Hai ngày nay Bạch Dã cảm giác đều ngủ không yên ổn, buổi tối còn luôn là mơ tới Lâm Úc Thanh nổi giận, hoặc là một mặt thất vọng nhìn mình, để nàng khó chịu nhất chính là Lâm a di trong mộng nói không cần nàng nữa, để nàng đi..
Khi tỉnh lại khăn gối đều ướt một mảng nhỏ, lo sợ bất an vượt qua hai ngày.
Sáng sớm hôm nay, Bạch Dã đánh lên tinh thần, sắc mặt rất khó nhìn, không có nghỉ ngơi tốt, tinh thần sốt sắng cao độ, hơn nữa ẩm thực không có quy luật, có chút điềm báo của bị đau dạ dày, Bạch Dã thân hình hơi gầy, cũng không phải bản thân nàng có ý định kiểm soát sức ăn, nhiều hơn là bởi vì kinh nghiệm khi còn bé, thương tổn tới thân thể.
"Này, cậu vẫn tốt chứ?" Bạn cùng phòng vốn là đang ngủ nướng, nghe thanh âm có người xuống giường, vén rèm lên liếc mắt nhìn, đây là một ký túc xá bốn người, ngày hôm qua thi xong khóa cuối cùng thì xin nghỉ rồi, có hai bạn cùng phòng đã về nhà.
"Vẫn tốt, không sao."
"Dì cả?"
"Ạch ân, không phải, dạ dày có chút đau."
"Hôm nay cậu về nhà không?" Bạn cùng phòng hỏi.
"Về..
Chứ.." Bạch Dã trả lời vô cùng không hề có hơi, nhưng mà nghỉ rồi, không trở về nhà có thể đi đâu đây..
"Vậy đem chìa khóa của cậu cho mình đi, mình mất rồi, để làm một cái khác."
"Được."
"Mình có thuốc dạ dày cậu có cần hay không?"
"Không cần đâu, cám ơn."
"Vậy mình ra cửa trước, cậu ngủ tiếp đi." Bạch Dã chào hỏi một chút liền đi rồi.
Mua một phần cháo, vừa đi vừa uống, mãi đến tận ngồi trên xe mới hơi thoải mái chút.
"Này, Cố Bạch Dã?"
Bạch Dã sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, người ở sau lưng nàng lên xe không phải là học tỷ Diệp Tịnh Văn ngày đó đụng phải ở phố điện ảnh sao!
"Học tỷ?" Bạch Dã cũng kinh ngạc một chút, hai người quan sát lẫn nhau một chút.
"Ngươi cũng là đi phố điện ảnh?" Diệp Tịnh Văn mở miệng trước tiên.
Bạch Dã lại là cả kinh, cũng là?
"Phải, ngài cũng?"
"Ngài cái gì ngài a, đều là bạn học cũng không cần khách khí như vậy đâu, ta cũng là đi phố điện ảnh, ngày đó khi ta đi thử vai hình như thấy được ngươi, ngươi đi cũng là đi đoàn kịch《 nửa đời An Lương 》sao?"
"Phải, đúng vậy a."
"Thật là trùng hợp a." Diệp Tịnh Văn cười cười.
"Học tỷ thử là nhân vật nào?"
"Đương nhiên là vai chính a."
"An Khê?"
"Đúng vậy.
Các nàng cho ta biết hôm nay đi thử trang phục, người đại diện của ta đã liên lạc với họ rồi, chắc quyết định rồi, diễn nhiều vai phụ như vậy, cuối cùng có thể diễn vai chính một lần rồi!" Diệp Tịnh Văn một mình hưng phấn, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Bạch Dã.
"Này, ngươi biết không, lần này ta chính là chạy theo Lâm Úc Thanh, ta đúng là quá thích nàng rồi, ngày đó nhìn thấy nàng mặc một thân áo giáp, thực sự là kinh diễm đến ta, tại sao có thể có nữ nhân soái như thế a." Diệp Tịnh Văn một mặt mê gái, "Trong bộ phim này còn có cảnh hôn, có thể hôn được thần tượng của ta, thực sự là ngẫm lại thì kích động!"
Tay Bạch Dã ôm bụng siết chặt lấy quần áo, trong đầu hỗn loạn dị thường, vì sao lại như vậy..
Học tỷ diễn xuất An Khê, vậy mình thì sao?
Lập tức lật ra điện thoại, lại tìm ra tin nhắn kia nhìn một lần, đúng là gọi mình đi thử trang phục, nhưng không có nói là nhân vật nào!
"Này, họ cũng kêu ngươi đi thử trang phục sao? Ngươi là nhân vật nào? Ngoại trừ An Khê, hình như chỉ có An Lương tạm thời trống chỗ, ngươi diễn An Lương? Vậy ngươi ở trong phim không phải thành tỷ tỷ ta rồi hả?" Diệp Tịnh Văn cười nói.
Bạch Dã rất miễn cưỡng nhếch miệng, "Ta..
Ta cũng không rõ lắm.."
Nàng là thật sự không rõ ràng chính mình phải diễn nhân vật nào, nhưng nhìn thấy Diệp Tịnh Văn một mặt tự tin, thật sự không giống như là đang nói đùa.
Dọc theo đường đi Diệp Tịnh Văn chìm đắm ở trong hưng phấn có thể cùng thành cặp cùng Lâm Úc Thanh, lải nhải, còn nói cảm thấy Bạch Dã không tệ, có thể đem nàng đề cử cho người đại diện của mình, như vậy sau này có thể làm đồng sự cùng công ty, Bạch Dã chỉ là cười cười, cũng không có thâm nhập quá nhiều đề tài này, mà Diệp Tịnh Văn sau khi nói xong, cũng lặng thinh không đề cập tới đề tài này, tựa hồ cũng ý thức được không thích đáng.
Hai giờ đường xe, Bạch Dã lại như trôi qua hai thế kỷ dài lâu như vậy, khi đến phố quay phim, hai người xe nhẹ đường quen tìm được đoàn kịch của Tô Dự, công việc quay phim đang tiến hành, cũng không có người chú ý tới hai người bọn họ.
Bạch Dã liếc mắt liền thấy Lâm Úc Thanh một thân áo giáp màu bạc trên giáo trường, thân hình rắn rỏi, tư thế oai hùng, chỉ thấy cô chắp hai tay đi vào giữa sân, ánh mắt lần lượt đảo qua trên người bảy tiểu bất điểm ở trước mặt, cuối cùng rơi vào trên người tiểu gia hỏa vừa gầy lại nhỏ bé kia, đi tới gần, khom người một cái, một tay nắm bắt cằm của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa lộ ra một bộ dáng dấp rụt rè, để Bạch Dã nhìn thấy không nhịn được cười, Lâm a di của nàng a, quả nhiên duyên với đứa trẻ không quá tốt đó.
Bạch Dã đang nhìn, không ngờ cái mông bị người vỗ một cái, sợ đến nàng suýt chút nữa nhảy lên, quay đầu nhìn lên, là Hạ Tiểu Tử vừa đi ngang qua, còn quay đầu nhướng mày cười xấu xa với nàng một cái.
Bạch Dã bĩu môi, cái tên này!
"Này, đến rồi, các ngươi, cùng đến?" Vương Quỳnh ở sau khi bị Hạ Tiểu Tử nhắc nhở mới nhìn đến hai người, vội đi tới, "Đạo diễn còn đang bận, đi phòng hóa trang chờ một chút trước đi." Dẫn hai người vào phòng hóa trang.
Thấy được gian phòng này, Bạch Dã hơi hơi cảm khái, lần trước chính là ở đây, mình có thể thân mật đụng vào Lâm a di như vậy.
Bởi vì đang quay phim, cũng không có công nhân viên chú ý hai nàng, hai người ở trong phòng đợi gần nửa giờ, cửa phòng mới bị người đẩy ra.
Tô Dự và Lâm Úc Thanh trước sau đi vào, còn có Vương Quỳnh, phó đạo diễn, đám người Hạ Tiểu Tử, Hạ Tiểu Tử sịu mặt, trên mặt còn kém viết hai chữ khó chịu, với dáng dấp vui cười vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.
"Đến rồi a, đầu tiên chúc mừng hai vị trúng cử, kỹ thuật diễn của các ngươi ta đều rất hài lòng, thế nhưng con người của ta chọn người thế nào, không quá nhìn kỹ thuật diễn, càng quan tâm bản thân diễn viên, ta hy vọng là, ngươi đừng đi diễn kịch nhân vật này, mà là trở thành một nhân vật, phải để người tin tưởng ngươi chính là nhân vật này, điểm này, ta cảm thấy Bạch Dã làm càng tốt hơn một chút, nàng hiểu An Khê, cảm tình với An Lạc Thành, có thể đánh động đến ta."
Diệp Tịnh Văn kinh ngạc nhìn Bạch Dã một chút, cho đến giờ phút này, nàng mới biết Cố Bạch Dã tranh cử vậy mà là An Khê! Nàng vậy mà cướp vai chính với cô ấy?
Bạch Dã cũng không có bởi vì lời của Tô Dự yên tâm, ngược lại càng lo lắng, bởi vì mấy lần ánh mắt của Tô Dự nhìn về phía nàng đều pha thêm thần sắc phức tạp nàng nhìn không hiểu.
Quả nhiên, Tô Dự vừa dứt lời, lập tức tiếp một câu, "Thế nhưng."
Trong lòng Bạch Dã hơi hồi hộp một chút, tận lực duy trì mỉm cười.
"Bỏ đi cảm tình phim mà nói, Tịnh Văn hiểu An Khê rất lanh lợi, hoạt bát rộng rãi, còn có chút vô lại, phù hợp nhân vật."
"Cho nên ta quyết định, Tịnh Văn, do ngươi ngươi tới diễn nhân vật An Khê này."
"Cảm tạ Tô đạo diễn, ta sẽ hết sức! Lâm lão sư, ta vẫn luôn rất yêu thích ngài, cuối cùng có cơ hội có thể cùng hợp tác với ngài rồi, xin ngài chăm sóc nhiều hơn!" Diệp Tịnh Văn kiềm chế không được hưng phấn, đi tới trước mặt Lâm Úc Thanh bái một cái với cô.
Mà ở đồng thời Tô Dự công bố kết quả này, Bạch Dã nắm một quyền thật chặt, nhắm hai mắt lại, khóe miệng tận lực cong lên cũng không khống chế được nữa, cái bụng cũng không hợp thời quặn đau lên.
"Bạch Dã, ta cảm thấy ngươi có thể thử nhân vật này An Lương xem, ngươi.."
"Xin lỗi Tô đạo diễn." Bạch Dã cắt đứt lời của Tô Dự, "Ta biết bản thân ta phải học còn có rất nhiều, có thể không có cách nào đảm nhiệm được nhân vật này, cho nên ta quyết định rút lui, xin lỗi, các vị." Bạch Dã bái một cái thật sâu, liền nói mấy tiếng xin lỗi, không có ngẩng đầu nhìn bất cứ người nào khác nữa, quay người rời khỏi, tận lực để cho bước đi của mình rất vững vàng, để cho mình có vẻ chẳng phải chật vật, không như chạy trối chết.
Kỳ thực ở trên xe buýt, khi biết được Diệp Tịnh Văn có thể lấy được nhân vật An Khê này, Bạch Dã liền quyết định, nếu như đúng là như vậy, nàng thì rút lui, nàng không cảm thấy trái chính mình quá lớn, không cảm thấy mình có thể nhìn Diệp Tịnh Văn tiếp xúc thân mật với Lâm a di mà không lòng sinh đố kị, nàng không muốn để cho sắc mặt của chính mình trở nên rất khó coi, cũng không muốn để cho mình trở thành một kẻ đáng thương, cho nên cách tốt nhất chính là rời khỏi những thứ này.
Nàng tình nguyện không thấy được Lâm a di, cũng không muốn nhìn Lâm a di cùng cô gái khác ở trước mặt nàng ôm ôm ấp ấp, nàng sẽ sụp đổ.
Lâm Úc Thanh nhìn bóng lưng đi xa của Bạch Dã, hung hăng cau mày, có trong nháy mắt như vậy, lòng của cô là đau, cô rất muốn đuổi theo.
Mọi người căn bản không biết Bạch Dã vì sao lại từ chối nhân vật An Lương này, cũng không nghĩ tới nàng sẽ dứt khoát như vậy rút lui, sững sờ nhìn bóng lưng của nàng, nhìn thấy nàng càng chạy càng chậm, bước chân càng bước càng nhỏ, thậm chí cuối cùng dứt khoác ngồi xổm ở ven đường, nàng là..
Đang khóc sao?
Nhìn thân thể mỏng manh của Bạch Dã, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, co lại thành một cục nho nhỏ, Lâm Úc Thanh thật sự cảm nhận được đau nhói trong lòng, đau đớn này làm cho cô hô hấp ngừng lại, hai tay không tự giác nắm chặt thành nắm đấm.
Thời khắc này, Hạ Tiểu Tử rất muốn xông tới, muốn đem Bạch Dã ôm vào trong ngực cố gắng an ủi, hoặc là cho nàng mượn một bờ vai để nàng cố gắng phát tiết một chút, bởi vì khi bản thân nàng biết được nhân vật vốn là đã tới tay Bạch Dã lại bị người khác lấy đi, cũng vô cùng tức giận, hơn nữa, nhân vật này vẫn là từ trong tay Lâm Úc Thanh nhường ra!
Nhưng mà không đợi Hạ Tiểu Tử lao ra, cũng đã có người cướp trước ở trước mặt nàng rồi.
"Bạch Dã? Ngươi làm sao vậy?" Khi Lộ Tinh thấy được Bạch Dã ngồi xổm ở ven đường, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, ở sau khi xác nhận, lập tức bước nhanh chạy tới ngồi xổm ở bên người nàng, nhìn thấy tiểu gia hỏa đầu đầy mồ hôi nhỏ, sắc mặt tái nhợt, trên môi đều cắn ra dấu răng, viền mắt đỏ đỏ, rõ ràng có giọt nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, nhìn ra Lộ Tinh cũng lo lắng theo.
"Chỗ nào không thoải mái sao? Ta đưa ngươi đi bệnh viện."
"Không cần..
Lộ lão sư..
Ta muốn, ngồi một chút.."
"Được, đi lên xe ta, chậm một chút." Lộ Tinh đem Bạch Dã nâng dậy, để nàng dựa vào chính mình, đỡ nàng chậm rãi đi về phía bãi đậu xe.
"Ngươi đây là nơi nào không thoải mái?"
"Không có chuyện gì, một chút là tốt rồi." Bạch Dã ngồi trên xe, thân thể dồn lên trước, ôm bụng, thỉnh thoảng hít khí lạnh, nhìn dáng dấp đau không nhẹ.
"Ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy chút nước nóng cho ngươi."
Lộ Tinh mang theo ly nước chạy đoàn kịch Tô Dự, "Này, Bạch Dã không có sao chứ?" Tô Dự thật xa thì nhìn thấy nàng rồi, vội đến nghênh đón.
"Ta còn muốn hỏi ngươi đó, lời nhảm đợi lát nữa rồi nói, rót chút nước nóng cho ta trước."
Mà Lâm Úc Thanh một mình ngồi ở phòng hóa trang, nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm mặt đất đờ ra.
Hết chương 10
Chính văn bị tiểu lục tự làm lỡ:
"Ngươi lừa người! Ngươi nói Lâm a di rất dịu dàng ôm Tiểu Bạch Dã!" Lâm Úc Thanh có chút buồn bực.
Bạch Dã bất đắc dĩ, ngươi đây đúng là nhớ tới ha..
"Ngoan, ta không có lừa ngươi, thật sự ôm rồi." Bạch Dã vỗ về ngực của Lâm Úc Thanh giúp nàng thuận khí.
Lâm Úc Thanh chép chép miệng, cúi đầu, "Tiểu Bạch Dã khóc rồi.."
"Nàng.."
"Ngoan, không buồn." Nhìn thấy Lâm Úc Thanh xẹp miệng, Bạch Dã vội vỗ nhẹ cô động viên, "Nàng không khóc, chỉ là có chút không thoải mái mà thôi, đừng buồn, huh?"
"Ta tiếp tục đọc trang kế tiếp cho ngươi nghe có được hay không?"
.