Sở Bắc Dực lại một lần đi lên phía trước chắn đường cô.
Vương gia như vậy là có ý gì?
Hàn Lam Nguyệt sắc mặt lạnh lùng mất kiên nhẫn hỏi..
Sở Bắc Dực không trả lời mà lại cởi áo bào của mình ra khoác lên cho Hàn Lam Nguyệt.
Hành động này của Sở Bắc Dực không những không làm Hàn Lam Nguyệt cảm kích mà còn khiến cô thêm bực tức, cô lập tức cởi áo bào của hắn ra quăng xuống đất rồi bỏ đi.
Sở Bắc Dực đen mặt lại, hắn nhặt lên chiếc áo rồi tiếp tục đuổi theo Hàn Lam Nguyệt, lần này hắn không khoác nữa mà trực tiếp đem cô cuộn vào trong áo rồi bế thốc cô lên ôm cô đi bộ trở về phủ.
Ngài làm gì vậy, mau thả ta xuống.
Hàn Lam Nguyệt tức giận giẫy giụa, tay chân đều bị bó lại hết.
Ngài không nghe ta nói gì hay sao, mau thả...!
Ngươi muốn để người khác thấy hết hay sao
Sở Bắc Dực quát lại với Hàn Lam Nguyệt.
Lúc này cô như hiểu ra gì đó, y phục đã ướt hết, vậy thì...!
Như vậy cũng không cần ngài quản, mau thả ta xuống.
Hàn Lam Nguyệt cương quyết muốn thoát khỏi vòng tay của Sở Bắc Dực, lo lắng cô vùng vẫy mãi sẽ động đến vết thương nên hắn chỉ đành bỏ cô xuống.
Rốt cuộc ngươi phát điên cái gì vậy...!
Sở Bắc Dực tức giận nói.
Ta chính là phát điên đấy, phát điên vì ngài dùng thân thể đã ôm ấp nữ nhân, thân thể đã dơ bẩn đó chạm vào người ta, thật kinh tởm
Nói rồi Hàn Lam Nguyệt tức giận rời đi, để lại Sở Bắc Dực vẫn đứng yên bất động dưới trời mưa như trút nước.
Sau khi quay về phòng mình, Hàn Lam Nguyệt thay ra bộ y phục đã ướt cùng áo bào của Sở Bắc Dực ném xuống đất.
Đốt hết đi cho ta...!
Cô nổi lên cơn nộ khí mà lớn tiếng nói với Tiểu Lan, thấy chủ tử tức giận như vậy Tiểu Lan và Tiểu Nhu cũng răm rắp làm theo.
Giả nhân giả nghĩa, sao không đi dỗ dành nữ nhân của hắn đi, đến đây giả vờ quan tâm cô làm gì.
Hàn Lam Nguyệt càng nghĩ càng hậm hực trong lòng, nhìn xuống vết thương đau nhức trên tay là do ả tiện nhân kia ban cho thì cô không nuốt trôi món nợ lần này rồi.
- ------------
Cứ như vậy bảy ngày đã trôi qua, nhờ vào sự cố gắng và đoàn kết của mọi người nên việc dựng nhà cũng nhanh chóng được hoàn thành, người dân cũng dần đi vào nếp sống bình thường, cũng là lúc kết thúc việc tiếp tế.
Vì vẫn còn việc cấp bách cần phải giải quyết nên Sở Bắc Dực mau chóng cáo biệt với người dân mà lên đường trở về kinh thành.
Thật sự không thể ở lại thêm vài ngày sao ạ
Dung thị và Hồ Điệp luyến tiếc níu kéo Hàn Lam Nguyệt.
Chuyện này không phải ta quyết định được
Hàn Lam Nguyệt nói.
Vậy sau này Hồ Điệp có thể đến kinh thành tìm vương phi không?
Đương nhiên là được, Hồ tiểu thư có thể đến bất cứ lúc nào, ta đều hoan nghênh cô
Hàn Lam Nguyệt mỉm cười nhẹ một cái.
Sau khi từ biệt thì Hàn Lam Nguyệt cũng lên xe ngựa bắt đầu khởi hành trở về kinh thành.
Chặn đường trở về cũng không có việc gì đáng nói sảy ra cho đến khi cả đoàn người đi đến một con đường cập vách núi khá nguy hiểm, chỉ cần sơ xuất một chút là bỏ mạng ngay.
Khi đi trên đoạn đường này mọi người di chuyển khá chậm, Sở Bắc Dực luôn dẫn binh đi đằng trước, hắn ra lệnh cho Tiêu Tấn đi thông báo với những binh lính khác.
Mọi người đi chậm, nhớ chú ý an toàn...!
Tiêu Tấn đi ngược đoàn thông báo cho mọi người.
Mà lúc này xe ngựa của Hàn Lam Nguyệt đi qua một khúc đường đang có dấu hiệu sắp xạc lỡ mà không ai hay biết.
Đoàn người đi trước vốn đã khiến cho đoạn đường đó bị nức ra, đến khi xe của Hàn Lam Nguyệt đi qua thì ngay lập tức không chịu được sức nặng mà bị xạc lỡ.
Cả chiếc xe ngựa bị ngã nghiên về phía vực thẳm, đúng lúc Tiêu Tấn đi ngang qua đã nhanh chóng nắm lấy phần bánh xe để níu lại, La Thiên cũng nhanh chóng đáp xuống ứng cứu.
Người đâu, mau đến đây....!
Nhưng binh lính gần đó ngay tức khắc lao đến giúp kéo phu xe, Tiểu Nhu và Tiểu Lan đang bám víu vào thành xe lên.
Vương phi...!mau cứu vương phi đi, người vẫn còn ở bên trong.
Khi Sở Bắc Dực phát giác ra sự bất thường ở phía sau thì cũng quay lại xem xét tình hình, nhưng khi hắn vừa chạy đến thì cũng là lúc tận mắt nhìn thấy chiếc xe ngựa của Hàn Lam Nguyệt và vài binh lính cùng nhau rơi xuống vực.
La Thiên và Tiêu Tấn có võ công nên kịp thời thoát nạn, nhưng còn vương phi...!
Vương phi...!
Tiểu Lan và Tiểu Nhu quỳ xuống bên vách núi mà khóc oà lên.
Sở Bắc Dực cả người như chấn kinh mà lao về phía vực thẳm.
Vương Gia, ngài bình tỉnh lại đi...!
Sở Bắc Dực hoàn toàn không nghe thấy lời khuyên can của Tiêu Tấn mà như phát điên không màng đến mọi thứ muốn lao xuống vực cứu Hàn Lam Nguyệt.
Các ngươi buông ta ra...!
Hắn bị Tiêu Tấn và La Thiên giữ chặt lại, nhưng sức lực của hai người họ gộp lại cũng không thể giữ nổi vương gia.
Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau đến đây ngăn vương gia lại.
Đám lính nghe vậy thì trấn tỉnh vội chạy đến kéo Sở Bắc Dực vào.
Vương gia, ngài bình tỉnh lại đi, chúng ta lập tức tìm cách xuống đó cứu vương phi, ngài mạo hiểm như vậy sẽ cứu được người sao?
Tiêu Tấn vội đưa ra ý kiến hữu ích nhất lúc này.
Còn chờ gì nữa, mau chuẩn bị dây thừng
La Thiên ra lệnh cho đám lính, cứ như vậy, công cuộc tìm kiếm bắt đầu diễn ra, Sở Bắc Dực cùng Tiêu Tấn và La Thiên còn thêm một nhóm lính treo dây lần xuống bên dưới để tìm người.
Cũng may vách núi cũng không quá sâu, nhóm người bọn họ nhanh chóng đã xuống đến đáy vực.
Sau một hồi tìm kiếm thì chỉ thấy được vài tên lính đã chết một số thì may mắn nên còn sống sót, nhưng cư nhiên lại không tìm thấy một chút vết tích nào của Hàn Lam Nguyệt.
Sở Bắc Dực vẫn không bỏ cuộc mà mở rộng khoảng cách tìm kiếm, trong lòng chỉ mong nàng sẽ bình an vô sự mà xuất hiện ở một nơi nào đó chờ hắn đến tìm thấy nàng..