Một giờ sau, mọi người lái xe đến một khu vui chơi lớn ở vùng ngoại ô.
Hôm nay là thứ bảy, mặc dù trời còn chưa ấm lại hoàn toàn, nhưng khu vui chơi cũng đã có rất nhiều người.
“Chơi trò gì trước đây? Tàu lượn siêu tốc được không?” Triệu Kha nói.
Hứa Đình Ưu: “Làm ơn đi, vừa mới vào có thể chơi trò nhẹ nhàng trước không, vừa đến anh đã muốn chơi trò k!ch thích như vậy sao?”
Triệu Kha: “Cũng đúng, vậy đi ngồi vòng quay ngựa gỗ? Trò này đủ nhẹ nhàng.”
Hứa Đình Ưu: “Được!”
Hứa Nguyên Hách đứng bên cạnh góp ý: “Ngựa gỗ quay… Các người thật trẻ con.”
“Anh quan tâm gì hả.” Hứa Đình Ưu kéo Phương Nam Chi, “Đi thôi, lát nữa tôi sẽ giúp cậu chụp ảnh.”
Thật ra, Phương Nam Chi khá thích chơi các hoạt động k!ch thích, ngựa gỗ quay thật sự quá nhẹ nhàng, nhưng khi ở cùng mọi người, cô cũng không quan trọng chơi trò gì.
Mọi người đều bị Hứa Đình Ưu và Triệu Khả kéo đến nơi ngựa gỗ quay, vào thời điểm này, đã có hàng người đang đợi phía trước.
Tuy nhiên, không cần phải chờ quá lâu, sau một vòng chờ, đến lượt họ rồi.
Chỉ là phía trên chỉ còn lại có hai vị trí.
Lý Ngật Chu nói: “Để cho hai cô gái của chúng ta lên chơi trước đi.
Triệu Kha: “Đúng đúng, hai em đi trước đi, chúng ta đi lượt tiếp theo.”
“Đồ quỷ nhà anh.” Hứa Đình Ưu nói xong, đột nhiên nhớ ra một điều gì đó, đẩy Hứa Nguyên Hách bên cạnh cô ấy về phía trước, “Anh chơi trước đi, em vẫn còn phải chụp ảnh cho Liễu Liễu!”
Hứa Nguyên Hách: “…”
Hứa Đình Ưu: “Đứng ngây ra đó làm gì, hai người mau đi đi, người khác đang chờ đấy.”
Nhân viên vẫn đứng xem bên cạnh, vì thế Phương Nam Chi chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Nguyên Hách liếc Hứa Đình Ưu, cô nàng liền trừng mắt: “Lên đi!”
Hứa Nguyên Hách còn lúng túng trong vài giây, nhưng cuối cùng anh ta vẫn mang theo biểu cảm không hài lòng: “Anh thực sự không thích trò này.”
Sau khi hai người ngồi xuống, vòng xoay ngựa gỗ cũng khởi động.
Hứa Đình Ưu hừ nhẹ một tiếng, nói: “Em phải đẩy thuyền cho hai người này, thật sự khó quá đi.”
Lý Ngật Chu nghe vậy, anh thu ánh mắt lại, liếc nhìn Hứa Đình Ưu.
Triệu Kha sửng sốt một lúc: “Có điều gì khó ư?”
“Em nói anh trai em đấy.”
Hứa Đình Ưu thấy ngựa gỗ của hai người xoay qua, mới thần bí nói với hai người bên cạnh: “Em đang tác hợp cô ấy với anh trai em.”
Mặt Lý Ngật Chu hơi khựng lại.
Triệu Kha kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cái gì?! Thật hay giả?”
Hứa Đình Ưu: “Đương nhiên là thật, anh không cảm thấy hai người họ rất xứng đôi sao.”
“Ừm… Cũng khá hợp, nhưng anh trai em đã thích cô ấy rồi à? Cậu ta nói thích cô ấy lúc nào? Sao anh không biết?”
Hứa Đình Ưu: “Anh trai em chưa bao giờ nói điều đó.”
“Vậy thì…”
“Nhưng em nghi ngờ anh trai em có cảm tình với cô ấy, chỉ là nghi ngờ thôi.”
Ánh mắt Lý Ngật Chu dừng lại ở vòng xoay ngựa gỗ, sắc mặt trầm xuống: “Đình Ưu, người khác không có ý đó thì đừng làm chuyện vô ích.”
“Cũng không phải là làm chuyện vô ích.” Hứa Đình Ưu nói: “Anh Ngật Chu à, anh còn nhớ lúc trước Liễu Liễu cũng có cảm tình với anh trai em mà!”
Lý Ngật Chu: “……”
Triệu Khả hoàn toàn hiểu ra: “Em nói như vậy làm anh nhớ ra rồi! Ôi trời, đó không gọi là cảm tình, gọi là thích đấy chứ! Khi đó còn tỏ tình nữa… Nhưng anh nhớ lúc đó còn có Sơ Tuyền.”
“Cho nên, bởi vì lúc trước chị Sơ Tuyền cũng thích anh trai em, nên Liễu Liễu không tiến thêm bước nào.” Hứa Đình Ưu nói tiếp: “Em chỉ nghĩ rằng nếu trước đây đã có cảm tình, thì chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn bây giờ thì chắc chắn vẫn sẽ có cảm giác.”
Triệu Khả đồng ý gật đầu: “Đúng vậy,có người cũng đã từng nói, thích một chàng trai khi mười sáu, mười bảy tuổi là điều khó quên nhất…”
Hai người cùng nhìn nhau và cười.
“Đến đây, đến đây, đừng nói nữa!” Hứa Đình Ưu vẫy tay ra hiệu cho Phương Nam Chi quay mặt lại, giơ điện thoại lên, “Liễu Liễu, nhìn này!”
Ánh mắt của Lý Ngật Chu cũng theo Phương Nam Chi, trong tầm mắt, một nam một nữ cùng đi song song.
Cô nhìn sang, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Sau đó, Hứa Nguyên Hách ở bên cạnh không biết nói gì với cô, cô nhìn sang và mỉm cười, cô trở nên rực rỡ hơn.
Thích một chàng trai khi mười sáu, mười bảy tuổi là điều khó quên nhất…
Lý Ngật Chu thu ánh mắt lại, không nhìn nữa.
“Tạo dáng để Đình Ưu chụp ảnh cho em, không thì em ấy sẽ không chịu dừng lại đâu.” Trên ngựa gỗ xoay tròn, Hứa Nguyên Hách nói với đối phương như vậy.
Phương Nam Chi cảm thấy điều đó có lý, vì vậy cô vẫy tay, tạo dáng với Hứa Đình Ưu, người đứng cách đó không xa.
Nhưng khi cô nhìn về phía Hứa Đình Ưu, sẽ thấy Lý Ngật Chu.
Cô theo thói quen đưa mắt nhìn anh, lại phát hiện sắc mặt anh tái nhợt, lúc này cũng không có chú ý tới bên này.
Nét cười trên mặt của Phương Nam Chi mờ đi một chút.
Hình như, cô thấy anh không vui…
Sau khi ra khỏi cái vòng quay, mọi người lại đi chơi những trò chơi khác.
Sau đó, khi Phương Nam Chi nhìn lại Lý Ngật Chu, anh trông bình thường như mọi khi, nét mặt buồn bã mà cô nhìn thấy trên vòng đu quay vừa rồi dường như đã biến mất.
Có lẽ, cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Chơi cả buổi sáng, mọi người bắt đầu cảm thấy đói, họ tìm một nhà hàng trong công viên để ngồi xuống và ăn.
“Đợi lát nữa chúng ta đi ngồi đu quay kia đi, nơi này là đu quay lớn nhất toàn Minh Hải, quay một vòng mất nửa giờ, khi lên đến đỉnh có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Minh Hải.” Hứa Đình Ưu nói.
Triệu Khả: “Được đấy, nãy giờ chơi đã thấy mệt lắm rồi, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.”
“Ừ.”
Phương Nam Chi cũng rất quan tâ m đến chiếc vòng quay đó, vì trước đây đã nghe La Gia Gia và những người khác nói rằng cảnh tượng từ đỉnh vòng quay thật đẹp, nhiều cặp đôi hay những người yêu nhau thường ngồi đó ngắm cảnh.
Hơn nữa đi cùng người mình thích, hẳn là một chuyện rất lãng mạn… Phương Nam Chi nghĩ vậy, nhìn Lý Ngật Chu, thoáng có chút chờ mong.
Sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát rồi đi về phía chiếc vòng quay.
Vào thời điểm này, hàng người đứng xếp hàng chờ đợi trên vòng quay cũng không ít, và mọi người đứng phía sau hàng chờ đợi.
Hứa Đình Ưu nhìn qua chiếc vòng quay và suy nghĩ một chút, kéo nhẹ Hứa Nguyên Hách.
“Chút nữa anh và Liễu Liễu cùng nhau đi nhé, nắm bắt cơ hội này đi.”
Hứa Nguyên Hách ngơ ngác một lúc, nhỏ giọng, nói: “Em đang làm gì vậy? Chỗ đó hoàn toàn đủ chỗ cho chúng ta mà, em rõ ràng muốn cho mọi người biết ý định của em.”
Hứa Đình Ưu nói: “Vậy anh không muốn bày tỏ tình cảm của mình à? Anh à, dù sao anh và cô ấy không cùng trường, hiếm khi gặp nhau, nên chúng ta cần cố gắng, nếu lần này anh không bày tỏ, thì khi nào mới bày tỏ đây? Anh cũng nên hiểu thời cơ không chờ đợi chúng ta mãi, đúng chứ?”
“Anh…”
“Hay là, anh thực sự không còn hứng thú với Liễu Liễu nữa.” Hứa Đình Ưu nói: “Được, nếu anh nói là không còn tình cảm với cô ấy, thì em sẽ không cố gắng ghép đôi cho hai người.”
Hứa Nguyên Hách mở miệng muốn phản bác, nhưng khi nhìn sang Phương Nam Chi, anh ta nhận ra mình thật sự không thể nói ra điều đó.
Đúng, anh ta có cảm giác với cô… Mặc dù không biết anh ta đã thích cô từ khi nào và vì sao, nhưng cô lại dễ dàng lọt vào tầm mắt của anh ta.
Hơn nữa, những gì Hứa Đình Ưu nói có thể là đúng, họ không thể gặp nhau thường xuyên, có những việc không thể bỏ lỡ cơ hội.
Ngay lúc này, cô có thể thích anh ta chứ? Có thể đang đợi anh ta mở lời?
Hứa Đình Ưu nhìn thấy Hứa Nguyên Hách cứng đờ mặt không nói gì, liền biết mình đoán đúng, anh của cô nàng nhất định là thích Nam Chi!
Cô ấy cười trong lòng và bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để đưa cả hai lên.
Đoàn người vẫn đang di chuyển chậm chạp về phía trước, một ý tưởng bất chợt hiện ra trong đầu Hứa Đình Ưu.
“Á.”
Triệu Kha: “Sao vậy?”
“Em thấy đau bụng một chút…”
“Hả? Nghiêm trọng không?”
Hứa Đình Ưu: “Cảm thấy khá nghiêm trọng…”
Lý Ngật Chu nhìn mặt cô ấy, nói: “Cần đi kiểm tra không? Khu công viên có phòng y tế riêng.”
Hứa Đình Ưu vẫy tay: “Không cần, không cần, nhưng anh Ngật Chu, anh có thể đi lấy thuốc trong túi của em ở chỗ giữ đồ được không? Em bị bệnh dạ dày, trong túi em có thuốc dạ dày.”
Tủ để đồ nằm ở nơi vào cổng số 3, có một khoảng cách với vòng quay đài phương xa.
Phương Nam Chi thấy cô ấy đau như vậy, vội vàng nói: “Tớ đi, để tớ đi, tớ giúp cậu lấy.”
Hứa Đình Ưu: “Cậu mặc boot da không thể chạy được…”
Lý Ngật Chu cũng cản lại Phương Nam Chi, “Để anh đi thôi, em ở đây chăm sóc cô ấy.”
Phương Nam Chi quả thật mang giày này không thích hợp với việc chạy, đành phải gật đầu: “Được rồi.”
Lý Ngật Chu lấy chìa khóa của Hứa Đình Ưu, rời khỏi nơi này.
Hứa Đình Ưu liếc mắt nhìn Triệu Kha, nói nhỏ: “Anh cũng đi theo đi.”
Triệu Kha: “Hả?
Hứa Đình Ưu trừng mắt liếc anh ta một cái, nháy mắt điên cuồng, Triệu Kha nhìn cô ấy, lại nhìn Hứa Nguyên Hách và Phương Nam Chi bên cạnh, hiểu được cái gì, ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy hỏi: “Em giả vờ à?”
“Nhanh lên đi.”
Triệu Kha âm thầm ra hiệu OK, ho nhẹ một tiếng đứng dậy: “À, tôi đi mua mấy chai nước, đợi lát nữa cô ấy uống thuốc cũng cần.”
Hứa Nguyên Hách nhìn Triệu Kha và Hứa Đình Ưu thì thầm, anh ta biết những người này đang có ý định gì, anh ta ngoảnh mặt đi không thèm nhìn.
Phương Nam Chi vẫn không biết gì cả: “Vâng, anh đi đi, em ở đây coi chừng cô ấy.”
“Được.”
Triệu Kha cũng rời đi, và nhóm người đứng đằng sau cũng tiến lên dần.
Phương Nam Chi: “Chúng ta không đi tiếp được, hay là để những người phía sau lên trước đi.”
Hứa Đình Ưu gối đầu lên vai cô, cố gắng tiến lên phía trước: “Không sao đâu, họ sẽ quay lại rất nhanh, chúng ta vừa đi vừa đợi họ.”
“Nhưng lượt của chúng ta sắp tới, còn cậu không thoải mái, đừng đi nữa.”
“Vẫn ổn, tớ có thể chịu được.”
Sau vài phút, đã đến lượt của họ.
Phương Nam Chi nghĩ rằng bọn họ còn chưa tới, nên muốn quay đầu nói với người phía sau, nếu muốn đi thì cô sẽ nhường.
Cô chưa kịp mở miệng đã bị Hứa Đình Ưu kéo trở về: “Họ đến rồi, lên đi!”
“Ở đâu?”
Phương Nam Chi quay đầu nhìn, không thấy ai, nhưng nhân viên thấy họ đến gần đó, đỡ cô và đưa cô vào cabin nhỏ.
Trong khi đó, Hứa Đình Ưu đẩy Hứa Nguyên Hách một cái, sau khi đưa cả hai lên, cô ấy dừng lại.
“Được rồi, em thấy mình vẫn hơi không thoải mái, em sẽ ở dưới đợi mọi người.”
Vòng quay di chuyển một chút, cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Phương Nam Chi nhìn Hứa Đình Ưu ở bên ngoài cánh cửa, mắt nhỏ lại một chút: “Đợi đã…”
Nhân viên: “Này, không được tự ý lên xuống khi cánh cửa đóng, nguy hiểm!”
Phương Nam Chi dừng bước lại.
Hứa Đình Ưu cười nhẹ, khi cánh cửa đóng lại và dần dần đi lên, cô ấy hét lớn: “Hai người cứ ngắm cảnh nhé, em sẽ đợi họ!”
Phương Nam Chi nghe thấy vài giây, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hứa Nguyên Hách.
Anh ta ngồi ở trên ghế, nhíu chặt mày, cảm thấy khó xử, nói: “Ngồi đi, cẩn thận…”
Phương Nam Chi mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ, cô nhìn Hứa Đình Ưu hoạt bát ở phía xa, lông mày giật giật:
“Cô ấy, không còn đau bụng sao?”
“…”
“Vừa rồi tại sao cô ấy không đợi họ? Cô ấy cố ý để hai người chúng ta ngồi ở đây sao?” Phương Nam Chi ngập ngừng nói.
Hứa Nguyên Hách nghe cô hỏi như vậy liền biết cô sẽ phản ứng lại, anh ta hắng giọng, nhìn ra bên ngoài: “Ừ, đúng vậy.”
Phương Nam Chi ngẩn người: “Tại sao…”
Tai Hứa Nguyên Hách đỏ bừng, anh ta nhìn cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em ấy muốn ghép đôi chúng ta.”
“Hả?” Đột nhiên, Phương Nam Chi đứng dậy, “Ghép đôi em với anh? Tại sao? Cô ấy, cô ấy… Không phải là hiểu lầm gì sao?”
Ban đầu, Hứa Nguyên Hách còn lo lắng vì sắp phải nói suy nghĩ của mình, nhưng khi nghe cô nói như vậy, tim anh ta loạn nhịp.
Một lần nữa, anh ta lại quay đầu nhìn cô, mở miệng nói: “Em không muốn em ấy ghép đôi chúng ta sao?”
Đầu óc Phương Nam Chi lẫn lộn, khó trách, khó trách hôm nay Hứa Đình Ưu có những hành vi kỳ lạ, bây giờ cẩn thận nghĩ lại như vậy, hình như rất nhiều lúc Hứa Đình Ưu đều cố ý sắp xếp cho cô và Hứa Nguyên Hách ở cùng một chỗ, nhưng cô không để ý đến những điều này.
“Tất nhiên em không muốn, chẳng lẽ anh lại muốn ư?”
Hứa Nguyên Hách nắm chặt lan can bên cạnh, bởi vì dùng sức khá mạnh, khớp xương hơi nhô lên.
Tất nhiên không muốn… Cô nói rằng cô không muốn điều này…
Nếu như nói lúc học trung học cô nói “Không” là vì Tống Sơ Tuyền, vậy bây giờ cô nói “Không” có thể vì nguyên nhân gì?
Chỉ có thể là vì cô đối với anh ta thật sự không có cảm giác!
Cô thực sự không thích anh ta.
Trong chốc lát, trái tim Hứa Nguyên Hách như chìm xuống đáy vực.
Lần đầu tiên trong đời, anh ta chuẩn bị chủ động nói gì đó với một cô gái mà anh phải lòng, nhưng… Còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Anh ta cụp mắt xuống, gượng gạo nói: “Tất nhiên anh cũng không muốn.”
Phương Nam Chi không biết những suy nghĩ trong lòng anh ấy, lúc này chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: “Thế thì được rồi, Đình Ưu đang giật dây.”
“Là bọn họ tự cho mình làm đúng.” Hứa Nguyên Hách quay đầu một bên, “Họ nghĩ rằng khi em còn học trung học, em thích anh.
Bây giờ mà cả hai đều độc thân, nên bọn họ thử xem.
Chắc họ không nghĩ rằng em không có cảm giác gì với anh.
Đừng lo, chỉ là một hiểu lầm, sau này chúng ta nói rõ là được.”
Nói xong, anh ta lén lút nhìn cô.
Đến bây giờ, Hứa Nguyên Hách vẫn hy vọng thấy được biểu hiện phản đối từ gương mặt cô, hy vọng cô nói rằng không phải là không có cảm giác gì, vậy thì cả hai có cơ hội tiến triển.
Tuy nhiên, anh ta không thấy được biểu hiện đó trên khuôn mặt cô, chỉ thấy biểu cảm của cô ấy nhẹ nhàng cứng đờ, hỏi: “Bọn họ?”
Hứa Nguyên Hách cảm thấy thất vọng vô cùng: “Đúng vậy.”
Phương Nam Chi khẽ mím môi, tim cô như thắt lại: “Anh nói là suốt cả ngày hôm nay, họ đều cố ý sắp xếp em và anh ở cùng một nơi.
Chuyện đi vòng đu quay cũng là vì Đình Ưu, Triệu Kha và… Lý Ngật Chu đều sắp xếp? Họ vừa rồi có cố tình rời đi ư?”
Vừa rồi Triệu Kha và Hứa Đình Ưu nhất định đang lên kế hoạch, còn Lý Ngật Chu, chắc anh cũng biết điều đó.
Hứa Nguyên Hách gãi đầu, hơi bực bội, thuận miệng nói: “Đúng.”
Phương Nam Chi thở dài một chút, nhìn cabin xa dần khỏi mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Cô nghĩ… Lý Ngật Chu thích cô, dù không nhiều nhưng từ khi hai người quen nhau, ít nhất có một chút.
Vì vậy, mấy hôm trước cô còn vui vẻ kể với Trịnh Tử Kỳ, cảm thấy Lý Ngật Chu có thích cô một chút.
Nhưng hóa ra không phải.
Hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng của cô.
Anh chưa bao giờ thích cô, không có một chút nào, tất cả mọi thứ trước đây chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi?
Hoặc có thể… Không hoàn toàn do cô tưởng tượng, có lẽ anh cũng cảm nhận được.
Vậy khi anh phát hiện cô ấy thích anh, liệu anh có đang khó xử không?
Anh là một người tốt, không muốn làm tổn thương cô, vì vậy, anh muốn đẩy cô về phía Hứa Nguyên Hách?
Ánh mắt Phương Nam Chi càng ngày càng tối sầm, những cảnh tượng ngọt ngào trước đây trở thành những lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô tự cho mình đã cố gắng đủ, chỉ cần anh nhìn thấy cô, quan tâ m đến cô, thì có thể khiến anh yêu cô.
Nhưng tất cả đều là ảo tưởng.
Thời trung học cũng là ảo tưởng, khi học đại học cũng chỉ là ảo tưởng…
Hốc mắt cô trào trực nước mắt, Phương Nam Chi chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt…
Vòng quay dần dần đi lên đến đỉnh, cho đến khi đạt đến đỉnh điểm, cảnh đẹp đều nằm trong tầm mắt.
Thế giới này thật đẹp.
Nhưng Phương Nam Chi, cô thật đáng thương… Anh chẳng thể nhìn thấy cô..