[Anh Hoa Học Viện Hệ Liệt] Chinh Phục Hoa Tâm Đại Thiếu

Đúng như Sâm Viên Chính Nhân nói, hắn thực sự tạm nghỉ học để chuẩn bị du học học vượt cấp. Sự tình biến thành như vậy khiến Tề Đằng Ngộ sợ đến giật mình, hắn tìm Bắc Đại Lộ Đông Ti đang ở trong văn phòng làm việc của trường, không còn tác phong làm việc độc xà của ngày trước, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Đông Ti? Ta cho rằng chỉ là thi thoảng cãi nhau nhỏ mà thôi, thế nhưng Chính Nhân lại xin nghỉ học như vây…”

Khuôn mặt Bắc Đại Lộ Đông Ti gầy đi không ít, ngay cả biểu tình kiêu ngạo ngang ngược cũng biến mất, hắn lắc đầu kiên quyết không nói ra nguyên nhân.

Hắn làm sao có thể nói hắn muốn cho Sâm Viên Chính Nhân một bài học, lại bị Sâm Viên Chính Nhân thượng, sau đó Sâm Viên Chính Nhân vì việc này giận hắn đến tím mặt, không thèm nhìn hắn nữa?

Loại này chuyện cười chết người này mà nói ra, chắc chắn sẽ bị Tề Đằng Ngộ chọc ngóay, cả nửa đời còn lại cũng đừng hòng ngẩng đầu.

“Không có chuyện gì cả, hắn muốn đi du học liên quan gì đến ta!”

Tuy rằng nói rất kiêu ngạo, thế nhưng biểu tình trên mặt Bắc Đại Lộ Đông Ti lại không như thế. Tề Đằng Ngộ cũng biết hắn cường ngạnh cố chấp, nhưng cả hai người bạn tốt này hắn đều không muốn mất đi, Vì vậy hắn ngồi cạnh Bắc Đại Lộ Đông Ti, bắt đầu khuyên giải: “Đông Ti, Chính Nhân thực sự đối với ngươi rất tốt, ngươi nếu như không làm cái chuyện gì kinh thiên động địa hắn nhất định sẽ không tức giận tới mức muốn ly khai, ngươi xin lỗi hắn đi.”

“Ta tại sao phải xin lỗi? Ta không sai.” Bắc Đại Lộ Đông Ti tuy rằng cãi bướng, thế nhưng sắc mặt biến thành tái nhợt. Gần đây Sâm Viên Chính Nhân cùng Dã Trạch Lượng hai người như hình với bóng, còn vì Dã Trạch Lượng muốn đi du học, Sâm Viên Chính Nhân có lẽ đối với hắn là nghiêm túc.

Bất quá cũng không sai, Sâm Viên Chính Nhân vốn là một người làm gì cũng đều nghiêm túc, hắn là một người hay lo nghĩ, vì thế trước đây hắn một mực chờ đợi, đợi đến khi hai người vào đại học mới tỏ tình với Bắc Đại Lộ Đông Ti, cũng bởi vậy hắn dễ dàng tha thứ cho Đông Ti làm loạn còn mình thì vẫn giữ mình, chờ đến ngày Đông Ti hồi tâm chuyển ý.

“Được rồi, thì là ta có sai, thì sao? Hắn cũng sẽ không cho ta cơ hội giải thích.”

Bắc Đại Lộ Đông Ti vốn quật cường lần đầu tiên lộ ra biểu tình sa sút trước mặt người khác, Tề Đằng Ngộ vỗ vỗ bờ vai của hắn. Hắn cũng đã nói chuyện cùng Sâm Viên Chính Nhân thế nhưng ý chí của Sâm Viên Chính Nhân rất kiên định, cũng giống như Bắc Đại Lộ, không chịu nói nguyên nhân.

“Ta sẽ gặp hắn nói chuyện giúp hai người gặp nhau, tan học ngày hôm nay nhớ ở lại, có chuyện gì, giải thích rõ ràng là tốt rồi.”

Tan học xong, Bắc Đại Lộ Đông Ti chần chừ lê gót vào văn phòng trường, có chút lo sợ mở cửa. Sâm Viên Chính Nhân đang ở bên trong cùng Tề Đằng Ngộ nói chuyện, vừa liếc mắt thấy hắn, nét mặt Sâm Viên Chính Nhân trầm xuống, vẻ mặt không hài lòng.

“A Ngộ, ngươi cố tình gọi Bắc Đại Lộ tới sao?”

Tề Đằng Ngộ giả ngu ngô ngô hai tiếng sau đó mới nói tiếp: “Dù sao có cái gì hiểu lầm, không hài lòng, nói ra rõ ràng là được thôi.”

“Ta cùng Bắc Đại Lộ không còn gì để nói cả.”

Sâm Viên Chính Nhân quyết tuyệt đi ra, mặc dù không có tức giận, thế nhưng cũng biểu hiện quá rõ ràng. Bắc Đại Lộ Đông Ti đứng ở cạnh cửa, ngăn trở, không cam lòng, thương tổn, bị cự tuyệt, tất cả đều bùng lên hóa thành nước mắt uất ức tràn lên khóe mi.

Tên Sâm Viên Chính Nhân này cũng quá phận rồi, ăn sạch hắn xong còn muốn đoạn tuyệt quan hệ, còn đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu hắn. Thỏai mái nhất là tên đó, tổn hại là cái mông mình, tên đó còn tự cho mình là cái người bị hại.

Rốt cuộc là ai bị hại? Còn có, ai không có lúc sai lầm? Hắn cũng không phải ngày nào cũng hạ XXOO, chỉ bất quá hạ dược chơi một lần mà thôi, hắn lại coi Bắc Đại Lộ Đông Ti như kẻ phạm pháp đã XXOO hắn cả trăm lần rồi không bằng.

Làm cái gì chứ, nếu như không phải hắn coi trọng tên đó, hắn Bắc Đại Lộ Đông Ti hội chẳng lẽ không có chuyện gì lại đi dính với tên đó cả ngày sao? Nhà Tề Đằng Ngộ cũng rất lớn a, thế nhưng hắn một tháng cũng không thèm ghé qua lần nào.

Hắn dùng tay gạt nước mắt, hắn Bắc Đại Lộ Đông Ti cũng không phải kẻ nhu nhược chỉ biết trốn một chỗ mà khóc, hỗn đản Sâm Viên Chính Nhân, tưởng ăn sạch hắn xong muốn ở cạnh Dã Trạch tiểu hầu tử kia ra nước ngoài tiêu dao tự tại, ôm hôn đủ trò? Hắn nằm mơ! Mình nếu như không vần hắn đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hắn sẽ đổi tên sửa họ sau đó sẽ không đến trường nữa.

“Đông Ti, ngươi có khỏe không, ta không nghĩ tới Sâm Viên Chính Nhân biết nghĩ mà cũng cố chấp như vậy.” Tề Đằng Ngộ xin lỗi. Vốn tưởng rằng hai người chỉ là hiểu lầm nhỏ, thế nhưng thái độ Sâm Viên Chính Nhân quyết liệt như vậy, có lẽ hai người sẽ không có khả năng hòa hảo.

“Ta tốt, rất tốt.”

Dù viền mắt vẫn còn hồng hồng, thế nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti cả người như bốc hỏa, hơn nữa trong ánh mắt nham hiểm so với trước đây chỉ có hơn, không có kém khiến Tề Đằng Ngộ sợ hãi. Người này sẽ không bị bức tới mức chuyện gì cũng làm đi?

“Được rồi, A Ngộ, ta nhớ kỹ nhà ngươi có thuốc mê đúng không? Lão ba của ngươi thích đi săn, có lúc sẽ dùng thuốc mê.”

“Ân, có.” Tề Đằng Ngộ bị hắn hỏi có chút hồ đồ.

“Vậy cho ta mượn đi.”

Tề Đằng Ngộ há to miệng, “Ngươi lấy để làm gì? Dù chỉ là thuốc gây mê, cũng rất nguy hiểm, đừng nghịch dại.”

“Nói cho mượn liền cho mượn đi, nhiều lời vô ích thế làm gì? Cẩn thận ta mách với Xuân Nhật, nói ngươi thích mấy tư thế đặc biệt, nhưng lại là 3P đi.”

Bị loại bạn xấu này nắm được nhược điểm đúng là tai họa, Tề Đằng Ngộ bắt đầu hối hận mình cần gì phải lo lắng cho Bắc Đại Lộ Đông Ti cá tính hắn âm hiểm như vậy, da mặt dày như da voi, trên đời căn bản không có ai có thể tổn thương hắn được, mình đúng là lo bò trắng răng rồi.

Tề Đằng Ngộ không phục trừng mắt nhìn hắn. Bắc Đại Lộ Đông Ti theo hắn về nhà, lại muốn trà, lại muốn nước trái cây, lại muốn bánh ga-tô, cuối cùng còn kêu khó ăn, đem thuốc gây mê cầm đi, tính cách so với trước đây còn khó chịu hơn .

“Uy, ngươi không được dùng để bắn người, biết không?” Tề Đằng Ngộ sợ hắn cầm súng đi đối phó Sâm Viên Chính Nhân liền dặn dò cẩn thận.

Bắc Đại Lộ Đông Ti giơ tay tỏ ý OK, nghênh ngang tiêu sái tạm biệt Tề Đằng Ngộ, lập tức đến tòa thành kiên cố của nhà Sâm Viên. Cảnh vệ vừa nhìn thấy hắn, lập tức ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Đông Ti thiếu gia, này … này… thiếu gia đang ở nhà.”

Ý nói nếu Sâm Viên Chính Nhân ở nhà sẽ không chào đón hắn, bảo vệ không thể để hắn tiến vào.

Bắc Đại Lộ Đông Ti cười lạnh ba tiếng, hắn chính là muốn tên đó ở nhà, như vậy chơi mới vui.

“Ta muốn vào thì sẽ đi vào, ngươi gọi cho Sâm Viên Chính Nhân nói, ta Bắc Đại Lộ Đông Ti tới, hắn nếu thật sự không muốn ta vào thì báo lại cho ta.”

Hắn hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nhắc nhở thiện chí của bảo vệ, coi mình như thể đế vương đi vào Sâm Viên gia. Bảo vệ biết hắn đã lâu đương nhiên sẽ không dám cản.

Sâm Viên Chính Nhân cũng không dễ chọc, hắn đứng trước cửa sổ nhìn Bắc Đại Lộ Đông Ti, trầm giọng nói: “Mời quay về, Bắc Đại Lộ, chúng ta không còn là bằng hữu nữa.”

Muốn vứt bỏ hắn? Nằm mơ giữa ban ngày. Bắc Đại Lộ Đông Ti ngẩng đâu nói vọng lại: “Có đúng hay không là bằng hữu, cũng không phải là thứ ngươi có thể quyết định mà phải là ta Bắc Đại Lộ Đông Ti vĩ đại quyết định. Ta Bắc Đại Lộ Đông Ti muốn làm bạn với ngươi, ngươi cả đời gạt cũng không ra, ta Bắc Đại Lộ Đông Ti không thích làm bạn với ngươi thì dù ngươi có quỳ gối dập đầu khóc lóc, ta cũng sẽ không thèm để mắt. Còn ngươi…” Bắc Đại Lộ Đông Ti ngạo mạn vô lễ, kiêu ngạo bá đạo chỉ thẳng vào Sâm Viên Chính Nhân. “Ngươi nhanh chuẩn bị bánh ngọt của Đường nhất gia, ta muốn ăn.”

Sâm Viên Chính Nhân lắc đầu, không thể tưởng được sự vô pháp vô thiên của hắn, mình đã nói rõ ràng như vậy, cũng đã giải thích rõ tình huống của hai người, thế nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti chỉ làm theo ý mình, nhất quyết đến Sâm Viên gia ăn bánh ngọt, giả vờ như bọn họ vẫn còn như trước đây hòa thuận vui vẻ.

“Mau trở về, Bắc Đại Lộ Đông Ti, đây là tối hậu thư của ta đối với ngươi, bằng không đừng trách ta làm ngươi bị thương!”

Bắc Đại Lộ Đông Ti quát so với hắn còn lớn hơn, “Mau chuẩn bị bánh ngọt, Sâm Viên Chính Nhân! Cả hồng trà nóng hổi. Còn có ta cảnh cáo ngươi, có phải ngươi pha hay không, ta uống một ngụm là biết, ngươi đừng coi ta là thằng ngu, ngươi mà cho ta uống trà của người giúp việc pha cẩn thận ta cho ngươi một bài học!”

Sâm Viên Chính Nhân vỗ trán, tức giận đến choáng váng. Hắn không thể tránh được, thả hai con chó lớn hung dử khỏi chuồng.

Phương pháp này lần trước đuổi Bắc Đại Lộ Đông Ti rất hữu hiệu, thế nhưng lúc này đây Bắc Đại Lộ Đông Ti có chuẩn bị trước, hắn giơ súng thuốc mê mượn của Tề Đằng Ngộ, trấn định như thường ngồi xuống, nhắm và bóp cò súng. Hắn học qua bắn súng, vào lúc này cái danh thiên tài của hắn thực sự đã phát huy tác dụng, con chó lớn bị trúng thuốc mê lập tức tru lên một tiếng rồi ngã gục xuống mặt đất.

Bắc Đại Lộ Đông Ti nghênh ngang dùng chân đá văng đại môn của Sâm Viên sau đó lên lầu. Sâm Viên Chính Nhân đứng ở cầu thang trừng mắt không thể tin nổi, hắn quả thật là so với âm hồn bất tán còn khó nói lý hơn.

“Bánh ngọt đâu, hồng trà đâu?” Hắn vẻ mặt tự cho là đương nhiên xông vào nhà người khác còn đòi hỏi chiêu đãi.

“Mời trở lại, Bắc Đại Lộ.”

Bắc Đại Lộ Đông Ti mặc kệ hắn, tự cao tự đại nằm lên sô pha cực lớn nhà người ta.

“Ngươi là đĩa CD bị lỗi hả? Chỉ biết nói mấy cái câu đó, tai ta nghe muốn chán.”

“Bắc Đại Lộ!” Sâm Viên Chính Nhân bị hắn chọc giận đến phát run.

Bắc Đại Lộ Đông Ti đung đưa hai chân, lộ ra nụ cười đáng yêu nhất, có mị lực nhất nói: “Uy, Chính Nhân, ngồi cạnh ta đi, không có bánh ngọt hay hồng trà cũng được nhưng ta muốn ngủ cạnh ngươi.”

“Đông Ti!” Sâm Viên Chính Nhân tức giận gào lên.

“Ngươi thật ầm ĩ, Chính Nhân, ngươi trước đây còn im lặng bây giờ lại hét đến ông trời cũng muốn bực mình.”

Hắn đứng dậy đi lên lầu sau đó một cước đá bay cửa phòng Sâm Viên Chính Nhân, nằm trên giường. Cái giường này hắn đã lâu không có nằm đến, giường có mùi của Sâm Viên Chính Nhân nằm rất thỏai mái.

“Ngươi xông vào phòng ta làm gì?” Sâm Viên Chính Nhân cũng tiến tới, khuôn mặt đã xám đen.

“Ta nghĩ rồi, muốn ta để cho ngươi và Dã Trạch tiểu hầu tử đó song túc song phi, chỉ một câu thôi, không có khả năng. Hơn nữa ngươi đã đã chiếm tiện nghi của ta, cũng đã nói rằng ngươi muốn lên đại học mới tỏ tình với ta, ta tin ngươi rất yêu ta, đương nhiên người ưu tú như ta, làm sao lại không có ai yêu? Ngươi thầm mến ta, ta rất hiểu.” Hắn tự mình nói tự mình quyết định khiến Sâm Viên Chính Nhân gầm nhẹ một tiếng.

“Bắc Đại Lộ Đông Ti!”

Tiếng vừa dứt, Sâm Viên Chính Nhân bỗng thấy choáng váng, Bắc Đại Lộ Đông Ti bỗng dưng nhảy dựng lên hoàn tòan ngoài ý liệu của hắn. Hắn đưa ra một cái khăn tay trắng, cứ như vậy che mũi miệng của hắn, vị đạo kì lạ của nó khiến Sâm Viên Chính Nhân trừng mắt nhìn Bắc Đại Lộ Đông Ti đang cười hì hì.

“Hạ dược một lần hay hạ dược hai lần cũng vẫn là hạ dược, dù sao ngươi cũng vẫn tức giận, cho ngươi tức giận cả thể.”

Bắc Đại Lộ Đông Ti đắc ý cười bỗng đứng dậy, Sâm Viên Chính Nhân ngả nghiêng ngã xuống đất.

Chờ Sâm Viên Chính Nhân tỉnh lại thì toàn thân hắn đã bị cởi sạch trói chặt trên giường, hơn nữa Bắc Đại Lộ Đông Ti biết hắn cường tráng lại có lực, lần này buộc dây chặt hơn khiến hắn cựa quậy liên tục cũng không động đậy được

“Ta cảnh cáo ngươi…”

“Ngươi rất phiền nha, cảnh cáo, cảnh cáo liên tục, ngươi chỉ cần rên rỉ là tốt rồi.”

Từ cổ họng Sâm Viên Chính Nhân phát ra tiếng rống giận dữ. Hai mắt Bắc Đại Lộ Đông Ti lấp lánh, trực tiếp đưa tay đến giữa hai chân Sâm Viên Chính Nhân, chỗ đó hiện tại không có phản ứng thế nhưng hắn tin tưởng kĩ thuật của mình, Sâm Viên Chính Nhân chỉ là tay mơ lập tức sẽ không chịu nổi mà rên rỉ.

“Buông, Bắc Đại Lộ Đông Ti!”

“Chờ ta vui vẻ một chút.”

Bắc Đại Lộ Đông Ti đưa miệng tới gần bộ vị mềm nhũn kia, sau đó mở đôi môi cực nói, ngậm dương cương của Sâm Viên Chính Nhân, hai tay cũng không rảnh rỗi đùa nghịch phía dưới, để hắn xuất nhập trong miệng mình, dùng chính khoang miệng ấm áp của mình kích thích bộ vị lãnh tĩnh của Sâm Viên Chính Nhân. Hắn không tin có người đàn ông nào bị kích thích như vậy mà còn không có phản ứng trừ khi Sâm Viên Chính Nhân là vô năng mới không cảm thấy gì.

“Buông ra, buông ra!”

Xem kìa, bây giờ không phải đã có phản ứng rồi sao!

Sâm Viên Chính Nhân tức giận rống to, Bắc Đại Lộ Đông Ti giả điếc, khuôn mặt thân mật áp vào bụng Sâm Viên Chính Nhân, hôn đến đám lông rối loạn dưới bụng, sau đó lại liếm qua bộ vị nam tính dần có phản ứng. Hắn vừa liếm vừa cắn, hút nhiều lần, còn dùng mũi, môi mềm mại cọ vào khiến dương cương của Sâm Viên Chính Nhân trướng càng lớn.

“Chính Nhân, người mà người tưởng tượng tới là ta đúng không?”

Sâm Viên Chính Nhân căm tức nhìn hắn, cắn chặt răng, một câu cũng không nói bởi vì chỉ cần mở miệng, tiếng rên rỉ cuồng loạn lập tức sẽ khiến hắn đánh mất lý trí.

“Ngươi luôn tưởng tượng ta làm với ngươi như thế nào đúng không? Lúc chỉ có mình ngươi ở đây, có phải đã tự mình làm những chuyện tày trời này không?”

“Đông Ti, dù ngươi như vậy ta cũng sẽ không quay lại mà càng khiến ý chí ta kiên định, ngươi nghe rõ chưa? Mấy chuyện đó ta đã sớm làm với Dã Trạch rồi.”

Sâm Viên Chính Nhân vốn thật thà khiến nét cười trên mặt Bắc Đại Lộ Đông Ti càng sâu. Hắn vươn tay, càng thêm bướng bỉnh âu yếm hạ thân run rẩy đang chảy ra thủy dịch của Sâm Viên Chính Nhân. Thứ nam tính đó có mùi xạ hương đặc biệt khiến gian phòng càng thêm kích tình.

“Đừng nghĩ gạt ta, ta biết ngươi đang nói dối, ngươi còn chưa xác định bản thân có muốn cùng Dã Trạch tiểu hầu tử đó hẹn hò hay không, trừ khi hắn hạ dược ngươi bằng không ngươi sẽ không đụng đến hắn dù chỉ là một đầu ngón tay; nhưng cho dù hắn có hạ dược ngươi, ngươi cũng sẽ không chạm hắn vì ta biết ngươi là một người cứng rắn như thế.”

Sâm Viên Chính Nhân trầm mặc. Bắc Đại Lộ Đông Ti để hai mông lướt qua dương cương của hắn, Sâm Viên Chính Nhân cắn chặt hai hàm răng, lộ ra vẻ mặt thống khổ, Bắc Đại Lộ Đông Ti lấy ra hộp cao.

“Đây là đồ dùng trong lần đầu tiên của chúng ta.”

Chỉ là một câu nói như vậy liền lập tức gợi về lần ân ái đầu tiên của hắn và Bắc Đại Lộ Đông Ti. Sâm Viên Chính Nhân cắn răng càng chặt nhưng hạ bộ là co rút nhanh hơn, chỉ cần nhớ tới tình cảm mãnh liệt lần đầu tiên cũng khiến hắn gần như vô pháp áp chế xung động.

Bắc Đại Lộ Đông Ti thân thể xích lõa, cố ý mở hộp cao một cách phiến tình sau đó tự mình khai mở, hắn khó chịu khẽ gọi: “Chính Nhân, ta rất ghét đau nhức, nhưng là vì ngươi ta sẽ chịu đựng, bởi vì ngươi là người khiến ta cảm thấy quan trọng nhất.”

Hầu kết của Sâm Viên Chính Nhân phập phồng, cảnh đẹp trước mắt dù có mơ hắn cũng không thể nghĩ đến. Bắc Đại Lộ Đông Ti luôn tự cao tự đại, ngón tay dính thuốc mỡ đưa tay ra động X màu hồng nhạt phía sau vẽ loạn. Mỗi lúc hắn tiến vào một chút liền ngẩng đầu lên yêu kiều sau đó tựa vào ngực Sâm Viên Chính Nhân nhẹ giọng thở dốc kêu đau.

“Đau quá, hồi trước ngươi là sao mà đi vào? Thực sự đau quá đi…”

Bắc Đại Lộ Đông Ti liên tiếp kêu đau, nhưng dù đau nhức đến rơi nước mắt vẫn không ngừng tay, vì Sâm Viên Chính Nhân tự tiến nhập bôi trơn, nhưng cuối cùng lại đau đến phát khóc, bắt đầu phát giận đánh Sâm Viên Chính Nhân hai cái.

“Ngươi là người chết sao? Không thấy ta vì muốn để ngươi tiến vào mà đau phát khóc sao, ngươi không cảm thấy gì hả? Ta vì ngươi mà hi sinh như thế!”

“Cởi dây trói cho ta, tay chân ngươi vụng về như vậy đương nhiên sẽ đau.”

Sâm Viên Chính Nhân lạnh lùng nói như không mang theo một tia cảm tình, thế nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti nở nụ cười. Hắn cởi ra sợi dây trói Sâm Viên Chính Nhân, hai tay Sâm Viên Chính Nhân kéo căng hai đùi của hắn, Bắc Đại Lộ Đông Ti không chút nào xấu hổ đưa cho hắn cao trơn, Sâm Viên Chính Nhân nhận lấy, lấy một ít ở đầu ngón tay sau đó tại lối vào xoa bóp, từng chút một mở rộng bên trong.

Nhiệt độ đầu ngón tay của Chính Nhân hòa tan thuốc mỡ, chỉ ở lối vào vẽ loạn, lập tức khiến chỗ đó trở nên vừa nóng vừa ngứa. Bắc Đại Lộ Đông Ti sung sướng hừ nhẹ, hai tay càng nhiệt liệt âu yếm hạ thân Sâm Viên Chính Nhân.

“Di, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng ta tự làm đau đến thế, thế nào hiện tại… Hiện tại thật thoải mái!” Hai mắt mở nước, tiếng phát ra cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Ngón cái của Sâm Viên Chính Nhân thâm nhập, vừa thô vừa nặng uốn lượn tại lối vào, Bắc Đại Lộ Đông Ti phía dưới càng nóng, ngón tay Sâm Viên Chính Nhân thâm nhập càng sâu, eo của hắn giãy dụa càng mạnh mẽ.

“Chính Nhân, ta muốn…” Bắc Đại Lộ Đông Ti cầm hạ bộ của Sâm Viên Chính Nhân xoa nắn. Sức chịu đựng của Sâm Viên Chính Nhân thực khiến hắn thất kinh, nếu là mình vừa rồi bị người khác vừa liếm vừa xoa chỉ sợ sớm đã bắn, thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân có thể chịu đựng thật lâu, tới tận bây giờ còn chưa có dấu hiệu muốn bắn.

“Buông tay ra, ta sẽ để cho ngươi cao trào.”

Sâm Viên Chính Nhân bắt được tay hắn, giải thóat hạ bộ của mình, ba ngón tay của hắn di chuyển bên trong, Bắc Đại Lộ Đông Ti bị kích thích nhắm mắt lại, nắm chặt cánh tay của Sâm Viên Chính Nhân. Sâm Viên Chính Nhân chỉ dùng ngón tay mà thôi nhưng đã khiến người hắn đổ mồ hôi, hô hấp khó khăn, khiến hắn lập tức đến cao trào.

Hắn thoải mái mở mắt, thấy Sâm Viên Chính Nhân lấy tay tự xử, phát tiết xong, lập tức lau vết tích. Khuôn mặt Bắc Đại Lộ Đông Ti lập tức ủ rũ, hắn tự làm cũng có nghĩa là không cần mình.

“Vì sao? Chính Nhân? Ta đã nói ngươi là người quan trọng nhất trong lòng ta!”

Sâm Viên Chính Nhân lạnh lùng đứng lên.”Thế nhưng ngươi đã không còn là người quan trọng nhất trong lòng ta nữa, ta không hạ tiện đến mức cùng người mình không yêu làm tình.” Cầm lấy y phục của Bắc Đại Lộ Đông Ti quăng đến trước mặt hắn, Sâm Viên Chính Nhân nói không lưu tình.”Ngươi chỉ cần thoải mái thôi đúng không? Ngươi chỉ muốn ***. Bắc Đại Lộ, cho dù ngươi có làm thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của ta.”

“Ngươi nói như ta là súc vật vậy.” Bắc Đại Lộ Đông Ti có điểm khó chịu, hắn vì kẻ đó mà phải làm thế này, Sâm Viên Chính Nhân còn dám mắng hắn.

Sâm Viên Chính Nhân chần chừ một chút trả lời: “A Lượng thích ta, ta hiểu, vậy còn ngươi thì thích ta chỗ nào? Bắc Đại Lộ Đông Ti, nói thế này đi, ta Sâm Viên Chính Nhân là một kẻ không tin bất cứ ai, ngươi vì sao lại làm bằng hữu của ta? Đó là bởi vì chúng ta cùng một giai cấp, đều là đại thiếu gia. Ngươi vì sao chọn ta làm bạn? Là vì ngươi có thể ăn bánh mà những nơi khác không có. Chúng ta lúc đó chỉ là lợi dụng, không có tình cảm.”

Sâm Viên Chính Nhân càng nói càng kịch liệt, Bắc Đại Lộ Đông Ti cũng càng nghe càng tức giận. Cái tên Sâm Viên Chính Nhân chết tiệt, rõ ràng đầu có vấn đề mất rồi, đến người có u não còn tỉnh táo hơn hắn.

Giây tiếp theo, Bắc Đại Lộ Đông Ti đem nội khố ném vào cái mồm đang nói tới nói lui của Sâm Viên Chính Nhân. Hắn thực sự tức giận, nhảy dựng lên hơn nữa chửi so với Sâm Viên Chính Nhân càng to mồm hơn.

“Ngươi bị thần kinh sao? Ai cần biết nhà ngươi có tiền hay không! Ta nếu như thật sự muốn ăn bánh Đường nhất gia thì dù là lừa là cướp cũng sẽ có được. Ngươi cho là nhà ngươi có bánh ngọt thì ta sẽ đến, còn nói chuyện với ngươi nhiều như vậy, ta ngủ cạnh ngươi, thậm chí còn chủ động cởi quần áo, tự bôi thuốc bôi trơn, chỉ là vì miếng bánh hả?”

Sâm Viên Chính Nhân im miệng, Bắc Đại Lộ Đông Ti chính xác không có khả năng vì một cái bánh mà hi sinh như vậy.

“Ta không biết ngươi bị bao nhiêu người lừa gạt tạo thành cái tư tưởng méo mó này, thế nhưng ta nói ngươi hay, có tiền thì có gì không tốt? Có tiền có thể làm rất nhiều chuyện, có thể thích gì ăn nấy, đi nhà hàng sang trọng, cũng có khả năng làm nhiều việc giúp đỡ người khác! Ngươi có tiền mà còn mang cái vẻ mặt ai oán như thế đảm bảo khiến những người nghèo khổ tức đến chết bất đắc kì tử!” Bắc Đại Lộ Đông Ti đạp hắn một cước, “Chúng ta trong lúc đó chỉ có lợi dụng, không có cảm tình? Ta với ngươi xưng huynh gọi đệ nhiều năm như vậy, kết quả trong mắt ngươi hóa ra ta là lợi dụng ngươi sao? Ngươi cũng lại lợi dụng ta sao.”

Sâm Viên Chính Nhân không nói gì, Bắc Đại Lộ Đông Ti càng chửi trôi chảy.

“Ngươi nói xem, lúc ngươi phát sốt ta không đến thăm ngươi sao? Chuyện chó má gì ta cũng sẽ nói cùng ngươi. Nếu như chúng ta như vậy chỉ là lợi dụng thì thế gian này chẳng có thứ gọi là chân tình cả.” Hai tay chống hông, Bắc Đại Lộ Đông Ti nói hùng hồn: “Trong não ngươi toàn là phân hả, vì thế mới tòan nghĩ những chuyện giẻ rách như thế, ta nhất định phải chỉnh đốn lại cái tính cách méo mó này của ngươi, ta tin tưởng chỉ có ta mới có thể giúp được ngươi. Dù hiện tại ta không còn là người trọng yếu nhất của ngươi nhưng ta sẽ ngày nào cũng sẽ bám lấy ngươi, bám đến mức ngươi không chịu nổi, như vậy ta sẽ trở thành người quan trọng nhất của ngươi.”

Lời nói không vấp, Bắc Đại Lộ Đông Ti chính là một người vô cùng tự tin. Sâm Viên Chính Nhân sững sờ, trong thoáng chốc trên môi xuất hiện một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận thấy.

Bắc Đại Lộ Đông Ti hầm hừ vài tiếng mở tủ hắn ra.

“Mượn quần lót một chút.”

Hắn vứt chiếc quần lúc nãy vứt vào mặt Sâm Viên Chính Nhân qua một bên, vừa mặc quần vừa kêu ca quần lót quá xấu.

“Quần lót của ngươi quá quê mùa, tại sao lại toàn là boxer a, ngươi có thẩm mỹ không vậy? Lần sau ta sẽ tìm cho ngươi mấy loại thời trang, cần phải chú ý nét đẹp bên trong a.” _”_|||

Sâm Viên Chính Nhân không biết nên khóc hay nên cười, tóm lại Bắc Đại Lộ Đông Ti lại coi hắn như anh em, tình trạng lại hòa hợp như trước khi bọn họ cãi nhau.

Thế nhưng trong phòng đầy hương vị tình ái, hai người lại đang trong tình trạng xích lõa, rõ ràng tình cảm bọn họ dần dần thay đổi, quan hệ cũng không còn như trước.

“Ta không thể hiểu ngươi, Đông Ti…”

Lời nói thì thầm của Sâm Viên Chính Nhân tan trong không khí, không thể phủ nhận không khí xung quanh hắn luôn vắng vẻ cô quạnh, chỉ cần gặp Bắc Đại Lộ Đông Ti sẽ trở nên sinh động, thậm chí còn tỏa ánh sáng chói lòa, đây là lý do mà hắn không thể ly khai Bắc Đại Lộ Đông Ti.

Mà mấy buổi tối gần đây, Bắc Đại Lộ Đông Ti bám dính trong phòng của Sâm Viên Chính Nhân, kéo không được mà đẩy cũng không ra, vì vậy hắn hiện giờ không chút thấy tội lỗi ngủ tại phòng Chính Nhân còn Sâm Viên Chính Nhân ngủ phòng khách


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui