Ngoài dự liệu của mọi người trong kinh thành, số người đi xem thiếu niên tướng quân cũng không nhiều.
Nghe nói, Hoắc Cảnh Thâm bị thương nặng đã hôn mê mấy ngày.
Tuy nhiên những thứ này đều không liên quan đến Giang Khả Tâm.
Mùng sáu tháng tám, là một ngày tốt, thích hợp gả cưới.
Vì thân phận Giang Khả Tâm tôn quý, ví dụ như lễ nghi quy cách công chúa, ước chừng sáu trăm đài đồ cưới bày ra đi vòng hơn nửa kinh thành.
Hôm nay, phố lớn ngõ nhỏ kinh thành đều treo đầy lụa đỏ, đội ngũ đón dâu sẽ đi một vòng quanh ngoại ô, trong đó nơi phải đi qua chính là chùa Bảo Tương.
Trời còn chưa sáng, Giang Khả Tâm đã bị nha hoàn từ trong chăn móc ra, tắm rửa, trang điểm, cô từ trong cơn buồn ngủ bị giày vò tỉnh lại, sau đó lại bị giày vò mệt mỏi.
Còn chưa ra khỏi cửa khuê phòng đã mệt như vậy, ra khỏi cửa còn phải ngồi kiệu rất lâu, còn phải bái đường thành thân.
Giang Khả Tâm thầm nghĩ, thân thể mình được nuông chiều mười năm, phỏng chừng có chút chịu không nổi.
Tuy nhiên lúc được phu quân đón ra cửa, xuyên qua khăn voan đỏ nhìn Kiều Giác ngồi trên lưng ngựa cao lớn phía trước, cô cảm giác không mệt mỏi như vậy.
Đội ngũ đón dâu, thổi kèn đánh trống, cả kinh thành đều náo nhiệt.
—-----
Hoắc Cảnh Thâm vẫn luôn uống rượu giải sầu, thuộc hạ đi theo trở về khuyên thế nào cũng không được.
Người nọ hỏi người kia: "Ngày đó theo chủ tử trở về, chủ tử rõ ràng vui vẻ đi gặp ai đó, thế nào trở về lại có bộ dáng này?"
“Còn có thể là ai? Ngươi nghĩ xem hôm nay ai xuất giá?”
Hai người nhất thời không nói gì.
Tình cảm của Hoắc Cảnh Thâm đối với Giang Khả Tâm không qua mắt được cấp dưới của mình.
Ba năm qua, mặc dù ở biên cương, nhưng mọi tình hình của cô vẫn trong lòng tay của anh.
Thậm chí tỉ mỉ đến mức Giang Khả Tâm một ngày ba bữa ăn là cái gì Hoắc Cảnh Thâm cũng biết.
Anh kỳ thật cũng không bị thương, anh biết Giang Khả Tâm không thích tham gia náo nhiệt nên anh cũng không có đi diễu hành hôm qua, anh muốn mau chóng nhìn thấy cô.
Chỉ là thật không ngờ, cô lại cùng Kiều Giác đi du ngoạn.
Ba năm qua, thật ra anh nhận được không ít mật báo Giang Khả Tâm và Kiều Giác cùng đi dạo ngoại ô.
Chỉ là biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, ngày đó hai người bọn họ ở trước mặt anh hôn môi, anh đi sau bọn họ phá hủy một mảng lớn rừng phong, cũng không làm nên chuyện gì.
Giang Khả Tâm vẫn muốn gả cho Kiều Giác.
Ba!
Bình rượu bị Hoắc Cảnh Thâm ném ra ngoài.
Đập vào tường chia làm năm mảnh.
Muốn lập gia đình?
Không đời nào.
“Phân phó đi xuống, đêm nay cướp dâu!”
“Vâng!”
Các thuộc hạ đối với việc này cũng không có phản ứng gì, bọn họ còn có một nhóm lớn huynh đệ ẩn núp ở kinh thành.
Thân phận Giang Khả Tâm dù sao cũng đặc thù, chủ tử nếu động tâm đoạt cô, đó chính là muốn khai chiến với hoàng triều.
Hành động này, đồng nghĩa với mưu nghịch.
Tuy nhiên, bọn họ trung thành cho tới bây giờ cũng chỉ với Hoắc tướng quân, Hoắc gia trấn thủ biên cương, vào sinh ra tử, hoàng triều họ Giang cách bọn họ quá xa.