Đây không phải đang đóng
phim, nó nguy hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều so với những tình tiết trong phim.
Không biết đối phương có
bao nhiêu người, nhưng chỉ mấy loạt đạn trước đó cũng đủ để người ta hồn xiêu
phách lạc. Trong lòng Phương Thần rất rõ, họ sẽ không dễ dàng thoát ra ngoài
được. Ý nghĩ ấy chưa kịp thấy cánh cửa lớn bị phá tung ra, tiếng súng to và bất
ngờ khiến cho thần kinh cô căng lên như dây đàn.
Cô khẽ run lên trong
lòng anh. Mặc dù tình huống lúc
này rất nguy hiểm và hỗn loạn, nhưng Hàn Duệ vẫn cảm thấy điều đó rất rõ.
Cô ấy đang sợ.
Dù sao cô ấy cũng là phụ
nữ, Hàn Duệ nghĩ, thế mà lại phải trải qua mối nguy hiểm mà người bình thường
cả đời cũng không thể nào gặp phải như thế này.
Anh không nói gì, mà chỉ
siết chặt hai cánh tay hơn nữa, nhân có sự yểm hộ kịp thời của người chi viện,
kéo Phương Thần nhanh chóng chạy tới một nơi tương đối an toàn.
“Đại ca!” Tiền Quân mang
súng sải bước chạy đến bên cạnh, dắt theo mười mấy người khác cầm vũ khí xông
lên chặn ở phía trước.
Tiền Quân định chạy tới
quan sát xem Hàn Duệ có bị thương không, nhưng khi cúi đầu xuống thì vừa vặn
bắt gặp một đôi mắt khác đen và sáng long lanh.
Nghe thấy giọng nói quen
thuộc, đầu tiên Phương Thần hơi sững người lại, tiếp đó quay nhanh lại.
Một tay của Hàn Duệ vẫn
che ở sau gáy Phương Thần, còn cô thì ngạc nhiên nhìn Tiền Quân, sau đó mới để
ý đến tình thế được thay đổi bất ngờ lúc đó.
Trong nhà đã có thêm rất
nhiều người vào đúng lúc họ gặp nguy hiểm nhất, sự xuất hiện bất ngờ ấy cứ như
nhảy dù từ trên trời xuống của các thuộc hạ Hàn Duệ, khiến cô quên cả cảm giác
mừng rỡ khi được chuyển nguy thành an.
Cô đưa mắt nhìn người
đàn ông trước mặt, hơi ngây người ra, miệng định thốt ra một câu gì đó, nhưng
rồi lại thôi.
Hàn Duệ chỉ cúi đầu nhìn
cô một cái, rồi thả lỏng tay: “Hãy tìm một chỗ an toàn và tránh vào đó, việc
này chắc em làm được chứ?”. Vừa nói anh vừa cầm khẩu súng lục ném sang một bên,
đón lấy khẩu súng tiểu liên hạng nhẹ từ tay Tiền Quân, rồi quay người rời đi.
Đúng vào lúc hỗn loạn
nhất, người của hai bên đang đấu súng dữ dội, căn nhà đã trở thành một đống hỗn
độn, bàn ghế bị lật đổ, khắp nơi là vết đạn và mảnh vỡ.
Hàn Duệ đi được hai bước
thì đột nhiên dừng lại.
Anh quay đầu, thấy
Phương Thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh sáng hiếm hoi từ ngoài cửa sổ chiếu vào
bao trùm lên cô, còn cô giống như một cái bóng trầm mặc, chìm sâu vào trong
mênh mông, dường như bất động, dường như không thể chạm tay vào. Rõ ràng là
trời tối, thế mà anh vẫn nhận thấy được điều muốn nói toát ra từ đôi mắt ấy một
cách kỳ lạ.
Đó là ánh mắt chứa đựng
sự phỏng đoán mơ hồ và vẻ kinh ngạc, đồng thời lại giống như con dao sắc, dồn
thẳng về phía anh, nó chứa đựng những câu hỏi và mong muốn được chứng thực.
Anh thấy cô chau mày
lại, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, dường như định nói gì đó, nhưng cũng đúng lúc ấy
ánh mắt của anh chợt dừng lại ở một điểm rồi lập tức sáng lóe lên.
Trong chốc lát, dường
như có một luồng hơi lạnh tỏa trong không khí và lan rộng dần.
Dường như Hàn Duệ không
kịp nghĩ tới bất cứ điều gì, anh bước tới kéo cô lại theo bản năng, còn Phương
Thần dường như cũng cảm thấy có điều gì đó khác thường nên quay người lại nhìn
theo ánh mắt của anh, từ phía ngoài cửa sổ có một ánh sáng lóe lên.
…
Thời gian cho sự phản
ứng của não bộ có thể rất dài, hoặc có thể chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, cô cử
động theo bản năng nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Ngón tay vừa chạm vào
vai Hàn Duệ, Phương Thần lập tức nghe thấy có người gọi một tiếng: “Đại ca!”,
giọng gấp gáp khẩn thiết, ngay sau đó thân hình cao lớn của Tiền Quân bay tới
từ cách đó mấy mét.
Hàn Duệ ở rất gần cô,
hình như Phương Thần đã biết việc gì sẽ xảy ra sau đó, lại như hoàn toàn không
hiểu rõ về tình hình, nhưng đúng lúc một tiếng nổ “đoàng” xé rách màn đêm vang
lên cũng là lúc thân hình cô vừa kịp dán sát vào anh
Tiếp sau đó là mấy tiếng
súng nổ liên hồi… rồi sau đó tất cả bỗng đột ngột im lặng.
Hàn Duệ lùi một bước nhỏ
theo lực đẩy bất ngờ, vai sau chạm vào bức tường lạnh giá, dường như anh không
còn cảm thấy gì nữa.
Nòng súng bốc ra một làn
khói trắng, Tiền Quân hạ cánh tay vẫn đang đeo súng, xông đến quan sát, miệng
hỏi dồn dập: “Đại ca, đại ca không sao chứ?...”.
Hàn Duệ như không nghe
thấy những lời ấy, một thứ chất lỏng dinh dính chảy qua tay anh.
Từ trước tới nay anh
chưa bao giờ có cảm giác hoảng loạn như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy,
khắp không gian chỉ còn lại tiếng kêu rất khẽ của Phương Thần là ở lại bên tai
anh. Anh ôm cơ thể ấm áp và mềm mại của cô, lúc ngẩng lên, ánh mắt anh lạnh lẽo
như dòng sông băng bị bịt kín hàng ngàn năm.
Mọi thứ xung quanh dường
như chẳng có quan hệ gì với anh, còn anh chỉ khép chặt cánh tay lại, muốn ngăn
dòng máu đỏ thẫm đang tuôn ra xối xả.
“Gọi bác sĩ, mai!”
Giây phút ấy, lần đầu
tiên anh nghe rõ sự run rẩy và bất ổn trong hơi thở của mình.
Như đang trong một cơn
ác mộng đứt quãng kéo dài, Phương Thần đã ngủ rất không ngon.
Trong giấc mơ, cô thấy
mình là một lữ khách đang xuyên qua sa mạc khô nẻ, bị ánh nắng gay gắt của mặt
trời làm cho cổ họng khô rát, cảm giác như toàn thân sắp bốc cháy. Thế rồi,
khoảnh khắc sau đó lại như rơi vào một vực sâu không đáy trong lòng núi, bị bao
bọc bởi màn đêm và băng giá đáng sợ, không sao tìm được lối ra, lạnh tới mức
hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Trạng thái nóng lạnh đan
xen vào nhau như thế cứ bám riết lấy cô, khiến cả đêm cô cứ lật mình trăn trở.
Nhưng dù cho mơ thấy gì, cô cũng đều cảm thấy một nơi nào đó trên cơ thể dường
như bị một vật sắc nhọn xuyên qua, khiến cô rất đau, cô muốn kêu lên, nhưng chỉ
có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên khe khẽ khàn khàn.
Và trong giấc mơ ấy cô
chỉ có một mình, cô tìm kiếm khắp nơi, trong lúc đau đớn và mệt mỏi vẫn không
tìm thấy bất cứ một chỗ dựa nào. Cô thấy rất nhớ, nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè và cả
Lục Tịch nữa.
Giữa cơn mơ cô tỉnh lại
hai lần, cô không biết giữa hai lần ấy là bao lâu, nhưng lúc nào xung quanh
cũng tối om, có bóng người nào đó đi lại bên giường, cô cố gắng mở mắt ra,
nhưng rồi cũng chỉ được hai giây rồi sau đó lại thiếp đi.
Đến khi hoàn toàn tỉnh
lại, Phương Thần ngước đôi mắt đen láy lên nhìn bác sĩ A Thanh lúc đó đang cúi
người xuống kiểm tra vết thương cho cô, hỏi: “Tôi bị thương vào đâu vậy?”.
“Ở xương bả vai phải”.
Bác sĩ thanh vẫn không dừng tay, gương mặt lộ vẻ gần như khen ngợi, “Vừa mới
tỉnh lại đã có thể lập tức nhớ được những sự việc xảy ra trước đó?”.
Phương Thần khẽ mỉm
cười.
Thực ra, trước khi mở
mắt ra, cô đã cố nằm nhớ lại chuyện bị trúng đạn một lần, lúc đó cô thấy người
bất ngờ bị rung lên rất mạnh, một cơn đau rát nhanh chóng từ một điểm đến toàn
thân, cho đến khi cô ngất đi.
Cô nằm nghiêng một cách
ngoan ngoãn, chỉ chau mày hỏi: “Tôi cảm thấy rất đau, có nghiêm trọng lắm
không?”.
“Viên đạn đã được lấy ra
rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ba tháng là khỏi thôi.”
Dường như cô trút được
một hơi thở nhẹ nhõm, gật đầu: “Vậy thì tôi tin anh”.
Chỉ nhìn thấy A Thanh
gật đầu, vai khẽ nhún lên, vẻ mặt nở một nụ cười khó hiểu, nụ cười dường như
không thể nén được. Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Không có gì.” A Thanh
đứng thẳng dậy, thu dọn bông băng và dao kéo, nói: “Sáng sớm mai tôi lại tới
khám cho cô”.
Lúc đó Phương Thần mới
nhận ra rằng đang là buổi tối, không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của cô, nên
trước khi đi A Thanh không quên tắt công tắc của chiếc đèn trên đầu.
Phương Thần khẽ nhắm mắt
lại, gần chỗ vết thương đau bỏng rát, còn trong chỗ sâu nhất của vết thương thì
lại như lạnh đến thấu xương, xuyên thấu vào tủy, cảm giác ấy rất lạ, ở một mức
độ nào đó rất trùng hợp với giấc mơ ấy.
Cô lặng lẽ nằm nghỉ một
lúc, rồi sau đó lấy sức thử cử động. Nhưng khi cô vừa thực hiện ý định đó thì
nghe thấy một giọng rất bình tĩnh vọng lên từ một góc trong căn phòng: “Không
được cử động”.
Giọng nói vang lên bất
ngờ khiến cô giật nẩy mình, cô vội mở to mắt ra.
Nhìn theo hướng phát ra
giọng nói, lúc ấy cô mới nhận ra sự có mặt của một người khác trong phòng!
Hàn Duệ im lặng đứng bên
cửa sổ, thân hình dong dỏng được chiếu sáng bởi ánh đèn thưa thớt, tạo thành
một cái bóng rất mờ nhạt. Kính cửa sổ phía sau lưng không biết đã biến đi đâu
mất, vì thế gió cứ mặc sức thổi vào làm bay mái tóc và vạt áo của anh.
Nếu không phải vì anh
bất ngờ lên tiếng thì có lẽ cô cũng sẽ không thể phát hiện ra anh một cách
nhanh chóng như vậy. Phương Thần cố gắng nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi sau khi
bị thương, chỉ cảm thấy dường như một lần nữa anh lại hòa mình vào bóng tối
mênh mông.
Anh đã đứng ở đó trong
bao lâu rồi? Vì sao trước đó A Thanh không hề nói gì với cô?
Hèn nào trước đó giữa
lúc mê mê tỉnh tỉnh, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt chăm chú nhìn mình từ bên
cạnh. Không biết người ấy có phải là anh không?
Trong lòng có muôn vàn
điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô chỉ thốt ra: “Mấy giờ rồi?”.
Song, thực ra lúc này
thời gian đối với cô không có bất cứ ý nghĩa nào, nhưng Hàn Duệ vẫn giơ tay xem
đồng hồ và trả lời cô: “Mười hai rưỡi”.
“Vậy sao anh không đi
ngủ đi?”
>Điều đó không liên
quan gì đến em.” Hàn Duệ vẫn không thay đổi tư thế đứng, đến cả giọng nói cũng
bình tĩnh như thường, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt chăm chú nhìn thẳng của anh
mang vẻ hơi khó hiểu, thậm chí còn cả cảm giác cháy rực lạ thường. Anh nói:
“Hôm nay em quá nhiều chuyện rồi”.
Cô hơi ngẩn người ra,
sau đó mới cười, đáp: “Em cứ tưởng người bị thương thì có được một chút đặc
quyền”.
Hàn Duệ hơi dừng lại,
rồi mới nói bằng giọng trầm trầm: “Vì thế nên em mới chủ động xông ra để cho
đạn găm vào mình sao?”
Từng chữ, từng chữ rất
rành rọt, Phương Thần lờ mờ cảm thấy chút giận dữ trong giọng nói ấy.
Cũng không biết do thấy
mệt hay là vi cố ý nặn ra nụ cười. Cô chớp chớp mắt, nụ cười trên đôi môi lại
càng nhợt nhạt. Cô nhớ anh đã từng cười nhạo em là tinh thần chính nghĩa rất
mạnh không? Trong tình huống ấy, có lẽ chính nó đã thôi thúc em hành động đấy”.
Cô dừng một lát, mặt trắng bệch, thở hổn hển, rồi mới nói tiếp: “Huống hồ, em
chỉ muốn đẩy anh ra, chứ hoàn toàn không muốn trở thành bia đỡ đạn. Đáng trách
là động tác hơi chậm, bây giờ như thế này, em cũng đã thấy hối hận lắm rồi”.
Nói xong cô mím chặt
môi, lưng dội lên cơn đau giật giật, xem ra nói nhiều trong một lần là một hành
động rất không thông minh, để bây giờ phải nín thở mới có thẻ kìm được tiếng
rên sắp buột ra khỏi miệng.
Nhưng cô vẫn cố gắng mở
mắt ra, để có thể nhìn thấy mọi cử chỉ, hành động của người đàn ông đối diện.
Hàn Duệ vẫn không nói
gì, không hiểu anh đang ẩn mình trong bóng tối để suy nghĩ những gì, dường như
anh đang nhìn cô lại như chỉ nhìn một điểm nào đó trên người cô.
Cuối cùng, anh sải bước
đi tới, dừng lại bên giường.
Lúc ấy cô mới nhìn rõ
khuôn mặt anh, trên khuôn mặt ấy đầy vẻ mệt mỏi, râu dưới cằm cũng mọc thành
một đường xanh rì.
Không biết cô đã nhìn
thấy điệu bộ này của anh lúc nào nhỉ? Trong lòng cô dâng lên rất nhiều suy
nghĩ, nhưng lúc đó chỉ cảm thấy trái tim hơi run rẩy, nhìn vào đôi mắt anh, cảm
giác căng thẳng chợt xuất hiện, dần dần hình thành một n sợ hãi và bất an mơ
hồ.
“Ngủ sớm đi”, anh chỉ
nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm không nói thêm gì, quay người rời khỏi phòng.
Khi A Thanh xách hòm cứu
thương đi ra, thấy Tiền Quân đứng nói chuyện với Tạ Thiếu Vĩ ở cửa. Đặt đồ nghề
kiếm cơm xuống, A Thanh bước nhanh đến rồi thò tay vào túi quần của Tiền Quân,
móc bao thuốc ra, châm cho mình một điếu thuốc, rít một hơi thật dài và nhả
khói.
“Tỉnh lại chưa?”, Tạ
Thiếu Vĩ hỏi.
A Thanh gật đầu: “Vừa
mới tỉnh dậy, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, tư duy rất mạch lạc”.
“Thế thì đại ca yên tâm
rồi.” Vừa nói Tiền Quân vừa ngó về phía phòng ngủ. “Theo đại ca đã rất nhiều
năm, nhưng đã khi nào thấy đại ca căng thẳng như thế đâu? Xem ra, cô gái này
quả không hề đơn giản”.
“Tất nhiên là không đơn
giản rồi. Nếu không phải là cô ấy, thì không biết lúc này người nằm trong kia
sẽ là ai đâu!” Tạ Thiếu Vĩ đứng dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời
đêm cao thẳm, nói bằng giọng nghiêm túc hiếm thấy.
Tiền Quân mân mê nửa
điếu thuốc lá trong tay, khẽ cười: “Tao có nói câu nào cho rằng cô ấy không tốt
đâu? Đúng là sau lần này tao phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác thật! Mày nói
xem, các cô gái bình thường gặp phải tình huống ấy, chắc chắn đã té xỉu vì sợ
hãi rồi, đúng không?”.
Tạ Thiếu Vĩ “ừ” một
tiếng, rồi quay sang nửa đùa nửa thật với A Thanh: “Tên lỏi này cũng hiểu
chuyện thật đấy. Có phải là kiểm tra xong rồi lập tức đi ra ngoài hay không?”.
A Thanh nhướng mày,
nhếch mép cười: “Đại ca đã chờ ở trong đó lâu như vậy, nên tôi không dám làm
nhỡ thời gian của đại ca”.
Tạ Thiếu Vĩ không nói
gì, còn Tiền Quân thì đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên, hạ giọng nói một câu: “Lần
này chắc không phải đại ca thật lòng đấy chứ?”.
A Thanh nghe thấy bất
giác khẽ ho một tiếng, không bày tỏ ý kiến một cách rất thông minh. Tiền Quân
không thèm để ý đến anh ta, đưa chân ra giập tắt điếu thuốc, tặc lưỡi mấy
tiếng: “Tao trong đó mười mấy tiếng đồng hồ thì không nói làm gì, Tạ, lúc đầu
đại ca nói gì, chắc mày không phải là không nghe thấy…”.
Khi Tạ Thiếu Vĩ mang
theo các huynh đệ hoàn thành xong nhiệm vụ một cách thuận lợi và chạy tới nơi,
thì toàn bộ cục diện đã được khống chế.
Đối phương kẻ bị thương,
kẻ thì bỏ mạng, còn chiến trường tứ phía đều là vết đạn lỗ chỗ, vỏ đạn rơi vãi
đầy trên sàn nhà.
Tạ Thiếu Vĩ thấy Phương
Thần dường như đã mất hết sức sống đang ở trong lòng Hàn Duệ, trong lòng chợt
lạnh hẳn đi, đang định bước nhanh tới, thì nghe thấy Hàn Duệ lên tiếng: “…
Không được để một tên nào còn sống sót!”. Giọng nói ấy được phát ra từ một góc
tối cách đó không xa, chứa đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, như thể chìm trong băng
đá.
Tiền Quân đứng bên cạnh
nhận được mệnh lệnh, sắc mặt hơi thay đổi - điều này không đúng với kế hoạch đã
thảo luận trước đó. Theo lý, dù thế nào thì cũng phải để lại vài tên để làm
chứng chỉ ra kẻ lên kế hoạch đứng đằng sau. Và cũng có như thế mới có thể tạo
ra được nguyên nhân dẫn đến sự việc cho mọi hành động mà Tạ Thiếu Vĩ làm ở đầu
kia của thành phố vào hai tiếng đồng hồ trước đó.
Tiền Quân bèn lên tiếng
ngăn cản theo phản xạ, nhưng Hàn Duệ đã sa sầm mặt lại và đứng dậy, bầu không
khí xung quanh dường như cũng bị bao bọc trong sức nóng của cơn thịnh nộ. Hàn
Duệ làm như không nghe thấy bất cứ thứ gì, mà chỉ cúi đầu xuống nhìn Phương
Thần rồi bế cô đi qua đám đông sải bước ra ngoài.
Cảnh tượng ấy hầu như
khiến cho tất cả anh em có mặt ở đó đều ngây người ra, cuối cùng chỉ có Tạ
Thiếu Vĩ là nhanh chóng làm chủ tình huống, quyết định để lại hai kẻ bị thương
nhẹ, rồi sai người tạm thời trông coi cẩn thận.
Bởi vì Tạ Thiếu Vĩ biết,
cuối cùng Hàn Duệ cũng sẽ hối hận.
Trong giây phút đi ngang
qua nhau, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tạ Thiếu Vĩ thấy rất rõ ánh mắt
của Hàn Duệ, thì ra điều mà Tạ Thiếu Vĩ dự đoán đã đúng.