Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn


Vừa hay lại gặp phải cô nghệ sĩ nhỏ cùng công ty này, gặp mặt mà không chủ động chào hỏi cô ta một tiếng.

Đụng phải họng súng của cô ta thì đáng đời!
"Chị Nguyệt, chị không sao chứ?" Tô Hân đỡ Chu Nguyệt dậy.

Chu Nguyệt vẫn luôn ôm eo, có lẽ là lúc nãy bị va phải rồi, "Chị không sao, em đừng để bụng, vào thử vai cho tốt là được.

"
Mặt Bạch Thủy Tiên rất khó chịu, "Lũ rác rưởi các người căn bản không xứng ở đây, loại người quản lý rác rưởi như cô dẫn theo loại nghệ sĩ rác rưởi như nó thì chỉ xứng ngồi xổm ở thùng rác mà thôi.

"
Tô Hân siết chặt nắm đấm, đứng chắn trước mặt Chu Nguyệt, nhìn Bạch Thủy Tiên chằm chằm.

"Sao cô biết tôi là rác rưởi? Nhỡ đâu diễn xuất của tôi tốt, được chọn thì sao?"
Tô Hân có thể an phận thủ thường, có thể bị người khác khinh thường, nhưng cô không thể để chị Nguyệt chịu thiệt thòi.

Bạch Thủy Tiên như nghe thấy chuyện nực cười, "Ồ? Cô bé quê mùa, nếu cô mà được chọn thì tôi sẽ livestream trồng cây chuối ăn phân.

"
Nói xong cô ta lại đeo kính râm vào, ưỡn cái mông cong lên rồi lắc lư theo từng nhịp gót giày cao gót mà đi mất.


Tô Hân biết lần này cô không muốn thử vai cũng phải thử, nếu không thì Chu Nguyệt sẽ không ngóc đầu lên nổi!
Nói đến thực lực, e là trong cái đám diễn viên đến thử vai này chẳng có mấy ai qua được cô.

“Chị Nguyệt, em sẽ cố gắng hết sức, em nhất định sẽ làm được!”
Nhìn cô diễn viên trẻ đang hừng hực khí thế, Chu Nguyệt lại quay sang an ủi cô:
“Không sao, chúng ta cứ đi xem sao đã, em không cần phải tạo áp lực cho bản thân quá, vai diễn đó cũng khá khó đấy.


Phim của đạo diễn An rất khó được chọn, thật ra Chu Nguyệt cũng không hy vọng nhiều lắm, nghệ sĩ của cô tuy xinh đẹp nhưng tuổi còn trẻ, chưa trải sự đời, chưa chắc đã diễn được cái nét kiên cường và thuần khiết của nhân vật.

“Dù khó đến mấy em cũng phải diễn cho bằng được, không thể để chị Nguyệt phải chịu ấm ức được, em có thể diễn tốt, chị cứ tin em là được.


“Tốt, có chí khí.

” Một tràng pháo tay vang lên từ phía sau.

Một người đàn ông trung niên từ bên cạnh bước tôii, ông ta đánh giá Tô Hân, tỏ vẻ hài lòng, cô gái này tuy rất xinh đẹp nhưng không lòe loẹt như những diễn viên khác.


Rất dễ chịu, một khí chất rất trong trẻo thanh thuần.

“Đạo diễn An?” Người đàn ông trung niên này chính là An Ích Trung, đạo diễn của bộ phim “Thời Đại”.

“Thời Đại” là phim để mừng lễ, có yếu tố chính trị rất nặng, chỉ được thành công không được phép thất bại!
Bề ngoài thì đạo diễn An có vẻ nhàn hạ nhưng trong lòng áp lực vô cùng lớn, vai nữ thứ ba là một trong những nhân vật đại diện cho người phụ nữ kiệt xuất, việc lựa chọn diễn viên vô cùng quan trọng!
An Ích Trung ra ngoài hóng gió, tình cờ bắt gặp cảnh tượng lúc nãy.

Vẻ ngoài không sợ bị bắt nạt mà còn cực kỳ tự tin của Tô Hân trùng khớp với hình tượng nữ ba trong lòng ông.

“Cô gái trẻ, cơ hội trong giới giải trí là phải tự mình nắm lấy.

Nhìn xem, cô vừa mới khoe mẽ xong đấy, mau vào thử vai đi.


An Ích Trung cười khà khà, tự tin là tốt.

Ít ra một người mới mà không hề sợ hãi trước đám đông đã là điều đáng khen, biết đâu lần này ông thật sự nhặt được bảo bối rồi cũng nên.


Lúc này trong phòng thử vai.

Các giám khảo bị vây hãm cả ngày trời đều than thở: “Thôi chọn cái gì nữa, kiếm đại người quen nào đóng tạm cho xong chuyện đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận