Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

"Được rồi, đừng ở đây đợi tôi nữa. Màn diễn của bọn họ đã kết thúc, cô tới chào hỏi một chút đi."
Dựa vào thân phận địa vị trước mắt của Trương Dĩ Vân, nàng không cần giống như vãn bối đi kết giao với những nhân vật tai to mặt lớn. Nàng cần phải làm là nhanh điều chỉnh tâm tình, để lúc gặp được người kia không đến nỗi quá mức chật vật.
Lạc Huyền Ca nghe xong lắc đầu một cái, bởi cô thấy An Nhược Thủy đã đi tới bên này.
Lạc Huyền Ca nhẹ giọng hỏi: "Mệt lắm không?"
"Vẫn ổn, vừa rồi trận diễn đánh kia là thêm vào sau đó, không  chuẩn bị trước khó tránh khỏi có chút vội vàng." Sắc mặt An Nhược Thủy hơi tái nhợt.
Lạc Huyền Ca biết mấy phần tái nhợt này có một ít công lao của trang điểm, nhưng phần lớn vẫn là bản thân An Nhược Thủy mỏi mệt.
An Nhược Thủy không tiếp tục cùng Lạc Huyền Ca nói chuyện phiếm nữa, nhìn về phía Trương Dĩ Vân, hiếm khi ở trước mặt người ngoài lộ ra ý cười nhàn nhạt, hỏi: "Trương tiền bối tới rồi sao?"

"Cùng Tiểu Lạc đến xem một chút." Trương Dĩ Vân ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Cô vẫn giống như trước đây, với bất cứ nhân vật nào đều có thể đắn đo đúng chỗ. Hậu sinh khả uý a."
"Tiền bối cứ đùa." Nụ cười trên mặt An Nhược Thủy rất nhạt, nhưng trước mặt ngoại nhân có thể luôn luôn duy trì mỉm cười,  ở trong mắt Lạc Huyền Ca đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi nữa.
Trương Dĩ Vân đang chuẩn bị cùng An Nhược Thủy nói thêm đôi câu, lại ở đoàn phim thấy được một bóng người khác, đáy mắt nàng chợt lóe lên hỗn loạn, liền bị An Nhược Thủy phát hiện: "Đang là giờ nghỉ, còn hai tiếng nữa mới quay chụp, cô có gì muốn nói mau đuổi theo đi. Gặp được một lần không dễ dàng."
Đích xác thực không dễ dàng, tuy đều ở trong cùng một showbiz không lớn không nhỏ nhưng Hứa Thiến cố ý tránh nàng, đã nhiều năm như vậy ngoại giới đều đồn hai người có thù giết cha hận đoạt vợ, gặp mặt ắt phải long trời lở đất. Fan hâm mộ các nàng từ khi xuất đạo tới nay vẫn không ngừng xâu xé nhau, sau đó có fan cẩn thận phát hiện, hai người ngoại trừ cùng tham dự vài tác phẩm những năm đầu xuất đạo ra, về sau thậm chí đứng chung khung hình cũng chưa bao giờ có.
Trong giới còn lưu truyền đồn đãi, nguyên nhân Trương Dĩ Vân cùng Hứa Thiến đều không kết hôn là, các nàng yêu cùng một nam nhân cầu mà không được.
Tóm lại đủ loại suy đoán đều có, fan cũng có hàng loạt hành vi không thể tưởng nổi, bôi nhọ phía đối phương đến mặt mũi không còn.
Thấy Trương Dĩ Vân rời đi, An Nhược Thủy liền không chút kiêng kị khoác lên cánh tay Lạc Huyền Ca.
Giờ phút này An Nhược Thủy mặc một bộ thường phục thời hiện đại, nàng vừa diễn một trận đánh nhau trên đường, bây giờ đã nghỉ ngơi nhưng hô hấp vẫn có chút rối loạn, mồ hôi cũng ẩn hiện trên trán.
Lạc Huyền Ca duỗi tay nắm lấy tay nàng, thời điểm An Nhược Thủy không hay biết, âm thầm truyền nội lực vào trong cơ thể đối phương, hướng dẫn nội lực trong cơ thể An Nhược Thủy giúp thư giãn mỏi mệt.
"Sao em cũng tới? Không quay sao?" An Nhược Thủy tò mò.
Lạc Huyền Ca gật đầu: "Hỏng thiết bị, đạo diễn phải đổi lô mới từ bên ngoài, mất thời gian hai ba ngày nữa. Liền muốn đến thăm chị, Trương tiền bối thấy em đi, nàng cũng theo tới."
"Nhìn dáng vẻ Trương tiền bối rất mệt nhọc, hai người leo núi sao?" An Nhược Thủy hồi tưởng lại bộ dáng chật vật của Trương Dĩ Vân, đúng là không có nửa điểm phong vận nữ thần, mà cứ như phu nhân chạy nạn bị chó hoang rượt đuổi.
Lạc Huyền Ca trầm mặc một lát mới trả lời:
"Em mang nàng bay tới."
An Nhược Thủy cũng từng được Lạc Huyền Ca đưa đi bay, còn không chỉ một lần, nhưng tuyệt đối không có lần nào giống Trương Dĩ Vân chật vật như vậy, đến mức nàng tưởng Trương Dĩ Vân bị say máy bay.
"Em tới khi nào? Dùng cơm chưa?" An Nhược Thủy hỏi, Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Vẫn chưa ăn, đang quay thì máy móc hỏng, liền xin đạo diễn cho nghỉ đi tới chỗ chị."
An Nhược Thủy nghe đối phương chưa dùng bữa, liền kéo Lạc Huyền Ca đi ăn cơm.
Trên đường lại gặp Lý Điềm, Lý Điềm vừa nhìn thấy Lạc Huyền Ca liền sáng tỏ, chào hỏi xong lại đi chuẩn bị một phần thức ăn cho người kia.
"Trước mắt quay phim vẫn thuận lợi chứ? Trong đoàn có ai gây khó dễ cho em không?" An Nhược Thủy vừa cùng Lạc Huyền Ca dùng bữa vừa hỏi, Lạc Huyền Ca ăn hai ngụm, lắc đầu nói nhỏ: "Không có."
An Nhược Thủy không hỏi thêm nữa, cũng không suy đoán nhiều, bản tính Lạc Huyền Ca là không thích ai thì chính là không thích, thậm chí nhìn ai không vừa mắt cũng có thể nói thẳng trước mặt, khả năng là ảnh hưởng từ những chuyện trải qua kiếp trước. Hiện tại Lạc Huyền Ca đi tới thế giới này, tuy có đôi lúc sẽ che giấu một ít ý tưởng chân thật trong tâm, nhưng xét cho cùng vẫn là thẳng tính có sao nói vậy.
"Ăn nhiều một chút, em xem, em gầy đi rồi." An Nhược Thủy thay đối phương gắp đồ ăn, Lạc Huyền Ca lắc đầu liên tục: "Không gầy, mà là trở nên đẹp hơn."
"......"
An Nhược Thủy bị mấy câu kia chọc cười: "Làm sao mà đẹp hơn?"
"Em luyện Mị Ảnh Công của Mị Ảnh Giáo, công lực càng cao khí chất sẽ càng trở nên khác biệt, thời gian lâu dài sẽ càng thêm vũ mị kiều diễm. Kiếp trước, người trên giang hồ luôn nói nam nhân Mị Ảnh Giáo đều ẻo lả vô dụng. Bởi vì nam nhân Mị Ảnh Giáo so với nữ tử bình thường còn đẹp hơn, đây cũng là nguyên nhân bọn họ rất hiếm khi xuất giáo." Lạc Huyền Ca trả lời.
Bất quá thể xác nguyên thân lưu lại vốn đã vạn phần xinh đẹp động lòng người, không cần cô luyện tập nhiều cũng đã có yêu khí hồ mị câu hồn ngưng tụ quanh thân. Bây giờ Lạc Huyền Ca lại kết hợp công phu Mị Ảnh Giáo, dĩ nhiên là càng trở nên 'đẹp'.
An Nhược Thủy nhìn kỹ mới phát hiện, làn da của Tiểu Lạc mỗi ngày bại lộ bên ngoài, lại vẫn như cũ mềm mịn bóng loáng. Giương mắt nhìn về phía cần cổ trắng nõn của Lạc Huyền Ca, nàng thật muốn ở nơi đó thưởng thức tư vị một hồi, khẳng định so với bữa trưa Lý Điềm mang tới, càng thêm ngon miệng.
Lạc Giáo Chủ không biết phu nhân đang nhìn mình như hổ đói, ăn hết một chén cơm liền rút khăn giấy lau miệng. Lạc Giáo Chủ nhìn sang, thấy đồ ăn trong bát của nàng vẫn còn nguyên như cũ, liền tò mò hỏi: "Sao chị không ăn?"
"Mỹ sắc trước mặt, những thức ăn này khó mà nuốt trôi." An Nhược Thủy nhìn chằm chằm người đối diện, mặt đầy vô tội hồi đáp.
Lạc Giáo Chủ chớp chớp mắt, giống như đang tự hỏi: Có phải mình nghe lầm cái gì không a?
"Ừm, em biết rồi. " Lạc Giáo Chủ nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại.
An Nhược Thủy ý thức được mình nói cái gì, cười cười chuyển sang đề tài khác: "Bộ phim này quay xong, có phải là đến sinh nhật em?"
"Ừm, 27 tháng 10. Đóng máy xong liền có thể về nhà ăn sinh nhật." Lạc Huyền Ca vô cùng mong đợi, sinh thần kiếp trước đều là các giáo đồ tổ chức, còn trong trí nhớ nguyên thân thì chỉ có kỉ niệm hồi bé, bác viện trưởng nấu cho một bát mì trường thọ.
Hiện giờ Lạc Giáo Chủ có nhà của mình, có thể mua một cái bánh ngọt thật đẹp, mời bạn bè cùng nhau tới, còn có thể nhắm mắt lại ước nguyện thổi nến, nghĩ thôi cũng đã rất vui vẻ.
"Ồ, cung Thần Nông a." An Nhược Thủy cười cười, Lạc Giáo Chủ lại cảm thấy nụ cười kia khiến mình thực hoảng hốt.
Hai người lại thân mật trò chuyện một hồi, cuối cùng Lý Điềm tới gọi, An Nhược Thủy liền bị mang đi trang điểm, những người khác có thể tiếp tục nghỉ ngơi. Thân là vai chính, suất diễn của nàng và nam chủ đều rất nặng, hơn nữa đánh diễn buổi chiều so với quá khứ lại càng khó hơn, không có động tác chuẩn bị trong kịch bản, mà đạo diễn còn đưa ra yêu cầu, ở giữa một đám thôn dân như sói như hổ liều mạng tìm một con đường sống.
Nàng và nam chủ cần ở trong trong đám thôn dân mười mấy người cầm cuốc xách lưỡi hái, giãy giụa trốn ra.
Lý Điềm hỏi nàng có muốn mời thế thân hay không, An Nhược Thủy trực tiếp cự tuyệt.
Chưa nói đến chuyện người đóng thế làm cách gì để nhanh chóng từ bên ngoài vào đây, chỉ nói đến quy củ không dùng thế thân của nàng từ lúc xuất đạo đến nay thôi cũng đã không thể phá, An Nhược Thủy vô luận thế nào cũng sẽ không mời thế thân.
Đạo diễn vốn là muốn tìm thôn dân địa phương tới diễn, nhưng qua đợt náo loạn lần trước, bọn họ không chỉ không mời được người trong thôn, mà đạo diễn cũng không dám mời.
Lực sát thương của những thôn dân này mạnh thế nào, đạo diễn xem như đã được biết. Chỉ có thể lập tức tìm nhân viên đoàn phim, thay y phục, trang điểm làm kẻ chạy cờ.
Lạc Huyền Ca theo An Nhược Thủy ra ngoài liền bị người ngăn lại, Giang Hải Khê nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca một hồi, vỗ đùi kinh hô: "Không phải lúc trước cô từng ở trong đoàn phim của tôi sao?"
"Dạ?" Lạc Huyền Ca bị hỏi, An Nhược Thủy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ lại cái gì, nói với hai người kia: "Vâng, từng diễn thi thể trong đoàn phim hồi Tết Nguyên Đán. Còn từng được ngài khen ngợi."
Cũng chính là bởi một tiếng khen ngợi đó, chọc cho Hàn Dục đem đến đủ loại phiền toái sau này a. Người khác không nhớ, An Nhược Thủy lại không thể quên được.
"Cô, tới tới tới. Đổi quần áo đi."
Giang Hải Khê gọi nhân viên phụ trách trang phục, sau đó liền có người đưa diễn phục đến.
Lạc Huyền Ca nhìn bộ quần áo đã hoàn toàn cũ nát, còn có cái cuốc mà tổ đạo cụ dâng lên với biểu tình vui sướng khi người gặp họa, rồi lại nhìn về phía An Nhược Thủy, chớp chớp mắt khó hiểu.
An Nhược Thủy cười khẽ, sau đó gật đầu nói: "Đổi đi. Coi như là hữu nghị đóng vai khách mời một lần."
"Ừm." Lạc Huyền Ca cầm y phục đi thay, lúc cô bước ra lần nữa, An Nhược Thủy ngây ngốc ở trong một đám chạy cờ tìm mấy lượt mới nhìn thấy đối phương.
Người ta đều nói An Nhược Thủy nàng chính là trời sinh ăn chén cơm này, nhưng nàng lại cảm thấy Tiểu Lạc mới là diễn viên trời sinh, giả trang thế nào đều giống thế ấy, diễn cái gì đều là cái đó.
Nếu trước kia ở trong nghề xuất hiện một vị thiên tài như vậy, nàng tuy không ghen tị nhưng dĩ nhiên sẽ có vài phần để ý, nói không chừng nội tâm cũng sẽ ít nhiều khó chịu.
Nhưng hiện tại lại bất đồng.
Với nàng mà nói, Tiểu Lạc có thể trở nên càng ưu tú, nàng so với Tiểu Lạc càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Lạc Huyền Ca hướng về phía An Nhược Thủy, ngây ngốc cười cười: "Hôm nay đoàn phim có cho em cơm hộp không?"
"Vừa ở chỗ chị cọ nồi, chưa no sao?" An Nhược Thủy đùa giỡn, Lạc Huyền Ca vội lắc đầu liên tục.
Đối thoại của hai người trong mắt người quen biết thì xem ra rất bình thường, nhưng đám đông có mặt tại hiện trường do nhân viên giả trang thành diễn viên quần chúng đều sợ ngây ngẩn.
Loại cảm giác đại tỷ tỷ nhà bên trêu chọc tiểu muội muội này, là sao chứ?
Còn có, quan hệ giữa Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đã tốt đến mức có thể đi ăn cơm chùa hay sao?
An Nhược Thủy vậy mà lại cười, cười trêu ghẹo Lạc Huyền Ca. Bọn họ có phải còn chưa tỉnh ngủ không vậy???
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, An Nhược Thủy dặn dò Lạc Huyền Ca mấy câu mới rời đi.
Chờ các khâu chuẩn bị xong xuôi, nam chủ liền cùng An Nhược Thủy ra sân khấu.
Lạc Huyền Ca đi theo một đám diễn viên quần chúng, cầm cuốc vây quanh hai người bọn họ, một trận truy kích sinh tử rượt đuổi cứ như vậy bắt đầu.
Lý Điềm khoanh tay dựa vào một thân cây mà quan sát, cầm một đống táo, nhìn đến lúc thú vị thì ném vào miệng một quả, ăn nhiệt tình.
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói, Lý Điềm bị hù sợ, lập tức run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui