Ngày hôm sau, Tình Xuyên vẫn chiều theo ý anh, tự tay làm một phần cơm trưa mang đến công ty cho Mộc Phi.
Tuy là cô chưa hoàng toàn yên tâm nhưng mà trong lòng vốn đã thích nghi với sự thay đổi này của anh.
Là con người mà, ai lại không thích được đối xử dịu dàng, được yêu thương chiều chuộng, còn là người mà mình rung động, làm sao có thể cưỡng lại được cám dỗ.
Khi này Tình Xuyên vẫn còn ở hầm giữ xe, vì cô tự chạy xe máy đến đây, không muốn tóin tiền taxi cũng không muốn nhờ tài xế đưa đi.
Cô muốn tạo bất ngờ cho anh, hơn nữa không phải trước kia cô cũng toàn đi bằng xe máy sao.
"Thương Tình Xuyên!"
Nhưng khi cô vừa cởi nón bảo hiểm ra đã nghe thấy một giọng nói khá quen tai, mang theo giận giận dữ và căm ghét đến tột độ.
Tình Xuyên xoay người lại, nheo mắt nhìn người kia: "Từ Chỉ Giai?"
Từ Chỉ Giai đã luôn theo dõi Tình Xuyên, cô ta đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, cuối cùng thì ngày này cũng đã tới.
Trên tay cô ta cầm theo một can nhựa màu trắng đục, nhìn thoáng qua liền nhận ra bên trong có chứa chất lỏng gì đó.
Cô ta muốn làm gì?
"Cô có gì muốn nói à?" Tình Xuyên lạnh giọng, có chút bất an nhưng phải giữ vững tâm lí, không thể tỏ ra sợ hãi.
"Tôi muốn nói gì? Cô nghĩ thử xem? Cô đã cuipws đi người đàn ông của tôi, còn có thể nói gì nữa?" Cô ta trừng to mắt, ánh mắt hằn chỉ máu, tay cầm chặt can nhựa kia, chậm rãi tiến đến từng bước.
Theo phản xạ, Tình Xuyên lùi lại phía sau: "Tôi cướp? Tôi cướp người đàn ông của cô khi nào? Rõ ràng anh ấy là chồng của tôi, tôi mới là vợ của anh ấy."
"Nhưng người A Phi thích là tôi!" Cô ta hét lên, gần như đã phát điên.
Cô ta lại nói, đôi mắt tràn đầy thù hận: "Cô có quyền gì cướp anh ấy từ tay tôi? Cô có gì mà đòi so với tôi? Đáng lẽ cái danh Mộc thiếu phu nhân đó là của tôi chứ không phải của cô.
Ngay từ đầu cô đã lấy đi tất cả những gì mà tôi nên có, tất cả những gì thuộc về tôi.
Vậy mà đến bây giờ cô vẫn mặt dày nói là anh ấy yêu cô." Cô ta cười phá lên, vẫn không ngừng tiến về phía trước: "Cô sai rồi, A Phi chỉ coi cô là một món đồ chơi, một công cụ tình dục thôi."
Tình Xuyên nhếch môi, khinh bỉ những gì mà cô ta vừa nói ra: "Nếu vậy thì cô đang sợ cái gì? Rõ ràng trong lòng cô đã nhận thức được là anh ấy có tình cảm với tôi.
Từ Chỉ Giai, cô đang sợ hãi sao? Cô sợ rồi?"
Cô ta siết chặt lấy can nhựa hơn, vội bước nhanh đến chỗ Tình Xuyên: "Cô câm miệng cho tôi!!!"
Tình Xuyên có chút hoảng sợ, vội vàng lùi lại, tránh xa Từ Chỉ Giai ra, vì cô cho rằng...!thứ bên trong can nhựa đó không phải là thứ chất lỏng bình thường.
Hơn nữa cô cũng không biết cô ta rốt cuộc đang muốn làm gì.
"Cô...! cô nên bình tĩnh lại một chút đi." Tình Xuyên nhẹ giọng, muốn thử khuyên nhủ cô ta: "Cô cần vì phải biến thành bộ dạng này chỉ vì một người đàn ông chứ? Ở ngoài kia có biết bao chàng trai tốt sợ gì không tìm được người phù hợp với cô chứ."
Tình Xuyên biết rõ cô ta cũng có một chút thật lòng với Mộc Phi nên mới thật lòng khuyên nhủ.
Dù sao thì cô cũng đã buông tay để anh và cô ta đến với nhau, nhưng không ngờ người anh chọn lại là cô nên ít nhiều cô vẫn có một chút tiếc nuối dành cho cô ta.
Nhưng trong mắt cô ta, cô ta cảm thấy cô đang giả vờ mèo khóc chuột, giả nhân giả nghĩa, còn sự thật là cô ta đang cười nhạo cô ta, đang nói cô ta là kẻ thua cuộc.
Thua cuộc? Sao có thể chứ? Sao cô ta có thể thua? Rõ ràng Mộc Phi yêu cô ta, chỉ là nhất thời bị Tình Xuyên quyến rũ, dụ hoặc mà thôi.
Đúng vậy, chính cô đã quyến rũ A Phi của cô ta, vì vậy, cô nên chịu trừng phạt.
"Thương Tình Xuyên, mày đừng đắc ý quá sớm.
Mày cho rằng A Phi yêu mày? Vậy để tao xem, nếu tao hủy hoại mày, biến mày thành một con nhỏ xấu xí thì A Phi có có yêu mày nữa không." Cô ta lại như điên như khùng mà cười phá lên: "Rồi anh ấy sẽ lại yêu tao thôi."
Tình Xuyên hoảng hốt.
Cái gì mà hủy hoại?
Cái gì mà xấu xí?
Không lẽ bên trong xan nhựa đó thật sự là...!thật sự là axit?
Tình Xuyên đã bắt đầu sợ hãi, chân tay nhũn ra, cô vội vàng quay người lại bỏ chạy.
Từ Chỉ Giai lập tức đuổi theo: "Mày nghĩ mày sẽ chạy thoát sao?"
Cô ta chạy rất nhanh, cứ như là một con ma nữ muốn ăn tươi nuốt sống Tình Xuyên.
"Có ai không? Làm ơn! Cứu tôi với! Có ai không?"
Trong hầm giữ xe vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng vọng lại của chính mình, Tình Xuyên sợ hãi, cô vội trốn sau một chiếc xe ô tô.
Cô bịt miệng lại, cố gắng không phát ra âm thanh, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ mong có ai đó đến cứu mình.
Mộc Phi...!Nhưng, sao anh có thể xuất hiện ở đây được?
Hơn hết, điện thoại của cô đang ở trong túi xách, mà cô lại không có cầm theo.
Phải làm sao đây?
"Còn muốn trốn?" Đột nhiên, cô ta xuất hiện trước mặt Tình Xuyên làm cô sợ đến mức gương mặt tái xanh.
Cô biết, một khi cô ta đã muốn làm càng, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tình Xuyên run rẩy: "Cô...!cô không sợ sẽ phải ngồi tù sao?"
"Ngồi tù? Làm sao có khả năng đó chứ? Cô vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi." Ánh mắt cô ta ẩn ẩn ý cười, tay dơ can nhựa lên cao.
Tình Xuyên mím chặt môi, cô liều mạng chạy về phía trước, chạy nhanh đến mức không kịp thở, miệng luôn hét hai chữ: "Cứu mạng!!!"
Cô cảm thấy mình sắp không xong rồi, trước mắt cứ mù mịt không rõ.
Thật là muốn khóc!