thì đột nhiên có một cậu phục vụ đi đến thì thầm vào tai cô: "Tôi đã làm theo kế hoạch của tiểu thư nói."Cô có hơi bất ngờ, không hiểu cậu ta đang nói gì: "Hả?"
Cậu ta cũng bất ngờ nhìn cô, sau mới nhỏ giọng: "Không phải cô kêu tôi họ thuốc Nghiêm Thiên Dự sao?"
Não của cô nhất thời bị trì trệ, vài giây sau mới nhận ra vấn đề: "Được, được rồi, cậu cứ đi làm việc đi."
"Vậy tôi đi trước."
Khi cậu phục vụ kia rời đi, cô liền ôm thái dương, đầu óc trở nên trống rỗng.
Sao cô lại quên mất chuyện này chứ? Nữ phụ đúng là muốn nam chính đến phát điên rồi, cô ta muốn dùng cách này để ép nam Nghiêm Thiên Dự cưới mình, nhưng cuối cùng anh lại gặp phải nữ chính, khiến họ xảy ra tình một đêm.
Sau đó nữa bọn họ đã nảy sinh tình cảm, anh quyết định muốn hủy hôn cùng cô ta.
Tính ra, nếu không có sự quậy phá của nữ phụ thì nữ chính và nam chính đã sớm ở bên nhau rồi.
Cơ mà, cứ thôi vậy, cứ xem như là cô đang giúp họ một tay, giúp họ nhanh chóng ở bên nhau hơn, chỉ cần sau này cô không can thiệp vào nữa, chỉ cần cô tránh xa Nghiêm Thiên Dự ra, chắc chắc bi kịch sẽ không diễn ra.
Tần Ý Vãn thở dài một hơi, vì uống có hơi nhiều rượu nên càng lúc càng thấy chóng mặt.
Cô muốn đi lên sân thượng để tránh xa sự ồn ào ra, cô muốn được yên tĩnh.
Nhưng đêm nay không trăng không sao, chỉ có làn gió lạnh thổi từng đợt vào mặt, như có thể thức tỉnh tâm hồn.
...
Vào lúc đó, thuốc đã bắt đầu phát tác, cơ thể Nghiêm Thiên Dự càng lúc càng khó chịu, trong lúc chen chúc qua đám người, anh đã vô tình nhìn thấy Ý Vãn nói chuyện cùng cậu phục vụ kia.
Mà cậu phục vụ kia vô cùng quen mắt, không phải là cái người lúc nãy đưa rượu cho anh sao?
"Còn tưởng thế nào, xem ra cô đã có tính kế từ lâu." Anh siết chặt nắm đấm, lảo đảo đi về phía trước, anh tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh.
Anh muốn đi vào nhà vệ sinh, vì theo kịch bản, trên đường anh đi đến đó sẽ có thể gặp nữ chính, cô ấy vì kiếm tiền nên cũng làm phục vụ ở đây.
Nhưng ngay lúc đó Nghiêm Thiên Dự lại nhìn thấy Vãn Ý đi lên sân thượng.
Phút chốc trong lòng đầy lửa hận, chỉ muốn xé cô ra thành trăm mảnh nên đã đuổi theo cô.
Đến nơi, anh có hơi ngẩn ra khi nhìn thấy người con gái kia đang hướng mắt lên trời cao, đôi mắt lấp lánh, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện dưới lớp ánh sáng mờ nhạt.
Nhưng mà...!đều khiến anh phải bật cười đó là, dưới lớp mặt nạ ngây thơ vô tội đó chính là một người phụ nữ có lòng dạ còn hơn rắn rết.
"Ha!"
Nghe thấy tiếng cười nhạo báng, cô bị giật mình nên đã quay đầu lại, không ngờ chỉ trong chớp mắt Nghiêm Thiên Dự đã lao đến bóp chặt lấy cổ cô.
"Á! Anh...!sao anh...?"
Cô muốn hỏi sao anh lại ở đây nhưng tay anh càng lúc càng thô bạo khiến cô không thể nói thành lời.
"Tần Ý Vãn, tôi không ngờ cô lại đê tiện đến mức này.
Cô muốn lên giường với tôi như vậy à?" Anh gắt gao nhìn cô với ánh mắt đỏ lửa, chứa chất nỗi thống hận.
Anh không ngờ bản thân lại bị cô chơi cho một vố.
"Tôi...! tôi..." Cô không có gì để biện bạch cho hành động này của mình, nếu cô nói cô xuyên không, cô của hiện tại không phải là Tần Ý Vãn thật sự, anh có tin không?
Môi Nghiêm Thiên Dự khẽ nhếch lên, anh bóp chặt cổ cô, đẩy cô ra sau, khiến cho nửa thân của cô nằm bên ngoài lan can sắt.
Không lẽ...!cô còn chết sớm hơn cả nữ phụ?
"Cô có tin tôi giết cô không?" Anh gằn giọng.
Cơ thể cô run rẩy kịch liệt, đến giãy dụa cũng không dám vì sợ anh sẽ thật sự buông tay.
"Tôi...!tôi biết sai rồi." Bây giờ cô không còn biết nói gì hơn ngoài câu này.
Nghiêm Thiên Dự có hơi sững sốt, trong mắt của anh cô là một người không bao giờ biết nhận sai, hống hách, kiêu căng.
Vậy mà bây giờ lại hèn hạ khóc lóc nhận sai với anh.
Đột nhiên, anh kéo cô dậy, đẩy cô vào tượng, mạnh bạo gặm cắn bờ môi đỏ hồng của cô.
"Không phải cô muốn lên giường cùng tôi sao? Tôi sẽ cho cô toại nguyện."
Động tác của anh vô cùng thô bạo khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Đáng lẽ anh nên gặp nữ chính mới đúng, sao lại đến tìm cô, còn muốn làm chuyện này với cô?
"Anh...!anh không thể làm vậy.
Không phải anh rất ghét tôi sao?" Cô nghĩ nói vậy anh sẽ thức tỉnh.
Nhưng không, anh nhếch mép: "Đây không phải là điều cô muốn à?"
Tần Ý Vãn trợn tròn mắt nhìn anh, vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng chưa gì đã bị anh nắm chặt lấy hai cổ tay đưa lên đỉnh đầu, một tay nâng đùi cô lên, bờ môi nóng rực của anh đặt lên môi cô, cắn mạnh vào môi cô, vị tanh nồng của máu càng khiến anh điên cuồng.
"Nghiêm Thiên Dự, cầu...!cầu xin anh, tha cho tôi đi." Trong giọng của cô mang theo sự nức nở, đây là lần đầu tiên cô bị đối xử như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi và run rẩy.
Nhưng anh lại cắn mạnh vào cổ cô, phả hơi nóng hổi vào cổ cô: "Bây giờ mới biết sợ thì muộn rồi."