Sau khi lái xe thuận lợi
trở về biệt thự, A Thiên đã rời đi. Bữa tối vẫn vắng vẻ như cũ. Vì chỉ có một
mình nên Phương Thần ăn chút gì đó, rồi định lên gác đi nghỉ.
Dường như cô cũng đã
quen với cuộc sống như vậy, hơn nữa Hàn Duệ bận suốt ngày, thường thì đến đêm
khuya mới về và lúc ấy thì cô đã ngủ, chỉ đến khi xuống lầu vào buổi sáng hôm
sau cô mới nhìn thấy anh đang ngồi đọc báo bên bàn.
Buổi sáng đầu tiên khi
cô tới đây, anh đã đặt tờ báo xuống hỏi cô: “Tối hôm qua ngủ thế nào?”, giọng
nói rất dịu dàng, khiến cô bất giác sững người.
Lúc đó anh chỉ chau mày:
“Vẻ mặt em sao thế?”.
Cô đã lắc đầu rất nhanh,
trả lời: “Cũng rất tốt”.
Anh lại một lần nữa rồi
mới cúi đầu trở lại trang báo, vẻ hài
lòng.
Kể từ hôm ấy, hầu như
sáng nào anh cũng hỏi những câu tương tự, còn cô thì trả lời mỗi ngày một lưu
loát hơn, thậm chí còn không quan tâm đến sự khác thường so với lúc trước nữa.
Cho đến một hôm, khi bữa ăn sắp kết thúc, cô đang uống nốt chỗ sữa còn lại
trong ly, thì nghe thấy ở phía đối diện có tiếng động, Hàn Duệ cầm chiếc áo
khoác đi tới, đột nhiên cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.
Anh ta lại đang chơi trò
gì nữa không biết? Cô thực sự không kịp phản ứng, suýt chút nữa bị sặc sữa và
sau cùng thì thấy anh cười rất rõ, cứ như thể bắt gặp chuyện gì đó rất thú vị,
rồi quay người bỏ đi vẻ rất sảng khoái.
Đầu óc cô thực sự bị anh
làm cho rối tung cả lên, lúc đó cô mới nhớ đến những thay đổi gần đây của anh,
và thấy rằng sự thay đổi thất thường của người đàn ông này còn nhanh hơn cả trở
bàn tay.
Phương Thần nhìn vào
gương, rồi nhắm mắt lại. Rõ ràng là phải thay quần áo để đi ngủ, nhưng không
hiểu vì sao cô lại nhớ tới những chuyện đó? Cô ngờ rằng mình đã quá vô duyên
nên thỉnh thoảng lại nhớ đến tên và khuôn mặt của người ấy.
Thực ra, lúc này cô
không còn gặp khó khăn khi cử động nữa, có lẽ đã đến lúc cô trả phép và trở lại
đi làm bình thường.
Khi tiếng bước chân từ
phía ngoài hành lang vọng đến, cũng là lúc Phương Thần đang cởi áo khoác ngoài,
quay đầu nhìn vào gương kiểm tra vết thương. Có tiếng người gõ cửa, cô trả lời
theo phản ứng, rồi chợt nhớ rằng cửa phòng không khép chặt.
Nhưng đã không kịp nữa
rồi.
Hàn Duệ đẩy cửa bước
vào, ánh mắt lướt từ trên nửa người gần như nửa trần của cô, rồi sững lại, bước
chân cũng dừng bên cánh cửa.
Phương Thần cuống quýt
đưa tay lên che trước ngực, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ. Cô mặc áo ngực, vì thế những
chỗ cần che đã được che lại, nhưng dù vậy cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Ánh mắt
của anh rừng rực như mũi kim được hơ trên lửa, xuyên thấu người cô, khiến cô có
cảm giác bỏng rát.
“Anh có thể ra ngoài một
chút được không?”, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Nhưng Hàn Duệ làm như
không nghe thấy gì, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm hơn trước. Khoảnh khắc tiếp
theo, anh đưa tay đóng cửa lại, sải bước đến trước mặt cô.
Khi Hàn Duệ ở sát bên
Phương Thần ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cô vừa chau mày vừa hơi cúi người
xuống vẻ cảnh giác.
“Em sợ gì chứ?”, người
đàn ông ở sát bên cạnh, giọng hơi khàn.
Cô mở miệng ra, nhưng
không kịp thốt ra câu gì, thì bàn tay với những ngón thon dài đã vươn ra, chạm
vào đôi môi cô, vuốt ve với vẻ rất tỉ mỉ từng đường nét trên đó. Những ngón tay
ấy mang hơi ấm khác hẳn với lần trước.
Cô định lùi lại, nhưng
không còn chỗ. Phía sau lưng cô là tủ quần áo, khẽ chạm vào đó là lập tức động
đến vết thương, khiến cô lập tức nín thở.
“Vẫn chưa khỏi sao?”,
Hàn Duệ vừa hỏi, vừa đỡ một bên vai của cô.
Lực tay của anh không
mạnh lắm, cô khẽ vùng ra rồi không hiểu sao lại quay người đi. Phần vai của cô
không thể nào che kín được, lộ hết ra trước mắt anh.
Làn da trần dưới ánh đền
toát lên vẻ mềm mại và mịn màng chẳng khác gì màu ngà voi, xung quanh miệng vết
thương đã lên da non, chỉ còn một vết sẹo to bằng móng tay cái, vì mới lành nên
có màu đỏ hơn những vùng da xung quanh, trông như một cánh mai giữa làn tuyết
trắng.
Tóc cô búi cao, có mấy
sợi xòa xuống vai, khẽ bay bay theo mỗi cử động của cơ thể.
Không hiểu vì lạnh hay
vì sợ? Hàn Duệ không muốn nghĩ nhiều về những điều đó. Thực ra tối nay, anh
không uống nhiều, nhưng sao lúc này anh lại cảm thấy như hơi men đang phát huy
tác dụng, khiến anh không còn khả năng phán đoán như bình thường, một cảm giác
nóng rực lan dần ra khắp cơ thể.
Hơi thở và ánh mắt Hàn
Duệ mỗi lúc một trở nên dồn dập, ngón tay anh lướt qua vết thương, rồi đột
nhiên anh cúi người xuống, không nói một lời, hôn lên vành tai trắng trẻo xinh
x
Phương Thần bất giác run
lên, định quay người đi, nhưng đã muộn.
Đôi môi anh nóng rực,
lướt qua tai cô, một luồng hơi nóng hổi lập tức bốc lên tận đầu cô, khiến cô
nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ.
Cô sợ nhột, còn kinh
nghiệm và kỹ xảo của anh lại rất thành thục, khi thực hiện những động tác trên,
anh vẫn không quên đỡ vai cô, kìm giữ không cho cô cử động và cùng ra theo bản
năng.
“Đừng…”, cô chỉ còn biết
hổn hển một câu như vậy, cảm giác như cơ thể đang bị đốt cháy.
Người ở phía sau không
thèm để ý đến những lời ấy của cô, mà ngón tay nhanh nhẹn trượt xuống dưới, rồi
đột nhiên cởi chiếc váy của cô.
Khi đôi chân trần lộ ra,
đôi mắt mở to của Phương Thần sững sờ, cô chưa kịp kêu lên, thì đã cảm thấy
trời đất xoay tròn. Hàn Duệ bế bổng cô lên rồi đặt nằm lên giường một cách mạnh
mẽ.
Người đàn ông có thân
hình cao lớn ấy lập tức đè lên ngay sau đó, khuôn mặt điển trai và lạnh lùng
mỗi ngày một rõ trước mắt cô, hơi thở của anh hơi nén lại, từng tiếng, từng
tiếng dường như đè lên trái tim cô, mang theo sự kích động và ham muốn.
Lần này, thậm chí anh
còn không cho cô cả cơ hội lên tiếng từ chối, anh giữ chặt hai chân và hai tay
cô một cách rất thoải mái, rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh rất cuồng
nhiệt, như cướp đoạt mọi hơi thở của cô… Lưỡi của hai người quấn lấy nhau trong
một khoảng không chật hẹp, hễ cô lùi lại, thì anh lại tiến tới, như một kẻ cướp
đích thực và lại như một người đi săn, còn cô giống như một con mồi mà anh đã
nhắm trúng đang nằm gọn trong tay anh.
Anh chỉ dùng một bàn tay
nhưng đã có thể giữ chặt hai tay cô giơ lên trên đầu, tay còn lại lướt trên da
thịt cô.
Đúng lúc đó, bốn xung
quanh bỗng trở nên rất yên tĩnh, không có ánh sáng, không có âm thanh, điều duy
nhất cô có thể cảm giác thấy là hơi ấm và sự đụng chạm của bàn tay ấy, từ gò má
đến xương quai xanh rồi trượt dần xuống, khi đến ngực bàn tay ừng lại rất lâu,
như thể muốn tìm kiếm một cách không mệt mỏi, lại như có ý muốn khơi gợi để
khám phá ra chỗ nhạy cảm nhất của cô… sau đó bàn tay ấy lại tiếp tục lướt qua
phần bụng và vùng eo bằng phẳng, rồi vươn tới chỗ kín đáo nhất trên cơ thể cô…
Phương Thần run lên, kèm
theo những cơn run khe khẽ của cơ thể, cuối cùng cổ họng không nén được cũng
bật ra những tiếng rên trầm khàn. Cô nhíu chặt mày và nhắm mắt lại vì hành động
đó của mình, thế nên không thể nhìn thấy nụ cười thoáng hiện lên trong đôi mắt
đen thẳm của Hàn Duệ.
Rõ ràng là không nên làm
vậy.
Cô rất rõ về chuyện sẽ
xảy ra tiếp đó, biết rõ rằng cần phải ngăn lại, cần phải trốn chạy, nhưng cô
không sao cử động được. Tứ chi cô bị giữ chặt, những cái hôn của Hàn Duệ ngang
tàng và độc đoán như chính con người anh, tấn công liên tiếp, dồn dập, chiếm
nốt chút oxy ít ỏi còn lại trong não cô, khiến cô hoàn toàn mất đi sức lực,
chẳng thể cử động nổi.
Nhưng cô không thể không
thừa nhận, kỹ thuật của anh đúng là rất cao siêu, bàn tay như có cả một đốm
lửa, nó đốt cháy mỗi một sợi dây thần kinh ở những chỗ nó lướt đến. Và dòng máu
đang chảy trong huyết quản của cô cũng bắt đầu sôi trào dưới những cái vuốt ve,
khiêu khích của anh, mọi sức lực đều bị rút đi nhanh chóng, chỉ còn lại một ham
muốn rất nguyên thủy được chôn sâu từ lâu.
Giống như bị dòng điện
chạm vào, trong phút mơ màng cô ưỡn thẳng lưng vươn lên phối hợp với anh một
cách bản năng, còn anh cũng cảm thấy điều đó, lập tức buông bàn tay đang kìm
giữ lấy tay cô, để đôi bàn tay được giải phóng của cô đặt lên đôi vai rắn chắc
và tràn đầy sức mạnh của mình.
Hơi thở hổn hển của hai
người hòa quyện vào nhau trong căn phòng tĩnh mịch, trên chiếc giường mềm mại
là thân hình đẹp đẽ và mịn màng trăn đi trở lại duới ánh sáng đan xen của đèn
và ánh trăng, đón nhận sự vuốt ve, âu yếm vừa có vẻ thô bạo lại vừa như yêu
chiều.
Đúng vào lúc định tiến
vào, thì Hàn Duệ hơi dừng lại với vẻ hơi ngạc nhiên, còn Phương Thần cũng như
sực tỉnh lại. Cô mở to mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai, rồi như chợt
nhớ tới điều gì đó, một ký ức xa xôi chợt lóe lên trong mái đầu đang rất hỗn
độn của cô. Cô ngây người ra một lúc, ngón tay đột nhiên co lại, móng tay bấm
sâu vào làn da nâu.
Đôi mắt mơ hồ chứa đựng
sự kích động rất rõ, như thể bị mất phương hướng trong bóng tối, đồng thời lại
như đang cố giằng giật, do dự. Hàn Duệ cúi xuống nhìn cô, lúc đó mới phát hiện
rằng, thì ra trong lòng anh cũng tồn tại tình cảm đại loại như sự xót thương.
Anh nghĩ rằng cô đang sợ, liền hôn lên đôi mắt cô, khẽ an ủi bằng một giọng mà
chính anh cũng chưa bao giờ nghe thấy: “Hãy tin anh, không sao đâu…”.
Cuối cùng thì anh đã đi
vào cơ thể cô.
Trong khoảnh khắc ấy,
Hàn Duệ cảm thấy thân thể người con gái phía dưới run lên, dường như cô bị đau,
lại như có một nỗi đau khổ lớn hơn rất nhiều khác đang bủa vây cô, khiến cô
phải cắn chặt đôi môi, còn đôi tay thì chống mạnh lên ngực anh.
Bất giác động tác của
anh chậm lại, cho đến khi đôi mày nhíu chặt của cô giãn ra, mới đỡ eo lưng mảnh
mai, mềm mại của cô và tiến sâu hơn vào bên trong cô.
Những nụ hôn tới tấp,
những chuyển động mạnh mẽ và đều đặn, những tiếng rên bị vỡ ra vì đè nén sau
mỗi lần tiếp xúc, cả hơi thở hổn hển và những giọt mồ hôi hòa trộn vào nhau,
lấp đầy và không ngừng vọng lại trong phòng ngủ.
Thì ra là đau như vậy.
Phương Thần nhắm mắt
lại, để cho hai bàn tay mình liên tục bấm vào da thịt anh, tựa như làm thế mới
có thẻ giảm bớt nỗi đau như xé mà trong khoảnh khắc ấy cô phải chịu đựng.
Nhưng, còn có những điều
trong lòng thì phải làm như thế nào đây?
Cô cảm thấy một sự trống
trải rất khó tả trong lòng, đúng vào lúc anh đi vào cơ thể, cô cảm thấy dường
như có một thứ gì đó cuối cùng đã đổ vỡ. Giữ gìn bao lâu như vậy, nhưng cuối
cùng lại bị vỡ vụn trong tối tăm như thế này, một cảm giác lạnh toát nhanh
chóng lan truyền khắp cơ thể cô.
Phương Thần biết rằng
mình đã sai.
Bước đi này, càng là một
sai lầm lớn hơn.
Nhưng cô chẳng kịp nghĩ
ngợi gì nhiều, trong giờ phút ấy cô không thể phân tâm, có lẽ có chút gì đó áy
náy và ân hận, nhưng chúng nhanh chóng tan biến ngay sau đó. Sự ham muốn chẳng
khác gì một vòng xoáy đen ngòm và độc ác, kéo mạnh cô xuống, đẩy c nhanh chóng
rơi xuống vực sâu không ngừng quay cuồng, khiến cô buông xuôi, cam tâm tình
nguyện để cho ngọn lửa ấy thiêu cháy.
Khi
đạt đến đỉnh điểm, cô ngửa đầu ra, cảm giác rất rõ mỗi một động tác của anh ở
nơi sâu nhất trong cơ thể. Kích thích và ham muốn cùng với những động tác của
anh đã khiến cho tư duy của cô như biến thành dòng chảy, không còn hình thù và
cuối cùng chẳng tìm thấy đâu nữa.