Lại không ngờ rằng, cô ta lại thấy người mình nhớ mãi không quên ở trong đợt tuyển tú này.
Lần đầu tiên nhìn thấy, cô ta tưởng rằng bản thân nhìn nhầm, sau khi dụi mắt xong, cuối cùng cô ta cũng tin, cô ta không hề nhìn nhầm, anh đã về, cuối cùng cũng đã về rồi.
Trên sân khấu, anh vẫn là tiêu điểm của mọi người, cũng như thời đi học, cô ta si mê theo dõi anh, thật lâu không có dời ánh mắt.
Trong lòng cô ta nhảy cẫng lên không ngừng nói, lần này cơ hội của cô ta đã đến, cô ta nhất định phải khiến cho anh thuộc về mình.
Sau khi tiết mục kết thúc, cô ta mang tâm trạng vui sướng đi tìm anh ta, nhưng anh ta lại quên cô, lúc đó, trái tim của cô ta đau như không thở được, cô ta yêu anh ta nhiều năm như vậy, sao anh có thể quên cô ta chứ, nhìn bóng lưng kia lạnh lùng rời đi, móng tay của cô ta cắm mạnh vào da thịt trong lòng bàn tay, khi cảm giác đau nhói truyền lên não, cô ta tự nói với chính mình: "Tuấn Trì, em sẽ không buông tay, sẽ không buông tay đâu."
Sau đó, bất kể khi nào có thời gian cô ta liền quấn lấy Tiêu Tuấn Trì, quấn đến độ đối phương cảm thấy vô cùng phiền phức.
Khi nghe Tuấn Trì luôn hỏi thăm về tuyển thủ tên Khuynh Thành kia, cô ta lập tức hận cô gái xinh đẹp này, có lẽ chỉ cần là phụ nữ mà Tiêu Tuấn Trì hơi chú ý, cô ta đều hận.
Điều làm cô ta ngạc nhiên nhất chính là, tổ tiết mục lại phân hai người vào cùng một biệt thự.
Vừa mới dưới lầu, Tiêu Tuấn Trì nhiệt tình với cô gái kia đã kích thích cô ta, cho nên, vừa đặt vali vào phòng cô ta liền đi lên lầu tìm anh ta.
Khi Tiêu Tuấn Trì mở cửa phòng, nhìn thấy Hi Linh Ca đứng trước cửa của mình, đáy mắt liền hiện lên vẻ chán ghét, cô gái này thật sự dai như kẹo cao su, làm thế nào cũng không dứt ra được, phiền chết.
Nhưng mà hiện tại mọi người cùng là tuyển thủ, xung quanh đều có camera, anh cũng không thể tùy tiện nổi nóng, nên chỉ có thể ôn hòa nói:
"Chào cô, có chuyện gì sao?"
"Chúng ta nói chuyện một chút đi." Thái độ của Hi Linh Ca lại không cho người khác từ chối.
Tiêu Tuấn Trì suy nghĩ một lát, mở miệng lần nữa:
"Vậy thì lên sân thượng."
Lúc đến đây, anh đã thấy ngôi biệt thự này có sân thượng, gặp mặt ở đây cũng xem như quang minh chính đại, khi có người bắt gặp cũng không bị người ta nắm được nhược điểm.
Như vậy liền có một màn trên sân thượng.
Lạnh nhạt nhìn cô gái trước mặt thâm tình bày tỏ, Tiêu Tuấn Trì cảm thấy buồn cười, cô ta thích anh là không sai, nhưng quan trọng là anh ta không thích cô ta.
Đối với chuyện tình cảm, anh ta luôn luôn gọn gàng, thích là thích, không thích là không thích, cho nên anh ta sẽ không vì sợ làm tổn thương một cô gái mà đi nói dối.
"Hi Linh Ca, cô thích tôi không sai, nhưng tôi không thích cô, nên mời cô sau này đừng làm phiền tôi nữa, hành động của cô ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của tôi."
Tiêu Tuấn Trì vô tình từ chối Hi Linh Ca làm sắc mặt cô ta tái nhợt, cô ta không muốn tin tưởng những gì lỗ tai mình nghe được, cô ta càng lắc đầu không ngừng, trong miệng lẩm bẩm: "Không, không, em thích anh như vậy, sao anh có thể không thích em được."
Đối với lý lẽ này, Tiêu Tuấn Trì cảm thấy nên im lặng, càng cảm thấy bất lực: "Hi Linh Ca, chuyện tình cảm không phải cô thích tôi, là tôi nhất định phải thích cô, được rồi, không nói nữa, tôi đi trước."
Anh ta sợ bản thân tiếp tục ở lại sẽ chửi thề, cho nên anh ta liền vội vàng rời đi.
Sau đó anh ta cảm thấy nên cách xa cô gái điên này một chút, không biết vì cái gì, anh ta cảm thấy Hi Linh Ca đầu óc hơi không được bình thường, cũng không biết tuyển thủ như vậy đi vào vòng trong bằng cách nào.