Mãi cho tới chiều tối
ngày hôm sau Hàn Duệ mới đem thuộc hạ của mình đi.
Lúc đứng ở phần đường
dành cho ô tô trước cửa khách sạn, Hàn Duệ vẫn mặc chiếc áo choàng dài khi tới
đây, cổ áo dựng lên có phần hơi cẩu thả, tóc dường như đã cắt ngắn hơn. Mặc dù
bóng tối đã bắt đầu giăng bốn phía, nhưng cả con người anh vẫn toát lên vẻ
ngang tàng như trước.
Nhìn sang Phương Thần
thì thấy sắc mặt cô không được tốt.
Đó là vì, buổi tối hôm
qua sau khi đi gặp Hàn Duệ về cô đã trằn trọc suốt đêm, mãi cho tới gần sáng
mới mơ màng thiếp đi một chút, cô thấy lo lắng vì dường như bệnh mất ngủ nhiều
năm trước đã tái phát trở
lại, có lẽ sẽ lại phải tới gặp
Cuối cùng ngủ được vài
ba tiếng cô lại phải lên lớp nghe tập huấn suốt cả ngày, khó khăn lắm mới chịu
đựng được cho đến lúc này, vì thế tinh thần và thần thái của cô không thể nào tốt
lên được.
Cô nói, giọng lạnh lùng:
“Các anh đi đi”.
Hàn Duệ nhướng mày, từ
trước tới nay chưa ai dám nói với anh bằng giọng như ra lệnh đuổi khách về vậy.
Hàn Duệ hơi nhúc nhích,
người bên cạnh đã mở cửa xe. Một tay chống lên nóc xe, trước khi đi Hàn Duệ còn
quay đầu lại nhìn cô một lát rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ cho người đến đón em”.
“Tùy anh”, Phương Thần
đáp nhưng không chú ý vào lời của mình, cô chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng
ngủ bù.
Chiếc xe nổ máy, bóng
người đang bước trên bậc thang khách sạn trong gương hậu của xe ô tô mỗi lúc
một xa.
Lúc này, Tạ Thiếu Vĩ gập
điện thoại lại, mặt hơi sa sầm xuống, nói: “Đại ca, đã điều tra rồi, tên bám
theo lần này cũng là một tên lạ mặt giống như mọi khi”.
“Xem ra đối phương rất
thận trọng”, vẻ mặt của Hàn Duệ vẫn không thay đổi, mắt thôi nhìn vào gương
chiếu hậu.
“Vâng, hơn nữa hành động
cũng mỗi ngày một chặt chẽ. Anh thấy có cần để hai người ở lại không?”
“Bọn họ chắc là muốn xem
tôi có xuất hiện hay không đây mà. Bây giờ thì đã đạt được mục đích rồi, việc đầu
tiên cần làm lúc này của bọn họ là trở về báo cáo kết quả với ông chủ.” Trên
đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, Hàn Duệ chậm rãi nói: “Chúng ta
cứ coi như không biết chuyện này, cho bọn họ thêm chút thời gian để chuẩn bị”.
“Nhưng, đại ca...” Tạ
Thiếu Vĩ vốn là con người cẩn thận tỉnh táo lúc này lại có vẻ hơi do dự: “Nếu
như lời của Cường Tử là chuyện lần trước là do Thương lão đại đứng đằng sau,
vậy thì ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua bất cứ một cơ hội nào. Em nghĩ, chúng ta
làm như thế này là rất mạo hiểm”.
“Con cáo già ấy lúc nào
cũng rất xảo quyệt, hơn nữa lại rất thận trọng, nếu không cho lão nhìn thấy khả
năng thành công rất cao thì làm sao dụ được hắn ra tay lần nữa?” Ánh đèn của
chiếc xe ngược chiều hắt lên cho thấy sự bình tĩnh trên khuôn mặt Hàn Duệ: “Tất
cả cứ theo kế hoạch mà làm”.
Tạ Thiếu Vĩ gật đầu, sau
cùng hỏi: “Thế còn, chỗ của Phương Thần thì sao ạ?”. Tạ Thiếu Vĩ biết, mình
không nên nhiều chuyện, nhưng thời gian gần đây khi ở bên Hàn Duệ, chứng kiến
rất nhiều sự việc khác với bình thường. Tạ Thiếu Vĩ không dám đảm bảo rằng
không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế cần phải có sự chuẩn bị và tính
toán kỹ lưỡng trước khi tiến hành.
Nhưng hồi lâu sau vẫn
không nghe thấy có tiếng trả lời, Tạ Thiếu Vĩ đành quay đầu đi.
Người đàn ông ngồi ở ghế
sau vẫn giữ khuôn mặt trầm mặc và lạnh lùng, đến cả ánh mắt cũng dường như chìm
trong suy tư. Ánh mắt ấy nhìn vào cảnh vật lao vun vút hai bên đường với vẻ thờ
ơ, nhưng dường như đang suy nghĩ tới một điều gì đó.
Tạ Thiếu Vĩ hắng giọng,
than thầm trong lòng. Đột nhiên Tạ Thiếu Vĩ có một dự cảm không lành, có thể,
chỉ là có thể - đại ca đang hối hận về quyết định vừa rồi của mình.
Lớp tập huấn kết thúc
vào buổi chiều ngày thứ năm, khi trả phòng, Trịnh Linh Linh tỏ ra rất quyến
luyến, chào tạm biệt Phương Thần với vẻ bịn rịn, rồi quay nhìn ra phía cổng lớn
và lên tiếng: “Này, xe của bạn trai cậu đến đón rồi kìa, đúng giờ thật đấy!”.
Trịnh Linh Linh mới gặp
Hàn Duệ một lần, hơn nửa cũng chỉ thoáng qua đúng lúc Hàn Duệ nắm tay Phương
Thần và hai người cùng đi ăn trưa. Dù chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn rất có ấn
tượng. Thế nên, buổi tối hôm đó cô đã túm lấy Phương Thần đang định nhảy lên
giường ngủ bù, trổ hết tài buôn chuyện của mình, một mực bắt Phương Thần phải
khai hết nhân thân của anh chàng điển trai đó.
Có điều, mọi thông tin
về Hàn Duệ cũng chỉ có đến đó mà thôi. Trịnh Linh Linh nghĩ, tuy là một phóng
viên chuyên săn lùng tin tức ở khắp mọi nơi, nhưng dù sao cô vẫn còn là một
người có đạo đ Hàn Duệ tỏ ra chú ý đến hình thức như vậy, vào ra đều có người
đi theo, thêm nữa là khí chất con người Hàn Duệ và vẻ bí hiểm của anh ta nữa,
tất cả cho thấy anh không phải là người bình thường. Nhưng Trịnh Linh Linh đã
cố nén lòng hiếu kỳ, khi cùng nói chuyện với Phương Thần tuyệt nhiên không nhắc
gì đến vấn đề nghề nghiệp.
Cũng chính vì như vậy,
Phương Thần cảm thấy cô bạn này có thể chơi được. Khi chia tay, cô đã nói với
Trịnh Linh Linh: “Có thời gian thì nhớ liên lạc nhé”.
Hai người đã trao đổi số
điện thoại cho nhau từ trước, vì vậy Trịnh Linh Linh cười đáp: “Được rồi, mình
sẽ nhớ”.
Phương Thần đã ngủ một
giấc suốt dọc đường từ chỗ tập huấn về thành phố, thậm chí cô còn mơ nữa, nên
khi tỉnh dậy cô bàng hoàng một lúc rồi mới nhận ra rằng mình đã về tới khu vực
quen thuộc, hai bên đường toàn là những ngọn đèn sáng rực, trông như một dải
ngân hà trên bầu trời. Cảnh tượng ấy cho thấy đó là trung tâm mua sắm sầm uất
nhất của trung tâm thành phố.
Phương Thần ngồi thẳng
dậy nhìn bốn phía xung quanh, rồi hỏi lái xe: “Bây giờ đang đi đâu vậy?”. Bởi
hướng mà chiếc xe đang chạy tới không phải là về nhà cô.
Lái xe hôm nay không
phải là A Thiên, mà là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rất kiệm lời. Nghe cô
hỏi như vậy anh ta quay đầu lại nhìn cô cười một cách lịch sự, để lộ một vết
sẹo trắng nhỏ dưới cằm.
“Sắp đến nơi rồi”, anh
ta đáp nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
Mỗi lần như vậy trong
lòng Phương Thần đều không nén được cảm giác bực dọc - có lẽ sức ảnh hưởng của
Hàn Duệ quá lớn, đến nỗi tất cả những ai sống bên cạnh anh ta cũng đều như vậy,
bí hiểm và kiệm lời, rất khó nói chuyện được với những người bình thường.
Cuối cùng, Phương Thần
được đưa tới một căn biệt thự.
Mặc dù trước đó chưa bao
giờ cô đặt chân đến nơi này, nhưng chẳng cần phải nghĩ nhiều cũng có thể đoán
được căn biệt thự này thuộc về ai. Tiền Quân và Tạ Thiếu Vĩ đều không có ở đó,
ngay cả đến mấy người mà Phương Thần quen mặt cũng đều không thấy đâu. Có lẽ
bọn họ đã theo đại ca của mình đi ra ngoài
Trong nhà chỉ còn hai
đàn em của Hàn Duệ, họ đang ngồi hút thuốc và xem ti vi, khi nhìn thấy Phương
Thần họ vội đứng lên, vẻ mặt tỏ ra rất cung kính.
Phương Thần phát hiện
rằng cứ cách một thời gian lại xuất hiện thêm một vài khuôn mặt mới. Điều này
khiến cô phải đặt câu hỏi: Không rõ tổ chức của Hàn Duệ lớn đến mức nào?
Phương Thần thấy hơi
mệt, nhưng vì đã ngủ đẫy giấc trên xe, nên lúc này cô lấy lại trạng thái tinh
thần. Sau khi cầm điều khiển lên chọn một lượt các kênh, Phương Thần quay đầu
lại mỉm cười với hai chàng thanh niên đang ngồi ở góc khác của phòng khách.
Cô hỏi: “Anh Hàn khi nào
về?”.
Hai thanh niên đưa mắt
nhìn nhau, rồi cùng trả lời: “Không rõ ạ”.
“Thế thì tại sao lại đưa
tôi đến đây?”, cô khẽ nhíu mày thể hiện sự không vừa lòng, nói rồi đứng dậy
định bước đi.
“Chị Phương... chị...
xin chị chờ cho một chút.” Có vẻ như lúc thường rất ít khi nói ra những lời
lịch sự như vậy, nên giọng nói của người đàn ông đứng lên theo cô có vẻ rất
thiếu tự nhiên.
Phương Thần thấy lạ nên
đứng nguyên tại chỗ, hỏi lại: “Sao anh lại biết tôi họ Phương?”.
“Anh Tạ dặn lại như vậy,
anh ấy bảo chúng em ở lại đây cùng với chị cho đến lúc anh ấy về.”
Phương Thần ngẫm nghĩ
một lát rồi lại ngồi xuống. Hai cậu thanh niên kia đưa mắt nhìn nhau rồi dường
như cùng thở phào một cái. Phương Thần thấy thế không khỏi buồn cười.
Không hiểu là Tạ Thiếu
Vĩ dặn dò chưa rõ ràng hay là dặn dò rất kỹ lưỡng mà hai cậu thanh niên ấy thực
sự coi cô là một người quan trọng không được đắc tội.
Nhưng cũng chính vì như
vậy mà không khí trong căn phòng khách rộng thênh thang càng trở nên im ắng
khác thường. Có thể là không dá, cũng có thể là vì một nguyên nhân khác, tóm
lại là không ai nói thêm câu nào nữa với cô, thậm chí đến chỗ ngồi cũng cách
xa. Cả căn phòng khách chỉ còn lại tiếng quảng cáo trên ti vi.
Trên bàn uống nước bày
la liệt mấy lon nước uống, gạt tàn thuốc lá cũng chất đầy đầu lọc thuốc, những
chiếc gối tựa trên ghế lại càng bừa bộn hơn, thậm chí có cái còn rơi xuống sàn
nhà.
Phương Thần đưa mắt lơ
đãng quan sát khắp phòng. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên
cô ngẩng đầu lên, nói bằng giọng tò mò nhưng dường như là vô tình: “Bầy bừa ra
thế này, lát nữa Hàn Duệ về liệu có mắng các cậu không?”. Cô biết người đàn ông
họ Hàn rất ưa sạch sẽ.
Quả nhiên, ngay sau đó,
hai bóng người cao lớn đứng bật dậy vội vàng thu dọn mọi thứ lại.
Phương Thần ngồi bắt
chéo chân trong chiếc Salon, đôi mắt sáng long lanh với đôi con ngươi màu nâu
thẫm càng trở nên long lanh dưới ánh sáng của chiếc đèn chùm thủy tinh, cô khẽ
mím môi cười không thành tiếng.
Cô ngầm thừa nhận là
những lời nói của mình ít nhiều cũng mang tính đe dọa, nhưng bởi vì không có
việc gì làm rất vô vị, giờ đây cô cứ việc ngồi đó nhìn hai cậu thanh niên lúc
nãy còn im như thóc bây giờ đang tất bật dọn cái này cất cái kia một cách thú
vị.
Sự xuất hiện của Hàn Duệ
thật đúng lúc, khi mọi thứ trong phòng khách đã được dọn sạch tinh tươm và khi
Phương Thần cảm thấy mình không thể kiên nhẫn hơn được nữa.