Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Sau khi kết thúc họp báo, An Tuấn Phong liền tới công ty xử lý những việc còn lại, mà An Nhược Thủy trở về nhà cũ trước.
Lý Điềm có chút việc cần tìm Hứa Tụ thương lượng, cũng đã sớm rời đi.
Giờ phút này trong nhà cũ An Gia, An Nhược Thủy luôn cảm thấy nơi này không giống bình thường. Luôn có loại cảm giác bị người âm thầm nhìn trộm.
Trong lòng tự mình phủ quyết, an ninh ở nhà cũ rất tốt, tiền viện còn có quản gia và bảo vệ mà anh mình mời đến, nên không thể nào có kẻ cắp đột nhập.
An Nhược Thủy toàn thân mỏi mệt trở về phòng, thời điểm đóng cửa lại, đột nhiên bị người ôm vào trong ngực.
“A!”
An Nhược Thủy sợ tới mức hét lớn, đột nhiên xuất hiện người lạ làm nàng sợ hãi, tức khắc chỉ lo liều mạng giãy giụa.
Lạc Huyền Ca thấy dáng vẻ đối phương sợ hãi, đành mất mát buông nàng ra.
An Nhược Thủy vừa quay đầu liền phát hiện một nam nhân xa lạ nghèo túng đứng trước mặt mình, nàng bị kinh sợ hơi hơi hé môi, cũng bị dọa tới mức không biết nên nói gì.
Đáy mắt Lạc Huyền Ca ngập tràn mất mát bi thương, cô muốn rời khỏi ngay lúc này, bởi vì mỗi động tác mỗi ánh mắt của An Nhược Thủy đều tỏ vẻ sợ hãi.
An Nhược Thủy rất quen thuộc ánh mắt kia, Tiểu Lạc của nàng thường xuyên vô cớ mất mát như vậy, nhưng còn nam nhân này?
“Anh là ai? Anh vào bằng cách nào?! Muốn làm gì?” An Nhược Thủy cảm thấy nam nhân xa lạ hẳn là sẽ không thương tổn mình, trừ bỏ lúc nàng vào cửa liền bị hắn đột nhiên ôm lấy, ngoài ra hắn không hề hành động quá khích.
Lạc Huyền Ca mất mát nhìn nàng, ngữ khí vô cùng mỏi mệt: “Cô cũng cảm thấy tôi là quái vật sao?”
“Tiểu Lạc?!”

Thời điểm An Nhược Thủy nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, trái tim như là đóa hoa sắp tàn trong sa mạc đột nhiên cảm nhận được dòng nước dễ chịu lan khắp đáy lòng.
An Nhược Thủy đi tới bên người kia, không dám tin tưởng nhìn khuôn mặt Lạc Huyền Ca, còn có bộ nam phục kia nữa.
“Tiểu Lạc, sao cô…… Sao cô biến thành như vậy?”
An Nhược Thủy không phải tò mò, cũng không sợ hãi, chỉ là muốn biết người này có phải Lạc Huyền Ca hay không, hơn nữa Lạc Huyền Ca đã gặp chuyện gì mà có thể biến thành bộ dáng như vậy.
Lạc Huyền Ca cúi đầu nhìn quần áo của mình, không phải kiểu dáng màu sắc quen thuộc mà là một kiện nam trang to rộng. Cô đột nhiên nhớ tới ngày đó thuận tay cầm bộ quần áo này xong, mới phát hiện là nam trang, liền dịch dung thành nam nhân để tiện hành sự.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca hoang mang rối loạn dùng tay sờ đến bên tai, trong chớp mắt xé xuống lớp hóa trang mỏng manh trên mặt. Dung mạo vốn có lập tức hiện ra trước mắt An Nhược Thủy.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi! Có phải tôi vừa hù dọa cô không, tôi…… Tôi quá sốt ruột. Không nhớ mình vẫn đang hóa trang, tôi……” Lạc Huyền Ca đang giải thích lại phát hiện An Nhược Thủy đứng yên tại chỗ, vô thanh vô tức rơi lệ.
Lạc Huyền Ca luống cuống tìm khăn giấy trên người nhưng cái gì cũng không tìm được, chỉ có thể vươn tay giúp nàng lau đi.
“Đừng khóc a.” Lạc Giáo Chủ hoảng sợ, đây là lần đầu tiên thấy An Nhược Thủy khóc thương tâm khổ sở đến như thế, mà cô biết hết thảy nước mắt của An Nhược Thủy đều là vì mình chảy xuống, trong lòng nặng nề khó chịu: “Tôi rất ổn, một chút cũng không sao.”
“Lạc Huyền Ca.”
“Ừm, tôi đây tôi đây.” Lạc Huyền Ca hoảng hốt, sững sờ tại chỗ.
Lạc Huyền Ca còn chưa dứt lời, lại thấy An Nhược Thủy đột nhiên nhào vào trong ngực, tiếp đó Lạc Huyền Ca chỉ cảm giác khóe môi bao trùm mềm mại.
Nụ hôn không chút ôn nhu còn mang theo tính xâm lược, làm Lạc Huyền Ca kinh hỉ ngoài ý muốn. Nhưng nếm được chua xót trong lòng An Nhược Thủy, Lạc Giáo Chủ tự trách liền đoạt lấy quyền chủ động, một lần lại một lần tinh tế chậm rãi hôn nàng. Sau khi trấn an cảm xúc của An Nhược Thủy, nụ hôn ôn nhu mà triền miên mới chân chính bắt đầu.

……
Qua bữa trưa, Lạc Huyền Ca cảm thấy mỹ mãn tê liệt ngã xuống sô pha: “Vẫn là trong nhà thoải mái.”
“Biết trong nhà thoải mái, lần sau đừng chạy loạn nữa.” An Nhược Thủy cầm kịch bản ngồi cạnh, bất quá lúc này xấp kịch bản kia cũng chỉ để trang trí. Tâm tư của nàng đều ở trên người Lạc Huyền Ca, hiện giờ đâu thể đọc mấy văn tự kia nữa.
Lạc Huyền Ca theo thói quen định cầm trái cây trên bàn, liền bị An Nhược Thủy ngăn lại: “Đừng ăn, đã để ở đó mấy ngày rồi.”
“Chưa hỏng mà, không sao.” Lạc Giáo Chủ bày tỏ kiếp trước đói quá nên cái gì cũng dám ăn.
An Nhược Thủy lấy lại trái cây trên tay đối phương, đứng dậy nói: “Tôi đi giúp cô rửa một chút.”
Thời điểm Lạc Huyền Ca ăn hoa quả, An Nhược Thủy liền bắt đầu hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Cô, cô rốt cuộc là ai?” An Nhược Thủy hỏi.
Lạc Huyền Ca trầm xuống, tầm mắt lơ đãng đảo qua An Nhược Thủy, phát hiện đáy mắt nàng thực bình tĩnh, cô nghĩ ngợi một lúc, vẫn là lựa chọn nói ra.
“Rất khó mở miệng? Không nói cũng sao cả.” An Nhược Thủy đợi hồi lâu nhưng không thấy đối phương lên tiếng, nàng cho rằng Lạc Huyền Ca không dự định kể.
Lạc Huyền Ca lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ suy nghĩ, nên nói bắt đầu từ đâu.”
“Cô đến từ nơi nào, cô là ai, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.” An Nhược Thủy đơn giản hỏi.

Lạc Giáo Chủ gãi gãi đầu: “Tôi đến từ Đại Minh triều 800 năm trước, là người trong giang hồ khi Minh Hiên Đế tại vị. Tôi mắc mưu triều đình, trúng độc bỏ mạng liền mượn xác hoàn hồn ở đây.”
“Mượn xác hoàn hồn?!”
An Nhược Thủy đã sớm suy đoán, vị Lạc Huyền Ca nguyên bản có lẽ đã gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc cũng xuyên đến một thế giới khác, nhưng làm thế nào cũng không thể tưởng được là mượn xác hoàn hồn. Mượn xác hoàn hồn đại biểu cho một người tử vong, một người khác tân sinh.
“Cô sống lại từ lúc nào?” Trong đầu An Nhược Thủy hồi tưởng lần đầu gặp mặt Lạc Huyền Ca, cả sau khi cùng lãnh chứng, nha đầu kia hết sức che giấu biểu tình mừng rỡ như điên.
“Đêm giao thừa, thân thể của nguyên chủ bị thương, thời điểm tôi đến thì nàng chưa qua đời, bất quá nàng cảm thấy mình không có hy vọng sống sót. Từ nhỏ đã bị cha mẹ người thân vứt bỏ, ưu điểm duy nhất là diện mạo không tồi, nhưng chính vì ưu điểm đó lại bị nam diễn viên trong đoàn phim gây khó dễ. Lúc đầu vì cứu hai cô nhi, nàng dùng hết toàn bộ tiền tiết kiệm, đêm giao thừa nàng định vay tiền chữa bệnh, kết quả lại bị người ta lăng nhục bằng lời nói. Đến khi cảm giác được linh hồn của tôi tồn tại, nàng tự động rời đi. Nàng để tôi thay nàng sống thật tốt, nàng còn muốn trở thành đại minh tinh khiến toàn thế giới đều có thể nhìn đến nàng, có lẽ tới một ngày cha mẹ người thân của nàng cũng thấy, sẽ tìm được nàng, sau đó nói cho nàng, năm xưa không hề vứt bỏ nàng, chỉ là xảy ra ngoài ý muốn mà thất lạc nàng thôi.” Lạc Huyền Ca nói như máy, kể về đêm cuối cùng của nguyên thân: “Bất quá, cuối cùng nàng tựa như không định tìm lại gia đình nữa. Ngoài cửa sổ vạn nhà đèn đuốc, lại không có một ngọn đèn nào thắp sáng vì nàng.”
An Nhược Thủy lại lần nữa lệ rơi đầy mặt, nàng muốn hỏi, vì cái gì không nói cho mình, vì cái gì không tới tìm mình, nhưng lại không thể nói thành câu. Bằng vào chuyện lúc trước Lạc Huyền Ca chỉ cần tiền thuốc men cho hai đứa nhỏ, liền có thể nhìn ra nha đầu kia cố chấp cùng quật cường thế nào.
Lạc Huyền Ca cầm khăn giấy giúp An Nhược Thủy lau đi nước mắt: “Đừng đau lòng, khoảng thời gian tôi nằm viện từng có một giấc mộng, nếu không lầm thì hiện giờ nàng hẳn là ở một thế giới khác, trải qua cuộc sống nguyên bản của tôi.”
“Cuộc sống của cô?” An Nhược Thủy thực sự cảm thấy hứng thú.
Lạc Huyền Ca thấy nàng muốn nghe, liền không giấu chút nào: “Lúc trước tôi sinh hoạt rất không thú vị, mỗi ngày dậy sớm luyện công tập võ, cả ngày đều luyện công và xử lý sự vụ trong giáo. Thời điểm khác thường nhất đại khái chính là Tuyên Dương lặng lẽ chạy ra khỏi giáo, ở bên ngoài chơi đùa.”
“Tuyên Dương?!” Kỳ thực trong lòng An Nhược Thủy đã biết rõ đó chính là Tuyên Dương công chúa, bất quá vẫn muốn đối phương tự mình nói ra.
Lạc Huyền Ca gật đầu: “Ừm, đúng như cô nghĩ. Năm Tuyên Dương bảy tuổi được tôi đưa về Mị Ảnh Giáo, lịch sử ghi chép đây là Ma Giáo, kỳ thật chính chúng tôi cũng cảm thấy đó là Ma Giáo.”
“Vậy cô không phải là Ma Giáo Giáo Chủ đấy chứ?” An Nhược Thủy trêu ghẹo hỏi, bởi vì nàng vừa nghe Lạc Huyền Ca nói xử lý sự vụ trong giáo, cho dù không phải Ma Giáo Giáo Chủ thì địa vị cũng sẽ không thấp.
Không ngờ Lạc Huyền Ca gật gật đầu: “Ừm, Mị Ảnh Giáo là do tổ tiên tôi sáng lập. Truyền tới tay tôi đã là đời thứ mười hai, bất quá thực đáng tiếc, tôi bỏ mạng lúc hai mươi tuổi, đời sau cũng không còn nhiều ghi chép về Mị Ảnh Giáo, e rằng giáo của tôi về sau đã giải tán rồi.”
An Nhược Thủy phát giác cảm xúc bi thương của Lạc Huyền Ca, liền nắm tay đối phương: “Đừng đau lòng.”
“Có gì khổ sở đâu, chẳng qua chỉ là một Mị Ảnh Giáo nho nhỏ. Tám trăm năm trôi qua rồi, hết thảy võ lâm giang hồ đều không còn nữa, sót lại duy nhất Cổ Võ thế gia, không phải khuếch đại, loại Cổ Võ chỉ biết khoa chân múa tay này, tôi có thể đánh bại vạn lần.”

Lạc Giáo Chủ xác thực không hề khuếch đại, thậm chí còn hơi khiêm tốn một chút. Nhưng lại nhận được nụ cười không rõ ý vị của An Nhược Thủy.
“Tôi nói đều là thật, võ công của tôi rất cao cường, triều đình cũng không dám làm gì tôi. Cẩu hoàng đế tính kế Tuyên Dương, sở dĩ tôi trúng độc là bởi dùng đồ ăn Tuyên Dương làm.” Lạc Huyền Ca nhớ đến hương vị của thứ mình ăn trước khi chết, trời ạ…… Quả thực là hình phạt lớn nhất kiếp trước, sau này lại ăn mì do An Nhược Thủy nấu, cô mới hơi cảm thấy bữa ăn cuối cùng ở kiếp trước, miễn cưỡng coi như mỹ thực.
“Vậy cô còn biết gì nữa?” An Nhược Thủy vô cùng hứng thú với sinh hoạt của cổ nhân 800 năm trước, huống chi vị cổ nhân kia lúc này còn là người nàng yêu.
Kiếp trước, Lạc Huyền Ca kỳ thật luôn sống trong thù hận, cẩu hoàng đế giết phụ mẫu, đại thù chưa báo, bản thân sao có thể sống thống khoái cho được.
Hơn nữa có quá nhiều nguy hiểm bên cạnh Tuyên Dương, nếu cô không che chở nha đầu kia từng thời từng khắc, thay nàng tiêu diệt chướng ngại, Tuyên Dương làm sao có được ngôi vị hoàng đế một cách ung dung nhẹ nhàng như vậy.
Bất quá nếu An Nhược Thủy muốn biết, Lạc Huyền Ca không ngại lặp lại lần nữa.
“Tôi vẫn luôn nói với các cô, tôi biết mười tám loại võ nghệ, tôi biết đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường, còn biết cầm kỳ thư họa dáng múa xướng khúc, ngay cả tài nấu nướng cũng tốt hơn ngự trù cung đình.” Lạc Huyền Ca vừa nói vừa lấy di động mới ra tìm tư liệu: “Đây, sách sử ghi chép rằng, thời điểm Minh Hiên Đế tại vị đã ngự phong một quan ngũ phẩm Ngự Thiện Phòng, bất quá người này mệnh số không dài, nhậm chức ba tháng, chỉ lưu lại món cá ngũ cốc liền chết bất đắc kỳ tử. Người này kỳ thật là tôi dịch dung ngụy trang, vì muốn tiến cung trộm một phần tàng bảo đồ.”
An Nhược Thủy nhìn màn hình di động, khi còn nhỏ nàng đã thấy qua tin tức này. Lúc ấy giống như còn cùng bạn học hàn huyên mấy câu, trời biết sau khi lớn lên, người này xuyên qua tám trăm năm trở thành ái nhân của mình.
“Sao vậy? Không hứng thú sao? Liền đổi đề tài khác.” Lạc Huyền Ca đưa điện thoại đến lướt lướt: “Đây, tả đại tướng quân. Kỳ thật chính là Tả Hộ Pháp Ma Giáo, thường ngày hắn cùng Tuyên Dương luôn không vừa mắt, hai người gặp mặt không phải cãi lộn thì cũng đánh nhau, cho nên biên kịch kia nói hai người yêu nhau là chuyện tuyệt đối không thể. Thời trẻ bởi vì hiểu lầm, Tuyên Dương từng đem Tả Hộ Pháp phế đi, về sau Thánh Nữ phải tìm bí dược mới có thể cứu về. Hóa giải hiểu lầm xong xuôi, bọn họ vẫn không thể tâm bình khí hòa được. Cả vị cầm sư dân gian mà dã sử cùng chính sử ghi chép, kỳ thật đó là Hữu Hộ Pháp Ma Giáo. Chiếc đàn nàng dùng chính là cây cổ cầm lần trước tôi tấu nhạc. Kỳ thực không có huyền cơ gì, chẳng qua yêu cầu nội lực cường đại mới có thể tấu lên, người thời nay không cách nào dùng nội lực truyền âm lọt vào tai, cho nên thế nhân đều không nghe được tiếng đàn cũng là bình thường.”
An Nhược Thủy giờ phút này, không phải dùng chữ khiếp sợ là có thể hình dung nữa, ngơ ngác hỏi: “Còn gì không?”
“A?” Lạc Giáo Chủ ngẩn người, còn có gì sao?
“Vì cái gì sử sách không ghi chép chút nào liên quan đến giang hồ võ lâm? Chỉ có dã sử ghi lại vụn vặt?” An Nhược Thủy thầm kinh ngạc cảm thán, nếu theo như Lạc Huyền Ca nói, tám trăm năm trước người trên giang hồ rất đông, tại sao sử sách không hề ghi lại?
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Lạc Huyền Ca kỳ thật rất bi phẫn. Sở dĩ đời sau không biết tới võ lâm giang hồ, ngoại trừ việc 800 năm quá lâu, chủ yếu là do Minh Hiên Đế thống hận nhân sĩ giang hồ, nên thời Đại Minh có rất ít người viết sự tích giang hồ. Hơn nữa thời điểm Minh Hiên Đế tại vị, công khai tàn sát khắp chốn võ lâm, sử quan không dám ghi chép, bá tánh cũng không dám đàm luận nhiều, cho nên võ lâm giang hồ không thể nghi ngờ đã trở thành cấm kỵ.
“Giải thích sẽ rất phiền toái, chỉ có thể nói lúc ấy Minh Hiên Đế cực kỳ chán ghét võ lâm giang hồ.”
Lạc Huyền Ca nói vậy, An Nhược Thủy liền hiểu được một chút, bởi kẻ đứng đầu đã không thích, bá tánh tự nhiên sẽ không làm. Nếu không đó chính là phạm tội ngỗ nghịch, chậm rãi về sau, rất ít người chân chính hiểu được giang hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận