8 giờ tối.
Chung cư của Đỗ Phong Nam.
Anh ngồi làm việc suốt từ đầu giờ chiều từ lúc dùng cơm ở nhà cô trở về.
Cho đến bây giờ công việc mới xong, căn bản mặt trời lặn lúc nào anh cũng không hay.
Nhìn lại đồng hồ, anh mới hết hồn, " chết, bất tri bất giác đã muộn thế này rồi sao?"
"Chậc, cô nhóc kia, khéo lại đang chửi mình rồi." Vừa lẩm bẩm nói, anh vừa mở điện thoại lên để gọi điện cho Ngọc Nhi, rằng anh xin lỗi vì không thể đến đón cô.
Nhưng là vừa mở màn hình lên thì, mẹ ôi,.
" Cái quái gì, điện thoại tràn lan tin thông báo gruop không thế này?"
Trên weibo cá nhân của anh, thông báo ở vòng bạn bè, vậy mà lại xuất hiện một cái níck quen thuộc.
Còn không phải mommy của anh thì là ai, Phong Nam có chút không tin, choáng váng, " mẹ của mình mà cũng lăn lộn trên cả Weibo nữa sao?"
Trên weibo, bà đăng một status nhẹ, " Hello mọi người, mọi người ơi, mau đến kí tên cho con dâu tôi đi, con dâu của mẹ, mẹ yêu con.
Ahihi."
Bên dưới còn có thêm một tiêu đề, " Bối Ngọc Nhi debut âm nhạc."
Đỗ Phong Nam ngẩn người, anh có chút khó hiểu, Suy nghĩ đầy trong đầu, mẹ anh đây là muốn tất cả mọi người, kí tên bỏ phiếu, bình chọn cho Ngọc Nhi, cô gái của anh sao?"
Mà khoan đã, anh hình như còn lời hứa với mẹ anh chính là đưa Ngọc Nhi về nhà gặp mẹ anh, hone nữa hiện tại, đã qua giờ hẹn với cô rồi...
Anh tá hỏa nhấn nhấn điện thoại để gọi cho cô, để xin lỗi cô.
Tiện thể hẹn cô mai qua nhà gặp mẹ anh.
...
Biệt thự nhà họ Bối.
Trong căn phòng rộng lớn, Bối Ngọc Nhi đang nằm dài trên sô pha để lướt xem tin giải trí, chợt tin nhắn đến.
Là của Đỗ Phong Nam.
Nội dung ngắn gọn.
[12 giờ trưa mai, đến nhà anh ăn cơm, mẹ tôi muốn gặp em.]
Đọc xong tin nhắn mà Ngọc Nhi phải ngồi bật dậy, mặt cũng biến sắc, " ối mẹ ơi, sao lại đột ngột như vậy?"
Lại thêm một tin nhắn nữa, cũng là của Đỗ Phong Nam.
[ Tối nay, tôi nhiều việc, nên không đến đón em, xin lỗi.]
Ngọc Nhi đọc tin nhắn mà mặt đen như đáy nồi..
"Xin lỗi cái đầu anh đấy, mẹ kiếp, không đến đón cũng có sao.
Còn nữa, bảo ngày mai đến gặp mẹ của anh, sao không nói sớm, móe có kịp chuẩn bị cái gì đâu chớ?" Cô một mình lầu bầu.
Bỗng nhiên.
Giọng nói hơi trong trẻo cất lên.
" Ngọc Nhi à, cô đi gặp người nhà luôn rồi?"
Ngọc Nhi giật bắn người quay lại nhìn thì ra là trợ lý trang phục của cô.
Cô hơi nheo mắt, " sao chị biết, mà chị đến lúc nào?"
Trợ lý Chu nhìn Ngọc Nhi, thản nhiên nói, "tôi đến được một lúc rồi, tuần sau phải chụp ảnh bìa cho VUHUO, tôi mang áo váy đến cho cô, bây giờ xem ra, có chỗ dùng trước rồi."
Trợ Lý đặt mấy cái túi lên bàn, rồi tiếp lời, "mà này, cô nên hỏi Đỗ tổng xem, mẹ anh ta thích cái gì?"
Ngọc Nhi không nhìn trợ lí Chu, cô chăm chăm nhìn vào điện thoại, buột miệng nói, " anh ấy nói không cần chuẩn bị gì cả, tôi đi là được."
Cô hai tay chống cằm, nói tiếp, " này, mẹ anh ấy chính là fan của tôi đấy, chị nói xem, tôi nên lập hình tượng thế nào nhỉ, bà ấy thích tôi thế nào?"
Thế là trong đầu Ngọc Nhi lại tưởng tượng đủ mọi mẫu hình thần tượng, nào là kiểu thời thượng sôi động, kiểu nữ thần lạnh lùng....
Trợ lí Chu thở dài, lắc đầu, cô lôi ra một chiếc váy cổ lọ mau hồng nhạt, đưa cho Ngọc Nhi.
" Cô bé à, em mặc cái này đi, phụ nữ trung niên thường họ thích những loại váy mà nhẹ nhàng này."
Ngọc Nhi nhìn chiếc váy, có vẻ không tin lắm.
Cô hỏi, " thật sự bà ấy sẽ thích loại váy này sao?"
Trợ lí Chu cười đến cong mắt mà giải thích, "đương nhiên là thích rồi, tuy nói cô rất để ý Đỗ tổng, cũng rất xem trọng lần gặp mặt này, nhưng vẫn nên chủ động một chút."
Nghe trợ lí chu nói, Ngọc Nhi quay mặt lại liếc cô một cái, " hứ, ai nói tôi để ý anh ta...chẳng qua.." Cô ngừng lại, trong đầu không khỏi suy nghĩ..
" Mình chỉ không muốn thua anh ta thôi, anh ta dỗ ba mình xoay mòng mòng như thế, mình nhất định cũng khiến mẹ anh ta yêu quý mình."
"Ai dà...được rồi, được rồi, tôi đều hiểu." Trợ lí Chu vỗ vỗ vai Ngọc Nhi, cô nói tiếp, " tiểu Ngọc Nhi à, dáng vẻ buột miệng nói của cô, đúng là dễ thương thật đấy.
Thôi mau thử váy vào tôi xem cho."
Vừa nói vừa đẩy Ngọc Nhi đi vào phòng khác thử đồ...
Kết quả...
Trưa hôm sau.
Nhà Chính Đỗ gia.
Cốc cốc...hai tiếng gõ cửa vang lên.
Bên trong nhà, Đỗ Phong Nam cũng nhanh chóng ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt anh, Bối Ngọc Nhi trong chiếc váy màu hồng nhạt, tóc dài nâu tết đuôi sam rồi búi nửa đầu, trông dễ thương cực kì.
Đỗ Phong Nam ngây ngẩn...!" Ngọc Nhi, em..."
Trong đầu Anh không ngừng nổ đầy pháo hoa, tim cũng đập thùm thùm, sao em ấy lại dễ thương đến thế?"
Không ngờ anh cũng có lúc thấy được vẻ đẹp đơn thuần như thiên sứ này của cô...
Bối Ngọc Nhi nhìn bộ dạng của anh, cô khẽ nhíu mày, " này, anh bị cái gì đó, có muốn cho tôi vào không hở...?"
Đỗ Phong Nam lúc này mới hoàn hồn, " ừ, em vào đi." Đoạn anh rời sang một bên cửa, nhường lối cô cho cô đi vào.
Gọi mẹ anh,
Mẹ, " Ngọc Nhi đến rồi."....