Đêm xuống trăng lên, rồi lại rạng sáng, mặt trời lên cao, rực rỡ trên đỉnh đầu, chiếu ánh sáng chói loá xuống trần gian mênh mông, rộng lớn.
Bị ánh nắng làm chói mắt, Tình Xuyên mơ hồ tỉnh dậy, cô xoa xoa thái dương, cứ nghĩ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, nhưng cơn đau nhức và khó chịu ở hạ thân đã phản ánh lên hiện thực.
Cô thở dài, không biết tiếp theo chuyện gì sẽ lại xảy ra, không lẽ, cô thật sự không thể thoát khỏi tay anh, trừ khi anh tự mình buông tha cho cô?
Tình Xuyên lắc đầu, cô không muốn nghĩ nữa, cũng chẳng muốn đoán mò, chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến thôi, không phải sao?
Cô vén chăn ra, chậm rãi bước xuống giường, nhưng bừa đứng lên, cô mới phát hiện ra đôi chân cô đang run rẩy kịch liệt, eo đau nhức không thôi.
Cô cố lơ đi cơn run và đau, cứ vậy lê thân vào phòng tắm, rửa sạch hết những thứ dính dính khó chịu trên cơ thể.
Chợt, cô nhìn thấy mình trong gương, không thể không cảm thán: "Đáng sợ thật!"
...
Sau đó, Tình Xuyên đi xuống lầu, lúc này dì Trương đã chuẩn bị xong bữa sáng, còn Mộc Phi thì không thấy đâu.
Đi làm sớm đến vậy à?
Cô ngồi vào bàn ăn, ậm ừ một lúc mới dám mở miệng: "Dì Trương, Mộc Phi anh ấy...!đi làm rồi sao?"
Dì Trương nghe cô hỏi vậy, có hơi bất ngờ: "Sáng sớm thiếu gia đã đi công tác rồi, nói là tuần sau mới về.
Thiếu phu nhân không biết sao?"
Hôm qua trong lúc cô ra ngoài ăn tối thì Mộc Phi đã nhận được một cuộc điện thoại, phải đi công tác gấp, nhưng vì quá tức giận nên anh cũng nhắc đến chuyện này.
"À...!con...!con quên mất." Tình Xuyên hơi ngượng ngùng nói với dì Trương, nhưng trong lòng lại đang thở phào.
Cũng may là anh đi công tác, nếu không, cô làm sao dám đối mặt với anh đây.
Một người mặt dày như anh thì đương nhiên không sao, nhưng cô da mặt mỏng, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng.
...
Tối hôm đó, sau khi từ phòng tắm bước ra, kiểm tra điện thoại, cô thấy mình có hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Mộc Phi.
Cô nhớ lúc trước anh đâu có thối quen gọi cho cô, dạo này càng lúc lại càng kì lạ.
Cô còn đang suy nghĩ miên man, điện thoại lại bắt đầu đổ chuông, là gọi video.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc máy.
"Có chuyện gì sao?" Ánh mắt cô hơi lẩn tránh, cũng không hung hăng như bình thường.
Mộc Phi vốn trong bụng là định mắng cô, tại sao lại không nghe điện thoại, nhưng khi nhìn thấy cô, anh lại đỏ mặt, hắng giọng vài tiếng, phút chốc đứng hình.
Thật ra lúc này cô vừa mới tắm xong, tóc ướt xoã dài, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm nên trong hình chỉ nhìn thấy phần vai, chắc chắn là anh lại suy nghĩ đen tối.
"Cô...!đang tắm à? Không mặc gì đã gấp gáp nghe điện thoại?" Đêm qua quấn quýt thì không thấy ngượng, nhưng bây giờ lại đỏ mặt tía tai.
Không lẽ nhìn gọi video cũng có thể có phản ứng?
Tình Xuyên dường như nhận ra được điều gì đó không đúng, cô đỏ mặt, vội để điện thoại xa hơn để anh nhìn thấy khăn tắm: "Anh...!anh bị điên à? Rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì vậy?"
Anh giật mình, vội vàng lấy lại bình tĩnh.
Anh cũng ngờ bản thân mình lại biến thái đến như vậy, còn nghĩ đến việc cô sẽ làm rớt điện thoại.
"E hèm! Tôi không phải là ý đó, tôi chỉ sợ cô bị cảm lạnh." Lời giải thích này ngay cả anh cũng không thể chấp nhận được.
"Rốt cuộc là anh gọi cho tôi có chuyện gì?" Cô vội chuyển chủ đề.
"Không có gì, tôi chỉ muốn nói với cô, ngoan ngoãn chờ tôi trở về, đừng hòng suy nghĩ đến việc chạy trốn.
Nếu có nhu cầu, cũng đừng đi tìm hắn, đợi tôi về, sẽ giúp cô thoả mãn."
Cô ngượng đến đỏ mặt, lời này mà cũng có thể nói ra hay sao chứ?
"Anh bị thần kinh à? Thoả mãn cái đầu anh!" Sau đó cô vội vàng tắt máy, mặt đỏ bừng như sắp nổ tung đến nơi.
Cô lầm bầm: "Tôi đâu có d.â.m đ.ã.n.g như anh."
...
Bên phía Mộc Phi.
Anh vui vẻ cười tủm tỉm, cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy con mèo xù lông này tâm trạng anh lại tốt hơn hẳn, những phiền muộn và bực bội lúc nãy đã không còn nữa.
Cứ như là có phép màu..