Trong phòng lúc này tràn ngập yêu thương, Bối Ngọc Nhi cảm thấy thỏa mãn nhớ mong rồi, cô mới hỏi Đỗ Phong Nam, "Phong Nam, chuyện lần này rốt cuộc là sao?"
Đỗ Phong Nam buông Bối Ngọc Nhi ra, anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới nói: "Ngọc Nhi à, kể ra thì rất dài, em chỉ cần biết một điều thôi đó là anh tuyệt đối sẽ không phản bội em."
Thanh âm của Đỗ Phong Nam trầm trầm mà nghiêm túc, "Còn về nguyên do chuyện này, anh sẽ cho ba em và em một lời giải thích chân thật."
Hai người trở lại đại sảnh gặp Bối Lão gia.
Đỗ Phong Nam mới kể lại tất cả mọi chuyện, anh kể rất chậm, rất chi tiết, nếu đã xác định thì chẳng có chuyện gì phải dấu giếm, anh nói: "Bác trai, chuyện ảnh nóng, cho đến bây giờ cháu vẫn không nghĩ ở đâu có vấn đề, cho đến khi bị người tố cáo trốn thuế, trái lại cho cháu một gợi ý.
Cháu chưa từng làm bất cứ chuyện gì phạm pháp, nhưng trước kia Chu Lam, đối tác của cháu từng làm."
Đỗ Phong Nam ngừng một lát, lại kể tiếp: "Anh ta lợi dụng chức vụ trốn thuế ba trăm triệu, thậm chí còn biển thủ một số tiền mặt rất lớn trong sổ sách, chuyện này bị cháu phát hiện, nể tình hợp tác nhiều năm, cháu lựa chọn giải quyết riêng tư, bảo anh ta đền tiền vào tài khoản."
Bối Ngọc Nhi ngồi bên cạnh Đỗ Phong Nam nghe không xót một chữ, cô cảm thấy phẫn uất thay cho anh, trong chuyện này rõ ràng là người chịu thua thiệt là người yêu của cô, kết quả anh còn bị người khác lấy chuyện đó làm lý do để làm khó hãm hại anh.
Thật là khốn nạn mà!
Bối Ngọc Nhi thực sự cảm thấy thương Đỗ Phong Nam, chuyện này quả thật anh chịu thiệt rất nhiều, chuyện anh không làm lại bị vu khống là mình làm, cảm giác đó khó chịu vô cùng, cô đưa tay nắm lấy bàn tay của anh, như muốn nói, em lúc nào cũng ở cạnh anh.
Đỗ Phong Nam nhận được sự tin tưởng của người yêu, anh khẽ mỉm cười an tâm, nói tiếp với cha vợ: "Người biết chuyện này không nhiều, cháu cũng đã xem tài liệu giao lên, đa số chỉ là ngụy tạo chứng cớ, có điều người mà làm giả chứng cứ kia lại dường như rất am hiểu tình huống của giải trí Tịnh Thiên, cháu nghĩ chắc là người trong công ty.
Bối Ngọc Long nghe Đỗ Phong Nam kể xong xuôi, ông khẽ vuốt cằm nâng tách trà lên, dường như suy ngẫm, chuyện mà con rể tương lai ông nói quả thật giống như những gì người của ông tra được, không có nửa điểm dối trá.
Chỉ là...
Bối Ngọc Long gật gật đầu, "Được rồi, vậy cháu có biết người đứng sau là ai không?"
Đỗ Phong Nam gật đầu, "Đại khái là đoán được rồi." Anh có chút ngập ngừng nhưng sau đó liền nói thật, "Là Triệu Linh, trừ cô ta ra, cháu không nghĩ ai lại có loại thủ đoạn như vậy."
"Ồ." Bối Ngọc Long nghe rồi khẽ cau mày, "Con bé đó của nhà họ Triệu nổi tiếng thủ đoạn, chanh chua, cháu như vậy đương nhiên bị người ta hãm hại rồi.
Trước khi cuộc họp ban giám đốc của Tịnh Thiên diễn ra, cháu nhất định phải nghiêm túc tính toán cần thận kế hoạch đối phó đi, ta sẽ đứng phía sau hỗ trợ."
"Vâng." Đỗ Phong Nam an tâm gật đầu.
Sau đó không nói thêm gì.
Mà Bối Ngọc Nhi sau khi nghe được hai chữ
Triệu Linh thì sửng sốt, từ sửng sốt lại đâm ra bực bội, cô nhìn người yêu, Triệu Linh?
Lại là Triệu Linh, là cô ta sao? Cô ta không phải là người yêu cũ của Đỗ Phong Nam sao, chuyện của anh ấy sao lại liên quan đến cô ta chứ?
Lần trước ở sân bay, xảy ra chút chuyện liên quan đến Triệu Linh, Bối Ngọc Nhi vẫn luôn chưa có cơ hội hỏi rõ ràng Đỗ Phong Nam, hiện tại Triệu Linh kia lại liên quan đến chuyện này, Bối Ngọc Nhi cô sẽ lại không bỏ qua
ทนีล.
Bối lão gia ngồi một lát mới căn dặn con gái và con rể, "Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe, muộn một chút chúng ta sẽ bàn đến đối sách." Nói xong ông rời đi đến thư phòng của ông, còn Bối Ngọc Nhi và Đỗ Phong Nam thì trở lại phòng của cô.
Trên hành lang, Bối Ngọc Nhi và Đỗ Phong Nam cùng sánh vai nhau bước đi, cả nửa đường cả hai đều không nói câu nào, cho đến khi gần đến phòng của Bối Ngọc Nhi, cả hai người mới cùng không hẹn mà gọi tên đối phương.
"Tiếu Ngọc Nhi/ Anh Phong Nam"
Chỉ vậy thôi, sau đó lại là trầm mặc, có rất nhiều chuyện chỉ cần nghĩ đến là mở miệng được, nhưng lại có một số chuyện rất tế nhị rất khó để mở miệng.
Tỷ như chuyện của Đỗ Phong Nam và Triệu Linh trước kia.
Sau cùng vẫn là Đỗ Phong Nam mở miệng trước, "Tiểu Ngọc Nhi, em muốn nói gì?"
Bối Ngọc Nhi đứng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Đỗ Phong Nam, sau đó đột nhiên tiến nhanh về phía anh đang đứng, từng bước ép sát, "Bây giờ anh có thể giải thích với em rồi, rốt cuộc anh và Triệu Linh đó có chuyện gì?"
Đỗ Phong Nam bị cô gái của anh ép sát, cái tình huống lúc này thật sự rất giống lúc ban đầu khi anh và cô gặp nhau, khi đó anh và cô còn chưa có tình cảm với nhau, bây giờ bọn họ thật sự yêu sâu đậm...
Bối Ngọc Nhi nhìn bộ dạng như đang suy tư của Đỗ Phong Nam, cô trợn mắt hung dữ, "Hứ, anh còn dám xuất thần, em đang hỏi anh đó?"
Đỗ Phong Nam thở ra một hơi, anh ôm Bối Ngọc Nhi rồi nói: "Ngọc Nhi, thật ra anh phải xin lỗi em, Triệu Linh đúng là người yêu cũ của anh."
"Xem như anh thành thật." Bối Ngọc Nhi không vui nói, cô xoay người muốn đi vào phòng, bỏ mặc Đỗ Phong Nam ở ngoài, nói cô không ghen với Triệu Linh thì chính là nói dối, tình đầu mà, tình cũ không rủ cũng tới...
Đỗ Phong Nam thấy Bối Ngọc Nhi quay đi, anh hoảng hốt đi nhanh theo, cô giận anh thật rồi...
"Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!" Anh theo kịp rồi kéo cô lại, bất giác bế bỗng cô lên, "Tiểu Ngọc Nhi của anh, đừng giận anh được không, nghe anh giải thích." Vừa nói anh vừa ôm cô chặt chẽ, bước nhanh đến phòng cô.
"Buông em ra, anh làm gì vậy, ai thèm giận anh, em mới không thèm nghe anh giải thích." Bối Ngọc Nhi dãy mạnh.
Triệu Linh kia đúng là đê tiện mà, lúc ở bên cạnh Đỗ Phong Nam không biết trân trọng anh, giờ chia tay rồi lại chơi kế hiểm buộc anh muốn quay lại với cô ta, đúng là không biết xấu hố!
Đỗ Phong Nam bị cô gái của anh ép sát, cái tình huống lúc này thật sự rất giống lúc ban đầu khi anh và cô gặp nhau, khi đó anh và cô còn chưa có tình cảm với nhau, bây giờ bọn họ thật sự yêu sâu đậm...
Bối Ngọc Nhi nhìn bộ dạng như đang suy tư của Đỗ Phong Nam, cô trợn mắt hung dữ, "Hứ, anh còn dám xuất thần, em đang hỏi anh đó?"
Đỗ Phong Nam thở ra một hơi, anh ôm Bối Ngọc Nhi rồi nói: "Ngọc Nhi, thật ra anh phải xin lỗi em, Triệu Linh đúng là người yêu cũ của anh."
"Xem như anh thành thật." Bối Ngọc Nhi không vui nói, cô xoay người muốn đi vào phòng, bỏ mặc Đỗ Phong Nam ở ngoài, nói cô không ghen với Triệu Linh thì chính là nói dối, tình đầu mà, tình cũ không rủ cũng tới...
Đỗ Phong Nam thấy Bối Ngọc Nhi quay đi, anh hoảng hốt đi nhanh theo, cô giận anh thật rồi...
"Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!" Anh theo kịp rồi kéo cô lại, bất giác bế bỗng cô lên, "Tiểu Ngọc Nhi của anh, đừng giận anh được không, nghe anh giải thích." Vừa nói anh vừa ôm cô chặt chẽ, bước nhanh đến phòng cô.
"Buông em ra, anh làm gì vậy, ai thèm giận anh, em mới không thèm nghe anh giải thích." Bối Ngọc Nhi dãy mạnh.
Triệu Linh kia đúng là đê tiện mà, lúc ở bên cạnh Đỗ Phong Nam không biết trân trọng anh, giờ chia tay rồi lại chơi kế hiểm buộc anh muốn quay lại với cô ta, đúng là không biết xấu hổ!
"Tiểu Ngọc Nhi, nghe anh nói được không?" Đỗ Phong Nam ôm Bối Ngọc Nhi còn đang dãy giụa đến giường, anh ngả người đè chặt lên cô, ấn xuống một nụ hôn thật sâu, không để cô kháng cự nữa, bấy lâu nay thật sự nhớ cô đến điên rồi, nếu cô không nghe anh giải thích, vậy thì anh chỉ có thể dùng hành động chứng minh mà thôi.
Là cô không phải người đầu tiên, nhưng cô sẽ là cô gái cuối cùng mà anh yêu thương và che chở cả đời này...
Bối Ngọc Nhi bị anh hôn đến mềm người, cô hai mắt ướt át nhìn anh, thở gấp mà nói: "Phong Nam, em không giận anh, em chỉ là...chỉ là..."Cô vừa ấp úng vừa xấu hổ bộc lộ cảm xúc hiện tại, "Thật ra, nếu em quen biết anh sớm hơn một chút thì tốt rồi, em ghen ty với Triệu Linh, cô ta gặp anh trước em, nếu em gặp anh trước cô ta, em nhất định sẽ làm tốt hơn cô ta, yêu anh còn nhiều hơn hiện tại.
Và nhất là..."
Bối Ngọc Nhi không nói tiếp, vì lời tiếp theo cô chỉ muốn giữ trong tim cô đó là, "Nếu như gặp anh sớm hơn, em còn có thể làm hậu phương vững chắc cho anh...
Đỗ Phong Nam nghe được câu nói chân tình kia của người yêu, anh mỉm cười khẽ xoa đầu cô, "Đồ ngốc, thì ra giận anh vì loại chuyện như vậy, đúng là ngốc quá..." Dứt lời anh lại ôm cô, rồi hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, có lẽ không cần giải thích, mà chỉ cần hành động cũng có thể chứng minh rồi...