Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn


Trái tim cô gái đang rỉ máu, anh chàng đẹp trai như vậy cô ta không có cơ hội rồi, nhưng mà cô gái này cũng thật xinh đẹp, hai người họ mà chụp chung chắc chắn sẽ được lên trang nhất!
Tô Hân thấy Phó Lập Diệp bỗng nhiên quay đầu lại, vốn dĩ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sau khi nghe xong câu này thì trong mắt anh lại có ánh sao lấp lánh.

“Anh muốn chụp à?”
“Ừm.

” Phó Lập Diệp gật đầu, tai lại đỏ lên.

Hai người được sắp xếp trang điểm thay quần áo, lúc thay đồ xong đi ra, Phó Lập Diệp nhìn Tô Hân đến ngẩn người.

Tô Hân mặc một chiếc sườn xám màu đỏ sẫm họa tiết hoa, khoác một chiếc khăn choàng lông, trên đầu còn đội một chiếc mũ vải tuýt có lưới, tóc cũng được uốn xoăn kiểu retro, son môi đỏ càng tôn lên khí chất thượng lưu cổ điển.

Phó Lập Diệp được sắp xếp mặc một bộ quân phục màu xanh đậm, đi giày da đen ống cao.

Khí chất của anh vốn đã cao quý, bộ quân phục này như được đo ni đóng giày cho anh.

Hai người đứng trước tòa nhà cổ tạo dáng vài kiểu, Tô Hân thể hiện rất tốt khả năng chụp ảnh của mình, còn vẻ ngoài cứng nhắc của Phó Lập Diệp lại rất hợp với bộ quân phục.

Lúc chụp ảnh không thể tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể, chụp một lúc da của Phó Lập Diệp từ trắng bệch chuyển sang hồng hào.

“Tốt, rất tốt!” Một bộ ảnh cosplay thiếu gia quân phiệt kiêu ngạo và cô vợ bé nhỏ xinh đẹp của bọn họ đã ra lò.

Nhiếp ảnh gia và cô gái đều rất phấn khích, đã lâu rồi bọn họ không chụp được những bức ảnh đẹp như vậy.


“Hai vị có thể chụp thêm vài kiểu nữa không? Chúng tôi có thể trả phí.


“Trả tiền á?” Mắt Tô Hân sáng lên.

“5000 đồng.


Tô Hân thấy Phó Lập Diệp gật đầu, lập tức vui vẻ nhận lời.

Hai người lại được sắp xếp chụp một bộ ảnh thành thị.

Tô Hân chụp rất chuyên nghiệp, kết thúc buổi chụp đối phương còn hỏi: “Cô là người mẫu phải không, khí chất rất tuyệt.


Tô Hân mỉm cười: “Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ thôi.


Bên kia sẽ gửi ảnh đã chỉnh sửa cho Tô Hân, Phó Lập Diệp từ chối nhận phần tiền công chụp ảnh mà Tô Hân muốn chia cho anh.

Nhìn Tô Hân đang cười không ngừng vì nhận được tiền qua điện thoại, anh lo lắng hỏi: “Cô… thiếu tiền à?”
Tô Hân nhìn anh.

“Muốn nghỉ hưu sớm thì phải trả tiền vi phạm hợp đồng, còn phải quyên góp tiền cho trường cấp ba nữa.



Tô Hân gật đầu, trên đời này làm gì có ai là không thiếu tiền, bao nhiêu cũng không đủ tiêu.

Phó Lập Diệp như đã quyết định điều gì đó, anh gật đầu: “Tôi biết rồi.


Buổi hẹn hò kết thúc, Phó Lập Diệp có chút lưu luyến.

“Chúng ta là bạn bè phải không?”
“Đương nhiên rồi.


Nhận được câu trả lời này, Phó Lập Diệp vui vẻ cười, Tô Hân cũng cười theo.

Đương nhiên là bạn bè rồi, một người vì cô mà ăn cay thì sao có thể không phải là bạn bè được.


Đến ngày ghi hình chương trình, Chu Nguyệt đưa Tô Hân và Tiểu Hồng đến đài truyền hình để tham gia.

Trước khi xuống xe, Chu Nguyệt dặn dò Tô Hân: “Nghe nói Tôn Linh Linh cũng tham gia, thôi, em ráng nhịn một chút.


Chu Nguyệt cũng vừa mới biết Tôn Linh Linh sẽ tham gia chương trình này, nhưng hợp đồng đã ký rồi, bây giờ hủy cũng không kịp nữa.

“Chỉ một kỳ này thôi, lần sau có cô ta chúng ta sẽ không nhận nữa.


Tô Hân từng nghe nói đến nghệ sĩ này, là một diễn viên tuyến ba, đóng toàn vai phụ nhưng lại thường xuyên tham gia các chương trình giải trí để tăng độ nổi tiếng, hơn nữa cứ đến là lại gây chuyện.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận