Và rồi chuyện Bối Ngọc Nhi lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
Loại chuyện dự tiệc xã giao rồi bị hãm hại luôn luôn có trong mọi lĩnh vực, đặc biệt là một người như Đỗ Phong Nam, với tài trí và khả năng kinh doanh tài giỏi của anh, trong giới này có ai là không muốn có được người đàn ông hoàng kim này.
Buổi tối đó sau khi mua quà cho Bối Ngọc Nhi rồi trở về nhà, Đỗ Phong Nam liền đến dự một buổi tiệc do các cổ đông trong Tịnh Thiên tổ chức, không loại trừ khả năng Triệu Linh cũng có mặt.
Vì cô ta cũng là cổ đông của Tịnh Thiên, mà không ai khác Triệu Linh chính là chủ nhân của bữa tiệc này, hồng môn yến muốn gài bẫy Đỗ Phong Nam.
Tối đó, Đỗ Phong Nam đến dự tiệc, với tửu lượng của bản thân anh không nghĩ bản thân của mình lại có thể say như ngất đi.
Lấy lý do bản thân khó chịu, Đỗ Phong Nam mang theo điện thoại đã tắt nguồn cùng trợ lý rời khỏi bữa tiệc, trong tình trạng rất xấu, anh bị ngộ thuốc.
Chuyện sau đó anh không còn nhớ gì nữa.
Mà ba tiếng sau đó ở nước ngoài, Bối Ngọc Nhi sau khi gọi điện liên tục cho Đỗ Phong Nam đều không có ai bắt máy, sau đó còn tắt nguồn thì cô sốt ruột đến mức thu hồi hành lý, định bụng trở về nước ngay trong đêm.
Đã gọi mấy tiếng rồi, anh ấy có xảy ra chuyện gì không? Cô phải về nước xem thử, đợi khi thử vai bắt đầu thì nhanh chóng quay lại cũng không muộn.
Trong đầu quyết định như vậy nên Bối Ngọc Nhi mang theo hành lý đi xuống lầu.
Nhưng là ngay khi mở cửa ra, trước mặt cô lại xuất hiện hai người rất quan trọng, là đạo diễn Đan Nhã và đạo
Diễn Richard của hãng phim lần này.
"Ngọc Nhi, thật trùng hợp quá, chúng tôi đang tìm cô."
"Tìm tôi, tìm tôi làm gì?" Bối Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Đan Nhã cười vui mừng, nói: "Chúng tôi đặc biệt đến đây là để thông báo với cô, cô thông qua thử vai rồi."
"Sao chứ?" Bối Ngọc Nhi có chút khó tin.
"Thử vai không phải còn chưa bắt đầu sao?"
Richard cười "Đúng vậy, cô vừa xuống máy bay thì chính là thử vai rồi."
Trước đó khi vừa xuống máy bay trong ba ngày qua, Bối Ngọc Nhi không ngừng chăm chỉ luyện tập, mọi cố gắng của cô đều được Đan Nhã và Richard ghi nhận.
Richard nói tiếp: "Thật ra, mấy ngày qua tôi thật khâm phục về cố gắng của cô, cô chính là nhân vật chính mà tôi cần, tôi rất mong đợi hợp tác với cô."
Thấy Bối Ngọc Nhi ngây ngốc, Đan Nhã cười lay lay vai cô, "sao hả, vui đến nói không nên lời sao?"
Đúng là như vậy, chuyện cô casting thành công quả nhiên có chút bất ngờ.
Nhưng là Bối Ngọc Nhi lúc này nào có tâm tư mà vui nữa chưa.
"Tôi...Để tôi...Để tôi nghĩ thử."
Cô lúc này đang lo lắng cho Đỗ Phong Nam hơn lúc nào hết, anh cho đến giờ còn chưa liên lạc lại cho cô, vậy thì cô sao có thể yên tâm làm việc đây.
Tôi..."
Ngay lúc Bối Ngọc Nhi định nói từ chối thì điện thoại trong tay cô rung lên.
Là Đỗ Phong Nam.
Bối Ngọc Nhi thoáng chốc thở phào một cái, cô lấy lại bình tĩnh nói với Đan Nhã và Richard: "Xin lỗi, chuyện hợp tác có thể cho tôi suy nghĩ một chút không, nội trong hôm nay, tôi sẽ trả lời hai người."
Dứt lời, Bối Ngọc Nhi xoay người nhanh chóng đi vào thang máy, trở lại phòng của cô, để Đan Nhã và Rechard ở lại, trên mặt lại là vẻ bất ngờ khó tin.
Rechard có chút kinh ngạc nói: "Ô, Đan Nhã à, cô biết không, đây là diễn viên đầu tiên trong lịch sử muốn suy nghĩ rồi mới đồng ý hợp tác với tôi đấy." Nói đến đây, Rechard bỗng mỉm cười, đôi mắt đầy tán thưởng, "Có cá tính, tôi rất thích.
Người có thiên phú luôn là người có chút kỳ quái."
Sau đó Đan Nhã và Rechard rời đi.
Mà Bối Ngọc Nhi sau khi trở về phòng của cô thì mới nhận điện thoại của Đỗ Phong Nam.
"Đỗ phong Nam, anh vậy mà không nhận điện thoại của em, sau đó còn tắt máy nữa..."
Đỗ Phong Nam yêu cầu cô mở video call, hai màn hình được kết nối, Đỗ Phong Nam nằm trên giường trắng toát ở bệnh viện, "Ngọc Nhi, anh xin lỗi, hôm nay anh đi dự tiệc, bị ngộ thuốc, anh bị ngất, tỉnh lại mới biết em gọi nhiều như vậy."
"Cái gì, vậy anh thế nào rồi, sao lại ngộ thuốc, là ai làm?" Bối Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
Cô lo anh xảy ra chuyện, không nghĩ đến quả nhiên là như vậy.
"Anh không biết, hiện tại anh đau đầu một chút, cũng may đến viện kịp lúc." Đỗ Phong Nam mệt mỏi nói.
"Thật là chẳng khiến em hết lo mà." Bối Ngọc Nhi thanh âm mang theo chút lo lắng, lại như có chút oán trách.
"Đúng rồi, kết quả thử vai của em sao rồi?"
"Qua rồi."
"Thật sao, Ngọc Nhi nhà anh rất cừ, anh biết em có thể làm được mà." Đỗ Phong Nam nói, thanh âm có chút run run vì mệt, nhưng vẫn không giấu được vẻ vui mừng.
"Ngọc Nhi, nghe anh đừng lo cho anh, yên tâm ở lại quay phim cho tốt, chuyện khác đừng để tâm nhé."
"Ở!" Bối Ngọc Nhi ậm ừ, cô thoáng chốc có chút chột dạ, nếu như Đỗ Phong Nam đã nói vậy thì cô trước không cần nói cho anh biết chuyện cô vì quá lo lắng cho anh mà suýt nữa thì về nước.
Tránh việc anh chê cô lại chuyện bé xé ra to.
Còn đang chưa biết nên nói gì tiếp theo, thì lại nghe giọng Đỗ Phong Nam trầm ấm, mang theo đầy yêu thương nong nhớ.
"Ngọc Nhi của anh, em mau đưa mặt lại gần một chút."
"Cái gì?" Bối Ngọc Nhi khó hiểu hỏi lại.
"Mau đi, đừng hỏi." Đỗ Phong Nam giọng càng ái muội.
Nhìn vào tầm mắt kia của anh, Bối Ngọc Nhi bất giác đỏ mặt, cô cũng biết anh định làm gì tiếp theo, nhưng cũng không tránh được mà có chút mong chờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn từ từ đưa gần tới.
"Chụt!"
Đó là một cái hôn của Đỗ Phong Nam qua màn hình điện thoại.
Sau đó là lời yêu thương mà Bối Ngọc Nhi muốn nghe nhất, Đỗ Phong Nam thì thào, "Cô gái của anh, anh nhớ em!"