Lý Ngật Chu cất hành lý xong ngồi trở về, Phương Nam Chi nói một tiếng cảm ơn.
Xe di chuyển về phía trước.
“Xin chào, tôi là Dương Trình Tiệp lớp kiến trúc 2.”
Phương Nam Chi đột nhiên nhớ tới bữa sáng của mình đều để trong túi, đang nghĩ đến lúc nào lại lấy túi xuống thì người ở vị trí bên cạnh chào hỏi cô.
Phương Nam Chi quay đầu: “À, xin chào.”
“Tôi biết cậu, lúc không tham gia câu lạc bộ chúng ta đã gặp nhau.” Dáng vẻ của Dương Trình Tiệp còn rất thanh tú, người cũng hết sức sáng sủa.
Nhưng Phương Nam Chi không có ấn tượng: “Tôi không nhớ nữa…”
“Không sao hết không sao hết, chính là lễ nhập học ngày đó, lớp của tôi ngồi ở phía sau lớp các cậu.”
“Vậy à.”
“Đúng vậy, không ngờ lại trùng hợp như vậy, chúng ta đều đến tham gia câu lạc bộ này, ngày đó lúc đón người mới gặp được cậu tôi còn rất ngạc nhiên.”
Dương Trình Tiệp nói rất nhanh, cô cũng không biết nói gì cho nên chỉ đành mỉm cười khách sáo.
“Đúng rồi, chúng ta có thể trao đổi wechat không? Lỡ như sau này trong câu lạc bộ có hợp tác làm hạng mục nhóm nào thì chúng ta vẫn có thể học hỏi lẫn nhau.”
Đều là người của câu lạc bộ, vả lại người ta đã nói như vậy, Phương Nam Chi cũng không tiện từ chối: “… Được.”
“Ừm, vậy tôi sẽ thêm cậu luôn từ trong nhóm.”
Sau khi thêm wechat, Dương Trình Tiệp vẫn nói chuyện với cô không ngớt, có đôi khi nói chuyện trong trường học, có đôi khi lại nói về lần đầu tiên đến thành phố Minh Hải như thế nào.
Phương Nam Chi chưa từng gặp người nào có thể nói chuyện như vậy, cho nên có hơi luống cuống, cũng không phải là cô rất muốn nói chuyện nhiều như vậy với người xa lạ.
Lý Ngật Chu ngồi ở bên cạnh đương nhiên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Dương Trình Tiệp.”
“Dạ?” Dương Trình Tiệp nhìn qua Phương Nam Chi, sau khi phát hiện là Lý Ngật Chu thì kinh ngạc vui mừng, nói: “Đàn anh, anh biết em sao?”
Lý Ngật Chu nhìn cậu ta một cái: “Không phải vừa rồi cậu tự giới thiệu sao?”
“À… Đúng đúng.” Vừa rồi là cậu ta tự giới thiệu với Phương Nam Chi, có lẽ anh cũng nghe được.
Dương Trình Tiệp đã nghe danh tiếng của Lý Ngật Chu từ lâu, là một sinh viên kiến trúc cho nên cậu ta rất ngưỡng mộ tiền bối tài giỏi này: “Đàn anh, có chuyện gì vậy, anh nói đi ạ?”
Trong khoé mắt là lông mày khẽ nhíu của Phương Nam Chi.
Lý Ngật Chu tựa lưng vào ghế, nói: “Im lặng một chút.”
Dương Trình Tiệp vội vàng mím môi rồi gật đầu.
Sau đó, Dương Trình Tiệp thực sự yên tĩnh lại, bên tai Phương Nam Chi thanh tịnh, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái.
Con đường đến núi Lô Định còn một khoảng, cô định nhắm mắt ngủ một lúc, nhưng không ngờ rằng cô còn chưa ngủ, thì Dương Trình Tiệp bên cạnh cô đã ngủ trước cô một bước, còn ngủ say như chết, ngã trái ngã phải, mấy lần tựa đầu vào vai cô.
“…”
Phương Nam Chi hết né lại trốn.
“Ngồi đây.” Khi Dương Trình Tiệp ngã về phía cô lần thứ bảy thì cô nghe thấy người ở bên kia lối đi nói.
Phương Nam Chi quay đầu nhìn về phía Lý Ngật Chu, anh ra hiệu vị trí bên cạnh anh.
Cô gật đầu, vội vàng cởi dây an toàn, ngồi xuống bên cạnh anh: “Cảm ơn anh.”
Lý Ngật Chu nghĩ thầm, cô vẫn giống như trước kia, cực kỳ nội liễm và ngoan ngoãn.
“Cảm thấy không thoải mái thì cứ nói.”
Phương Nam Chi vừa ngồi xuống bên cạnh anh đã thấy không còn buồn ngủ một chút nào: “Cậu ấy đang ngủ.”
“Có thể gọi cậu ta dậy, cũng có thể đổi vị trí.”
Phương Nam Chi: “Ồ…”
Thật ra cô muốn đổi vị trí, nhưng lại nghĩ đến vị trí kia mới có thể gần anh một chút, cho nên mới không đi.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp ngồi bên cạnh anh.
Trong lòng Phương Nam Chi thấy vui mừng.
Một lúc sau, chiếc xe đi được một nửa quãng đường.
Buổi sáng Phương Nam Chi vẫn chưa ăn sáng nên bụng đói đến mức kêu ùng ục, ngủ cũng không ngủ được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì lát nữa sẽ không có sức leo núi.
Cô suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đưa tay kéo vạt áo Lý Ngật Chu, người sau nghiêng mặt nhìn lại.
“Anh ăn sáng chưa?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Lý Ngật Chu cũng không biết đột nhiên cô hỏi cái này làm gì, anh lắc đầu, hôm nay dậy sớm không có khẩu vị, nên quả thật chưa ăn.
Không ngờ ánh mắt Phương Nam Chi lại sáng lên: “Vậy thì tốt, trong túi của em có bữa sáng, có thể lấy ra ăn.”
“Không sao đâu, anh không đói.”
“… Vậy làm phiền anh lấy giúp em túi xách được không?”
“Hả?”
Phương Nam Chi có chút ngượng ngùng nói: “Em đói.”
Lý Ngật Chu dừng lại vài giây, khóe miệng khẽ nhếch lên, như đang cười, nói: “Biết rồi.”
Phương Nam Chi: “…”
Sau khi lấy túi xuống, Phương Nam Chi lấy ra một cái túi khác bên trong, Lý Ngật Chu lại đặt túi lên giá để hành lý.
Phương Nam Chi lấy bánh sandwich và sữa ra khỏi túi, đặt lên đùi Lý Ngật Chu.
Lý Ngật Chu nói: “Em giữ lại ăn đi.”
“Em còn có một phần nữa.” Đương nhiên Phương Nam Chi sẽ không nói mình cố ý chuẩn bị cho anh một phần, phòng ngừa lỡ như, cô chỉ nói: “Vốn nghĩ ở trên núi lúc đói bụng có thể ăn, nhưng em cảm thấy lúc lên đó vẽ tranh em sẽ không có tâm tư ăn gì hết.
Hơn nữa, anh cũng chưa ăn sáng mà.”
“Anh không đói lắm.”
“Vậy cũng phải ăn.” Phương Nam Chi nhíu mày, nói: “Đợi lát nữa leo núi hạ đường huyết thì phải làm sao.”
Đây là lần đầu tiên Phương Nam Chi dùng giọng điệu cường ngạnh như vậy nói chuyện với anh, dưới ánh mặt trời, hình như đồng tử của cô càng trở nên nhạt và trong suốt hơn, giống như một quả cầu thủy tinh trong suốt vậy.
Sự nghiêm túc cũng được viết lên trên cả hai quả cầu thủy tinh.
Lý Ngật Chu đành phải bỏ đi suy nghĩ trả lại cho cô: “Được, cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Lý Ngật Chu mở bao bì ra cắn một miếng, bánh mì nướng rất mềm, bên trong kẹp giăm bông và phô mai, hương vị cũng không tồi.
Vị giác dường như được kích hoạt, cuối cùng anh cũng cảm thấy có chút đói.
Hai mươi phút sau, xe buýt chạy đến chân núi.
Tất cả mọi người tỉnh lại sau giấc ngủ mơ mơ màng màng, mang theo hành trang và bắt đầu leo núi.
Mặc dù núi không cao, nhưng đường quanh co, khó trách loại xe lớn như xe buýt không thể đi vào.
“Nam Chi, để tôi cầm giúp cậu!” Phương Nam Chi yên lặng leo núi, Dương Trình Tiệp đuổi theo từ phía sau.
Phương Nam Chi: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Dụng cụ vẽ tranh rất nặng, để tôi cầm giúp cậu.”
“Thật sự không cần đâu.” Phương Nam Chi nhìn cậu ta một cái: “Nếu cậu thừa sức như vậy thì có thể giúp nhóm đàn anh Điền, bọn họ xách nước nặng hơn nhiều.”
“… Ồ.”
Hách Lai và Lý Ngật Chu đi phía sau, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Dương Trình Tiệp đang nhìn Phương Nam Chi không chớp mắt.
Hách Lai cười nói: “Đàn em Phương rất được hoan nghênh ha.”
Lý Ngật Chu nhìn sang.
Hách Lai: “Sao, cậu thật sự không có hứng thú à?”
Lý Ngật Chu nhíu mày: “Cái gì?”
“Tôi nói đàn em này xinh đẹp như vậy, cậu còn quen biết em ấy nữa.
”
“Cậu thấy như vậy là được.”
“Tôi không tin, cậu không thích em ấy hay là em ấy không thích cậu? Tôi nói cho cậu biết, ngày đó sau khi ăn khuya xong hai người rời đi, chúng tôi đã bàn luận về CP rất lâu, Tử Kỳ nói hai người thực sự quá xứng đôi ha ha.”
Lý Ngật Chu lười để ý tới cậu ta.
Hách Lai thấy chuyện không thú vị: “Được rồi, cậu không vui thì thôi.
Vậy tôi có thể ra ngoài cao giọng, đến lúc đó những người Tôn Minh cũng phải lên.”
Lý Ngật Chu cuối cùng cũng dừng bước: “Hách Lai.”
“Hả?”
“Câu lạc bộ của chúng ta làm về kiến trúc đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lý Ngật Chu hơi mỉa mai: “Cậu không nói thì tôi còn nghĩ đó là nơi mai môi kết hôn gì đó.”
“…”
Một giờ sau, mọi người thuận lợi leo lên đến đỉnh núi, vừa liếc mắt một cái là có thấy được homestay Ẩn Sơn được xây dựng bên cạnh vách đá.
Sự kết hợp giữa kiến trúc màu trắng tinh khiết, cùng các khối hình học và vô số cửa sổ kính trong suốt, làm cho thiết kế cực kỳ mỹ học.
Nghe nói phòng rẻ nhất của homestay này một đêm cũng phải ba ngàn tệ, mặc dù giá cả như vậy nhưng dường như mỗi ngày đều hết phòng.
Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, sau đó mỗi người tìm một chỗ để bắt đầu vẽ homestay.
Ngoài việc “vẽ thực vật” ở ngoài này, Hách Lai còn thêm vào một đề bài.
Đề bài là – nếu là bạn, nếu ở đây không có Sơn Ẩn, vậy bạn sẽ thiết kế một homestay như thế nào ở đây, chỉ cần vẽ một bản phác thảo ý tưởng là được.
Sinh viên đại học năm nhất ở đây hầu hết đều mới tiếp xúc với nghề này, vẽ thực vật đã là một công trình lớn, đề tài bổ sung đối với bọn họ mà nói còn quá mức khó khăn, cho nên Hách Lai cũng không có yêu cầu bọn họ phải làm, chỉ nói tha hồ mặc sức tưởng tượng là được.
Nhưng không ngờ sau hai giờ đồng hồ, Hách Lai phát hiện trong đám tân sinh viên này có một người phác thảo ý tưởng có vài phần đặc biệt.
Cậu ta đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, sau đó yên lặng di chuyển đến bên cạnh Lý Ngật Chu: “Đàn em của cậu hình như có chút gì đó.”
Lý Ngật Chu quay đầu lại nhìn, lúc này, hầu hết sinh viên năm nhất đã đứng dậy, phác thảo ý tưởng đối với bọn họ mà nói còn quá mơ hồ, vì thế vẽ xong homestay lại tùy ý vẽ một bản phác thảo đơn giản rồi chạy tới gần đó chơi.
Phương Nam Chi vẫn đang ngồi tại chỗ.
“Cô ấy cũng lấy vật liệu gỗ làm chủ đạo, ý tưởng của các cậu…” Hách Lai nhìn giấy vẽ của anh: “Rất giống nhau.”
Lý Ngật Chu không phải đến vẽ thực vật, ngay từ đầu anh đã vẽ phác thảo ý tưởng, tiến độ còn nhanh hơn Phương Nam Chi, nhưng rất rõ ràng, hai người ở phương diện vận dụng vật liệu và ý tưởng rất giống nhau.
“Phải không?”
“Đúng vậy, bây giờ cô ấy còn là người mới, nhưng có thể đạt đến trình độ này vậy thì sau này khẳng định sẽ rất giỏi.”
Lý Ngật Chu lại nhìn Phương Nam Chi, Hách Lai người này bình thường cà lơ phất phơ, nhưng thật ra năng lực không tệ, cậu ta có thể khen ngợi như vậy chứng tỏ cô thật sự rất giỏi.
“Tôi vẽ tiếp, cậu đi nhìn đám người kia, đừng chạy lung tung khắp nơi.” Lý Ngật Chu thu tầm mắt.
Hách Lai: “Ồ, vậy nửa giờ sau chúng ta xuống núi tập hợp xuống núi ăn cơm.”
“Ừm.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người ở chỗ vẽ thực vật lục tục đi hết.
Hách Lai gọi điện thoại cho Lý Ngật Chu, hỏi anh đã xong chưa, có muốn đi ăn cơm không.
Lý Ngật Chu cũng không có ý dừng, anh có chút cảm hứng mới: “Cậu dẫn bọn họ xuống núi ăn cơm trước đi, trễ một chút tôi sẽ ăn sau.”
“Ồ, vậy cũng được.”
Cúp điện thoại của Lý Ngật Chu, Hách Lai lại gọi cho Phương Nam Chi, Phương Nam Chi vẫn đang đắm chìm trong đó.
Hách Lai nói: “Vậy, nếu em vẫn chưa muốn dừng lát nữa sẽ đi cùng Ngật Chu, nơi ăn cơm dưới chân núi cậu ấy biết, rất gần, đến chân núi đi vài bước là tới.”
“À… Vậy cũng được.”
Phương Nam Chi nói chuyện với Hách Lai xong, mới phát hiện nơi này chỉ còn lại hai người cô và Lý Ngật Chu.
Góc độ này có thể nhìn thấy một nửa mặt nghiêng của anh, lúc này anh cũng đang vẽ tranh, vì thế cô không quấy rầy anh mà tiếp tục vẽ nội dung của mình.
Nửa tiếng sau Phương Nam Chi mới kết thúc, cô thu dọn công cụ.
“Xong rồi à?” Lý Ngật Chu nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn cô.
Phương Nam Chi vội vàng nói: “Vâng, em xong rồi.”
Lý Ngật Chu nhét dụng cụ vẽ tranh vào túi của mình: “Vậy xuống núi đi.”
Nhanh như vậy, chẳng lẽ anh đã xong từ lâu rồi, chỉ là đang chờ cô thôi sao.
Vài phút sau, hai người cùng nhau đi xuống chân núi.
Không ngờ, đi hơn mười phút đồng hồ, một giây trước trời còn quang đãng, thì mây đen dày đặc lại đột nhiên kéo đến.
Phương Nam Chi: “Tệ quá, có phải trời sắp mưa không?”
Vừa dứt lời, một hạt mưa to bằng hạt đậu đã đập vào mặt cô.
Tiếp theo, những giọt mưa rậm rạp từ trên trời rơi xuống, thậm chí chưa đến một phút đồng hồ, cả người Phương Nam Chi đã hoàn toàn ướt đẫm.
“…”
“Lên núi.” Lý Ngật Chu nói rất nhanh.
“Hả?”
“Đi xuống còn một chặng đường dài nữa, mưa quá lớn, không dễ đi.”
Phương Nam Chi cảm thấy có lý, cho nên gật đầu: “Vậy đi thôi.”
“Che mưa.” Lý Ngật Chu vừa đi vừa lấy bảng vẽ trong túi ra, mặc dù không che được người, nhưng tốt xấu gì cũng có thể che mặt, không đến mức mắt cũng không mở ra được.
“Anh tự dùng đi!”
“Không cần, đi nhanh lên.”
Mưa lớn đột ngột, cũng lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, Lý Ngật Chu đi phía trước, Phương Nam Chi thì chạy theo ở phía sau.
Nhưng mà đường thật sự khó đi, hơn nữa loại cảm giác lạnh thấu tim này cũng quá tệ.
Đường núi vừa ẩm ướt vừa trơn, một chút che chắn cũng không có, Phương Nam Chi không cẩn thận bị trượt một cái khiến bảng vẽ nặng nề nện xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, mắt cá chân truyền đến một cơn đau nhói.
“Làm sao vậy?” Lý Ngật Chu nhanh chóng quay trở về, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Mưa lớn, cô nói chuyện cũng phải hét lên: “Không sao, em ổn! Anh mau đi lên đi, không cần quan tâ m đến em đâu.”
Mùa hè, cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, lúc này bị mưa dầm, quần áo Phương Nam Chi đã hoàn toàn ướt đẫm, dán chặt vào người.
Lý Ngật Chu dừng một chút, sau đó nhanh chóng dời mắt, quay lưng lại: “Đi lên.”
“Dạ?”
“Đi lên, anh cõng em.”.