Sau khi Từ Chỉ Giai đến, đám bạn của Mộc Phi ai cũng trêu chọc bọn họ.
Hơn nữa đám bạn đó của anh cảm thấy anh và Từ Chỉ Giai rất xứng đôi, kêu anh mau bỏ vợ danh chính ngôn thuận đưa cô ta về nhà.
Nếu là lúc trước, anh nhất định sẽ vui vẻ hùa theo, đắc đắc ý ý nâng ly rượu lên uống cạn.
Nhưng hiện tại, một chữ anh cũng khong nghe lọt, chỉ nhàn nhạt cười khẩy, sau đó nâng ly rượu của mình lên uống, chẳng nói lời nào.
Còn cô ta thì cười tít mắt, ôm lấy cánh tay Mộc Phi, tựa đầu vào vai anh, không hề cố tình che giấu sự đắc ý trên gương mặt, thậm chí còn khoa trương thân mật.
Chợt, có một người lên tiếng: "Hay là chúng ta chơi gì đó kích thích chút đi.
Nói thật hay thử thách, được không?"
Cả bọn đều ồ lên đồng ý, gật đầu lia lịa: "Được đấy, được đấy."
Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn, lấy một chai rượu rỗng xoay một vòng.
Chai rượu xoay xoay xoay, cuối cùng chậm lại, mọi người đều căng thẳng, không biết người được chọn sẽ là ai.
Không ngờ, chỉ ngay ván đầu đã xoay trúng Từ Chỉ Giai.
"A! Ý trời rồi! Cậu chọn nói thật hay thử thách đây?" Mọi người bắt đầu reo hò, bầu không khí dần troẻ nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Từ Chỉ Giai liếc nhìn sang anh, sau đó nói: "Thử thách đi!"
Cô ta chọn như vậy cadng đúng ý đám bạn anh, bọn họ lần lượt lên tiếng.
"Hay là cậu ngồi lên đùi Mộc Phi đi!"
"Chậc! Ngồi gì mà ngồi, cởi áo cậu ta thịt ngay tại chỗ luôn đi!"
"Điên à! Cậu biết thái vừa thôi.
Hôn môi đi!"
Sau một hồi thảo luận thì bọn họ quyết định thử thách Từ Chỉ Giai hôn môi Mộc Phi.
Có người khóc thét: "Đây mà gọi là thử thấy à? Có cho bọn FA này sống không vậy?"
Bọn họ đồng thời vỗ tay reo hò: "Hôn đi! Hôn đi!"
Từ Chỉ Giai mím môi nhìn sang anh, nhẹ giọng gọi một tiếng: "A Phi!"
Cô ta nhoài người đến, tay đỡ lấy má anh, ép anh nhìn cô ta.
Từ nãy đến giờ anh vẫn không nói lời nào, trong ta vẫn còn cầm ly rượu, lòng anh đang rất khó chịu nhưng lại không hoàn toàn muốn cự tuyệt cô ta.
Anh không tin, anh vậy mà lại yêu Thương Tình Xuyên.
Anh siết chặt ly rượu, mặc cho Từ Chỉ Giai đang đến gần, ánh mắt cô ta đầy mê hoặc, cô ta nghiêng đầu qua, chỉ cần một chút nữa là hôn được anh.
Nhưng anh đột nhiên lại đẩy cô ta ra, cảm giác ghê tởm lan ra khắp cơ thể khiến anh phải đứng bật dậy.
Cô ta trợn mắt nhìn anh rồi nhìn sang mọi người, cố gắng lấy lại bình tĩnh: "A...!A Phi, anh sao vậy?"
Cô ta nắm lấy tay anh nhưng một lần nữa lại bị anh hất ra: "Đừng chạm vào tôi."
Đám bạn đó bị thái độ của anh làm cho phát sốc, vội bênh vực cho Từ Chỉ Giai.
"Cậu bị làm sao vậy?"
"Sao lại mạnh tay với cô ấy như vậy? Có gì thì từ từ nói."
"Cậu mau xin lỗi cô ấy đi!"
Mộc Phi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, "xoảng" một tiếng, vỡ tan.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, đáng siwj vô cùng, khiến mấy người kia liền câm miệng, anh khàn giọng nói: "Tôi về trước, các cậu chứ chơi đi, hết bao nhiêu cứ tính cho tôi."
Nói xong anh liền rời đi, cũng chẳng thèm liếc nhìn Từ Chỉ Giai một cái.
Cô ta cúi gầm mặt, cảm giác vô cùng xấu hổ và nhục nhã, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, cô ta cầm lấy chai rượu lên uống ừng ực.
"Đừng uống nữa." Có người lên tiếng ngăn cản.
Còn Hải Tấn Sang chỉ đứng một góc xem kịch, nhâm nhi ly rượu trong tay, anh ta cảm thấy, mối quan hệ tam giác này cũng nên chấm dứt rồi.
Vì anh ta biết rõ, Mộc Phi đã không còn là Mộc Phi của lúc trước.
...
Tối đó Mộc Phi không trở về nhà, anh đi tìm một cô tình nhân xinh đẹp, dáng người nuột nà, điện nước đầy đủ.
Nam nhân mà nhìn thấy, chắc chắn không thể nào cưỡng lại mà thèm thuồng.
Anh đưa cô ta đến khách sạn thuê phòng.
Vừa vào trong đóng cửa lại, Mộc Phi đã đè cô ta xuống giường, ánh mắt lãnh đạm.
"Gấp gì chứ?" Cô ta khẽ mỉm cười, đẩy anh xuống giường, leo lên người anh.
"Cứ để em giúp anh." Cô ta ghé sát vào tai anh, phả hơi nóng vào tai anh, liếm láp vành tai anh, vô cùng điêu luyện và dụ hoặc.
Mộc Phi siết chặt tay, cố ghìm xuống cảm giác chán ghét, anh không tin, người con gái đó...!thật sự có thể chiếm giữ trái tim anh, anh càng không tin, anh chỉ có phản ứng với cô.
Cô ta sờ mó trên ngực anh, từ từ, chậm rãi cởi từng cúc áo của anh ra, sau đó...!tay cô ta đã chạm đến thắt lưng của anh, ánh mắt nhìn anh vô cùng quyến rũ.
Anh nghiến răng nghiến lợi, anh đã chịu đựng đến cực hạn, không thể nào chịu thêm được nữa.
Anh nắm chặt lấy cổ tay cô ta: "Đủ rồi!"
"Sao?" Cô ta ngơ ngác.
Mộc Phi hất cô ta sang một bên, đứng dậy mặc áo lại, anh nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ chuyển tiền cho cô."
Sau đó...
"Rầm!" Cánh cửa động lại.
"Bị điên à!!!" Cô ta mắng.