Ăn xong cơm tối, bảo mẫu kiêm chức Hạ Tiểu Tử ở nhà bếp thu thập bát đũa, Bạch Dã ở phòng khách theo Lâm Úc Thanh xem ti vi.
Nhưng mà, Lâm Úc Thanh tựa hồ có chút mất tập trung, đối với cuộc điện thoại thần bí kia, cô còn có chút canh cánh trong lòng.
"Lâm a di, ta..
Ta.." Bạch Dã rối rắm rất lâu, muốn thẳng thắn với Lâm Úc Thanh, nhưng mà lại sợ hãi cô tức giận, đánh bạo mở miệng, rồi lại bị một cái ánh mắt của cô dọa trở về.
Lâm Úc Thanh cũng rất nghi hoặc, nàng không phải có lời muốn nói sao, chính mình nghiêm túc như vậy nhìn nàng, chuyên tâm như thế đang nghe nàng nói chuyện, nàng làm sao ngược lại không nói.
"Hả?"
"Ta.."
"Ngày mai nghỉ ngơi, ta có thể đi đoàn kịch xem ngươi đóng kịch không?" Bạch Dã thăm dò hỏi thăm.
"Không thể." Lâm Úc Thanh thu hồi ánh mắt, cự tuyệt vô cùng thẳng thắn.
"Nhưng mà.."
Lâm Úc Thanh nhìn nàng một cái, ánh mắt không cho phản bác.
Bạch Dã nhìn lên ánh mắt của cô, trong lòng biết là không vui rồi, chỉ đành tạm thời bỏ ý niệm này.
"Được rồi.." Bạch Dã đáp một tiếng, điện thoại nắm trong tay chấn động một chút.
"Vậy ta về phòng nghỉ ngơi trước, Lâm a di ngủ ngon."
Lâm Úc Thanh nhìn bóng lưng cô đơn của nàng, vừa rồi khi chính mình từ chối nàng, nàng hình như rất thất vọng..
"Ơ, tiểu Dã đâu, sớm như vậy đi ngủ rồi?" Hạ Tiểu Tử thu thập xong đi ra, nhìn thấy Lâm Úc Thanh một mình ngồi ở trên ghế salông xem kịch bản, liếc mắt nhìn thời gian, mới 9 giờ rưỡi.
"Cái kia, đưa lên cho nàng." Lâm Úc Thanh liếc mắt một cái lễ vật bị lạnh nhạt trước cửa.
"Nha, được." Hạ Tiểu Tử xách lên hộp quà, bước chân dừng lại, "Lần này lấy danh nghĩa của ai a?" Hỏi xong lại cảm thấy chính mình thực sự là hỏi nhiều, ảo não lên lầu.
Có lúc Hạ Tiểu Tử cũng nghĩ không thông, lảo bản cũng thực sự là rất rối rắm rồi, rõ ràng rất quan tâm tiểu Dã, nhưng xưa nay không biểu lộ, hàng năm tiểu Dã tổ chức sinh nhật, cô đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà, nhưng lại đều muốn lấy danh nghĩa của mình tặng cho nàng.
Cô luôn là rất cố ý khống chế tình cảm của chính mình, yêu thích cũng không nói yêu thích, thế nhưng chỗ không thích ngược lại biểu đạt vô cùng trực tiếp.
Hạ Tiểu Tử gõ gõ cửa, "Tiểu Dã, ta vào nha?"
"A? Đợi đã..
Đợi một chút!" Trong phòng Bạch Dã hoảng loạn đáp một tiếng.
Hạ Tiểu Tử đều chuẩn bị đẩy cửa đi vào, đột nhiên dừng lại, tình huống thế nào? Kinh hoảng như vậy, kim ốc tàng kiều?
Không lâu lắm, cửa phòng bị mở ra, Hạ Tiểu Tử lại ngây ngẩn cả người, chỉ thấy sắc mặt Bạch Dã đỏ lên, trên mặt còn mang theo nước, mái tóc có chút ướt, hẳn là vừa rửa mặt.
"Tiểu di, chuyện, chuyện gì?" Bạch Dã vuốt vuốt tóc, cố gắng trấn định.
"Ngươi..
Đang làm gì?" Hạ Tiểu Tử một mặt ngờ vực, còn nhìn xung quanh về phía trong phòng một hồi, không thấy có người a.
"Hả? Không, không làm gì.."
Nhìn gương mặt quẫn bách kia của Bạch Dã, Hạ Tiểu Tử lòng nghi ngờ nổi lên, đi vào trong phòng, có vẻ như lơ đãng nhìn các góc một vòng, cả phòng tắm cũng nhìn lướt qua, tựa hồ cũng không có dị dạng gì.
"Cái này, là cho ngươi." Cầm quà trong tay tặng cho nàng.
"Hả?" Bạch Dã cúi đầu liếc mắt nhìn, máy ảnh? "Ngài tặng ta cái này làm gì?"
"Ta.." Hạ Tiểu Tử vừa định dệt lời nói dối qua loa lấy lệ một chút, nhớ tới mình là biết tiểu Dã học cũng không phải chuyên ngành nhiếp ảnh, vậy tặng máy ảnh cũng quá gượng ép đi, quả quyết nói tình hình thực tế.
"Không phải ta mua, Lâm a di ngươi giúp ngươi chọn."
"Lâm a di? Có thật không?"
"Ừm, lén vui đi" Nhìn thấy dáng dấp nhỏ cao hứng của nàng, Hạ Tiểu Tử không tên thỏa mãn, vỗ vỗ nàng, vừa muốn đi, "Tiểu Dã, ngươi vừa rồi đang làm gì?" Vẫn không kềm chế được lòng hiếu kỳ.
"Thật không có làm gì, chỉ là đang..
Làm vận động?"
Giọng điệu nghi vấn, kẻ ngu si đều nghe ra nàng đang nói dối được không!
Tên tiểu tử này, còn có bí mật nhỏ rồi!
Hạ Tiểu Tử cũng không hỏi nhiều nữa, "Nghỉ sớm một chút đi."
"Được, tiểu di ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Nhìn Hạ Tiểu Tử rời khỏi, Bạch Dã ngồi ở bên giường, thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị phát hiện!
Cầm lấy điện thoại trên giường, ở trong tay nắm chặt một chut1, đánh chết nàng cũng không nghĩ ra, chính mình từ lúc sinh ra tới nay lần đầu tiên thấy được tình tiết câu chuyện mang màu sắc, vậy mà là từ..
Bên trong kịch bản!
Kỳ thực vừa rồi khi dưới lầu theo Lâm Úc Thanh xem tivi, điện thoại chấn động một chút, Bạch Dã lén lút liếc nhìn một chút, là một phong bưu kiện, lúc này cũng biết là Tô Dự đem kịch bản gửi tới, không kiềm chế nổi nội tâm kích động, không thể chờ đợi được nữa chạy về phòng xem kịch bản.
Thế nhưng bên trong câu chuyện này, câu chuyện với nàng tưởng tượng tựa hồ có hơi chênh lệch, nàng cảm giác mình có chút dễ tin lời của Tô Dự.
Tô Dự rõ ràng từng nói, sẽ không có tình tiết bại lộ quá đáng, phân đoạn động một chút là hai môi đụng nhau tính là gì?
Khi Hạ Tiểu Tử gõ cửa, nàng đúng lúc thấy được một câu đối thoại làm cho nàng đỏ mặt.
"Ta có cần thè lưỡi hay không a?"
* * * Thè lưỡi..
Thè lưỡi..
Muốn làm gì?
Bạch Dã tự hỏi chính mình vẫn là rất thuần khiết, mà cái gọi là phần kịch thân mật nàng vốn tưởng tượng, chỉ là hai người nắm lấy tay nhau, tiến thêm một bước cũng bất quá là ôm mà thôi.
Còn về hôn môi cái gì, đối với nàng mà nói đã có thể dùng thước đo để cân nhắc.
Nhưng bộ kịch này..
Nàng chỉ là đại khái nhìn lướt qua, cũng đã bị giả thiết của câu chuyện thật sâu..
Chấn động đến rồi.
Đây là một giả thiết của tác giả xuyên qua trong tiểu thuyết mình, tường thuật là một câu chuyện của vị nữ tướng trùm khăn và..
Bảy con gái nuôi của nàng..
Cùng nhau trưởng thành.
Vai chính là con gái nuôi nhỏ nhất của nàn, tên là An Khê, An Khê vốn là nhát gan nhu nhược, luôn không được tiếp đãi, mà một lần tai nạn, linh hồn của tác giả xuyên qua đến trên người An Khê, để tính cách tiểu gia hỏa hèn yếu này đại biến.
Tác giả này đối với nhân vật dưới ngòi bút của nàng có yêu thương khác, đặc biệt là, dưỡng mẫu của nàng - An Lạc Thành.
An Lạc Thành là thần giữ cửa của Dực quốc, thời trẻ lượm vài tên cô nhi nữ nuôi dưỡng ở bên người, cho tới những tiểu tử này kính nàng sợ nàng, coi nàng như thần linh, tuyệt đối tín nhiệm cùng phục tùng, lại pha thêm một tia khát vọng đối với tình mẹ.
An Lạc Thành mang theo bọn tiểu tử nam chinh bắc chiến, trong lúc đó, An Khê nhiều lần khiêu khích An Lạc Thành, lại vận dụng sự thông minh tài trí cùng với các loại trò vặt của chính mình, dồn dập lập kỳ công, từ từ để An Lạc Thành đối với nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, đặc biệt quan tâm.
An Lạc Thành tính khí lớn, động một tí đánh chửi các nàng, chỉ có An Khê dám dựa vào lí lẽ biện luận, cũng chỉ có nàng có thể chống đẩy An Lạc Thành không phát cáu.
Nàng có thể để An Lạc Thành vì nàng lo lắng, vì nàng tức giận, vì nàng giết chóc bốn phương, cũng có thể để An Lạc Thành ôm nàng, hôn nàng, ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ đối với nàng.
Nàng có thể tác động tâm tư của An Lạc Thành, có thể để cảm tình của An Lạc Thành đối với nàng, giữa tình thân cùng tình yêu, khiến người ta nhìn không thấu.
Sớm chiều ở chung, hai người cùng nhau sản xinh hảo cảm không tên, thứ tình cảm một cách tự nhiên này, nước chảy thành sông, không cần cố ý đề cập, cũng không cần người đến dẫn dắt, An Lạc Thành bắt đầu càng ngày càng lưu ý An Khê, mà An Khê cũng nhanh chóng trưởng thành, hi vọng lợi dụng năng lực của chính mình, tương lai bảo vệ An Lạc Thành thật chu toàn.
Theo những hài tử này lớn lên, địa vị của An Lạc Thành ở trong quân càng ngày càng vững chắc, từ từ gặp phải quốc chủ kiêng kỵ, nhưng nàng trung thành với nước, chưa bao giờ có hai lòng, là biết rõ quốc chủ đối với nàng nổi lên lòng nghi ngờ, vẫn như cũ một lòng đền đáp, hết lần này đến lần khác bị quốc chủ nghi kỵ áp bức.
Quốc chủ thiết lập Hồng Môn Yến lừa gạt An Lạc Thành hồi kinh, nàng biết rõ trong lòng, lại vẫn là tự chui đầu vào lưới, quốc chủ ban nàng rượu độc, nàng việc nghĩa chẳng từ nan uống xuống, cam nguyện lấy cái chết chứng minh.
Trong lúc nguy cấp, là An Khê dũng cảm đứng ra, đoạt lại An Lạc Thành, mang theo nàng bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, cam nguyện lấy mạng đổi mạng để thay nàng giải độc.
Tới cuối cùng, An Lạc Thành cũng đồng ý từ bỏ giang sơn tới tay, chịu đựng sỉ nhục to lớn, chỉ cầu có thể đổi một viên thuốc giải, tới cứu tính mạng của An Khê.
Đoạn sau của câu chuyện, An Lạc Thành đối với An Khê sủng nịch vô bờ để Bạch Dã ước ao, không nhịn được đem chính mình đưa vào cuâ chuyện này, bởi vì tình huống của nàng và Lâm a di, cùng câu chuyện này thật sự rất giống.
Nàng cũng muốn sẽ có một ngày, Lâm a di lạnh như băng của nàng, cũng sẽ như An Lạc Thành, đối xử người ngoài cứng rắn cực kỳ, mà khi đối xử An Khê, có thể dỡ xuống bộ mặt lạnh lẽo, đem toàn bộ ôn nhu của nàng chỉ cho phép cho một người.
Suy nghĩ, Bạch Dã không nhịn được cười, An Lạc Thành này, thật sự rất giống với Lâm a di, rất ngạo kiều! Có lời gì cũng không nói ra, luôn là một mình giấu ở trong lòng, nếu ai nói cái gì đâm trúng tâm sự của cô, cô còn có thể như một con sư tử xù lông, nổi trận lôi đình!
Càng nghĩ, trong lòng Bạch Dã càng ngứa, cũng không biết nhân vật này là ai diễn, nếu có thể để Lâm a di đến diễn, vậy căn bản chính là diện mạo vốn có mà diễn!
Lại nghiêm túc lật qua lật lại giả thiết của nhân vật, Bạch Dã đúng là rất yêu thích trưởng nữ của An Lạc Thành - An Lương, nhân vật này.
An Lương là một đứa con gái An Lạc Thành ngoại trừ An Khê để ý nhất ra, mà thiết lập nhân vật của nàng khá là trầm ổn, đúng là rất thích hợp tính cách của mình.
Tuy Tô Dự cố ý ghi chú một chút, An Khê vai chính này tạm thời chỗ trống, hi vọng Bạch Dã cạnh tranh nhân vật này một chút, thế nhưng Bạch Dã không cảm thấy mình có thể một lần lấy được vai chính, hơn nữa nhân vật An Khê này có chút vui mừng, cùng với nàng trạng thái bình thường chênh lệch có chút lớn, đương nhiên càng quan trọng, Bạch Dã không muốn cùng một nữ nhân xa lạ..
Hai môi đụng nhau..
Nhưng mà nếu như nữ nhân này là Lâm a di, nàng có thể sẽ gọt đến nhọn cả đầu đi tranh thủ.
* * *
Lại nói một bên khác, Hạ Tiểu Tử một bên đi xuống lầu dưới, một bên suy nghĩ trạng thái kỳ quái vừa rồi của tiểu Dã, mặt đỏ? Nàng vậy mà đỏ mặt?
"Kỳ quái, quá kì quái Thanh tỷ, ta cảm thấy tiểu Dã thật sự.." Hạ Tiểu Tử phát hiện Lâm Úc Thanh đang chuyên tâm dồn chí xem kịch bản, sẽ không tiếp tục nói nữa.
"Làm sao vậy."
"Nàng..
Có bí mật! Vừa rồi khi ta đi vào, phát hiện mặt nàng rất đỏm nàng không phải là thật sự đang yêu rồi chứ? Vừa nãy là không phải đang tán gẫu với bạn trai không cẩn thận bị ta bắt gặp?"
"Ngươi không hỏi nàng sao?" Lâm Úc Thanh nhíu chặt mày.
"Ta hỏi rồi a, nói nói không có chuyện gì a! Có phải là gần đây quan tâm của ta đối với nàng không đủ, nàng có bí mật nhỏ cũng không nói cho ta biết." Hạ Tiểu Tử có chút ủ rũ, còn có chút lo lắng.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, vội chạy đi lật lấy túi, lấy ra nhìn lên, là điện thoại của Tô Dự.
"Đạo diễn Tô gọi đến." Hạ Tiểu Tử đem điện thoại đưa cho Lâm Úc Thanh.
"Ừm." Lâm Úc Thanh khi nhận không cẩn thận đụng phải phím rảnh tay.
"Alo lão gia hỏa, ta tìm kiếm vợ cho ngươi!"
"..."
"Phốc!" Hạ Tiểu Tử trực tiếp cười ra tiếng, bởi vì nàng mắt thấy gương mặt trong nháy mắt xụ xuống của Lâm Úc Thanh, đồng thời rõ ràng đỏ lên phát tím, gan lợn đại khái chính là bộ dáng này.
Hết chương 6.
Tác giả có lời muốn nói:
Bị tiểu Lục chữ làm lỡ phần chính chính văn:
"Làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì?" Nhìn Lâm Úc Thanh rơi vào trầm tư, Bạch Dã thả xuống sách, ôn nhu dò hỏi.
"Các nàng muốn diễn chính là cùng một bộ phim sao?"
"Phải a."
"Nhưng mà Lâm a di không thích Tiểu Bạch Dã diễn kịch?"
"Ừm..
phải nha."
"Vậy Lâm a di biết rồi có tức giận hay không?" Lâm Úc Thanh hiển nhiên rất lo lắng.
"Nàng.."
"Nàng tức giận có hung dữ với Tiểu Bạch Dã hay không?"
"Ạch.."
"Tiểu Bạch Dã cũng có phải muốn cùng Lâm a di chạm môi không?"
"..
Khụ" Vấn đề này cũng quá vượt qua rồi đó!
.