Buổi tối hôm ấy, Chu Gia
Vinh mở cửa, hơi ngạc nhiên khi đón Phương Thần trở về nhà.
“Ồ, em đi công tác đã
về. Sao lại không báo trước cho anh một tiếng?”
Vì để chữa lành vết
thương, Phương Thần đã đưa ra những lý do không lấy gì làm thống nhất cho mọi
người, lúc đầu cô nói với Chu Gia Vinh là đi công tác, thời gian về chưa định
trước.
Sau cùng, khi rời khỏi
biệt thự, cô gần như bỏ lại đó mọi vật dụng thường ngày, chỉ mang túi xách theo
người. Lúc này cô ném chiếc túi xuống ghế, nhướng mày lên đề nghị: “Tối nay đi
uống rượu, được không?”.
“Đúng là hiếm thấy đấy.”
Chu Gia Vinh đưa tay sờ cằm nhìn cô từ đầu đến chân: “Vừa mới về không thấy mệt
à? Lại còn chủ động rủ đi uống rượu nữa, đúng là không giống với phong cách của
em”.
Cô mỉm cười, “Cứ lôi
thôi nhiều lời như vậy, đúng là phong cách của anh. Rốt cuộc là có đi hay
không, chỉ cần nói một câu thôi!”.
“Đi chứ! Mỹ nhân mời,
sao lại không đi?” Chu Gia Vinh về phòng thay quần áo, miệng khẽ lẩm bẩm với vẻ
đầy nghi hoặc: “Mới có hai tuần không gặp lại, b
ng dưng sao lại đổi tính
đổi nết thế…?”.
“Bớt lời đi, nhanh lên.”
“Biết rồi, biết rồi,
giục gì mà lắm thế!”
Trong khoảnh khắc cánh
cửa phòng ngủ trước mặt đóng lại, nụ cười vẫn nở trên môi Phương Thần nãy giờ
bỗng nhiên biến mất.
Cô trượt người ngồi
xuống ghế, toàn thân rã rời mắt nhắm nghiền, thở nặng nhọc.
Buổi tối hôm ấy, Phương
Thần không nhớ được rốt cuộc là mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết rằng ruột gan
cô cứ cuộn thắt lại, khi cô phải bám tay vào thành bồn rửa nôn một cách khổ sở,
trong đầu chợt vang lên những lời đối thoại với người ấy trong đêm ở trên núi.
“Có thể uống được bao
nhiêu?”
“Không biết… chuyện này
phải chờ sau một lần say thực sự mới biết rõ được.”
“Vì thế, có thể nói là
em chưa bao giờ say?”
“Chưa.”
“Thế thì rất tốt. Vì anh
không thích thấy dáng vẻ của con gái khi say rượu.”
“Cũng giống em. Bất cứ
trạng thái say rượu của người nào cũng đều rất không đẹp mắt.”
…
Ánh đèn chao đảo, tấm
thảm mềm và êm ái, một nơi yên tĩnh thoải mái dường như có thể khiến người ta
chìm ngay vào trong giấc ngủ mà không cần phải đề phòng bất cứ điều gì.
Dường như là thế. Lúc
đầu, cuộc đối thoại giữa cô và người đàn ông đẹp trai, lạnh lùng, tàn nhẫn ấy
đã diễn ra như vậy.
Nhưng, là vì sao?
Cô biết rõ mình mơ màng
đến mức đến địa chỉ của nhà mình mà cũng suýt quên, thế mà lại nhớ rất rõ cảnh
tượng ấy.
Đúng là hoang đường và
thật đáng nhạo báng! Lúc này rồi mà cô vẫn còn có thể nhớ đến anh ta!
Cuối cùng, vẫn là Chu
Gia Vinh lúc dìu, lúc bế Phương Thần về nhà. Chu Gia Vinh thấy hối hận, biết
thế này thì đã không nhận lời đi uống rượu cùng cô. Lúc ra khỏi cửa thì vẫn còn
là hai người đẹp đẽ, sáng láng, mấy giờ sau khi trở về thì lại trong một điệu
bộ hết sức thảm hại.
Nhất là khi anh cúi đầu
nhìn thấy những vết bẩn loang lổ trên quần áo của mình, càng thấy xót xa hơn!
Bộ quần áo mất cả đống tiền mua về mới chỉ mặc một hai lần, thế mà hôm nay đã
bị Phương Thần làm cho hỏng hết.
Trong lòng không khỏi
oán trách, Chu Gia Vinh đặt cô gái trong tay xuống giường một cách không mấy
nhẹ nhàng, kéo gối nhét dưới đầu cô, rồi đắp chăn lên cho cô, sau đó anh mới có
thời gian đứng bên giường suy nghĩ một lúc.
Chắc hẳn đã xảy ra
chuyện gì đó nên mới khiến cô buổi tối hôm nay trở nên như thế này?
Chu Gia Vinh rất tò mò
vì điềuy. Cô phóng viên vốn rất tỉnh táo, trí tuệ, thậm chí có chút e dè, cẩn
trọng, thế mà dường như chỉ trong một đêm đã biến mất tăm, thay vào đó là một
cô gái khá xa lạ.
Chu Gia Vinh không thể
nào hình dung được buổi tối hôm nay ở quán rượu Phương Thần lại quậy như vậy,
không thể không thừa nhận, chỉ cần cô muốn thì cô sẽ là tiêu điểm của mọi ánh
mắt.
Trước đây Chu Gia Vinh
không rõ lắm, nhưng đến hôm nay mới phát hiện ra rằng, thì ra mắt nhìn của Tiêu
Mạc rất tinh tường.
Nhưng anh cũng đã nhận
ra, Phương Thần không vui, rõ ràng trong lòng có tâm sự nặng nề, nên mới lấy đó
làm cớ để uống cho say mềm như vậy.
Cả buổi tối, đôi mắt
rừng rực ấy cứ bám riết trên thân thể cô, còn cô thì dường như không biết chút
gì về mình, mà vui vẻ ném cho người bên cạnh nụ cười nhẹ nhàng, còn mình thì
dường như chỉ chìm đắm trong suy tư của bản thân, rồi cuối cùng cho anh một cơ
hội mà tất cả mọi người đều ghen tỵ.
Cô đã loạng choạng dựa
vào lòng anh rời khỏi quán rượu trước cái nhìn của hàng trăm con mắt.
Đúng là rất lợi hại. Chu
Gia Vinh khổ sở bóp trán, nghĩ xem nên để mặc cô như vậy mà ngủ cho đến sáng,
hay lát nữa gọi cô dậy tắm rửa cho tỉnh táo.
Những sợi tóc dính mồ
hôi bết lên trán, cô chau mày, ngủ một cách rất không ngon lành. Chu Gia Vinh
ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vào nhà tắm lấy một chiếc khăn mặt.
Sở trường của Chu Gia
Vinh là nấu ăn, còn việc chăm sóc người khác thì chẳng giỏi giang gì. Anh cúi
đầu, khẽ khàng, định lau mồ hôi trên mặt giúp Phương Thần, nhưng khi bàn tay
cầm chiếc khăn chỉ cách mặt cô chừng một tấc, thì bỗng nhiên dừng lại.
Hình như hơi ấm ngưng tụ
lâu ngày kết thành một giọt nước trong suốt, chảy từ khóe mắt xuống, lăn qua
thái dương, cuối cùng hòa lẫn vào mái tóc đen dài.
Người nằm trên giường
vẫn chưa tỉnh.
Chu Gia Vinh đứng sững
sờ trong giây lát, nhưng không lên tiếng, mà đứng thẳng dậy, tiện tay tắt đèn,
ra khỏi phòng ngủ.
Kết quả của trận say hôm
trước khiến cho sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy đầu Phương Thần đau như muốn nứt
ra.
Phương Thần ngồi trước
bàn làm việc, vừa đưa tay lên day day thái dương vừa thầm mắng mình, chưa bao
giờ cô nghĩ rằng có một ngày cô có thể làm chuyện ngốc nghếch là mượn rượu tiêu
sầu vì một người đàn ông.
Cô cảm thấy vừa đáng
khinh vừa đáng buồn. Gặp gỡ với Hàn Duệ vốn là điều bất ngờ, còn những chuyện
xảy ra sau đó thì lại giống như âm mưu được sắp xếp, tính toán rất kỹ lưỡng,
anh ta đã lợi dụng cô, còn động cơ của cô cũng không hoàn toàn trong sáng. Bọ
ngựa bắt ve, cô vẫn chưa kịp tìm thấy tất cả những điều mình muốn biết, thì đã
bị thua bởi con chim hoàng yến đứng ở đằng sau.
Nếu nói rằng việc qua
lại và ở cùng Hàn Duệ là một ván cờ, thì bây giờ cô không còn chút hứng thú nào
để tiếp tục cuộc giành giật này được nữa, mặc cho những cố gắng trong mấy tháng
nay cùng với thời gian trôi qua như nước. Vì cô biết, mình đã rung động, và
cũng không biết từ lúc nào, cô lại có thể rung động trước một người đàn ông khó
nắm bắt, xung quanh lại đầy những mối nguy hiểm rình rập, vì thế mà những thứ
vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ đáng để ý mới khiến cho cô buồn đến vậy.
Có lẽ chỉ có rút ra khỏi
cuộc chơi nhân khi còn sớm mới là thượng sách, cô không muốn mất thêm vào đó
nhiều thứ nữa.
Cuộc sống dường như lại
trở về quỹ đạo cũ, trong mắt của người ngoài, cô vẫn là một cô gái biết tiến
thoái đúng lúc, ôn hòa và khiêm tốn, từ lời nói đến việc làm không có gì khiến
người khác tìm thấy một chút sai sót. Chỉ có tới đêm khuya, thỉnh thoảng cô lại
mất ngủ, hoặc hốt hoảng tỉnh dậy giữa những giấc mơ khác nhau, nằm nghe tiếng thở
nặng nhọc của mình, cho đến khi lại mơ màng thiếp đi.
Khi gặp lại cô lần nữa,
Tô Đông lập tức nhận xét: “Sao lại gầy xọp đi vậy?”.
Ánh nắng buổi trưa rất
gay gắt, khiến mắt cứ phải nheo nheo lại. Phương Thần đẩy chiếc kính đen trên
sống mũi, nằm dưới tấm dù che nắng nhìn ra mặt biển xanh bao
la.
“Mùa hè đến rồi, chẳng
muốn ăn uống gì”, cô đáp.
Tô Đông nghiêng người
nhìn cô: “Đến nay cậu và Hàn Duệ thực sự không còn liên hệ gì nữa à?”.
“Ừ, chẳng phải đúng như
điều cậu mong muốn sao?”
“Đúng là có phần như thế.”
“Thế còn cậu?”, Phương
Thần đột nhiên hỏi.
“Mình thì sao?”, Tô Đông
không hiểu.
“Đến bây giờ mà vẫn
không chịu thừa nhận à?” Phương Thần cười, mắt liếc nhìn về phía người đàn ông
thân hình cao ráo rắn chắc đang ở trên bãi cát gần đó, giọng nói có vẻ ám chỉ:
“Thông thường vào giờ này thì cậu ở nhà ngủ vùi không biết trời đất gì. Hôm nay
lại phá lệ ra khỏi nhà, hơn nữa còn rất vui chẳng phải là vì anh ta thì là gì?
Chuyện này đã xảy ra mấy lần rồi, cứ tưởng là mình mù hay sao?”.
Ánh nắng của vùng biển chiếu
trên cơ thể với làn da màu đồng không chút kiêng dè, đúng lúc ấy Tiêu Mạc quay
người lại, ánh mắt của họ gặp nhau, anh ra dấu với ý muốn bảo hai người tới
cùng lướt sóng.
Tô Đông nheo mắt không
động đậy, giọng nói đầy vẻ lười biếng: “Mọi người đối xử với nhau tương đối tốt
và vui vẻ”, dừng một lát, cô nói tiếp với vẻ như không có gì: “Thực ra, cũng
chỉ là chơi bời mà thôi”.
Phương Thần tỏ ý không
tin: “Kể từ sau khi anh Long chết, cậu đã bao giờ qua lại với ai quá hai tháng
chưa?”.
Tô Đông ngẫm nghĩ, giọng
nói càng trở nên mơ hồ: “Điều đó cũng chỉ nói nên rằng, sức hấp dẫn của Tiêu
Mạc lớn hơn những người bình thường khác mà thôi”.
Phươn Thần nói: “Cậu nói
dối mình cũng chẳng sao”.
Tô Đông phì cười: “Cưng
à, đừng nói với giọng giận lẫy hờn mát như thế được không? Đi nào, xuống biển
chơii”, nói xong, cô cầm chiếc khăn tắm đứng dậy.
“Để xem hai người bập
bềnh trên sóng với nhau ư? Thôi, mình không có hứng”, Phương Thần cầm chiếc mũ
cỏ úp lên mặt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.