Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc

Vân Phiêu Phiêu chỉ vào Hoàng Phủ Tử Y, không hề lo sợ sự uy hiếp của Hoàng Phủ Tử Y, tuy là cô ta ghen tị Hoàng Phủ Tử Y, nhưng trong lòng cũng xem thường Hoàng Phủ Tử Y, một cô nhi không có cha mẹ, dù cho có đẹp đến đâu, thì có thể làm gì, nhiều nhất cũng chỉ bám lấy một người đàn ông đáng thương bị tàn tật hủy dung nhan, suy cho cùng cũng không bằng cô ta!

Vân Phiêu Phiêu ở trong lòng khinh bỉ Hoàng Phủ Tử Y, càng khinh bỉ hành vi dựa vào đàn ông để lên ngôi của Hoàng Phủ Tử Y, Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư ở cùng nhau, mục đích chỉ là vì danh lợi, nếu không thì làm sao có thể ở cùng với một người tàn phế bị hủy dung nhan, đúng là không biết xấu hổ mà!

Vân Phiêu Phiêu nghĩ như vậy, cũng xem như là an ủi mình, đồng thời còn hung tợn trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Tử Y, từ nhỏ cô ta đã ghét người chị họ này, xinh đẹp, mặc đẹp, ăn ngon, phòng trong nhà cũng to hơn cô ta rất nhiều, mọi người cũng thích Hoàng Phủ Tử Y hơn, có thể nói là Hoàng Phủ Tử Y đã sở hữu tất cả những thứ cô ta tha thiết ước mơ, từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của Hoàng Phủ Tử Y, điều này khiến cô ta không cam tâm, dựa vào đâu Hoàng Phủ Tử Y có thể sở hữu tất cả mọi thứ, dựa vào đâu!


Thế nhưng ông trời cũng được xem là công bằng, để Hoàng Phủ Tử Y cao cao tại thượng, giống như công chúa này, cuối cùng cũng thành một chú sâu tội nghiệp, mất đi cha mẹ, cũng mất đi hoàn cảnh sống sung túc, chỉ có thể tội nghiệp sống ở căn nhà cô nhi viện rách nát kia, sẽ không có ai mua đầm đẹp cho chị ta, sẽ không sống trong ngôi nhà đẹp mà khiến mình thèm muốn, tất cả mọi thứ mà Hoàng Phủ Tử Y sở hữu, đều đã biến thành của cô ta!

Vân Phiêu Phiêu lúc đó còn nhỏ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại hiểu rất nhiều, cho đến khi cô ta dần trưởng thành, sự u ám trong lòng không những không giảm, ngược lại còn trở thành một bộ phận âm trầm nhất trong tính cách của cô ta, tuy Hoàng Phủ Tử Y đã mất hết tất cả mọi thứ, nhưng vẫn có dung mạo khiến cô ta phải ghen tị, thậm chí còn trở thành một đại minh tinh mà mọi người đều biết đến, điều này khiến Vân Phiêu Phiêu vô cùng tức giận, thậm chí tức giận đến nỗi muốn phát điên lên!

Con chuột lưu lạc tới rãnh nước bẩn, thì phải giữ khuôn phép sinh sống ở góc tối nhất của thế giới, sao lại ra ngoài khiến người khác chán ghét!


Trong lòng của Vân Phiêu Phiêu rất u ám, có lẽ là tại sự ghen tị từ nhỏ, chỉ là lòng ghen tị này bị thời gian bồi dưỡng, không những không biến mất, còn trở thành ác ma ở trong lòng, bây giờ cô ta vô cùng hận Hoàng Phủ Tử Y, thậm chí hận không thể khiến Hoàng Phủ Tử Y thân bại danh liệt, hận không thể để Hoàng Phủ Tử Y chết đi, tính cách đúng là vặn vẹo tới cực hạn, cách sự điên cuồng cũng chỉ có một bước mà thôi, vậy cũng khó trách lần trước, cô ta lại làm ra việc hại chết Hoàng Phủ Tử Y. 

“Fan não tàn? Có não tàn bằng em không?”  Tuy Hoàng Phủ Tử Y có lúc cảm thấy fan nhà mình có chút não tàn thật, nhưng lời này bị người khác nói ra, cô không muốn nghe cho lắm, trẻ con của nhà mình chỉ có thể là mình nói, người khác nói thì được xem là gì, huống hồ chi bị một đứa não tàn thật nói thành não tàn, đây đúng là một sự sỉ nhục!

“Khì khì!” Fan hâm mộ xung quanh nghe được lời này, chợt cười lên, trên thực tế họ không có để bụng mình bị nói thành fan não tàn, nhưng nghe được lời của Bệ Hạ nhà mình chửi lại, cũng cảm thấy có chút sảng khoái.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận