Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Ai cũng biết Phương Thần
đã trở lại, hơn nữa, cô là người con gái đầu tiên ở bên Hàn Duệ đi rồi trở lại.
Vì chuyện này mà Tiền Quân đã thua Tạ Thiếu Vĩ năm ngươi ngàn tệ, Tiền Quân hỏi
với vẻ hoài nghi không chịu thua: “Chắc mày lại nghe ngóng được tin tức trước
đó từ đại ca chứ gì, mày đã biết sớm muộn gì đại ca cũng sẽ đón Phương Thần về
phải không?”.

Tạ Thiếu Vĩ đáp: “Hoàn
toàn không có”.

Vì kiếm được số tiền lớn
rất dễ dàng, Tạ Thiếu Vĩ cảm thấy rất vui, mỉm cười đáp: “Hãy tự trách mày
không có mắt nhìn ấy”.

“Xì!” Tiền Quân vẫn không
chịu, “Mày đúng là kẻ mưu mô, tính toán! Lẽ ra, lúc đầu cá cược, t phải đoán
được ý đồ xấu của mày mới phải! Nói mau, sao mày lại đoán được tâm sự của đại
ca?”

“Chuyện này chỉ có thể
cảm nhận mà thôi.” Tạ Thiếu Vĩ làm ra vẻ thông thạo, “Hơn nữa, trước đây không
chú ý thì thôi, nhưng tình hình hiện nay mà mày cũng không nhìn thấy sao?”.
Tiền Quân lắc đầu, đáp với vẻ không hiểu: “Bây giờ tao thực sự thấy hoài nghi,
rốt cuộc là đại ca bỗng nhiên thay đổi tính nết, hay là từ trước đến nay tao
không hiểu gì về đại ca?”.

Tạ Thiếu Vĩ mỉm cười vẻ
bí hiểm: “Có khả năng là cả hai”.

Thực ra, không chỉ có
bọn Tiền Quân ngạc nhiên, ngay cả Phương Thần cũng cảm thấy rất hoài nghi và
khó hiểu trước biểu hiện của Hàn Duệ.

Phương Thần lại chuyển
về ở trong biệt thự, điều đó không phải vì sự ép uổng hany sự chuyên chế của
Hàn Duệ, mà vì cô đang có những tính toán khác. Cuộn băng ghi âm ấy lúc nào
cũng giống như một chiếc gai to tướng, xuyên ngang trái tim cô, nhổ không được,
lấy không ra, nó khiến cô cảm thấy bất an. Cô nghĩ mãi vẫn chưa tìm được cách
gì để tìm hiểu nội tình, nhưng bây giờ thì tốt rồi, may sao việc gây phiền hà
của Jonathan đã khiến cho cô có cơ hội nối lại mối quan hệ với Hàn Duệ.

Tạm thời cô sẽ không rời
xa Hàn Duệ, vì đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cô.

Nhưng lần này, Hàn Duệ
bỗng nhiên đối xử với cô rất tốt, gần như chuyện gì cũng nhường cô, thậm chí
còn hứa và thề với cô nữa. Có lúc anh chỉ nhìn cô, rõ ràng là không nói gì,
nhưng ánh mắt sâu thẳm và rực cháy ấy lại như thiêu đốt cô.


Phương Thần càng ngày
càng cảm thấy hoài nghi, không biết đó có phải là một ai lầm hay không?

Thực ra, anh vẫn trầm
mặc, lạnh lùng như cũ, vui buồn thất thường, nhưng lại có điều gì đó không
giống như trước.

Hằng ngày, anh đích thân
đưa đón cô đi làm, chiếc xe hào nhoáng đỗ trước cổng cơ quan, mấy lần bị đồng
nghiệp nhìn thấy. Không lâu sau đó, có người đã tò mò dò hỏi: “Tiểu Phương, cái
anh chàng đẹp trai ấy có phải là bạn trai của cậu không?”.

“Chiếc xe ấy của hãng
nào vậy? Trông tuyệt quá!”

Còn những người thân hơn
thì lại hỏi: “Tình cảm của hai người phát triển đến mức độ nào rồi? Sao trước
đây giữ kín thế, mọi người cứ nghĩ rằng cậu vẫn đang độc thân cơ đấy!”.

“...”

Vì bị hỏi quá nhiều,
Phương Thần cảm thấy dù mình có cả trăm cái miệng cũng không thể nào nói cho
mọi người hiểu được, cũng không thể nào giải thích cho rõ mối quan hệ giữa mình
và Hàn Duệ, nên chỉ biết cười trừ cho xong chuyện. Thường ngày cô vốn là nhân
vật được quan tâm ở cơ quan, nên những tin tức về cô được lan truyền đi rất
nhanh chóng. Một hôm, khi đi công tác, dọc đường, đến cả cậu Đinh của nhóm quay
phim cũng dò hỏi tin tức về cô.

Vì thế Phương Thần nói
với Hàn Duệ: “Từ lần sau, anh không cần phải lái xe đưa tôi đi làm nữa”.

“Lý d

“Tôi không thích.” Cô
nói với giọng lạnh lùng: “Để tránh cho các đồng nghiệp bàn tán ngày càng
nhiều”.

Hàn Duệ dừng một lát,
rồi đưa mắt liếc nhìn cô một cái, “Em cũng để tâm đến chuyện này à?”, giọng nói
tỏ rõ ý không tin, dường như anh đã quá hiểu về tính cách của cô.

“Nhưng tôi muốn A Thiên
lái xe đưa tôi đi làm hơn. Không lẽ anh sợ tôi lại cắt đuôi cậu ấy rồi chạy
trốn? Yên tâm đi, sẽ không như vậy nữa đâu.”


“Tôi chưa hề nghĩ đến
chuyện đó.”

“Vậy thì vì sao anh
không lo giải quyết những công việc của mình đi?” Phương Thần tỏ ý nghi hoặc,
“Hay là anh bỗng nhiên phát hiện ra rằng lái xe cũng là một việc rất thú vị?”.

Cô thừa nhận mình đã nói
ra những lời không lấy gì làm dễ nghe và trên thực tế cô cũng không thể giữ vẻ
mặt tươi cười với anh được. Nhưng, xem ra Hàn Duệ không hề nổi giận, thậm chí
vẫn chăm chú nhìn về phía trước với vẻ rất bình thản. Một lát sau anh mới nói:
“Lát nữa em ăn cơm ở nhà, tôi có việc phải đi một lúc, có thể tôi sẽ về rất
muộn”.

“Tùy anh.” Trong lòng
Phương Thần nghĩ, cần gì phải dặn dò rõ ràng, kỹ lưỡng đến thế không biết?
Chuyện ấy chẳng có liên quan gì đến cô.

Nói thật lòng, cô thích
lúc Hàn Duệ không có ở nhà, vì như vậy không khí trong ngôi biệt thự thoải mái
hơn rất nhiều. Gần đây, Tiền Quân cũng mang theo hai, ba người vào đó ở cùng,
vì thế cả một không gian rộng lớn ồn ào hẳn lên.

Có lần cô làm thêm đến
gần sáng, khi về đến nơi thấy phòng khách vẫn sáng đèn, mấy người nằm ngổn
ngang trên ghế xem bóng đá, một người trong bọn họ nhìn thấy cô, buột miệng kêu
lên: “Ôi, chị dâu về rồi”.

Phương Thần ngớ người
ra, sắc mặt hơi thay đổi. Người kia lập tức cũng cảm thấy mình đã lỡ lời, bèn
lấy lại hơi, rồi cố nặn ra một nụ cười ngượng ngập, vỗ đầu, nói: “Tại đang xem
ti vi nên lú lẫn và gọi nhầm, chị Phương đừng để bụng nhé!”, nói xong đưa mắt
nhìn phía sau Phương Thần một cái, có lẽ sợ Hàn Duệ đi sau cô nghe thấy.

Lúc đó Phương Thần vừa
tức vừa buồn cười, sau cùng nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Cậu vừa nói gì cơ? Tôi
không nghe thấy gì cả”.

Tất nhiên là cô biết bọn
họ rất sợ và kính nể Hàn Duệ, bất cứ ai cũng có thể thấy, không khí giữa cô và
Hàn Duệ lần cô trở về này có phần căng thẳng hơn trước, vì thế làm họ càng thận
trọng hơn, dường như lúc nào cũng lo sợ phạm phải điều cấm kỵ và trở thành nơi
trút cơn tức giận.


Jonathan tạm thời không
có động tĩnh gì. Có lẽ hắn ta biết Phương Thần đang được Hàn Duệ che chở, cũng
có thể là vì những nguyên nhân khác. Tóm lại là, con người ấy đã biến mất khỏi
thế giới của cô, cũng đột ngột như khi hắn ta xuất hiện.

Phương Thần nghĩ, nếu
Jonathan trở về Mỹ rồi thì sao nhỉ? Nếu Hàn Duệ cảm thấy mọi mối đe dọa tiềm ẩn
đã được giải quyết rồi, liệu có để cho cô rời khỏi, để rồi ai đi đường nấy hay
không?

Cô cũng biết rằng, rất
nhiều cơ hội sẽ qua đi, nếu lần này không nắm, e rằng cả đời này cô cũng không
có cách nào để biết được sự thật về cái chết của Lục Tịch.

Nhưng, cô không thể nào
hỏi đươc.

Trực tiếp đối chất với
Hàn Duệ là một hành động không sáng suốt, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào
khác, dù đó chỉ là nói bóng gió, cạnh khóe.

Cũng có lẽ là do cô
không muốn nghĩ.

Bây giờ thái độ của anh
đối với cô mỗi ngày một tốt hơn, nếu không thì thuộc hạ của anh đã không xưng
hô với cô như vậy. Đến cả người ngoài cũng nhìn thấy rất rõ, thì làm sao cô lại
không cảm thấy điều đó?

Chỉ vì cô không muốn
thừa nhận, và cũng không dám thừa nhận.

Có một lần cô đi phỏng
vấn ở bên ngoài, lúc xuống xe vấp phải một cục đá ở bên đường, không kịp đề
phòng nên trượt chân ngã. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng sau khi về biệt thự,
Hàn Duệ vẫn tự tay lấy rượu thuốc ra bóp cho cô. Cô không hề biết rằng anh cũng
biết làm việc này, hơn nữa, còn tỏ ra rất thuần thục, bàn tay có những nốt chai
sần lướt qua gót chân cô, sức mạnh của bàn tay ấy vừa đủ để khiến cho cô có cảm
giác nóng bừng.

Biểu hiện của anh lúc đó
rất nghiêm túc và chuyên tâm, còn cô thì dường như chìm đắm trong căn phòng
thoang thoảng mùi thơm đặc biệt của rượu thuốc, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng
rất hốt hoảng.

Cô nghĩ: Nếu như chưa
từng xảy ra chuyện gì thì sẽ tốt biết bao! Nếu cô và anh chỉ là mới quen biết,
nếu giữa họ không có những con người và những chuyện ấy, thì sẽ tốt biết bao!

Cô không thể nào có thể
hình dung ra được cảm giác đón nhận sự yêu chiều và dịu dàng từ người đàn ông
này, có lẽ sẽ giống như được uống một loại rượu ngon, mạnh nhất và cũng thuần
khiết nhất trên thế giới, để rồi say ngay sau đó, sau khi say sẽ ở một thế giới
phức tạp, đẹp đẽ không có thật, nhưng lại khiến người ta lưu luyến mãi không
thôi.


Có lúc thậm chí cô không
muốn tỉnh lại, giống như việc người ta phải chờ đợi rất lâu cuối cùng mới gặp
được một người như vậy.

Sự xuất hiện của anh
dường như là điều đương nhiên. Nếu như không phải suy nghĩ đến bất cứ điều gì,
thậm chí cô còn cảm thấy cứ sống như thế với anh cũng là một sự lựa chọn rất
tuyệt, cho dù lúc nào cũng có mối nguy hiểm rình rập.

Vì thế, có lúc Phương
Thần đã phải tự hỏi: Liệu mình có uống nhầm phải một chén thuốc độc không, đúng
như điều mà người ta gọi là uống thuốc độc để giải khát. Thời gian ở bên Hàn
Duệ càng dài, cô lại càng lún sâu thêm, nhưng cô không sao hạ quyết tâm được,
không biết làm thế nào để hỏi anh rằng: Cái chết của Lục Tịch rốt cuộc là có
liên quan như thế nào với anh?

Cô có thể ngồi một mình
và nghĩ ra rất nhiều đáp án, nhưng lần đầu tiên từ khi sinh ra cô cứ tự lừa
mình dối người, không dám đón nhận câu trả lời chân thực nhất.

Hôm ấy Hàn Duệ trở về
rất muộn, có lẽ anh thực sự bận với một việc quan trọng gì đó ở bên ngoài. Mãi
tới khi Phương Thần mơ màng đang chuẩn bị thiếp đi thì mới nghe thấy tiếng chân
anh bước lên cầu thang, tiếng bước chân ấy không rõ ràng, rồi dừng lại ở trước
cửa phòng cô một lát, sau đó tiếp tục bước đi.

Ngày hôm sau là cuối
tuần, Phương Thần nói muốn về nhà lấy một ít đồ đạc. Lúc đó A Thiên đang hút
thuốc ở trước thềm, nghe cô nói như vậy liền xua tay, nói: “Chuyện này chị hãy
nói với đại ca ấy”.

“Anh ta ở nhà à?”,
Phương Thần hơi ngạc nhiên. Cũng không còn sớm nữa, cô đã tưởng rằng Hàn Duệ ra
khỏi nhà rồi.

Sau cùng, cô tìm thấy
Hàn Duệ ở vườn hoa phía sau. Hình như anh vừa mới đi bơi về xong, trên người
chỉ mặc một chiếc quần lửng đến đầu gối, tóc vẫn còn ướt, những giọt nước trên
tóc nhỏ xuống trước ngực anh, rồi chảy theo cơ bụng có nước da nâu sẫm xuống
thắt lưng.

Vì ngược ánh mặt trời,
Phương Thần phải nheo mắt mới nhìn được về phía anh, nói: “Tôi muốn ra ngoài
một chút”.

“Vừa may, để tôi đưa em
đi”, anh không hỏi thêm câu nào, mà chỉ quay về phòng thay quần áo rất nhanh,
sau đó lái xe chở cô ra khỏi cổng.

Dọc đường đi, Phương
Thần cứ nghĩ mãi, thế nào thì gọi là “vừa may” nhỉ? Nhìn dáng vẻ của Hàn Duệ
thì không có vẻ có việc khác phải giải quyết. Chờ Phương Thần lấy đồ từ căn hộ
của cô xuống, Hàn Duệ lại lái xe về phía ngoại ô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận