Sau một tuần nằm viện thì cuối cùng bác sĩ cũng đã cho Mộc Phi xuất viện về nhà tịnh dưỡng.
Đồng thời cuộc sống của Tình Xuyên cũng bắt đầu sụp đổ từ đây, anh ỷ lại việc bản thân bị gãy tay mà xem cô như một kẻ sai vặt, hầu hạ anh hai mươi tư trên hai mươi tư.
Đúng là không thể nào chịu nổi với cái tính khí khó ưa này của của anh.
Khi chưa mất trí nhớ thì lạnh lùng, cao cao tại thượng, còn khi mất trí nhớ xong anh tưởng cô là vợ của anh thật hay sao á, tìm cách dày vò cô đủ kiểu, vô cùng gia trưởng.
Giống như hôm nay, vừa từ bệnh viện về đã bắt cô tắm cô anh, giúp anh gội đầu.
Cô vừa gội đầu cho anh vừa lèm bèm: "Đúng là đồ thần kinh."
"Cô đừng tưởng là tôi không nghe thấy cô đang nói gì." Anh nhắm mắt thư giãn, lạnh lùng nói.
"Tại sao tôi phải làm mấy việc này cho anh chứ?" Tình Xuyên vừa cảm thấy ấm ức lại vừa cảm thấy bực bội.
Anh nhàn nhạt trả lời: "Vì cô là vợ tôi."
Cô bị anh chọc tức đến bật cười: "Ha! Lúc trước anh có từng xem tôi là vợ của anh à? Sao anh không đi tìm Từ Chỉ Giai kìa? Anh yêu cô ta lắm mà?"
"Tôi không nhớ ra cô ta, cũng không quen cô ta, tôi chỉ biết rằng cô là vợ tôi, đây là nghĩa vụ của cô." Anh bá đạo nói, cứ như là kiếp trước cô nợ nần gì anh không bằng.
Tình Xuyên hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng không nhìn được nữa, cô rửa tay đi ra ngoài: "Nghĩa vụ cái đầu anh! Tôi không làm nữa, anh tự làm đi."
Mộc Phi cau mày ngồi dậy, đầu vẫn còn xà bông chưa gội sạch: "Ai cho cô đi? Cô đứng lại đó."
Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi, đây rõ ràng đâu phải là người vợ mà trợ lý của anh nói, chắc là nhầm lẫn ở đâu rồi.
Một lúc sau, Mộc Phi cộc cằn đi ra khỏi phòng tắm, còn cô thì ung dung ngồi trên sofa đọc sách, không thèm liếc nhìn anh dù một cái.
"Lúc trước tôi và cô làm sao mà sống chung vậy?" Anh cau mày, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra gì.
Cô gấp sách lại, nở nụ cười giễu cợt: "Anh muốn biết không?" Không đợi anh trả lời, cô đã nói: "Lúc trước anh luôn xem tôi là không khí, vô cùng ghét bỏ, thậm chí còn không trở về nhà.
Anh có biết cảm cảm giác bị chồng bỏ rơi, không quan tâm là như thế nào không?"
Nghĩ đến nữ chính, mắt cô lại hơi đỏ lên, cảm thấy số phận của nữ chính thật bi kịch.
Đột nhiên, anh nhẹ giọng: "Xin lỗi."
Tình Xuyên hơi bất ngờ, sau đó lại đen mặt: "Anh không cần phải xin lỗi."
Cô tự lẩm bẩm: "Người anh cần xin lỗi không phải là tôi."
Cả hai rơi vào im lặng, một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Lại đây!"
"Tôi không đi, anh lại muốn giở trò gì?"
Thấy Tình Xuyên có vẻ không chịu nghe lời, anh thở dài, sau đó đi đến, dùng một tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại giường.
"Anh...!anh làm gì vậy?" Cô hét lên, muốn chạy lại bị anh dè xuống.
"Đi ngủ." Anh ôm cô từ phía sau, ngửi ngửi mùi thơm dịu nhẹ trên cổ cô: "Sau này cô không cần ngủ sofa nữa, ngủ chung với tôi đi."
Cô bị anh ôm đến độ không dám nhúc nhích: "Tại...!tại sao?"
"Cái gì mà tại sao, cũng đâu phải là chưa từng ngủ chung.
Không lẽ cô muốn tôi ngủ chung với người phụ nữ khác?" Anh nhướng mày đắc ý, anh nghĩ anh nói vậy thì cô sẽ sợ.
"Anh muốn ngủ với ai thì tùy, tôi đâu có cản." Cô hùng hồn nói, đồng thời đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
"Cô không yêu tôi à? Không phải trước kia cô rất yêu tôi sao?" Anh cảm thấy khó hiểu, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa.
"Anh nghe ai nói vậy? Tôi mới không thèm yêu anh." Cô lầm bầm, bực bội không nói nên lời.
Sau một hồi không thoát được, cuối cùng cô đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Còn anh thì vẫn ôm cô trong lòng, tâm trạng rối bời, anh muốn nhớ lại quá khứ, muốn biết xem trước kia anh và cô đã xảy chuyện gì, tại sao bản thân lại đối xử với cô như vậy.
Không hiểu sao khi mất trí nhớ, anh lại cảm thấy bản thân mình trước kia có hơi quá đáng.