhật nàng, Trương Minh Trung phát sinh ngoài ý muốn, Từ Hạo vốn nên về nước mừng sinh nhật mình cũng đẩy lùi thời gian, thậm chí nhờ Từ Gia đem quà tặng về giúp hắn.
Người có thể phí nhiều tâm tư như vậy để chuẩn bị lễ vật, tuyệt đối sẽ không vì một ít chuyện nhỏ mà bỏ qua thời gian trở về nước.
Chỉ có thể nói đoạn thời gian kia, Từ Thị cũng gặp rối loạn không nhỏ, Từ Hạo không thể phân thân trở về.
Từ Hạo diễn xuất rất cao siêu, điểm này nàng không thể không thừa nhận, nhưng cũng chính bởi vì kỹ thuật diễn của hắn quá tốt, mới làm nàng có một loại ảo giác người này ở trước mặt huynh muội bọn họ vẫn luôn diễn kịch.
Từ Gia nói Từ Hạo thích đại ca, bất quá nàng trước nay chưa từng thấy được ái ý trong mắt Từ Hạo, rốt cuộc là Từ Hạo căn bản không yêu, hay là hắn khống chế tâm tình đến mức giọt nước không lọt?
Rất nhiều chuyện An Nhược Thủy nghĩ không thông, hơn nữa những việc này còn đều liên quan tới bản thân, nàng không thể mặc kệ.
Thù hận của Từ Hạo đối với Lạc Huyền Ca rốt cuộc là bởi vì cái gì mới sâu như vậy chứ?
Trước kia nàng nghĩ mãi không ra, tạm cho rằng đó là sợ hãi khi người bình thường nhìn thấy dị loại, nhưng Từ Gia đã giải thích với nàng một ít hành động kỳ quái của Từ Hạo, là bởi vì lầm tưởng Lạc Huyền Ca là bạn gái An Tuấn Phong, cho nên mới sinh lòng căm hận tình địch.
Nhưng nếu chỉ là tình địch bình thường gặp mặt cũng không cần như vậy, Từ Gia đến cũng tạo thành hiểu lầm cho Lạc Huyền Ca, phương thức xử lý đối đãi tình địch của Giáo Chủ Ma Giáo cũng không cực đoan tới mức đó, Từ Hạo hẳn không chỉ là xem Lạc Huyền Ca như tình địch.
"Nghĩ gì vậy?"
Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy vẫn luôn thất thần, Lý Điềm gọi nàng vài câu, An Nhược Thủy vẫn không có nửa điểm phản ứng, gọi đến mức Lý Điềm đều cảm thấy xấu hổ.
An Nhược Thủy hoàn hồn, nhìn về phía Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Trợ lý Lý gọi chị."
"Hả?" An Nhược Thủy mang theo nghi hoặc nhìn về phía Lý Điềm, Lý Điềm nịnh nọt cười: "Sếp lớn, tôi vừa ở trên mạng cẩu lương tìm được đối tượng hẹn hò. Tối nay sẽ không ở lại, tôi phải về nhà chuẩn bị để ngày mai đi xem mắt. Tôi trước nói một tiếng với cô, miễn cho tối nay cùng ngày mai có gì cần tôi, tôi không thể kịp thời đến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận