Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi


Khi nhìn đến cây nấm trên tay Tô Nguyệt, mọi người cũng không thấy có vấn đề gì.
Bạch Gia Thi mặt không biến sắc trả lời: "Đây là loại nấm đỏ rất độc, nếu bị nhẹ sẽ có biểu hiện như gây cảm giác khó chịu, nôn nao, đau bụng dữ dội, nôn ra máu.

Nếu bị nặng có thể sẽ co giật hôn mê và ảnh hưởng đến tính mạng."
Cô giương đôi mắt phượng nhìn về cô ta: "Còn muốn ăn chứ?"
Tô Nguyệt hoảng loạn, vội vàng vứt cây nấm xuống...cô ta không ngờ chỉ một cây nấm nhỏ cũng có thể gây hại tới tính mạng con người.
Bạch Gia Thi cũng không muốn so đo, nói với Vĩ Thành: "Chúng ta đem thêm củi đi."
"Hả?"
"Phòng trừ thôi."
Vĩ Thành ra dấu ok, rồi chia nhau ra nhặt củi.
_________________________
Đi được một đoạn, mây từ đâu kéo về thành đàn, xám xịt đen cả bầu trời, gió thổi mỗi lúc một mạnh...dấu hiệu sắp mưa to.
Phó Từ nhịn không được hỏi Vĩ Thành: "Lâu như vậy sao vẫn chưa tới?"
Vĩ Thành mơ hồ, không biết có đi đúng hướng hay không: "Tôi cũng không biết, rõ ràng đi đúng rồi mà."
"Sao mãi vẫn chưa tới, trời sắp mưa rồi."
"..."
Đột nhiên Sở Tiêu hô lên "Bên kia có một cái hang động."
Mọi người nhanh chóng chạy tới, vừa đi vào trời cũng bắt đầu đổ mưa.
Lúc này, Bạch Gia Thi mới kêu Vĩ Thành đặt củi xuống, bản thân lấy từ trong balo ra một cái bật lửa, châm lửa lên...nháy mắt không khí trở nên ấm áp...
Trương Tân Nghiên đưa một dấu like ra: "Chả trách em lại bảo mang thêm củi, còn chuẩn bị cả quẹt lửa.

Cũng quá thần kỳ đi."
"Đúng đúng.

Nhà tiên tri Bạch Gia Thi quá lợi hại." Vĩ Thành vừa hơ tay trên đống lửa vừa cười nói.
"Chỉ là đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.

Nhưng có điều hai người khen rất chuẩn." Bạch Gia Thi cũng sảng khoái đón nhận lời khen.
"Xem kìa sắp nổ mũi rồi."
Chương trình ngoại trừ những lần Tô Nguyệt công kích ra, quả thật rất ấm áp lại có ý nghĩa...khiến người xem dễ chịu.
Đến chiều tối, trời tạnh mưa...Bạch Gia Thi đem nấm lúc chiều hái ra, bắt đầu nướng lên...
[ Oa Oa Oa, thật không ngờ rằng Bạch Gia Thi lại chu toàn như thế.

]
[ Lúc trước khẳng định yêu Phó Từ nên mới trở nên ngu ngốc.

]
[ Nữ thần của tôi còn biết phân biệt nấm độc nấm không độc, còn dự đoán trước mà nhặt thêm củi, mang hộp quẹt đi...Không những thế còn nấu ăn quá đỉnh! Chị còn cái gì không biết làm không? ]
[ Vừa xinh vừa giỏi xứng đáng có được tôi.

]
[ Lầu trên.

Chưa đi soi gương à! ]
[ +1 chắc đang nằm mơ.

]
[ +2 nhỏ này bị ảo chúng mày ạ! ]
[ Aaaaaa...Chồng iu mãi keo.

]
[ Công nhận giỏi thật! Cái gì cũng biết.

]
[ Phó Từ mù mới không yêu cô này.

]
[ Chương trình nhặt được bảo bối rồi! ]
Đợi mọi người ăn uống xong, Bạch Gia Thi chủ động thu dọn tàn cuộc, chậm rãi nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi.

Trời tối nguy hiểm."
Tô Nguyệt lại không nghĩ vậy, trời tối nguy hiểm mới dễ kích thích bản năng bảo vệ phụ nữ của đàn ông, như vậy không phải là cô ta sẽ mang được Phó Từ trở lại bên mình sao?
Cô ta viện cớ: "Bụng tôi hơi đau, có thể ở lại thêm một lát không?"
Bạch Gia Thi bấc đắc dĩ gật đầu.
Một lát sau, Phó Từ buồn bực suy nghĩ ngổn ngang muốn ra ngoài hóng gió.

Tô Nguyệt cũng lấy cớ đi vệ sinh đuổi theo.
Cô ta không biết vì sao mấy ngày này Phó Từ lại lạnh nhạt với mình, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết nếu cô bỏ lỡ lần này có khả năng sẽ mất đi Phó Từ vĩnh viễn.
Phó Từ quay đầu lại nhìn bóng dáng Tô Nguyệt đang đến gần, đầu hắn lại đau, bây giờ không biết nên đối mặt ra sao với cô ta thì đột nhiên cô ta lại xuất hiện.
Hắn phát hiện mấy ngày nay ở chung, Tô Nguyệt ngày càng làm hắn chán ghét...cũng nhận ra rằng thật sự bản thân mình không quá yêu Tô Nguyệt như vẫn tưởng, đây chỉ là cảm nắng nhất thời, hơn nữa dường như Tô Nguyệt có lúc lại có ý với hắn có lúc lại không! Hắn thật sự không hiểu nổi cũng không muốn hiểu.
Cái đuôi nhỏ Bạch Gia Thi ngày trước bám theo hắn bây giờ lại không thèm quan tâm, thậm chí còn xem hắn như người dưng, hắn không biết bản thân bị gì, lúc trước rõ ràng cảm thấy rất phiền, bây giờ lại trống vắng...Rất rối rắm.
Phía sau vang lên một giọng nói yêu kiều, không cần quay lại cũng biết là ai.
"Em thấy anh đột nhiên ra ngoài nên lo lắng."
Hắn nhíu mày, lạnh giọng đáp: "Bây giờ tôi muốn ở một mình."
Tô Nguyệt ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, hơi mất mát...thật vất vả lắm cô ta mới có cơ hội ở riêng với Phó Từ, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
"Nếu anh cần người tâm sự thì cứ nói với em, có người cùng chia sẻ không phải tốt hơn sao?"
Phó Từ không có kiên nhẫn cùng cô ta nói chuyện, bỏ lại một câu rồi rời đi: "Không cần!"
Khi Phó Từ đi ngang qua, Tô Nguyệt duỗi tay ra bắt lấy, uỷ khuất nói: "Anh cứ ở đây đi, em sẽ đi."
Phó Từ không nói gì mặc kệ cô ta đi xa, cũng không nghĩ nhiều.

Đứng suy nghĩ một lúc rồi rời đi.
Đến khi về đến hang động, mọi người cũng thu dọn chuẩn bị đi về.
Bách Điền nhìn thấy Phó Từ thuận miệng hỏi: "Tô Nguyệt không đi cùng cậu sao?"
"Không có.

Cô ta chưa về à?"
Trương Tân Nghiên không tình nguyện trả lời: "Đúng vậy, đi lâu như thế cũng không biết suy nghĩ đến những người khác."
"Không sao, chúng ta đợi thêm một lát."
Đã hơn hai mươi phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Tô Nguyệt đâu.
Bạch Gia Thi phát hiện có điểm không đúng, đi vệ sinh sao có thể lâu như thế? Hơn nữa còn là một cô gái...Sẽ không phải bị lạc chứ?
Tống Lập Thành cũng chú ý tới, nói với khán giả: "Thời lượng chương trình đến đây thôi! Hẹn gặp lại ngày mai."
Sau đó ra hiệu cho anh quay phim tắt máy.
Vĩ Thành khó hiểu "Sao đột nhiên tắt máy quay?"
Ngữ khí Tống Lập Thành chậm rãi: "Tô Nguyệt mất tích rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui