Bọn người của Mã Khiên Vũ rất đông, cũng rất đáng sợ nhưng Nghiêm Thiên Dự lại không hề thể hiện ra bất kỳ biểu cảm nào, một chút run sợ cũng không có.
Anh đưa mắt liền nhìn bọn họ, một ánh mắt đầy sát khí và sự điềm tĩnh chưa tình có, khiến người ta không rét mà run.
Bọn họ nuốt nước bọt, nghi hoặc nhìn nhau, không ngờ chỉ bằng một ánh mắt lướt qua của anh cũng có thể khiến bọn người này cả kinh, phút chốc không còn tự tin.
Ý Vãn sợ hãi, cô nhìn về phía đám người kia rồi nhìn sang Mã Khiên Vũ: "Anh...!anh muốn làm gì?"
Anh ta cười khẽ: "Cô nghĩ sao?"
Cơ thể cô càng lúc càng khó chịu, cô loạng choạng không vững lén lút nhìn trộm Nghiêm Thiên Dự, mặc dù cô không thích sự tự cao tự đại của anh nhưng cô cũng không muốn anh bị đánh đén tàn phế.
Cô cũng rất ghét dáng vẻ điềm tĩnh của anh, rõ ràng là đánh không lại vẫn cố tỏ ra không cho chuyện gì.
Nhưng mà thật tình cô không muốn anh xảy ra chuyện, cũng không hy vọng sự việc lại trở nên nghiêm trọng vì cô.
Ý Vãn vội vàng lao về phía Nghiêm Thiên Dự, chắn phía trước cho anh: "Mã Khiên Vũ, nếu anh đánh chết anh ấy thì pháp luật sẽ không tha cho anh đâu."
Mã Khiên Vũ bật cười: "Cô đang bảo vệ cho anh ta?"
Đến Nghiêm Thiên Dự cũng phải bất ngờ, một cô gái nhỏ nhắn, đứng còn không vững còn muốn bảo vệ anh? Không cảm thấy nực cười sao?
Anh kéo cô lại: "Đừng có ngu ngốc nữa.
Giả vờ cho ai xem chứ?"
Sau đó thì anh bước lên phía trước, vỗ mạnh vài cái vào mặt Mã Khiên Vũ: "Đừng tưởng bản thân như vậy là tài giỏi lắm, đến người của mình cũng không dạy tốt được mà muốn đấu với tôi? Mày còn cách ông đây xa lắm."
Nói xong anh liền kéo Ý Vãn đi lướt qua đám người đó, chen chúc qua đám đông.
"Anh...!anh muốn làm gì?"
Anh mở cửa xe ra, đẩy mạnh cô vào xe, lạnh giọng cảnh cáo: "Đừng có mà làm loạn."
Sau đó anh cũng lên xe, bảo tài xế cho xe chạy.
"Đến Tần gia." Anh nói.
Ý Vãn liền lên tiếng phản đối: "Tôi không muốn về nhà, anh mau dừng xe, thả tôi xuống."
Nhưng anh lại không có bất kì phản ứng gì, Ý Vãn tức giận, cô quay sang, lại muốn mở cửa xe nhảy xuống.
Nghiêm Thiên Dự phản xạ rất nhanh, anh vươn tay ra ngăn cô lại, siết chặt lấy hai tay của cô, ánh mắt vô cùng hung dữ: "Cô đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi."
Cô cắn chặt môi, lườm liếc anh nhưng lại không có sát thương, chỉ như đang giận dỗi.
Anh bực bội trở về chỗ ngồi, mày cau chặt, Ý Vãn cũng không dám làm bừa nữa, đành ngồi yên.
Một lúc sau, anh mới bực bội lên tiếng: "Sau này đừng qua lại cùng tên đó nữa, có nghe rõ chưa?"
Đợi vài một hồi lâu mà cô vẫn không trả lời, anh cọc cằn quát: "Cô bị điếc à?"
Thế nhưng, không ngờ lúc này cô đã không còn ý thức, cơ thể nóng bức khó chịu không thể nào ngồi yên, dáng vẻ gợi dục.
"Cô..." Anh hơi sững ra, ánh mắt liếc nhìn xuống chân cô, váy bị kéo lên, để lộ bắp đùi trắng nõn khép chặt lại.
"Tôi...! khó chịu quá...!sao lại nóng như vậy?" Cô đưa tay kéo cổ áo ra, xương quay xanh quyến rũ xuất hiện khiến người ta không thể rời mắt.
Đến tài xế cũng nhìn cô chằm chằm qua chiếc gương ở giữa xe.
Anh quát: "Thích nhìn không?"
Vị tài xế kia giật mình, vội thu mắt lại, lấy tay lau nước miếng.
Nghiêm Thiên Dự tặc lưỡi: "Cái tên khốn đó!"
Anh cởi áo vest ra che lên cho cô nhưng cô lại kéo ra, anh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi giữ áo vest lại che kín cho cô: "Tần Ý Vãn, cô tỉnh táo lại chút đi."
Ý Vãn mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt ẩn ẩn nước: "Tôi...!khó chịu...!phải làm sao đây? Tôi rốt cuộc...!bị gì vậy?"
Anh bất lực thở dài: "Quay xe đến khách sạn!"
Anh vốn dĩ cảm thấy cô rất đáng đời, hại người có ngày bị người hại, nhưng không hiểu tại sao anh lại không vui nổi.
Chỉ nghĩ đến việc cô bị cái tên họ Mã đó đè xuống giường là anh lại tức đến nổi gân xanh, nếu hôm nay anh không vô tình gặp cô ở quán bar, chắc chắn hiện tại hắn đã lợi dụng cô, đem cô đi thịt rồi.
Nghiêm Thiên Dự đưa cô vào khác sạn, ném cô vào trong bồn tắm, xịt nước lạnh vào người cô.
"Á! Lạnh...!lạnh...!anh làm gì vậy?"
"Đã tỉnh táo lại chưa hả?" Anh quát.
Ý Vãn bị nước lạnh làm cho run rẩy, vội đứng dậy ôm lấy anh: "Đừng...!đừng mà...!tôi khó chịu."
Nghiêm Thiên Dự như chết lặng, yết hầu anh khẽ động đậy, hơi thở cũng không được ổn định, anh buông vòi hoa sen xuống.
"Cô cố tình phải không?" Anh lạnh nhạt nói, hai tay siết chặt thành quyền.
Ý Vãn mơ hồ nhìn anh, cô khiễng chân lên, đặt bờ môi mềm mại của mình lên môi anh, vì sợ hãi và căng thẳng nên có hơi run rẩy, tay chân không biết đặt đâu có đúng.
Chợt, anh nghiến răng, đẩy mạnh cô ra, khiến cô bị ngã, người va vào bồn tắm rất đau.
"Tần Ý Vãn, cô không cảm thấy bản thân mình ghê tởm sao?" Sắc mặt anh xám xịt, giọng trầm thấp đầy phẫn nộ, nhưng rồi, bỗng nhiên đáy mắt anh lại hiện lên một tia không nỡ.
Người con gái đó đang khó chịu, đôi mắt long lanh nước vì đau, cơ thể ướt đẫm lạnh ngắt mà run rẩy đang ở trước mặt anh, đang khiến anh dao động.
Ý Vãn thở dốc, tay cô báu chặt vào váy, khiến móng tay đâm vào da thịt, cô muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn nhưng lại không thể, cơn khó chịu, bứt rứt trong người làm cô như phát điên.
Cô chật vật đứng dậy, bước đi loạng choạng, cô đi ngang qua anh, anh lo lắng vội đuổi theo cô: "Cô muốn làm gì?"
Ý Vãn luống cuống cầm lấy ly thủy tinh trên bàn lên, đập vỡ, một tiếng xoảng vang lên, cô cúi người xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên, muốn cứa vào cánh tay mình.
Nghiêm Thiên Dự cau mày, anh vươn tay ra ngăn cô lại, cướp lấy mảnh thuỷ tinh trong tay cô ném đi, nắm chặt hai cổ tay cô: "Cô bị điên rồi à?"
Cơ thể Ý Vãn không ngừng run rẩy, cắn chặt môi, một lời cũng không nói.
Nghiêm Thiên Dự nhìn thấy cô như vậy mà lòng không khỏi nhói lên, ánh mắt dần dịu đi.
Nhưng cô đột nhiên lại đẩy anh ra, cô cúi người, vẫn kiên quyết muốn làm tổn thương chính mình để tỉnh táo lại.
Anh nghiến răng một lần nữa kéo cô lại: "Tần Ý Vãn, cô nhìn tôi!!!"
Ý Vãn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt vẫn mơ màng, hơi thở hỗn loạn.
Nghiêm Thiên Dự nuốt nước bọt, sau một giây suy nghĩ, anh đột nhiên ôm lấy eo cô, dịu dàng hôn lên môi cô, dẫn dắt cô.
Anh hơi hé mắt ra nhìn cô, tham luyến hút cạn sinh khí của cô, làm cho cô như sắp tan chảy, chân đều nhũn ra..