Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

"Diễn viên bộ phim này đều là người mới, diễn xuất thiếu sót, mặc dù đạo diễn trước đó từng làm phim rồi nhưng tác phẩm đều giống nhau, nhìn không ra điểm nổi bật. Chỉ có bộ phim này tình tiết an bài rất xảo diệu, tôi từng tìm kịch bản nguyên tác xem qua, viết thật sự không tệ. Chính là không biết tại sao lại để một đoàn phim hạng ba quay ra." An Nhược Thủy vô cùng đáng tiếc nói.
Lý Điềm lắc đầu: "Biên kịch cũng là người mới a, không có danh tiếng không có hậu thuẫn, có thể được đoàn phim hạng ba lựa chọn cũng đã không tồi. Bộ phim này phát xong nếu như vận khí tốt, biên kịch hẳn có thể nghênh đón chuyển cơ trong sự nghiệp."
An Nhược Thủy cười khẽ: "Tôi lại cảm thấy chuyển cơ tới rồi, chẳng phải cô đã nhìn trúng hay sao?"
"Hắc hắc, trở về tìm Trịnh đạo nhìn xem. Nếu thật sự có kịch bản không tệ, tôi cũng coi như làm cống hiến cho nghề a." Đây cũng là một điểm để Lý Điềm khai mở mạng lưới quan hệ xã giao, nghĩ nhiều cho người khác, gặp được đồ tốt liền đề cử một phen, để người ta mắc nợ ân tình của nàng, về sau có khó khăn gì cũng tiện nhờ vả phiền toái.
Phùng Thiên Linh không biết có nên tiết lộ với hai người, bộ phim này là nàng viết hay không, nhìn bọn họ nghiêm túc xem phim, Phùng Thiên Linh cũng chịu đựng ngượng ngùng tiếp tục xem cùng các nàng.
Giữa đoạn, An Nhược Thủy nhìn Phùng Thiên Linh một cái, nhớ rõ trên hồ sơ tài liệu của chị dâu có ghi sáng tác văn chương, chính là không biết sự nghiệp trước mắt phát triển thế nào.
Dù sao phần lớn tài liệu đều trong tay anh trai, những ngày qua nàng chỉ lo chuyện Tiểu Lạc, đối với những thứ này cũng không nhìn kỹ.
Qua hồi lâu, An Tuấn Phong rốt cuộc ra khỏi phòng bếp, nói với ba người: "Dùng cơm thôi."
Lý Điềm nghĩ một chút: "Hứa Tụ ngủ rồi, chúng ta ăn trước đi, lát nữa nàng tỉnh, tôi sẽ chuẩn bị cho nàng sau."
Trong bữa cơm, Lý Điềm vừa ăn vừa cùng Phùng Thiên Linh khách sáo: "Phu nhân, mạo muội hỏi một chút, trước mắt công việc của cô là gì vậy?"
"Tôi làm nghề tự do." Phùng Thiên Linh bị đối phương bất ngờ đặt câu hỏi, ngẩn người một chút mới trả lời, nếu không phải nhìn ra Lý Điềm chỉ là tò mò tùy tiện hỏi một chút, chắc phải lầm tưởng nàng đã nhìn ra bộ phim vừa rồi là mình viết.
Lý Điềm gật đầu: "Có hứng thú hay không......"
"Không có!" An Tuấn Phong cầm một đôi đũa khác gắp đùi gà thả vào trong chén Lý Điềm, cười tủm tỉm nhìn nàng nói: "Rất được, đào người đào đến nhà tôi luôn rồi? Em gái tôi cùng Tiểu Lạc tất cả đều giao cho nhà các cô còn chưa đủ? Hiện tại còn đánh chủ ý lên vợ tôi nữa?"
"Không phải, điều kiện của phu nhân tốt như vậy, không vào giới quá đáng tiếc." Lý Điềm rất quý trọng tài năng, lắc đầu nói: "Thật quá đáng tiếc."
"Ăn cô bây giờ!"
Lý Điềm cười xin lỗi An Tuấn Phong: "Không không không, giám đốc! Ngài đừng nóng giận, tôi chỉ là thuận miệng nói. Thuận miệng nói."
An Tuấn Phong khẽ cười, quay đầu giúp Phùng Thiên Linh gắp đồ ăn, dặn dò nàng đừng ngại, ăn nhiều một chút.
Phùng Thiên Linh cũng gật đầu đáp ứng. Yên lặng nhìn về phía An Nhược Thủy, tựa hồ muốn ghi nhớ xem đối phương muốn ăn gì.
An Nhược Thủy tuy rằng biểu hiện rất thân thiện nhưng từ đầu đến cuối cười rất ít, vẫn luôn là cảm giác băng lãnh, tựa hồ muốn tránh người từ ngoài ngàn dặm, cho nên nàng muốn chú ý đối phương nhiều một chút, để tránh về sau sống chung đụng phải bãi mìn.
An Nhược Thủy đang dùng bữa, đột nhiên phát hiện chị dâu nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, nàng khẽ dừng đôi đũa trên tay, sau đó khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy Phùng Thiên Linh vội vàng cúi đầu xuống không nhìn nữa.
An Nhược Thủy ngây ngốc nhìn đối phương, hành động của người bình thường nàng có thể hiểu được, thậm chí hành vi của người có mạch não không bình thường như Lạc Huyền Ca, nàng cũng có thể hiểu đôi chút.
Bất quá hôm nay, nàng không nghĩ ra chị dâu kỳ quái nhìn chằm chằm mình như vậy là muốn làm gì.
An Tuấn Phong và Lý Điềm không chú ý tới điều này, Lý Điềm như cũ vẫn thương nhớ chuyện có thể đem Phùng Thiên Linh quẹo vào giới làm nghệ sĩ hay không.
Người ta điều kiện ưu tú, hơn nữa hiện nay còn là tiểu kiều thê của An tổng, vào giới cũng không tồn tại chuyện bị ủy khuất vân vân, chỉ cần chịu hạ chút công phu cố gắng, sáng tạo ra tác phẩm ưu tú là chuyện dĩ nhiên.
An Tuấn Phong biết Lý Điềm còn chưa tuyệt vọng, hắn cười nói: "Cô đào người ở chỗ tôi không tính là bản lĩnh gì cả. Nghe nói Hứa Tụ muốn nhận Tiểu Hi nhà Giang Ý Hàm, cô còn không đi sẽ chậm hơn người ta một bước."

"Lời này là thật?!" Lý Điềm không tin, Hứa Tụ từng nói nàng không có hứng thú với Tiểu Hi nha đầu kia.
An Tuấn Phong gật đầu: "Đương nhiên là thật, nàng còn hỏi Cố Tầm Tuyết Cố tiểu thư, nhưng cuối cùng bị cự tuyệt. Còn có......"
An Tuấn Phong chưa kịp nói hết, Lý Điềm liền buông đũa tuyên bố đã no.
"Tôi ăn xong rồi, trước đi ra ngoài một chút, cho tiêu cơm." Lý Điềm trong chuyện tranh giành nghệ sĩ này, vĩnh viễn là tích cực nhất, đặc biệt là thời điểm cùng Hứa Tụ cướp nghệ sĩ.
Một bữa cơm bốn người ăn vô cùng vui sướng, nhưng mà Lạc Giáo Chủ bên trong tổ chức nghiên cứu thì có vẻ hơi nghèo nàn.
Giờ phút này bụng trống rỗng dựa vào trên tường, mặc dù cô đã luyện tịch cốc, tạm thời không cần đến những thứ ngũ cốc hoa màu nhưng đã thời gian thật dài không có thứ gì vào bụng, nói không muốn ăn là không thể nào a.
Lạc Huyền Ca dựa lưng nhìn Từ Hạo và Cố Khiếu Quân nằm trên đất, nói với nam nhân áo đen: "Nơi này có cái gì ăn không?"
Bản thân thì không thành vấn đề, chẳng qua nhìn dáng vẻ suy yếu của Cố đại ca, cứ như đã bước một chân vào quan tài vậy.
Nam nhân áo đen gãi gãi đầu trả lời: "Ở đây không có thực phẩm nhưng có một ít dịch dinh dưỡng, tôi đi lấy cho ngài, thế nào?"
"Tôi không cần, anh chuẩn bị cho hắn một chút." Lạc Huyền Ca giơ ngón tay chỉ vào Cố Khiếu Quân ngủ trên đất.
Nam nhân áo đen lập tức sáng tỏ, tiến lên chăm sóc Cố Khiếu Quân, lấy dịch dinh dưỡng tiêm vào.
Từ Hạo giờ phút này không thể động đậy, đứng tại chỗ, mà cổ trùng bên trong thân thể lại đang làm mọi cách tra tấn hắn, nhưng bởi vì bị điểm huyệt, tháo quai hàm, hắn muốn kêu rên cũng không được.
Bên ngoài, Diệp Hoành Vũ tìm tới phòng giám sát, đang chuẩn bị sửa đổi quy định xuất nhập, đột nhiên có người chui ra, chủy thủ sắc bén đặt trên cổ hắn.
Diệp Hoành Vũ kỳ thực không sợ hãi nhưng rất lo âu, hắn sợ mình không thể sửa chữa nhanh một chút, Lạc Huyền Ca sẽ tức quá hóa giận giết Từ Hạo.
"Diệp Hoành Vũ?! Ngồi xuống!"
Cố Tầm Tuyết đá một cước vào cẳng chân đối phương, Diệp Hoành Vũ bị đau ngã xuống đất, quay đầu nhìn nàng, mặt đầy kinh hãi: "Làm sao cô vào được?"
"Nơi này của các anh thật đúng là rất khó tìm."Cố Tầm Tuyết cười lạnh: "Tránh ra."
Nàng biết được quy định xuất nhập ở đây, bởi đồ chơi này là sau khi nàng tự tiện xông vào tổ chức nghiên cứu mấy lần nhưng không có kết quả, tổ chức kia mới lập ra để đề phòng nàng.
Diệp Hoành Vũ nhìn đài điều khiển, giải thích: "Tôi chính là tới sửa đổi quy định xuất nhập, tôi......"
"Người tổ chức nghiên cứu các anh nói chuyện, tôi có thể tin sao?" Cố Tầm Tuyết nhấc chân đá văng, rất nhanh đã sửa được cánh cửa.
Mà nam nhân ẩn núp trong chỗ tối không biết có nên đi ra hay không, vốn dĩ hắn ở nơi này sửa đổi quy định ra vào, muốn cùng một tên khác đồng thời nội ứng ngoại hợp cứu thoát Lạc Huyền Ca, rồi khẩn cầu Lạc Huyền Ca cho bọn họ thuốc giải.
Kết quả không nghĩ tới còn chưa mở được, Diệp Hoành Vũ đã đi vào, ngay sau đó Cố Tầm Tuyết lại bước đến.
Ngay khi Cố Tầm Tuyết cùng Diệp Hoành Vũ định rời khỏi, Cố Tầm Tuyết đột nhiên quay đầu nhìn địa phương nam nhân áo đen ẩn núp: "Còn chưa cút ra?"
Nam nhân mặt đầy sợ hãi bước tới, Cố Tầm Tuyết dĩ nhiên nhận ra đối phương là ai, mà Diệp Hoành Vũ thì phẫn nộ nhìn hắn: "Phản đồ!"
"Câm miệng!" Cố Tầm Tuyết cao giọng nhắc nhở, lại hỏi nam nhân áo đen: "Anh là tới cứu Huyền Ca?"

"Vâng, vâng. Tôi thật sự không muốn hại cô ấy, tôi định thay đổi chương trình xuất nhập, cứu cô ấy ra ngoài." Nam nhân run rẩy lên tiếng, Cố Tầm Tuyết khẽ gật đầu: "Dẫn tôi qua."
Nam nhân biết cánh cửa đã sửa lại, hắn liền gật đầu đồng ý.
Thực mau dẫn Cố Tầm Tuyết tiến vào phòng thí nghiệm nội bộ tổ chức nghiên cứu.
Cố Tầm Tuyết tưởng mình sẽ nhìn thấy Lạc Huyền Ca bị người trói gô trên bàn mổ, không nghĩ tới đối phương lại nhẹ nhàng ngồi dưới đất, tựa hồ sắp nhàm chán đến mức chơi ngón tay.
Lạc Huyền Ca còn chưa kịp nói chuyện, Cố Tầm Tuyết liền thả Diệp Hoành Vũ vẫn luôn giữ chặt, vọt tới bên cạnh anh trai, nhìn hắn vô cùng suy nhược mà cánh mũi không khỏi chua xót.
"Được rồi, đừng khóc." Lạc Huyền Ca đứng dậy, giật giật cánh tay, nói với Cố Tầm Tuyết: "Mau đưa hắn rời đi."
"Ừm. Tổ chức nghiên cứu này làm sao bây giờ?" Cố Tầm Tuyết cõng anh trai mình lên, sau đó hỏi.
"Nơi này giữ lại trước sau vẫn là một tai họa ngầm, chi bằng hoàn toàn thanh tẩy." Lạc Huyền Ca vừa nói vừa nhìn về phía nam nhân áo đen: "Đốt đi."
"Đốt, đốt?" Nam nhân áo đen không dám tin tưởng nhìn các đồng nghiệp nằm sõng soài trên đất, run rẩy hỏi Lạc Huyền Ca: "Toàn bộ đều đốt?"
"Nếu không thì còn thế nào?" Lạc Huyền Ca khẽ nhướng mày, tựa hồ đã bắt đầu khó chịu: "Nếu hôm nay tôi không chạy thoát, có phải sẽ bị đám người này giết chết hay không?"
Nam nhân áo đen trầm mặc, Cố Tầm Tuyết cõng Cố Khiếu Quân rời khỏi, Lạc Huyền Ca cũng lười cùng bọn họ nói mấy câu vô nghĩa, mục đích bản thân tới tổ chức nghiên cứu, vốn chính là vì phá hủy nơi này.
Không thù không oán mình dĩ nhiên sẽ không đi trêu chọc, nhưng hiện giờ tổ chức nghiên cứu thật sự uy hiếp đến cuộc sống của mình, làm hại An Nhược Thủy ngày ngày lo lắng đề phòng, hành động này xem như là cho tổ chức nghiên cứu một lời cảnh cáo.
Thông qua những gì vừa rồi hỏi được từ nam nhân áo đen, chuyện mình bị đem về tổ chức nghiên cứu này trước mắt còn chưa báo cáo cho tổng bộ, vì vậy bây giờ tổ chức nghiên cứu xảy ra chuyện, mà Cố Khiếu Quân cũng biến mất, tổng bộ sẽ rất dễ dàng nghĩ đến là Cổ Võ trả thù.
Tự nhiên sẽ không nghi hoặc đến Lạc Huyền Ca.
Mấy người cùng rời khỏi tổ chức nghiên cứu, phía sau ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời.
Lạc Huyền Ca cũng không để Diệp Hoành Vũ ở lại phòng thí nghiệm mà mang hắn ra ngoài, tuy nói bản thân không phải người tri ân báo đáp, nhưng cũng không cần phải tổn hại một người đã từng giúp mình.
Lạc Huyền Ca nhìn Diệp Hoành Vũ đang sụp đổ muốn xông vào phòng thí nghiệm ánh lửa ngút trời, khẽ nhướng mày nói với nam nhân áo đen: "Buông tay, thả hắn ra."
Nam nhân thuận thế buông tay, Diệp Hoành Vũ không nói hai lời trực tiếp chạy về phía phòng thí nghiệm đang bốc cháy.
"Đi thôi." Lạc Giáo Chủ cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng, tựa hồ trong mắt cô, chỉ là một trò chơi.
Toàn thân nam nhân áo đen bị mồ hôi lạnh thấm ướt, không thể nghi ngờ, nếu lúc trước Lạc Huyền Ca không hạ độc bọn họ, về sau bọn họ lại liều chết đi cứu Lạc Huyền Ca, sợ rằng giờ phút này cũng sẽ giống như đống xương khô bị ánh lửa bao vây trong phòng thí nghiệm.
Tới giao lộ, Lạc Huyền Ca nhìn Cố Tầm Tuyết dò hỏi: "Tình huống hiện tại của anh cô, một mình cô đưa hắn về, được chứ?"
"Ừm......" Cố Tầm Tuyết nhẹ giọng đáp, sau đó nói với Lạc Huyền Ca: "Tôi không thành vấn đề, cô về trước đi. Trong nhà vẫn đang chờ, đừng để người ta đợi lâu."
"Được, có việc thì liên lạc cho tôi. Còn chuyện tổ chức nghiên cứu nơi này, thật phiền toái." Lạc Huyền Ca thành công đem tất cả mọi chuyện còn lại ném hết cho Cố Tầm Tuyết.

Cố Tầm Tuyết khẽ gật đầu, cũng khuyên đối phương nhanh một chút rời khỏi.
Hai nam nhân phía sau bỗng nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca, rất sợ người này chạy khỏi, bất quá ngại với thực lực đối phương nên không dám tiến lên hỏi chuyện.
Lạc Giáo Chủ đi hai bước, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, thực mau liền quay đầu nhìn bọn họ: "Thiếu chút nữa quên mất các anh."
"Đây. Mỗi ngày uống ba lần, đến lúc đó lượng độc còn dư trong cơ thể sẽ được thanh trừ sạch sẽ. Bất quá...... tiểu trùng trong người các anh lại không dễ dàng rời khỏi như vậy. Các anh ngoan ngoãn, tiểu trùng cũng ngoan ngoãn, nếu ngày nào đó sau này chúng ta gặp lại, đến lúc ấy tiểu trùng khả năng sẽ lần nữa thức tỉnh." Lạc Huyền Ca hơi nhướng mày, những lời này kỳ thực không phải cố ý muốn hù dọa bọn họ.
Tiếp nhận thuốc giải Lạc Huyền Ca ném tới, hai nam nhân mừng rỡ như điên, chỉ cần có thể giải độc trong người, bọn họ sẽ không quan tâm tiểu trùng ẩn trong thân thể. Dù gì vật kia không đau không ngứa, mà bọn họ cũng không có ý định tiếp tục ngây ngốc ở lại quốc nội, về sau cũng sẽ không chống đối Lạc Huyền Ca lần nữa, tin tưởng Lạc Huyền Ca cũng sẽ không vì rảnh đến nhàm chán mà cố ý đi tìm bọn họ gây phiền.
Sau khi Lạc Huyền Ca rời khỏi, liền trở lại An Gia trước nhất.
Giờ phút này An Nhược Thủy vẫn chưa ngủ, đang cùng chị dâu xem TV.
Bên cạnh, Lý Điềm vừa ngủ gà ngủ gật vừa nhìn chằm chằm màn hình TV, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn người ở cạnh cửa, nhỏ giọng nói thầm: "Mình là ngủ đến hồ đồ? Sao lại thấy Tiểu Lạc đã trở lại a?"
Lúc Lạc Huyền Ca nhìn về phía An Nhược Thủy, liền bất giác giương lên khóe môi: "Em trở về rồi."
"Ừm." Trên mặt An Nhược Thủy không có quá nhiều biểu tình nhưng Lạc Giáo Chủ lại biết, giờ phút này nội tâm đối phương nhất định không bình tĩnh.
Phùng Thiên Linh là một giáo đồ ẩn núp, bây giờ thấy Giáo Chủ nhà mình không có bất kỳ báo trước nào xuất hiện trước mặt, nàng kinh hỉ đến sắp muốn hét lên rồi.
Lạc Huyền Ca nhìn nàng, dĩ nhiên nhớ đây là chị dâu nhỏ mới gia nhập nhà họ An, bất quá đối với việc nàng xuất hiện ở nơi này vẫn cảm thấy tò mò hết sức. Dù sao với cái tính tình lề mề của An Tuấn Phong, muốn dẫn Phùng Thiên Linh trở về An Gia, khả năng phải chờ đến khi bọn họ củi khô lửa bốc, con nít biết đi mua xì dầu.
Nếu không An Tuấn Phong sẽ luôn có đủ loại cố kị, từ đó tìm ra cớ thoái thác.
Lý Điềm vội bật dậy, vui mừng chạy đến bên cạnh Lạc Huyền Ca: "Tiểu Lạc? Cô thật, thật sự trở về rồi?"
"Đúng vậy." Lạc Giáo Chủ giang tay ra đứng trước mặt Lý Điềm, muốn để cho nàng thấy rõ hơn một chút.
Lý Điềm hưng phấn bắt đầu hô: "An tổng, Tiểu Lạc trở lại rồi."
Chờ An Tuấn Phong bị Lý Điềm gọi ra từ trong thư phòng, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy cửa phòng nhà mình đã tới lúc thay cái mới, có hiệu quả cách âm tốt hơn mới được.
An Tuấn Phong xuống lầu liền thấy Lạc Huyền Ca đứng ở đó, hắn nói không nên lời giờ phút này là tâm trạng gì, ra vẻ lơ đãng: "Trở lại rồi sao?"
"Dạ, y sư Cổ Võ y thuật cao siêu. Vết thương trên người em đều đã khỏi." Lạc Huyền Ca hiếm có mang theo vẻ tươi cười.
An Tuấn Phong thả lỏng tâm tình, nói với Lạc Huyền Ca: "Vậy cũng tốt. Thân thể không bệnh tật gì chứ? Nếu không thì lại đến bệnh viện kiểm tra một chút?"
"Không cần, sức khỏe em rất tốt." Lạc Huyền Ca cười nói, sợ An Tuấn Phong vẫn lo lắng, cô thậm chí còn ở tại chỗ xoay một vòng, chứng minh bản thân thật sự có thể tung tăng nhảy nhót.
An Tuấn Phong mỉm cười lại gần, ha hả nói: "Tốt là được rồi. Mấy ngày qua thật làm mọi người đều lo lắng muốn xỉu. Sau này đóng phim, em tuyệt đối phải tự bảo vệ bản thân."
"Đúng vậy, nghệ sĩ nhà tôi cũng vì cô mà rơi lệ không ít." Lý Điềm thuận thế nói thêm, ngay sau đó liền dẫn Lạc Huyền Ca đến trước mặt Phùng Thiên Linh nói: "Tới, trước gặp qua thành viên mới nhà các cô."
Nghe vậy Lạc Huyền Ca liền hiểu, mà Phùng Thiên Linh ngẩn người một chút, chính là không nghĩ ra nguyên nhân.
Lý Điềm nói quá mức chung chung, bất quá người nghe vẫn có thể hiểu được.
Lạc Giáo Chủ đi tới trước mặt Phùng Thiên Linh, nhỏ giọng hô: "Chào chị dâu."
Phùng Thiên Linh lập tức hoàn toàn ngây ngẩn, nhìn Lạc Huyền Ca, nàng ngây ngốc đáp lại một tiếng: "Xin chào."
Trong cả An Gia, người có thể gọi nàng là chị dâu chỉ có An Nhược Thủy, hiện tại Lạc Huyền Ca nói một câu như vậy, chẳng lẽ đối phương cũng là thành viên An Gia? Họ hàng hay là con gái riêng nhà giàu gì đó? Nàng ngơ ngác nhìn về phía An Tuấn Phong, An Tuấn Phong liền giải thích: "Tiểu Lạc cùng muội muội từ nửa năm trước đã sớm lãnh chứng kết hôn. Cho nên đều là người một nhà."

Lời vừa nói ra, ánh mắt Phùng Thiên Linh nhìn Lạc Giáo Chủ lập tức khẽ biến, idol bỗng nhiên trở thành người trong nhà, đây là loại khái niệm gì vậy?
Hơn nữa, Lạc Huyền Ca nửa năm trước đã cùng An Nhược Thủy lãnh chứng.
Khi ấy Lạc Huyền Ca tựa hồ còn chưa chân chính xuất hiện trước tầm mắt đại chúng đi.
Chẳng lẽ An Nhược Thủy cũng lên mạng cẩu lương post bài xem mắt? Vì vậy mới tìm được Lạc Huyền Ca?
Lý Điềm thấy tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, nàng cười giảng hòa: "Hiện tại đều đã đông đủ, tối hôm nay cũng có thể ngủ an giấc rồi. Đừng ngây ngẩn nữa, trước ngồi xuống đi, ha ha."
An Tuấn Phong cũng tạm thời bỏ lại công việc trong thư phòng, cùng nhau ngồi trên ghế xem TV.
Trên TV vẫn là bộ phim lần trước chưa xem xong, mà Phùng Thiên Linh cùng nhiều người như vậy ngồi xem phim của mình, loại tư vị này thật khó mà miêu tả.
Thời điểm thấy có gì không quá xuất sắc hoặc cốt truyện có chút thiếu sót, An Nhược Thủy sẽ không chút khách khí chỉ ra, mà Lý Điềm cũng cùng nàng thảo luận kĩ càng.
An Tuấn Phong bất quá là xem náo nhiệt, không có tinh thần nghiên cứu như vậy, mà Lạc Huyền Ca bên cạnh lại cẩn thận nghe An Nhược Thủy cùng Lý Điềm bàn luận, thậm chí có chỗ không hiểu sẽ trực tiếp hỏi ra.
Cảm thấy có chút nhàm chán, liền vào phòng bếp nấu chút đồ ăn khuya.
Chính là kiểu phương thức sống chung này chọc cho Phùng Thiên Linh đỏ hốc mắt, không nghĩ tới An Gia sẽ hài hoà như vậy. Thời điểm nàng biết An Tuấn Phong là giám đốc tập đoàn An Thị, phản ứng đầu tiên lại là muốn cùng đối phương ly hôn.
Dù sao nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trực tiếp gả vào hào môn, hơn nữa cũng không quen với sinh hoạt của nhà giàu, nàng cùng An Tuấn Phong không phải tự do yêu đương kết hôn, chẳng qua là An Tuấn Phong đề nghị một lần, nàng liền đáp ứng.
Trong mắt những phu nhân nhà giàu, loại nữ nhân như nàng đại khái là không biết tự kiểm điểm. Huống chi muội muội An Tuấn Phong còn là An Nhược Thủy, người mà ngoại giới đồn đãi mặt lạnh băng sơn, lo sợ của nàng đối với An Gia không chỉ là một chút.
Trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện bị làm khó dễ bị đối xử lạnh nhạt, nhưng mà An Nhược Thủy mặc dù lãnh đạm, lại trong lúc lơ đãng toát ra ấm áp, làm nàng vô cùng cảm động.
Giờ phút này cùng ngồi xem TV, càng khiến nàng tuôn trào lệ nóng, không nghĩ tới sinh hoạt sẽ bình đạm như vậy, nếu cuộc sống có thể luôn luôn như vậy cũng là lựa chọn không tồi.
An Tuấn Phong bưng bữa khuya đến, nói với Lý Điềm: "Đi gọi Hứa Tụ, xem nàng có đói bụng hay không."
"Hắc, không cần hỏi. Để tôi mang lên đó ăn cùng. Vừa vặn ăn xong rồi làm một chút vận động là có thể nghỉ ngơi." Bộ dáng Lý Điềm cợt nhả, An Tuấn Phong nhìn mà muốn vung nắm đấm lên đánh nàng.
Lý Điềm rời đi, An Tuấn Phong liền mở miệng nói: "Tiểu Lạc, ăn nhiều một chút. Những ngày qua chắc em phải chịu ủy khuất rồi."
Hắn biết được một chút, Lạc Huyền Ca khả năng là cùng Cố Tầm Tuyết đi làm nhiệm vụ gì đó, vì vậy liền đem bữa khuya phong phú ngon miệng cho em rể. Lạc Huyền Ca liền nói cám ơn tiếp nhận.
Còn lại chính là An Tuấn Phong cùng Phùng Thiên Linh, hai người yên lặng ăn, ngồi ở một chỗ, thoạt nhìn trai tài gái sắc thật là xứng đôi.
Lạc Huyền Ca bưng đồ ăn âm thầm đi tới gần An Nhược Thủy: "Sao vậy?"
"Không có gì." An Nhược Thủy lạnh lùng hồi đáp.
Lạc Huyền Ca ngẩn người, sau đó nói: "Có phải chị không vui a?"
"Đã nói rồi, chị không sao." Mấy ngày này An Nhược Thủy lo cho Lạc Huyền không ít, nhưng hiện tại xem ra, đối phương tựa hồ cũng không ý thức được bản thân làm người khác có bao nhiêu khẩn trương lo lắng, ngược lại dáng vẻ còn cười nói vui sướng chẳng vấn đề gì.
Lạc Giáo Chủ không rõ, vươn móng vuốt chọc chọc cánh tay An Nhược Thủy, ủy khuất mười phần: "Sao chị không để ý tới em? Có phải em đã làm sai cái gì?"
"Ha ha, không có." An Nhược Thủy tiếp nhận đồ ăn khuya trên tay đối phương, miệng nhỏ chúm chím bắt đầu dùng bữa.
Nhìn bữa khuya của mình bị An Nhược Thủy cầm đi làm vật phát tiết, Lạc Giáo Chủ nhận mệnh không dám nói: Chị ăn đồ của em rồi.
"Chị giống như có chuyện gạt em." Lạc Huyền Ca nhỏ giọng nói, ngay lúc còn muốn hỏi nàng đó là chuyện gì, đã bị An Nhược Thủy nhét cái muỗng vào 1 2 »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận