diễn ra.
Bối Ngọc Nhi lần nữa xuất hiện tại hiện trường tổ chức lễ trao giải lần này, nhưng quan cảnh lần này hoàn toàn không giống như lần trước.
Trước cổng nhà hát sân khấu lớn, hàng ngàn fan hâm mộ vây quanh không ngừng gọi tên cô.
Ngọc Nhi! Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!
Từ trên chiếc Roll Royce, Bối Ngọc Nhi trong bộ váy nữ hoàng màu lam, bước xuống xe, đưa cánh tay trắng nõn lên vẫy chào fan hâm mộ.
"Xin chào mọi người, đã để các bạn đợi lâu."
Từ sau tai nạn xe, đây là hoạt động công khai đầu tiên mà Bối Ngọc Nhi tham gia.
Phía sau cô, Đỗ Phong Nam xuất hiện với bộ vest quý tộc xanh đen lịch lãm.
"Ngọc Nhi, vào thôi, đêm nay em là xinh đẹp nhất rồi."
Bối Ngọc Nhi quay đầu lại, tươi cười với người yêu, hai người sóng vai đi trên thảm đỏ tiến vào hội trường.
Đây cũng là lần đầu tiên họ nắm tay nhau công khai đi trên thảm đỏ xuất hiện trong lễ trao giải trước mặt hàng ngàn người, hàng ngàn fan hâm mộ.
"Phong Nam, anh nói xem..." Bối Ngọc Nhi nhỏ giọng, "Lần này chúng ta có giống một cặp tình nhân chưa?"
Đỗ Phong Nam không trả lời, trực tiếp dùng hành động, hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó mới nhỏ giọng, hơn cả như thế, em đã là vợ anh từ lâu rồi."
Suốt buổi lễ trao giải phụ đến từng giải chính của các bộ phim, giờ phút quan trọng cuối cùng cũng đến.
Chính là giải xuất sắc nhất năm nay, ảnh đế và ảnh hậu của năm.
Bên dưới, hàng ngàn con tim hồi hợp chờ giọng nói của Mc cất lên cái tên thuộc về ảnh hậu và ảnh đế.
Giải ảnh đế rốt cuộc cũng có chủ.
Đến giải ảnh hậu, Bối Ngọc Nhi bất giác có chút căng thẳng.
Đỗ Phong Nam vỗ tay cô, trấn an vào cô tự tin lên.
Cuối cùng giọng nói thanh trong của MC rốt cuộc lại vang lên một lần nữa, "Mọi người thân mến, thời khắc quan trọng đã tới, năm nay chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng một ảnh hậu xuất sắc mới, cô ấy chính là, Bối Ngọc Nhi!!!"
Dứt lời của MC chính là một tràng pháo tay chúc mừng kéo dài không dứt.
Đỗ Phong Nam nhìn bộ dạng của Bối Ngọc Nhi, trên mặt anh đầy tự hào, nhớ đến trước đây lúc cô đạt giải nữ phụ, cô lúc đó còn chẳng có tự tin như bây giờ, tiểu Ngọc Nhi nhà anh xem ra trưởng thành khá nhiều rồi.
Chiếc cúp Kim Tượng Ảnh Hậu được trao đến tay Bối Ngọc Nhi, cô tự tin nhìn xuống sân khấu, nơi này hôm nay, cô đã làm cha mẹ cô cảm thấy tự hào, cảm thấy anh vì cô mà tự hào.
"Cảm ơn!" Bối Ngọc Nhi nhận chiếc cúp vàng, rồi cúi đầu chào khán giả một lượt.
Bối Ngọc Nhi cười tươi, "Các bạn của tôi, nhận giải theo thường lệ có phải nên bắt đầu bằng câu này không?"
Haha, haha, khán giả bên dưới bị Bối Ngọc Nhi chọc cười, vỗ tay chúc mừng cô liên tục.
Đợi mọi người im lặng, cô mới nói tiếp: "Thật ra lần này, tôi đã chuẩn bị tốt bài phát biểu.
Các vị tiền bối được đề cử với tôi đều là các đàn anh đàn chị rất ưu tú, giải thưởng này cuối cùng thuộc về tôi, không đại diện cho việc tôi là người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong số những người được đề cử.
Chiếc cúp này vẫn luôn là mơ ước của tôi, cũng là động lực để tôi luôn bước về phía trước.
Nhưng không phải là điểm cuối cùng, có người nói điện ảnh là nghệ thuật của những giấc mơ, mà diễn viên chính là những người dệt nên những giấc mơ đó, cho nên tôi hy vọng, tác phẩm của tôi khiến mọi người sau khi tỉnh mộng có thể suy nghĩ sâu sắc hơn."
Vừa nói Bối Ngọc Nhi giơ cao chiếc cúp lấp lánh trong tay, "Cuối cùng cảm ơn tất cả mọi người đã yêu mến tôi, ủng hộ tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng."
Đúng vậy, điện ảnh chính là một giấc mơ, nhưng để dệt nên những giấc mơ ấy cần phải có nỗ lực, cần phải có những con người không ngừng nỗ lực như Bối Ngọc Nhi, và những diễn viên có tâm yêu nghề nhất.
MC hào hứng, "Bối ảnh hậu, cô có lời nào muốn nói với Đỗ tổng, người mà gần đây được cho là người đặc biệt nhất trong lòng cô hay không?"
Câu hỏi của MC vừa dứt, thì máy quay nhanh chóng chuyển đến phía Đỗ Phong Nam đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Đỗ Phong Nam hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền không thấy nữa, anh có chút không thoải mái khi vị MC kia lại lôi chuyện tư của anh và Ngọc Nhi ra làm đề tài hỏi, đúng là có duyên thật chứ!
Từ trên sân khấu, khoảng cách tuy không gần, nhưng cũng chẳng xa, đủ để hai mắt Bối Ngọc Nhi nhìn đến tầm mắt của Đỗ Phong Nam, cô nhìn về phía anh, nhìn thật lâu rồi mới nở một nụ cười tươi tắn, hạnh phúc, ba chữ Em Yêu Anh là lời cô muốn nói lúc này nhất.
Nhưng cô kiềm lại, chỉ hạnh phúc nhìn anh, lời tận đáy lòng của cô chỉ nói cho mình anh nghe là đủ rồi.
Mà bên dưới ghế khán đài, Đỗ Phong Nam như hiểu được ánh mắt cô đang nói gì, bất giác anh đưa ngón tay thon dài chỉ vào nơi tim anh, sau đó liền làm hình trái tim rồi bắn nó về phía Ngọc Nhi trên sân khấu, như đáp lại, trái tim anh thuộc về em, anh cũng yêu em.
Động tác của anh rất nhanh, nhưng Bối Ngọc Nhi lại kịp nhận ra, cô cười tươi, cuối cùng cô cũng thực hiện được lời hứa với anh, cô cuối cùng đã là ảnh hậu rồi.
Là ảnh hậu tỉ phú của chàng tổng tài Đỗ Phong Nam! Mãi mãi là của riêng anh!
--Hết-
Tg: Cuối cùng cũng hết rồi.
Chao ôi lâu quá.
Vì quá bận nên D bây giờ mới gõ hoàn xong bộ này.
.
Sẽ không có ngoại truyện đâu, mọi người đừng buồn nhé, D cảm ơn những bạn còn đang theo dõi bộ này.
Có lẽ D viết không hay lắm, còn rất nhiều lỗi, nhưng chỉ cần cố gắng nhất định sẽ tốt lên.
Cảm ơn mọi người một lần nữa vẫn ủng hộ D.
Cuối cùng chúc các bạn bước vào kỳ thi thật tốt, đạt kết quả cao nhé!