Mùa hè đã đến, nhưng Tây Vân là một thắng cảnh nghỉ mát, hơn nữa cửa kính mở, nướng BBQ phía sau điều hòa cũng không cảm thấy nóng.
Triệu Kha và vài nam sinh khác siêng năng nướng thịt, các cô gái thì ngồi trong phòng khách, vừa xem chương trình tạp kỹ trên TV vừa nói chuyện.
Hứa Đình Ưu hỏi Tống Sơ Tuyền xem cô ấy muốn thi vào trường đại học nào, Tống Sơ Tuyền nói rằng cô ấy muốn thi vào Học viện Ngoại ngữ ở thành phố Minh Hải nhất, cô ấy thích học thêm một ngôn ngữ khác, nhưng cô ấy không biết liệu mình có vượt qua được kỳ thi hay không.
Hứa Đình Ưu: “Ở Hàng Châu chúng ta cũng có rất nhiều trường Đại học Ngoại ngữ mà, điểm số cũng tầm điểm của Minh Hải.”
Tống Sơ Tuyền nói: “Chị không có ý định học ở thành phố của mình, chị muốn đến Minh Hải.”
“Tại sao vậy ạ?”
Phương Nam Chi cũng nhìn qua, thành phố Minh Hải… Lý Ngật Chu cũng ở đó.
“Lý do rất đơn giản, vì không muốn ở bên cạnh bố mẹ thôi.”
Hứa Đình Ưu gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy, bố mẹ quản rất phiền, vậy sau này em cũng thi vào một thành phố khác.”
“Được đó, em cũng đến Minh Hải đi.” Tống Sơ Tuyền nói xong thì quay sang hỏi Phương Nam Chi: “Nam Chi, em thì sao, định vào trường đại học nào chưa?”
Phương Nam Chi sửng sốt, gần như là theo bản năng nhìn về phía Lý Ngật Chu đang nướng BBQ cách đó không xa, nhưng cô thu mắt lại rất nhanh, không có ai phát hiện ra.
“Em… em vẫn chưa biết ạ.”
Tống Sơ Tuyền: “Không sao, các em mới lớp 10, cứ từ từ nghĩ.”
“Mấy người đừng nói chuyện nữa, qua bên này ăn đi, thịt dê ăn được rồi.” Triệu Kha nói.
Tống Sơ Tuyền: “Được, đến ngay đây!”
Các nam sinh nướng thật sự rất ngon, vốn dĩ Phương Nam Chi định kiềm chế một chút, nhưng không thể cưỡng lại mỹ vị, cô đã ăn rất nhiều xiên.
Sau khi ăn xong thịt nướng, mọi người cùng nhau dọn dẹp, rồi vào phòng chơi trò ma sói.
Lần đầu tiên Phương Nam Chi chơi trò này, tính logic của cô rất mạnh, nhưng cô thật sự không giỏi nói dối, mỗi lần cô rút trúng bài ma sói đều rất căng thẳng, nên rất dễ bị nhận ra.
Lý Ngật Chu cũng là người có logic mạnh, nhưng khác với Phương Nam Chi, anh giỏi ngụy trang, rút được lá bài nào cũng là dáng vẻ của người tốt, chỉ sau vài vòng người tốt đều bị anh giết đến quân lính tan rã.
Nên sau đó Triệu Kha ồn ào yêu cầu loại anh, không cho anh chơi nữa.
Tiếng cười nói rộn ràng, toàn bộ biệt thự đều tràn ngập không khí vui vẻ khi vừa tốt nghiệp.
Bởi vì buổi trưa đã tự mình chuẩn bị đồ ăn, lại chơi đến chiều, tới thời gian ăn tối, mọi người đều không còn đủ sức để tự nấu nữa, nên định gọi một đống cơm hộp về ăn.
Các cửa hàng xung quanh Tây Vân rất ít, mua ở bên ngoài về cũng mất một giờ, trong thời gian chờ đợi, mọi người tự chơi theo sở thích, có người thì chơi game ở phòng khách, có người thì trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Phòng ở căn biệt thự này vô cùng nhiều, Phương Nam Chi có thể ngủ một mình mình một phòng.
Phòng không nhỏ, phòng của cô vừa hay là hướng đối diện với vườn hoa, cách đó không xa còn có công viên, xanh um tươi tốt, phong cảnh buổi tối cũng rất đẹp.
Cô không nằm xuống nghỉ ngơi ngay, mà đi dạo quanh phòng một lúc, cuối cùng đi đến ban công ngắm phong cảnh.
Vốn dĩ chỉ định nhìn một lát rồi chụp vài bức ảnh, nhưng không ngờ cô lại phát hiện bóng dáng của hai người ở vườn hoa cách đó không xa, vì cách khá xa nên cô không nghe thấy họ nói gì, nhưng có thể nhìn rõ dáng vẻ của họ.
Trong lòng Phương Nam Chi vang lên tiếng lộp độp, vô thức muốn trốn về phòng, nhưng chân của cô lại giống như rót chì, đứng im tại chỗ.
Cô nhìn cô gái cách đó không xa nói câu gì đó, rồi cầm đồ trong tay đưa cho nam sinh kia.
Là một cái hộp rất tinh xảo, phía trên còn thắt nơ hình con bướm, hiển nhiên, đó là một món quà.
Là tặng quà tốt nghiệp cho anh ấy sao?
Vài giây sau, nam sinh đó nhận quà, khóe miệng anh nhếch lên, nở một nụ cười.
Họ ở một nơi bí mật tặng quà cho nhau, nguyên nhân thì không cần nói cũng biết, nó không chỉ là một món quà tốt nghiệp, nó còn ý nghĩa đặc biệt khác.
Quả nhiên, Tống Sơ Tuyền thích Lý Ngật Chu.
Mà anh ấy, chắc là cũng thích chị ấy.
Đầu mũi Phương Nam Chi chua xót, lúc họ quay đầu lại, cô xoay người, bước chân loạng choạng chạy về phòng, đóng chặt cửa ban công.
Cô còn chưa chuẩn bị xong quà tốt nghiệp cho anh, cũng thật may là cô chưa chuẩn bị xong.
Nếu hôm nay chuẩn bị xong rồi, đem đến tặng anh, vậy thì thật sự sẽ rất lúng túng…
Phương Nam Chi vừa thấy may mắn vừa đỏ bừng khóe mắt.
Tống Sơ Tuyền muốn đến thành phố Minh Hải học đại học, mà anh cũng ở Minh Hải, vậy có phải hai người họ đã ở bên nhau rồi…
Anh nên yêu đương với một cô gái như vậy, cô ấy xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt.
Mà sự yêu thích của mình đối với anh, nên giống như hòn đá nhỏ bé, chìm vào biển lớn, không thấy ánh mặt trời.
— —
Sau một tiếng, cơm hộp được gửi đến, mọi người tập trung lại ở nhà ăn, bắt đầu ăn tối.
Rượu hôm nay mang đến đều lấy ra đặt lên bàn, Hứa Nguyên Hạo nhìn chằm chằm chúng, nhưng bị Hứa Nguyên Hách và Lý Ngật Chu trừng mắt, nên lặng lẽ thu lại suy nghĩ trong đầu, chuyên tâm ăn cơm.
Vì đang trong thời kỳ giảm cân, nên bây giờ khẩu vị của Phương Nam Chi vốn đã rất ít, lại thêm tâm trạng đi xuống, nên cô không muốn ăn cơm, chỉ ăn một lúc rồi nói mình no rồi, muốn ra ngoài đi dạo.
Vườn hoa ở biệt thự khá rộng, sau khi Phương Nam Chi đi dạo một vòng, Hứa Đình Ưu cũng đi ra, hai người ngồi trên bậc thang, nói chuyện câu được câu không.
“Dịch ra một chút, để cho em một chỗ ngồi.” Không biết sao Hứa Nguyên Hạo cũng chạy ra ngoài, trong ngực phồng lên, giống như đang giấu một cái gì đó.
Hứa Đình Ưu không kiên nhẫn với cậu: “Con gái bọn chị đang nói chuyện, em chạy ra đây làm gì.”
“Có gì mà em không thể nghe được, em nói cho chị biết, em mang đến một thứ tốt cho hai người đó.”
“Cái gì?”
Hứa Nguyên Hạo thần thần bí bí lôi từ trong áo ra, móc ra ba cái cốc từ phía sau giống như ảo thuật.
“Vừa nãy các anh ấy nói rượu tây uống rất ngon, uống không?”
Hứa Đình Ưu trợn tròn mắt: “Em điên rồi à, đợi lát nữa anh Ngật Chu biết sẽ lột da em.”
Hai chị em họ sợ Lý Ngật Chu nhưng lại không sợ anh ruột Hứa Nguyên Hách, kể ra cũng thật kì lạ.
Hứa Nguyên Hạo nhỏ giọng nói: “Vậy chị không nói ra là được, bọn họ cũng đang uống ở trong rồi, không quản được chúng ta đâu.
Đợi lát nữa chúng ta uống xong thì về phòng là được.”
Hứa Đình Ưu nghĩ thấy cũng có hợp lý, thực ra cô ấy cũng rất muốn thử, nhưng lại sợ bị mắng.
Đang do dự, bên cạnh đột nhiên có bàn tay vươn tới: “Rót cho tớ một ly.”
Hứa Nguyên Hạo và Hứa Đình Ưu cùng sửng sốt, từ từ quay đầu nhìn về phía Phương Nam Chi.
Một cô gái ngoan ngoãn như vậy, sao lại đột nhiên muốn uống rượu?
Hứa Đình Ưu: “… Thật hay giả vậy?”
Phương Nam Chi cũng không biết sao bản thân đột nhiên muốn nổi loạn, chỉ là cô cảm thấy rất khó chịu, muốn ph át tiết một chút.
Không phải uống rượu có thể giải sầu sao, cô phải thử một chút.
“Thật, rót cho tớ một ly, một ly là được.”
Hứa Nguyên Hạo vui vẻ: “Được, được, mỗi người chúng ta uống một ly, nếm thử xem cảm giác thế nào.”
Hứa Đình Ưu: “Được rồi… lát nữa ai cũng không được tiết lộ ra ngoài.”
“Nhất định rồi.”
Ba người cùng chung suy nghĩ, bắt đầu “chia của.”
Mỗi người rót một ly, khẽ cụng ly, rồi từng người nhấp một ngụm.
Rất cay, trong vị cay còn có một chút vị mật ong và cam ngọt.
Phương Nam Chi vô thức nheo mắt lại, đầu óc bị hương vị xa lạ đánh sâu vào nên thả lỏng hai giây.
“Mẹ kiếp, cái này uống không ngon, sao họ đều nói uống rất ngon nhỉ.” Hứa Nguyên Hạo nhăn mặt.
Hứa Đình Ưu cũng không thích hương vị này, nhưng cô ấy vẫn giả vờ như nó rất ngon, lắc cái ly hai lần: “Chị thấy cũng được, đây chính là hương vị của người lớn, sao em hiểu được.”
Hứa Nguyên Hạo không chịu thua, lại uống một ngụm nữa, vừa ứa nước mắt vừa nói: “Nếm kỹ hình như cũng được.”
Phương Nam Chi không lên tiếng, cô im lặng uống thêm vài ngụm nữa, mặc kệ chất lỏng vừa cay vừa thơm kia trượt qua môi lưỡi, cổ họng… chảy xuống một mạch.
Đối với cô mà nói, thứ này thật sự uống không ngon, thậm chí rất khó nuốt, nhưng cô vẫn im lặng, giống như tự làm khổ mình, cô uống từng ngụm cho đến khi hết ly rượu.
Đợi đến khi Hứa Đình Ưu và Hứa Nguyên Hạo phản ứng lại, cô đã đưa cái ly không tới trước mặt họ, đỏ mặt nói: “Thêm một ly nữa!”
Hứa Đình Ưu: “Cậu còn ổn không?”
“Vẫn ổn, nồng độ cồn của rượu này hình như không cao, tớ không thấy chóng mặt chút nào.” Cô nói.
Hứa Đình Ưu nhìn chất lỏng trong cốc, bản thân ngoài có chút nóng ra, cũng không có cảm giác khác: “Hình như là vậy, hơn nữa uống nhiều lại cảm thấy rất thơm.”
Phương Nam Chi: “Đúng!”
Hứa Nguyên Hạo: “Vậy mang ly tới đây, tớ rót thêm cho cậu.”
“Được, cảm ơn cậu!”
Ba người ngồi trên bậc thang ở vườn hoa cụng ly uống rượu, còn trong nhà ăn, một đám người uống rượu xong thì muốn chơi game, hiển nhiên là bọn Triệu Kha đã say.
Lý Ngật Chu không uống nhiều, anh cũng không thích những trò chơi kia lắm, định âm thầm rút lui.
“Mấy đứa em của tôi đâu?” Hứa Nguyên Hách cũng muốn rút, sau khi nhìn quanh một vòng thì thuận miệng hỏi một câu.
Lý Ngật Chu: “Chắc chơi ở bên ngoài.”
“Ờ.”
Lý Ngật Chu đứng dậy: “Để tôi đi xem thử.”
Lý Ngật Chu dựa vào lý do này rời khỏi bàn ăn đang náo loạn, nên lúc đến vườn hoa, anh thật sự không ngờ cảnh tượng bên ngoài còn loạn hơn bên trong.
Trên bậc thang, ba đứa trẻ ngồi đó, cười khúc khích, nói những điều mà người khác nghe không hiểu, bên cạnh đặt một chai rượu tây còn sót lại một chút rượu ở đáy.
Lý Ngật Chu sửng sốt vài giây, mới bước đến nhấc Hứa Nguyên Hạo lên: “Em mang rượu ra đây?”
Sau khi say, Hứa Nguyên Hạo cũng không sợ Lý Ngật Chu nữa: “Vâng, đúng vậy! Anh Ngật Chu, rượu này uống ngon thật!”
Lý Ngật Chu: “Ai cho các em uống?!”
“Không phải em, là do họ tự muốn uống, thật đó! Hơn nữa, hơn nữa là Phương Nam Chi uống đầu tiên!”
“…”
Lý Ngật Chu nhìn về phía bậc thang Phương Nam Chi đang ngồi, mặt cô đỏ bừng, nhưng nhìn vẫn ngoan ngoãn.
Sao em ấy có thể là người muốn uống rượu đầu tiên được, nhất định là tên nhóc Hứa Nguyên Hạo này nói dối rồi.
Lý Ngật Chu đau đầu nhéo mi tâm, anh lấy điện thoại ra gọi điện: “… Cậu gọi mấy người không say ra sau vườn hoa đi.”
Hứa Nguyên Hách đưa lớp trưởng Trần Khải xem như vẫn tỉnh táo ra, Hứa Nguyên Hạo nhìn thấy anh ruột liền nhào qua: “Anh, hôm nay có khỏe không?!”
Hứa Nguyên Hách: “…”
Anh đẩy cậu ra, Trần Khải bên cạnh kịp thời đỡ lấy: “Oa… Uống say như vậy rồi, lá gan lớn như vậy?”
Hứa Nguyên Hạo phất tay: “Không lớn không lớn, hơn nữa em không có, không có say.”
“Được, không say không say, đến đây, đi theo anh.” Trần Khải cười, nói với Lý Ngật Chu và Hứa Nguyên Hách: “Tớ đưa em ấy về phòng trước nhé?”
Hứa Nguyên Hách: “Được.”
Trần Khai mang Hứa Nguyên Hạo đi trước, Hứa Nguyên Hách nhìn hai cô gái đang ngồi trên mặt đất, không nói nên lời: “Tửu lượng không tốt, còn dám uống rượu.”
Lý Ngật Chu: “Còn không phải do em trai cậu sao, lén mang rượu ra đây.
Ba đứa nó còn chưa đủ tuổi, giải quyết thế nào?”
Hứa Nguyên Hách cũng rất đau đầu, tức giận búng vào trán Hứa Đình Ưu: “Em cũng được đó.”
“A… Đau!” Hứa Đình Ưu giương nanh múa vuốt, vung tay đánh Hứa Nguyên Hách, cũng may anh kịp thời chặn lại.
Hứa Nguyên Hách: “Hứa Đình Ưu! Em điên rồi à! Còm muốn đánh anh?”
Hứa Đình Ưu: “Là anh đánh em trước! Anh muốn làm gì!”
Em gái mà điên lên thì anh cũng không ngăn nổi, liên tục ngả người về phía sau, tránh đi đòn tấn công của cô.
Sau đó thật sự tức không chịu được, anh trực tiếp bắt tay cô ra phía sau như bắt tội phạm: “T đưa em ấy về phòng trước.”
Hứa Đình Ưu: “A a a… mưu sát!! Đau!!”
Hứa Nguyên Hách: “Em im miệng cho anh!”
“Em sẽ nói với mẹ!!”
“Được, em nói đi, tiện thể nói với bà ấy em uống một chai rượu tây.”
“… A a a a a!”
Hứa Đình Ưu bị đưa đi, Lý Ngật Chu nhìn Hứa Nguyên Hách sống không còn gì luyến tiếc chịu đựng sự quậy phá của em ấy, trên mặt có vẻ đồng tình, quay đầu nhìn Phương Nam Chi an phận ngồi dưới đất, nhẹ nhàng thở phào.
May mà để lại cho anh người ngoan nhất.
Lý Ngật Chu ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh hỏi: “Em còn đi được không?”
Phương Nam Chi từ từ ngước mắt lên nhìn anh: “Dạ?”
Lý Ngật Chu kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Em có thể đứng lên đi được không, đầu có choáng không?”
Phương Nam Chi gật đầu.
Lý Ngật Chu yên tâm, nghĩ rằng chắc cô cũng không uống nhiều: “Vậy em đứng lên đi, anh đưa em về phòng.”
“Rượu…”
“Không được uống nữa.”
Phương Nam Chi nhíu mày, có chút không vui, lảo đảo đứng dậy, quay người đi về phòng.
Lý Ngật Chu đi sau cô, cách cô một hai bước, chỉ đường cho cô: “Bên trái, lên tầng… Bên phải, đúng rồi, đây là phòng của em, vào nghỉ ngơi đi.”
Nhưng người vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời lại không mở cửa đi vào, tay cô đặt ở tay nắm cửa, đầu áp vào cửa, mắt kính bị lệch sang một bên.
Rất lâu không động đậy.
Lý Ngật Chu bất giác nhận ra, hình như cô không tỉnh táo như anh nghĩ.
Cô ấy say, hơn nữa còn say không nhẹ.
“Phương Nam Chi?”
“Dạ…”
“Em có thể mở cửa không?”
“Có ạ…”
“Vậy mở cửa ra đi.”
“Không mở ra được…”
Lý Ngật Chu khẽ nhướng mày, hơi buồn cười: “Được, để anh xem.”
Anh bước lên phía trước, định kéo người ra một chút để cho anh mở cửa, nhưng không ngờ thật ra cô không đứng vững.
Kéo nhẹ một cái cũng khiến đầu cô rung chuyển.
Phương Nam Chi như không có xương, dường như không có ý thức, ngã xuống mềm như bông.
Lý Ngật Chu giật mình, theo bản năng đưa tay ra giữ lấy cô.
“A… Đầu choáng quá…”
Trong lúc mơ màng Phương Nam Chi cảm thấy có một điểm tựa, nên cô liền dựa vào, áp trán vào người đó, một tiếng lạch cạch vang lên, mắt kính rơi xuống đất.
Trên vai Lý Ngật Chu nặng hơn, bị một thân thể mềm như bông đè lên.
Anh giữ lấy cánh tay cô, chỉ thấy mùi rượu nồng nặc và một ít hương thơm thanh mát phả vào khứu giác anh, hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc của người trước mặt, rõ ràng rất nhạt, nhưng hòa với mùi rượu lại vô cùng đặc biệt.
Anh nhất thời sửng sốt, sau đó mới hơi hơi nghiêng đầu, duỗi tay mở cửa.
“Bước từ từ, cẩn thật một chút.”
“Cẩn thận như thế nào…”
Người đang dựa đột nhiên ngước mắt nhìn anh, không có kính che, đôi mắt cô ngấn nước, vừa linh động vừa mơ màng.
Cô vô cùng tủi thân hỏi đi hỏi lại anh: “Em không đi được, cẩn thận như thế nào…”
Khi dựa gần vào, hàng lông mi dài và dày khẽ cọ vào cằm anh, Lý Ngật Chu khẽ mím môi, ôm cô bước vào phòng.
“Được rồi, em nằm xuống đi.”
Cô đứng ở mép giường, tay lại không bỏ ra, túm quần áo anh, đứng cũng không vững: “Không nằm được, em đau đầu, không nằm được…”
Giọng nói còn hơi nghẹn ngào, giống như thật sự rất khó chịu.
Lý Ngật Chu bị cô ôm đến không lùi hay tiến được, anh hơi mềm lòng: “Ngoan, nghe lời anh.”
“Em muốn ra ngoài.”
“Gì cơ?”
“Em muốn ra ngoài uống rượu.” Cô đột nhiên đẩy anh ra: “Hứa Nguyên Hạo, Đình Ưu!!”
“Em quay lại!” Lý Ngật Chu giật mình, vội giữ cô lại: “Còn dám uống rượu, nếu ba đứa lại uống rượu nữa thì ngày mai các anh không cần cùng bọn em giải thích với bố mẹ bọn em nữa.”
“Không cần, em muốn uống! Em không cần giải thích!”
“Phương Nam Chi!”
Lý Ngật Chu thấy cô như vậy, trực tiếp dùng sức giữ cô lại.
Vì vậy Phương Nam Chi cứ như vậy bị đặt lên giường, sau khi gối đầu lên gối, nặng nề không nhấc đầu lên được, cô ngước mắt nhìn anh, tủi thân muốn chết.
Lý Ngật Chu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Đừng nháo nữa.”
Cô thật sự không ồn ào nữa, nhưng vẫn túm vạt áo anh, một lúc sau đột nhiên nhỏ giọng nỉ non: “Vậy… Vậy anh có thể… Đừng đi được không…”
Lý Ngật Chu không nghe rõ: “Sao cơ?”
“Có thể đừng cùng người khác….”
Cô ấp úng, rất mơ hồ.
Lý Ngật Chu không nghe rõ, đương nhiên cũng không định nghe rõ ràng, dù sao bây giờ cũng là một con ma men đang nói chuyện.
“Nằm xuống nhắm mắt lại, đầu sẽ không đau nữa, nhanh lên.”
Cô không buông tay: “Anh có thể không…”
Lý Ngật Chu không còn cách nào, vì để kéo cái tay đang túm áo anh ra, dỗ dành nói: “Được được được, có thể, em ngủ đi, cái gì cũng có thể.”
— —
Rượu không ngon một chút nào, nhưng cô vẫn cứ muốn uống…
Phương Nam Chi cảm thấy bản thân đang bay bổng như nằm trên đám mây, thân thể không thoải mái, suy nghĩ cũng không thoải mái.
Không phải nói uống rượu là có thể quên đi chuyện không vui sao, vậy tại sao trong đầu cô vẫn toàn hình bóng của anh…
Làm sao bây giờ, anh muốn thi vào đại học ở thành phố Minh Hải cùng Tống Sơ Tuyền.
Anh sắp đi rồi, sau này cô sẽ không được gặp anh nữa.
Nhưng cô không cam tâm, cô còn chưa trở nên tốt hơn.
Cô còn chưa nói với anh, cô thích anh nữa…
Rất muốn nói cho anh biết…
Nhưng chỉ giống như con thiêu thân, biết trước đáp án mà vẫn muốn lao đầu vào lửa mà thôi.
“Uống nhiều như vậy rồi mà vẫn khóc.”
“Cần giấy không?”
Loáng thoáng có vài âm thanh truyền đến, Phương Nam Chi hé mắt nhìn, nhìn thấy bên giường có bóng người, cô cố gắng mở to mắt ra nhìn, nhìn rõ xem là ai.
Nhưng không nhìn rõ được, hình bóng Lý Ngật Chu lúc xa lúc gần, tựa như cảnh trong mơ.
Cô thấy anh đưa khăn giấy cho mình, nhìn thoáng qua khóe miệng anh, nước mắt cô càng tuôn ra nhiều hơn.
“Không cần…”
“Lau đi.”
Tay anh đặt lên mặt cô, gần như vậy, nhưng cô không cảm nhận được bất kì độ ấm nào.
Là mơ rồi.
Nhất định là đang mơ.
Phương Nam Chi chớp mắt, nước mắt lăn xuống, người trước mắt càng mơ hồ.
Nếu như là mơ, vậy có thể nói với anh một câu không… Anh sắp đi rồi, vậy thì nói với anh đi… Mau nói với anh đi….
Nói trong lúc mơ không tính là thật.
Chỉ là giả mà thôi.
“Anh…”
“Em thích anh.”
Người bên cạnh bỗng im lặng.
Phương Nam Chi hoàn toàn không nhận ra, cô kéo cổ tay anh: “Em thật sự thật sự rất thích anh…”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc Phương Nam Chi say rượu thật mãnh liệt!.