Lần này nhân dịp cuối
tuần, Tiêu Mạc đứng ra tổ chức một chuyến du lịch biển hai ngày, bao luôn cả
ăn.
Buổi tối, sau khi ăn cơm
xong, tám người liền chia thành hai nhóm chơi mạt chược, Phương Thần vốn không
giỏi trò này, nhưng cô rất may mắn, chỉ một lát đã thắng được không ít. Chu Gia
Vinh vừa móc tiền ra khỏi ví, vừa thở dài, luôn mồm kêu là mắc lừa, rồi lại hỏi
cô: “Chắc là em không giả làm lợn để ăn thịt hổ đấy chứ!”.
Phương Thần chỉ cười,
thu tiền về phía mình một cách hả hê.
Có lẽ, đúng như mọi
người thường nói: đen tình, đỏ bạc.
Tô Đông ngồi ở bàn bên
kia, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Phương Thần cười, tiếng cười lảnh lót,
vui tai như tiếng ngọc rơi. Phương Thần thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, quả
nhiên chỉ thấy một khuôn mặt tươi rói như hoa nở, đến đôi mắt cũng tràn đầy niềm
vui.
Tô Đông ngồi cạnh Tiêu
Mạc, còn Tiêu Mạc thì hình như cố ý làm cho cô vui, nên đánh bài rất hăng,
khiến cho hai người còn lại không nén được liên tiếp lên tiếng phản đối.
“Này, nếu cậu thương hoa
tiếc ngọc thì cũng đừng lôi chúng tôi vào cuộc như thế chứ.”
“Đúng thế. Mặc dù làm
cho người đẹp vui là niềm vinh hạnh của chúng ta, nhưng rõ ràng là Giám đốc
Tiêu đã giành hết phần làm người tốt rồi, chúng tôi vừa tốn tiền vừa mất công,
thế mà trong mắt của Tô Đông e rằng không bằng cả người làm nề
Những lời châm biếm, đùa
cợt mỗi lúc một rôm rả, giọng nói lại rất to, khiến những người có mặt ở đó đều
nghe thấy rất rõ, có người lên tiếng hưởng ứng, có người thì chỉ cười không
nói.
Tiêu Mạc miệng ngậm điếu
thuốc, mắt nheo lại nói nửa đùa nửa thật: “Nếu vận may đã đến với ai thì dù có
muốn cản lại cũng không cản được. Hai người bị thua, sao trách móc tôi vậy?”,
vừa nói vừa lấy quân bài ra đánh. “Ba vạn, có muốn không?”, câu hỏi phía sau là
nói với Tô Đông.
“Thanh nhất sắc”, mười
ngón tay xòe bài ra, Tô Đông mặt tươi hớn hở vì thích thú.
Tiêu Mạc chậm rãi búng
tàn thuốc lá, hỏi: “May mắn như vậy, lát nữa có nên mời mọi người đi ăn đêm
không?”.
Tô Đông nhìn về phía
Tiêu Mạc một cái, mỉm cười đáp: “Tất nhiên rồi”.
Ăn đêm xong thì đã gần
sáng, sau khi nằm lên giường, Tô Đông kêu lên đầy vẻ hải lòng: “Nếu như ngày
nào cũng như thế này thì tuyệt biết bao!”.
Phương Thần tò mò hỏi:
“Cậu thích kiểu sống như thế này từ bao giờ vậy?”.
“Bỗng nhiên phát hiện
thấy cuộc sống như thế này rất tuyệt, hơn hẳn kiểu sống ngày đêm lẫn lộn.”
Phương Thần vào trong
nhà tắm sấy tóc, tiếng máy sấy tóc ù ù vọng ra.
Một lát sau, Tô Đông
xuất hiện phía sau, đầu dựa vào khung cửa, đột ngột nói: “Phương Thần, mình
không muốn theo nghề này nữa”.
Ngây người ra một lúc,
Phương Thần tắt công tắc của chiếc máy sấy “tạch” một cái. Cô nhìn từ trong
gương, hỏi: “Đây là suy nghĩ bất chật đến hay đã tính toán từ trước?”.
“Mới nghĩ tới gần đây
thôi.” Tô Đông nhìn Phương Thần qua chiếc gương to, “Thì trước đây cậu cũng đã
từng nói, phụ nữ mà làm cái nghề ấy không phải là kế lâu dài còn gì”.
“Nhưng mình nhớ, cậu đã
không coi những lời nói đó của mình là thật.”
Tô Đông cười: “Bây giờ
muốn mình thừa nhận là cậu giác ngộ cao à?”. Phương Thần lắc đầu: “Mình không
biết nguyên nhân khiến cậu đi đến quyết định ấy là gì? Nhưng cái vòng mà cậu
vướng vào không phải nói muốn vào là vào, muốn ra là ra được. Cậu nói thật đi,
đó là vì sao?”.
“Cậu cảm thấy như thế
nào?”, Tô Đông chất vấn lại vẻ thăm dò.
Phương Thần ngẫm nghĩ
một lát, rồi ném ra hai từ: “Đàn ông?”.
Người đứng phía sau cô
chợt im lặng, Phương Thần suy nghĩ một lát, hỏi: “Cậu chắc chắn là đáng để mình
làm như vậy chứ?”.
Tô Đông ngây người một
lát, rồi cười, khéo léo trả lời: “Cầm đầu một nhóm các cô gái để tìm cách kiếm
sống, kiểu sống ấy không phải dành cho người bình thường, theo lý mà nói thì lẽ
ra nên từ bỏ từ lâu rồi, vì thế sao lại không đáng cơ chứ?”.
“Nhưng trước đó cậu hoàn
toàn không nghĩ như vậy.” Phương Thần quay người lại, “Suốt cả buổi tối cậu và
Tiêu Mạc cứ người đánh mắt đi, kẻ đánh mắt lại, cậu tưởng mọi người đều mù cả
chắc?”.
“Thế thì sao? Đàn ông
chưa vợ, phụ nữ chưa chồng, ở bên nhau thấy vui, như thế có gì mà không được?”
“Chỉ cần vui trong một
lúc thật chứ? Cậu đã vì anh ấy mà quyết tâm rửa tay gác kiếm, lúc đầu mình cũng
đã khuyên cậu rất nhiều lần, tốn không biết bao nhiêu nước bọt, rốt cuộc còn
không thắng nổi một người đàn ông. Như thế mà còn dám nói rằng chỉ muốn chơi
bời một chút với anh ấy thôi à?”
Tô Đông không nói gì
nữa.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt
của Tô Đông lộ vẻ trầm tĩnh hiếm thấy, không biết cô đang nghĩ gì, một hồi lâu
sau mới chậm rãi nói: “Nếu không thế thì sao nào? Cậu nghĩ rằng giữa mình và
anh ấy thật lòng ư?”.
“Cậu đã yêu anh ấy rồi
à?”, Phương Thần ngạc nhiên, vì kể từ ngày quen biết với Tô Đông, cô chưa bao
giờ thấy Tô Đông trong dáng vẻ ấy.
Tô Đông lắc đầu, cười
đáp: “Vấn đề này chẳng có chút ý nghĩa nào. Điểm mấu chốt là, anh ấy không thể
yêu mình được.” Đang nói đến đó thì có tiếng chuông điện thoại, Tô Đông cúi đầu
nhìn một cái, liền quay người bước ra cửa. “Mình ra ngoài một chút, cậu ngủ
trước đi nhé”.
Phương Thần không biết
Tô Đông đi ra ngoài trong bao lâu, chỉ biết rằng đến khi cô ngủ rồi thì Tô Đông
vẫn chưa về.
Ngày hôm sau mọi chuyện
vẫn bình thường như cũ, họ không thảo luận về chủ đề tối hôm trước, cứ như thể
chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, Phương Thần cũng không hỏi cô rằng tối hôm
qua đã đi đâu, làm gì.
Nhưng thực ra, đáp án
không cần nói cũng biết.
Phương Thần nghĩ, có lẽ
mọi người đều không qua khỏi cửa ải này, chỉ khác nhau là có người thì lựa chọn
cách trốn chạy như con hổ bỏ lại đuôi trên tường, còn có người thì lại lựa chọn
cách lao vào như con thiêu thân.
Mấy ngày sau, khi Phương
Thần hoàn thành cuộc phỏng vấn ở hiện trường vừa về đến cổng cơ quan thì bị
chặn lại.
Đó là hai người đàn ông
lạ mặt, ăn mặc nhã nhặn, người lớn tuổi hơn trong số họ nói một cách lịch sự:
“Cô là cô Phương phải không? Chúng tôi là trinh sát hình sự, cảnh sát phía tây
thành phố, hiện nay chúng tôi đang điều tra về một vụ án, hy vọng cô có thể
phối hợp, cung cấp cho chúng tôi những tư liệu cần thiết”. Nói xong, người ấy
và đồng nghiệp cùng xuất trình thẻ, sau đó làm một động tác với Phương Thần,
mời cô lên chiếc xe có biển số riêng của cảnh sát đang đỗ bên lề đường.
Phương Thần nhớ, lần
trước cô tới nơi đó là khi Cận Tuệ chết. Buổi sáng hôm ấy trời rất lạnh. Cận Vĩ
gào thét như phát điên trước mặt cô, từng làn hơi màu trắng tỏa ra từ miệng
cậu, đôi mắt của cậu cũng chứa đầy hơi nước. Còn cô, không thể ngờ được rằng,
chính trong ngày hôm đó, vì một cô gái bị chết mà cô đã bắt đầu qua lại với một
người đàn ông.
Đến nay, thoắt một cái
nửa năm đã trôi qua.
Cô ngồi trước chiếc bàn
sơn đen có phần cũ kỹ, trong tay mân mê chiếc ly giấy dùng một lần. Trận đấu
súng hôm ấy ở trên núi cuối cùng cũng đã điều tra đến cô, mặc dù thời gian có
hơi lâu một chút.
Trước những câu hỏi liên
tiếp của phía cảnh sát, Phương Thần hoàn toàn tỏ ra không chút phiền phức,
ngoài một thoáng do dự ban đầu diễn ra rất ngắn mà người khác không thể phát
hiện ra, thì từ đầu đến cuối cô vẫn luôn giữ giọng nói và hơi thở rất bình
thường. Cô tường thuật lại một cách rất rõ ràng: “Lúc đó tôi thực sự đang nghỉ
phép năm, nhưng đúng như những lời tôi vừa nói, tôi đã đi du lịch để xả stress
một mình. Tôi nghĩ, tôi không thể giúp gì cho các anh về vụ án mà các anh vừa
nói”.
Ngược lại với thái độ
của cô, nhân viên thẩm vấn ngồi đối diện tỏ ra có phần nôn nóng, chau đôi mày
rậm lại, nói: “Cô Phương, tôi thấy cần thiết phải nhắc lại để cô rõ, tính chất
của vụ án này rất nghiêm trọng, đồng thời liên quan đến các thế lực xã hội đen và
cũng rất nguy hiểm. Hôm nay chúng tôi mời cô tới đây để phối hợp, nếu cô thực
sự biết điều gì, mong cô không vì lo sợ mà che giấu”.
Phương Thần nghe xong,
mỉm cười: “Chuyện mà anh nói thực sự không có liên quan gì đến tôi, tôi cũng
không có gì phải lo lắng, càng không có gì để phải che giấu”. Thấy đối phương
dường như càng nhíu mày chặt hơn, có vẻ bất mãn và nghi ngờ, cô lại chậm rãi
nói: “Đồng chí cảnh sát, là một công dân từ trước đến nay luôn tuân thủ pháp
luật, tôi rất rõ về những nghĩa vụ cần thực hiện của mình. Nếu có thể được, tất
nhiên là tôi bằng lòng phối hợp với các anh tấn công vào thế lực đen tối, về
điểm này mong các anh đừng nghi ngờ gì”.
“Vậy thì được rồi.” Nhân
viên thẩm vấn dừng lại, nhìn vào trong mắt cô: “Vậy, xin hỏi cô có quen với người
đàn ông tên là Hàn Duệ không?”, vừa nói người ấy vừa lôi một tấm ảnh từ trong
cặp hồ sơ ra, rồi đẩy nó đến trước mặt cô.
Bức ảnh đó rõ ràng là
được chụp từ một khoảng cách tương đối xa, ánh sáng và góc độ đều không tốt
lắm, nhưng có lẽ vì chiếc máy thuộc loại kỹ thuật cao, vì thế hình ảnh trên đó
rất nét.
Trong bức ảnh, Hàn Duệ
đang bước ra từ hộp đêm của mình, phía sau là n thuộc hạ, đám người ấy cũng mặc
quần áo màu đen giống như Hàn Duệ, dưới ánh đèn trong màn đêm và giữa những
người rất đỗi bình thường bên đường, trông họ càng nổi bật, cẳng khác gì hạc
giữa bầy gà.
Vì bức ảnh chụp từ một
khoảng cách rất xa, nên chỉ chụp được một nửa khuôn mặt trông nghiêng của Hàn
Duệ. Tuy vậy, đường nét trên khuôn mặt anh vẫn rất rõ, đôi mày lưỡi mác, đôi
mắt sáng, nét mặt tuấn tú, còn vẻ lạnh lùng chẳng khác gì một bức bình phong vô
hình vạch rõ ranh giới giữa anh và những người khác, dù đó là trên nền ảnh bất
động.
Ánh mắt của Phương Thần
chỉ dừng lại trên tấm ảnh trong giây lát, rồi ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt bình
thản: “Có biết”. Thực ra, ngay từ khi nhìn thấy bóng dáng cảnh sát xuất hiện ở
cổng cơ quan, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải phủ nhận điều này.
Biểu hiện của cô rất
bình thản, mặc dù trong tim bỗng thấy một cơn co thắt. Dường như đã lâu lắm rồi
cô không gặp anh, tưởng rằng mình đang dần lãng quên con người ấy, nhưng lúc
này, một nỗi đau hết sức tinh tế và lạ lùng chợt dội lên, trong ảnh cô đang
được Hàn Duệ ôm vai, khoảng cách giữa họ rất gần, trông dáng vẻ cũng rất thân
thiết.
“Xin hỏi, quan hệ giữa
cô và Hàn Duệ trong cuộc sống đời thường là gì vậy?”
“Bạn bè.”
“Chỉ là bạn bè đơn giản
thế thôi à?”, ánh mắt của người cảnh sát trung tuổi lộ rõ vẻ nghi ngờ, Phương
Thần hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt không thay đổi: “Khi tấm ảnh này được
chụp, thì có lẽ quan hệ giữa chúng tôi là bạn trai và bạn gái. Nhưng, bây giờ
thì không phải như thế nữa, rất lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau”.
“Ồ, thế sao?” Câu trả
lời như vậy hình như đã khiến cho đối phương có phần ngạc nhiên, “Ý của cô là,
cô và anh ta đã chia tay nhau rồi?”.
“Đúng vậy. Hơn nữa, nói
một cách chính xác hơn, tôi chỉ là bạn gái đi với anh ta mà thôi, tôi biết rất
ít về công việc của anh ta. Nếu các anh định tìm thấy từ tôi những tin tức có
tác dụng, thì e rằng các anh đã ìm nhầm người rồi.”
Có lẽ, cảnh sát không
ngờ rằng cô đã nói ra những điều đó một cách thẳng thắn như vậy, người cảnh sát
trung niên trầm ngâm một lúc, ngòi bút dùng mực nước dừng lại trên trang giấy,
hình như ông ta đang tính đến tính chân thực trong lời nói của Phương Thần.
Đúng lúc đó, Phương Thần
đưa tay xem đồng hồ, nói: “Xin lỗi, cơ quan còn có việc chờ tôi về giải quyết.
Những gì cần trả lời tôi cũng đã trả lời rồi. Xin hỏi, có cần tôi xác nhận lại
một lần nữa rằng những lời khai của tôi hôm nay là sự thật không?”.
“Cứ như vậy đã”, người
đàn ông đối diện đứng lên trước, mỉm cười đáp.
Có lẽ do thái độ của
Phương Thần rất tốt, cũng có thể từ đầu đến cuối cô tỏ ra không có gì sai sót,
nên mặc dù vẫn còn có những nghi vấn trước nội dung lời khai, nhưng cảnh sát
vẫn phải mở cửa tiễn cô về.
“Cô Phương, nếu cần
thiết, chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô”, cuối cùng anh ta nói.
“Không sao.” Phương Thần
gật đầu, rồi chào tạm biệt với vẻ rất thật lòng: “Hy vọng các anh sẽ nhanh
chóng phá xong vụ án này”.