Trong nhà Triệu Linh, Lâm Vĩnh ngồi chờ cô ta thay đồ khác.
Trong khi đó, anh ngồi xem lại toàn bộ hợp đồng và bản kế hoạch một lượt.
Lúc này, Triệu Linh mới từ bên trong đi ra, "Ngại quá, để anh đợi lâu như vậy, chúng ta nói chuyện hợp đồng trước đi."
Triệu Linh lúc này đã mặc đồ đàng hoàng hơn khi nãy, cô ta đứng trước mặt Lâm Vĩnh rồi ngồi xuống, cũng không biết vì sao Triệu Linh rất muốn Lâm Vĩnh nhìn cô ta kỹ một chút.
Lâm Vĩnh mắt vẫn nhìn chăm chú vào hợp đồng, cũng không có nhìn đến Triệu Linh một cái, cũng chả quan tâm cô ta đẹp ra sao, chỉ nhàn nhạt đáp: "Triệu tổng, thành điện ảnh và truyền hình vừa mới xây, sao cô lại muốn đầu tư vào?"
Nghe Lâm Vĩnh hỏi, Triệu Linh có chút buồn bực, cái người đàn ông này vậy mà nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, đúng là nhàm chán.
Triệu Linh nghĩ vậy rốt cuộc không làm gì khác hơn là bàn vào công việc, liền nghiêm túc nói: "À, chuyện anh nói ấy, không sớm đâu.
Tôi có thông tin nội bộ, sớm nhất là cuối năm nay, muộn nhất là tháng hai năm sau, bên trên sẽ tăng cường giám sát đối với ngành giải trí, đến lúc đó khảo nghiệm chính là vốn lưu động của xí nghiệp.
Tôi đây là suy xét cho Tịnh Thiên có thêm một khoản tiền để dùng, như vậy không tốt sao, nên tôi mới muốn đầu tư vào."
Triệu Linh nói một hơi, rất rõ ràng.
Lâm Vĩnh nghĩ một lúc, lại nói: "Triệu tổng nghĩ nhiều rồi, giải trí Tịnh Thiên vốn trong sạch, tuyệt đối không có chuyện gì ngoài ý muốn cả."
Triệu Linh ậm ừ, trong lòng phiền muộn, "Chỉ mong được như anh nói."
Đoạn cô ta lấy một chai rượu từ tủ nhỏ kế bàn, động tác mở rượu rất nhanh, "Lâm phó tổng, anh uống một chút không?"
Lâm Vĩnh khẽ cau mày, nghĩ, "Ban ngày ban mặt, cô ta sao lại muốn uống rượu?"
Nhưng công việc quan trọng, đành uống chút vậy.
Lâm Vĩnh nghĩ rồi đưa tay nhận lấy ly rượu từ tay Triệu Linh, anh nâng ly nhấp môi một chút.
Triệu Linh cũng nhấp môi, không khí có chút xấu hổ, cô nam quả nữ uống rượu thế này, đúng là có chút không thích hợp, ai nhìn vào còn tưởng là tình nhân ấy chứ, Triệu Linh mông lung tự suy diễn.
"Mình và Lâm Vĩnh này liệu có phải là trường hợp Từ trường không nhỉ, tại sao mỗi lần gặp anh ta lại luôn xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn như thế này chứ, cảm giác thật khiến người ta cảm thấy không tự do mà..."
Nhưng suy cho cùng thì Lâm Vĩnh vẫn là người bên cạnh Đỗ Phong Nam, lợi dụng anh ta một chút cũng không tồi, Triệu Linh nghĩ.
Lâm Vĩnh nhấp môi xong, anh đặt ly rượu xuống, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, Triệu tổng nghỉ đi, tôi có việc phải đi rồi."
"Vậy tôi tiễn anh, tôi cảm thấy anh rất hợp ý với tôi, có thể giao lưu riêng một chút." Triệu Linh niềm nở, trên mặt đầy mong chờ nói, vừa nói vừa đứng lên đi theo Lâm Vĩnh ra cửa.
Nhưng bất ngờ là Lâm Vĩnh vậy mà lại ngăn cô ta lại, anh khách sáo nói: "Triệu tổng không cần làm vậy, tôi đi đây, cảm ơn cô đã hợp tác."
Dứt lời anh đi thẳng.
Triệu Linh phía sau cửa gương mặt u ám đen sì, cô ta không nghĩ đến người đàn ông tên Lâm Vĩnh này, dầu muối đều không thấm, nhưng rồi nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp thập phần ma mị của cô ta, "Lâm Vĩnh phải không, anh chờ đó cho tôi, ngày tháng của chúng ta, sau này còn dài."
Cùng lúc đó.
Đỗ Phong Nam đang lái xe đến vùng biển du lịch để gặp một người quan trọng, người đó không ai khác chính là Bối Ngọc Long, cha vợ tương lai của anh.
Anh lần này đến gặp ông chính là để học thêm một số bí quyết về cách kinh doanh công ty của ông, bản thân anh không phải xuất sắc gì, nhưng cũng đủ điều hành một tập đoàn to lớn, ấy vậy mà đối với anh thì vẫn chưa đủ, chưa đủ để anh có toàn bộ thế lực bảo vệ cho Ngọc Nhi của anh.
Để bảo vệ cô chu toàn trong ngành giải trí, anh phải có quyền và tiền tài, có như vậy lời anh nói mới có trọng lượng.
Đến bờ biển, dưới ánh chiều tà, Bối Ngọc Long đã ngồi sẵn ở đó chờ chàng con rể tương lai Đỗ Phong Nam.
Vừa thấy anh, ông vừa cầm cần câu vừa gọi: "Phong Nam...!mau đến đây con."
"Bác trai, con đến rồi." Đỗ Phong Nam lễ phép chào hỏi.
Bối Ngọc Long tươi cười kéo chàng con rể đến bên cạnh chỗ ông ngồi xuống hai người vừa câu cá vừa nói chuyện.
Mà lý do của buổi gặp mặt giữa cha vợ và con rể lần này phải nói đến cuộc điện thoại tối qua giữa Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi.
Hai người gọi điện video cho nhau, Bối Ngọc Nhi nhìn bộ dạng mệt mỏi của Đỗ Phong Nam, cô rất lo lắng nói:
"Anh ấy, siêng tập thể thao một chút, sức khỏe mới quan trọng, mới có mấy ngày, lại gầy đi rồi đúng không?"
Đỗ Phong Nam cười xòa, đáp vào điện thoại, "Mỗi ngày đều ngồi văn phòng kiếm tiền để sau này lấy vợ, tố chất thân thể anh đương nhiên kém một chút rồi.
Anh không sao, em đừng lo cho anh."
"Được rồi, ngày mai đoàn làm phim của bọn em xuất phát đến biển X, khu du lịch nổi tiếng.
Anh...vẫn rất bận sao?"
Đỗ Phong Nam đáp, "ừ, anh còn bận một thời gian nữa." Đột nhiên anh nghĩ, sao Ngọc Nhi lại hỏi anh vấn đề này, lẽ nào...
Anh cười lươi lộ ra hàm răng trắng nói: "Ngọc Nhi, có phải em nhớ anh rồi không?"
Bối Ngọc Nhi bên trong điện thoại không chút do dự liền thừa nhận, "Đúng vậy, tiểu Ngọc Nhi nhớ anh rồi."
Một câu nói này của Bối Ngọc Nhi như một mũi tên của thần cupid bắn víu xuyên qua màn hình điện thoại chạm đến tim của Đỗ Phong Nam, anh vui vẻ trong lòng, cô nhóc của anh càng ngày càng biết vuốt mông, kỹ năng nói lời tình cảm của em ấy ghê thật..
Bối Ngọc Nhi bên kia tiếp tục nói: "Em biết anh đang đau đầu chuyện quản lý kinh doanh của công ty, nếu anh có vướng mắc, có thể đến tìm ba em.
Ông có thể giúp anh rất nhiều."
"Hửm, hỏi ba em sao, Ngọc Nhi à, chuyện này không tốt lắm đâu." Đỗ Phong Nam ái ngại nói, anh trái lại cũng chưa từng nghĩ đến loại phương diện này, không phải anh không muốn, mà là anh không dám chắc Bối Ngọc Long, cha vợ tương lai của anh sẽ giúp anh.
"Có gì không tốt chứ, ba em không phải là ba anh sao, đừng lo em nói với ba rồi, ông chắc chắn sẽ giúp anh giải thích mọi nghi vấn của anh, Đỗ tổng cứ yên tâm gặp mặt cha vợ để học kinh doanh nhé."
"Được rồi." Đỗ Phong Nam mỉm cười gật đầu.
Anh tắt điện thoại sau đó liền làm ra một quyết định, anh sẽ nghe lời vợ một lẫn xem sao?
Và thế là...
Lúc này cuộc gặp gỡ giữa cha vợ và con rể mới thành.
Đỗ Phong Nam có chút khó mở miệng, anh không biết nên nói chuyện bắt đầu với cha Bối làm sao?
Còn đang do dự thì cha Bối quay sang lên tiếng, "Phong Nam à..."
"Dạ, bác trai, sao vậy ạ?"
"Ta đã nghe tiểu Ngọc Nhi nói hết rồi, gần đây con có chút khổ não với vấn đề của công ty đúng không?" Cha Bối điềm tĩnh mà tự nhiên nói.
Đỗ Phong Nam gật đầu thừa nhận, "Vâng đúng ạ." Anh không ngờ Ngọc Nhi cô vợ của anh lại nói hết rồi.
Cha Bối nói tiếp: "Theo tình hình giải trí của Tịnh Thiên trước mắt, cổ phần trong tay con càng nhiều, trách nhiệm phải gánh vác và nguy hiểm lại càng lớn, một xí nghiệp độc lập rất khó có sức sống, phân tán cổ phần bỏ vào các giỏ khác nhau rủi ro sẽ được phân bố đều, lợi nhuận lâu dài sẽ càng lớn, càng huống hồ con người không thể chỉ nhìn thấy một cái lợi trước mắt, cũng giống như câu cá vậy, con cầm cần câu, nhưng không nên chỉ nhìn vào mỗi cái hồ cá này được, nếu có cơ hội..."
Cha Bối cầm cần câu giật nhẹ mấy cái lại tiếp: "Ta sẽ dẫn con đến một vùng biển lớn hơn, lúc đó con sẽ biết cái gì được gọi là câu cá lớn chân chính."
Đỗ Phong Nam nhìn động tác của Cha Bối, lại nghe ông nói những câu từ hết súc vi diệu, anh có hơi khó hiểu một chút, anh nghĩ có lẽ ông đang ám thị một cái gì đó mà anh chưa nghĩ ra...
Nhìn rồi ngẫm, ngẫm rồi như chợt hiểu ra, Đỗ Phong Nam khẽ nhếch môi cười thỏa mãn, quả nhiên là như vậy, anh rốt cuộc cũng biết cha Bối muốn nói gì...
Cuộc gặp gỡ và bài học hôm nay đúng là không tệ chút nào...