Màn đêm càng lúc càng dày đặc, gió lạnh thổi qua, những chiếc lá khô rơi xuống đất và lại bị cuốn đi, phát ra tiếng xào xạc.
Lúc này, ít người đi qua, và khu vực xung quanh trở nên im lặng hơn sau lời nói của anh
Phương Nam Chi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh, dường như cô chưa hiểu những gì anh nói.
Nhưng Lý Ngật Chu lại thở dài, vươn tay kéo chiếc mũ của cô, che phủ tóc và trán cô, cũng che đi đôi tai ửng đỏ vì gió lạnh.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và sáng ngời: “Nhưng suy cho cùng, là lỗi của anh, quá muộn để nhận ra.
Em tức giận và ngừng thích anh là đúng.
Nhưng anh không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì anh rất vui khi biết em đã từng thích anh.”
Ánh mắt của Phương Nam Chi run rẩy, chỉ nghe thấy Lý Ngật Chu thấp giọng, nói: “Vậy em có thể để cho anh có cơ hội thích em được không? Anh không biết là anh có thể làm tốt hơn những gì em đã từng làm hay không, nhưng em hãy cho anh một cơ hội.”
Phương Nam Chi cảm thấy như đang chìm trong một giấc mộng đẹp, cô không thể hiểu nổi, nếu không phải là mơ thì tại sao Lý Ngật Chu lại có thể nói những lời như vậy.
Đầu ngón tay Phương Nam Chi tê dại, lạnh lẽo, cô liền rút vào trong túi, nhìn chằm chằm vào anh mà không nói lời nào, một lúc sau, cô mới nói, “Anh đang nói cái gì vậy?”
Lý Ngật Chu đã đoán trước phản ứng của cô, nên sau sự việc hôm đó, anh không tới gặp cô trong hai ngày.
Thực ra là anh sợ nếu anh biết tâm ý của cô, cô có thể nghĩ rằng anh chỉ nói như vậy vì áy náy với cô.
Nhưng sau đó anh vẫn không thể kiềm lòng muốn gặp cô một lần nữa, vẫn cảm thấy phải nói cho cô biết, từ khi họ vào đại học, anh đã từ từ có tình cảm với cô, đã thích cô, ngay cả nếu không có sự việc này, anh cũng sẽ tỏ tình, chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
“Anh cũng chỉ có thể nói như vậy, nhưng không sao, anh tin rằng em có thể từ từ cảm nhận.
Chỉ là anh muốn em biết, anh thực lòng thích em, không phải vì điều gì khác.”
Điều này hoàn toàn khác với những gì Phương Nam Chi nghĩ trước khi ra ngoài tối nay.
Anh không đang an ủi cô, cũng không nói về quá khứ, là anh đang… Tỏ tình?
Cô gái trước mặt không nói gì, Lý Ngật Chu cúi đầu nhìn cô, cả khuôn mặt vùi trong mũ áo khoác lông vũ, trên trán có vài sợi tóc, chóp mũi ửng đỏ.
Lý Ngật Chu biết cô lạnh lắm rồi, liền mềm lòng, không tiếp tục giữ cô lại: “Những gì anh muốn nói đã nói hết rồi, để anh đưa em về.”
Phương Nam Chi chậm rãi gật đầu.
Lý Ngật Chu: “Thế thì mai, 2 giờ chiều, gặp em ở câu lạc bộ nhé?”
“Vâng…”
Phương Nam Chi thực sự rơi vào trạng thái bối rối, cô không biết sau đó anh nói gì, dọc theo đường đi, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Suốt quãng đường về ký túc xá, cô vẫn chưa hoàn hồn.
“Nam Chi!”
“Nam Chi đã trở về rồi!”
“Anh ấy nói gì, Lý Ngật Chu tìm cậu nói gì vậy?”
Ngay khi mở cửa, La Giai Giai và các cô bạn cùng phòng đã đổ xô ra đón cô.
Phương Nam Chi cứng đờ giữa ba người, nhìn hết người này đến người khác, như thể hồn cô cuối cùng đã nhập vào cơ thể mình.
“Cùng tôi đi ăn tối thôi.”
“Đêm khuya tới để mời cậu ăn tối? Rồi sau đó thì sao?”
Phương Nam Chi: “Rồi sau đó…”
“Vậy em có thể để cho anh có cơ hội thích em được không? Anh không biết là anh có thể làm tốt hơn những gì em đã từng làm hay không, nhưng em hãy cho anh một cơ hội.”
Lời nói ấy một lần nữa hiện hữu trong tâm trí cô.
Phương Nam Chi siết chặt hai tay, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch, như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Anh nói rằng anh thích cô, anh nói về việc ở công viên giải trí anh không hề biết.
Anh thật sự thổ lộ…
Cô quá bất ngờ, anh nói như vì anh biết tất cả mọi thứ bây giờ, biết cô đã tặng anh mô hình kiến trúc, biết cô giảm cân vì anh, biết cô chọn trường Đại học Minh Đại vì anh?
Không, không, anh còn nói rằng anh thích cô thật lòng, không phải vì bất cứ lý do gì khác…
Vì vậy, cảm giác trước đó của cô không sai, anh thực sự thích cô.
La Giai Giai nhìn thấy Phương Nam Chi trông vô hồn, liền hỏi trực tiếp: “Anh ấy có thích cậu không?”
“Hình như là…”
“Sao là hình như!?”
“Trước đây, tôi cảm thấy anh ấy có chút cảm tình với tôi… Sau sự việc ở công viên giải trí, anh ấy biết rằng tôi thầm thích anh ấy nhiều năm, có lẽ anh ấy cũng hơi bất ngờ.
Sau đó, tối nay, anh nói với tôi cho anh ấy cơ hội để theo đuổi tôi…”
Mạnh Thanh nắm được điểm mấu chốt: “Gì? Thầm thích nhiều năm, từ cấp ba cậu đã thầm thích anh ta?”
Phương Nam Chi gật đầu.
La Giai Giai: “Tôi biết… Chắc chắn có chuyện gì đó giữa hai người!”
Lương Điềm: “Nói rõ ra xem!”
Có lẽ việc này đã được tiết lộ với Lý Ngật Chu, Phương Nam Chi không còn giấu diếm với bạn cùng phòng.
Đương nhiên, có lẽ tối nay bản thân cô cũng bị k!ch thích, cô muốn kể hết mọi chuyện nhưng cô hơi lúng túng.
“Cậu từng giảm cân vì anh ấy! Học tại Khoa Kiến trúc Minh Đại cũng vì anh ấy!”
Sau khi nghe xong, ba người như ba con sóc nhặt được quả dẻ lớn, bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc.
Phương Nam Chi lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn vì anh ấy, giảm cân và học hành cũng vì bản thân tôi, ít ra cũng là để trở nên tốt hơn, còn anh ấy… Là một động lực của tôi.”
“Nhưng anh ấy cũng là lý do quan trọng đấy!”
“Ừ, có lẽ vậy…”
Mạnh Thanh bắt đầu suy ngẫm kỹ lưỡng: “Vậy nên bây giờ chắc là anh ấy cảm động lắm rồi, bởi vì cậu cũng âm thầm dành tình cảm với anh ta suốt thời gian dài.”
‘’Tớ không muốn anh ấy thích tớ chỉ vì thấy cảm động.’’
“Đúng, thích là thích, cảm động là cảm động, hai điều này không thể lẫn lộn với nhau…”
La Giai Giai suy nghĩ một chút, nói: “Ối dồi ôi, cũng không cần quan tâm nhiều, Lý Ngật Chu cũng muốn cậu cho anh ấy một cơ hội, vậy thì hãy cho anh ấy một cơ hội đi.
Coi như cậu thử xem anh ấy có thực sự thích cậu hay không?”
Phương Nam Chi: “Nhưng mà làm thế nào để thử?”
“Chấp nhận cảm tình của anh ấy, cậu thầm thích anh ấy lâu như vậy, hiện tại bị anh ấy theo đuổi thì có gì sai chứ?”
Lương Điềm gật đầu: “Đúng đấy… Người ta nói người đàn ông dễ dàng có được tình cảm thì họ cũng coi trọng, huống gì anh ấy đã biết Nam Chi thích anh ấy lâu như vậy, người tính không bằng trời tính, chúng ta cứ chờ xem tình hình vậy.”
Mạnh Thanh: “Lý Ngật Chu không phải là loại người không biết quý trọng.”
Lương Điềm: “Ồ, chúng ta quan sát cũng không thiệt thòi mà.”
La Giai Giai: “Đúng vậy, Nam Chi xinh đẹp của chúng ta bị đàn anh khoá trên theo đuổi thì có gì sai!”
Phương Nam Chi: “…”
…
Đêm đó, trong ký túc xá huyên náo rất lâu, Phương Nam Chi nằm trên giường, một lúc lâu sau mới ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi thức dậy đi học sớm, cô bị thiếu ngủ trầm trọng, và đến lớp với hai quầng thâm mờ dưới mắt.
Sau khi vào lớp, cô phát hiện ánh mắt của người ngồi phía trước đang dõi theo hành động của mình, Phương Nam Chi đang thắc mắc thì La Giai Giai đẩy điện thoại di động của cô qua.
“Cậu đoán xem có chuyện gì.
Hôm qua cảnh Lý Ngật Chu đang đợi người ở dưới tòa nhà của chúng ta đã bị nhiều người chụp lại, còn có người đăng lên trang cá nhân.”
Đôi mắt ngái ngủ của Phương Nam Chi mơ hồ, cô nghe thấy điều này thì cô cảm thấy tỉnh táo hơn, cô cúi người nhìn vào điện thoại một lúc.
Quả nhiên thấy trong nhóm bạn bè của La Giai Giai có người đăng lên: “Ôi trời! Lý Ngật Chu ở dưới lầu! Hình như anh ấy đang đợi ai đó! Sao lại đợi lâu như vậy, là thần thánh phương nào!”
Phần bình luận hiện đầy rẫy dấu hỏi chấm.
Một lúc sau, người đó tự trả lời: “Đã có đáp án! Phương Nam Chi đã ra ngoài và đi cùng Lý Ngật Chu! Phương Nam Chi của khoa kiến trúc! Ôi trời, họ sẽ không ở bên nhau chứ?”
Nhìn thấy vô số dấu chấm than phía dưới, mặt Phương Nam Chi nóng lên, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi sẽ không ở bên nhau.”
La Giai Giai: “Tôi cười chết đi được.
Cô không biết cô ấy kích động cỡ nào đâu.
Hôm nay cô ấy trực tiếp hỏi tôi có phải là thật không.
Yên tâm, tôi không nói gì nhiều, chỉ nói tôi những gì tôi biết.”
Phương Nam Chi: “Cậu có thể trả lời là không …”
La Giai Giai: “Điều đó là không thể.
Sự thật là Lý Ngật Chu tự mình đến chờ cậu, nếu như anh ấy cố ý dùng cách này để làm cho người khác biết rằng anh ấy đang theo đuổi cậu, thì việc tôi nói không có sẽ phá hoại kế hoạch của anh ấy.”
Phương Nam Chi nói: “… Anh ấy không mưu mô, tính toán như vậy đâu.”
“Làm sao cậu biết anh ấy không mưu mô?” La Giai Giai vỗ vào bả vai Phương Nam Chi: “Tôi nói cho cậu biết, đàn ông đều quỷ kế đa đoan, cậu đừng tưởng rằng vẻ ngoài Lý Ngật Chu là một người tốt đẹp thì sẽ không mưu mô, tính toán.
Dù sao thì anh ấy cũng là đàn ông.”
“…”
“Cho nên, cậu vẫn phải cẩn thận một chút.” La Giai Giai nhìn Phương Nam Chi với bộ dạng không muốn nghe, cô ấy thở dài nói: “Chậc chậc, nhìn cậu có vẻ lạnh lùng, thật ra cậu chính là một con thỏ trắng nhỏ? Tôi cảm thấy cậu sớm muộn gì cũng bị anh ấy tươi nuốt sống.”
Phương Nam Chi lập tức lấy tay che miệng: “La Giai Giai, cậu đừng nói hươu nói vượn!”
“A.
Được.
Được.
Tôi biết rồi…”
Phương Nam Chi trừng mắt nhìn cô ấy, rồi buông tay cô ấy ra.
Sáng nay, chuyện của Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu truyền đi xôn xao trong trường học, và kết thúc cuối cùng đến từ một người ẩn danh trên Internet.
Người đó nói rằng hai người hoàn toàn không hẹn hò, chỉ là vì hai người cùng là thành viên của một câu lạc bộ nên Lý Ngật Chu mới thân thiết với Phương Nam Chi.
Ngay sau khi tin đồn này xuất hiện, khiến nhiều người cảm thấy tức giận khi thấy cặp đôi mà họ hâm mộ bị “phá đám”, nhưng cũng có nhiều người thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra mà nói, việc hai người thân thiết nhau trở thành chủ đề hot mà mọi người bàn tán đều có lý do của nó.
Lý Ngật Chu là một người nổi tiếng trong trường, có rất nhiều cô gái đẹp vây quanh, chưa từng thấy anh yêu đương với bất kỳ cô gái nào.
Bọn họ cho rằng, có lẽ đây là tin đồn nhảm mà thôi.
Khi Phương Nam Chi nghe các bạn cùng phòng nói chuyện về điều này, cô thấy nhẹ nhõm hơn.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Họ thật sự không ở bên nhau… Lời đồn truyền khắp nơi, trong lòng cô cảm thấy áp lực, nhưng hiện tại như vậy cũng tốt.
Hai giờ chiều, là thời gian mà Lý Ngật Chu và Hách Lai đã thống nhất, Phương Nam Chi đã trải qua chuyện tối qua, hiện tại khó mà gặp được Lý Ngật Chu.
Cô muốn gặp anh, lại không dám gặp.
Trong phòng ngủ, sau khi suy nghĩ mãi, cô vẫn cảm thấy không thể làm trì hoãn tiến độ dự án.
Hơn nữa, những gì bạn cùng phòng nói cũng đúng, thực sự không cần quan tâm nhiều, không phải anh nói muốn thử yêu đương với cô sao, vậy thì thử thôi.
Khi Phương Nam Chi tới, trong phòng hoạt động của câu lạc bộ có bảy, tám người.
Ngoài trừ Trịnh Tử Kỳ và Lý Ngật Chu, những người khác không có cảm giác gì với tin đồn hôm nay, họ biết Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi quen nhau, cũng có cùng một dự án thi đấu, nên dù có đợi dưới tòa nhà ký túc xá vào đêm qua cũng chỉ vì dự án mà thôi.
Chỉ có Trịnh Tử Kỳ thấy cô đi vào, chị ấy nhìn cô nhiều hơn, trong mắt còn có vài phần lo lắng.
Phương Nam Chi hầu như quên mất, hiểu biết của Trịnh Tử Kỳ chỉ dừng lại ở chuyện cô nói Lý Ngật Chu không thích cô.
Cô vội vàng đi tới, thì thầm với chị ấy “Chuyện này em nói sau” rồi đi về phía Lý Ngật Chu và Hách Lai.
Cô đến đây với tâm tư giải quyết việc chung, nhưng vừa nhìn thấy Lý Ngật Chu, cô vẫn không khống chế được mà căng thẳng.
Như thể đêm qua người tỏ tình là cô chứ không phải anh.
“Nam Chi, đã đến rồi à.” Hách Lai nói.
Phương Nam Chi gật đầu: “Xin lỗi, em đến trễ rồi.”
Hách Lai: “Không sao, không sao.”
“Không sao đâu, em ngồi đi.” Lý Ngật Chu kéo ghế cho cô, sau đó hỏi: “Em đói không, có muốn ăn gì trước không?”
Ánh mắt của anh hướng về cô, cô cảm nhận được điều đó, không dám nhìn lên: “Không, em không đói.”
“Nếu đói thì nói cho anh biết, bây giờ chúng ta bắt đầu?”
Phương Nam Chi: “Vâng.”
Mới hơn hai giờ mà đói cái gì, họ đã sắp sửa cơm chiều rồi ư?
Hách Lai nhận ra rằng Lý Ngật Chu có cảm tình với Phương Nam Chi, nên hiện tại anh ấy nhìn cả hai như được phủ thêm bộ lọc màu hồng.
Anh ấy thậm chí trở thành bóng đèn cho hai người! Vô lí thật!
Nửa tiếng sau, ba người thảo luận về khu vực.
“…Khu vực này là một trong những khu vực nhiều nhà nhất, muốn thêm khu vực hoạt động vào là gần như không thể, trừ khi phải tháo dỡ.
Có thể tháo dỡ một phần nhỏ để tạo ra sự hài hòa cho tổng thể.
Hoặc có thể, thực hiện cải tạo thống nhất cho phần này…”
Lý Ngật Chu hôm nay mặc áo sơ mi, áo khoác anh đã cởi ra treo lên một chiếc ghế gần đó, tay áo bị gấp lên, để lộ ra cánh tay hiện rõ những đường gân đầy quyến rũ.
Anh cầm một cây bút chì, vẽ một đường trên bản đồ lớn, sau đó sử dụng ngón tay thực hiện thao tác đo đạc đơn giản.
Ngón tay của anh rất dài, khi Phương Nam Chi khi đo đạc không khỏi liếc nhìn vài lần, liền nhìn thấy trên mu bàn tay anh có những đường gân xanh mờ nhạt.
“Em có ý kiến gì không?” Đột nhiên, anh hỏi cô.
Phương Nam Chi ngước mắt lên nhìn anh, cô nhanh chóng nói: “Em nghĩ việc tháo dỡ rất khó.”
Cô chỉ lơ đễnh hai ba giây, suýt chút nữa đã bị anh bắt quả tang… Nếu để anh biết rằng cô vừa mới nhìn tay anh, thì cô không biết giấu mặt vào chỗ nào.
Phương Nam Chi bỏ qua cảm giác ngượng ngùng thoáng chốc, nghiêm túc nói: “Khu vực nhà cũ ở Đế Đô có tuổi đời lâu, nếu phải tháo dỡ thì khó khăn rất nhiều.
Việc cải tạo dường như khả thi hơn, nên phải cố gắng giữ lại phong cách ban đầu của hẻm rồi thực hiện cải tạo nâng cấp.
Sau đó…”
Cô nói rất mạch lạc, nhưng đôi tai cô bỗng nhiên trở nên ửng hồng.
Lý Ngật Chu nhìn cô một lúc, mấy giây sau không nhịn được lại liếc nhìn.
Đôi tai của cô… Dường như dễ đỏ lắm.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Chúng ta hãy lập một kế hoạch hoàn chỉnh cho khu vực này đã.” Sau khi Phương Nam Chi nói xong, Lý Ngật Chu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Hách Lai: “Oke.
Vậy chúng ta hãy chuyển sang phần tiếp theo.”
…
Ba người họ đã mất ba giờ để thảo luận.
Bên ngoài sắc trời đã tối, mọi người trong căn phòng bắt đầu đặt món ăn nhanh.
“Nam Chi, uống trà sữa không? Tôi định đặt một ly, đặt thêm cho cậu một ly, vừa kịp để giao hàng.” Hôm nay, Dương Trình Tiệp cũng ở trong câu lạc bộ hôm nay, cậu ta đi đến bên Phương Nam Chi, lấy điện thoại ra để cho cô chọn.
Lý Ngật Chu đang dọn dẹp những bản vẽ trên bàn, khi nghe thấy điều này, anh liền dừng lại, khẽ liếc nhìn Dương Trình Tiệp.
Phương Nam Chi: “Không cần, tôi không uống, cảm ơn nhé.”
Thức ăn nhanh là do Hách Lai đặt, sau nửa tiếng đã được giao đến.
Phương Nam Sơn Chi và Trịnh Tử Kỳ ngồi cùng một chỗ, một lát sau, Dương Trình Tiệp đặt đồ ăn bên cạnh cô, lại đưa cho cô một ly trà sữa.
“Đây.”
Phương Nam Chi: “Tôi vừa nói…”
“Không sao, không sao, hãy uống đi.
Tôi đi WC một lát, sẽ quay lại ngay thôi!” Dương Trình Tiệp nói xong chạy đi, Phương Nam Chi nhìn ly trà sữa kia, cảm thấy hơi bất lực.
Trịnh Tử Kỳ nói: “Cái tên này, lâu vậy rồi mà vẫn không biết em không thích uống trà sữa, không biết chọn nước chanh sao?”
Phương Nam Chi cười: “Cậu ta không cần phải biết những điều như vậy.”
“Còn người thích em nhất định phải biết…”
Lời vừa dứt, ly trà sữa bên cạnh đột nhiên bị bưng sang một bên.
Không chỉ trà sữa, ngay cả đĩa thức ăn nhanh của Dương Trình Tiệp cũng bị dọn sang một bên.
Phương Nam Chi trở nên ngơ ngác, quay lại nhìn, chỉ thấy Lý Ngật Chu đứng bên cạnh cô, “Em uống ly này đi.”
Anh đã đặt một ly trà chanh bên cạnh cô.
Còn Trịnh Tử Kỳ cạnh bên: “…?”
Cùng với cốc trà chanh là một suất ăn nhanh mới đặt bên cạnh Phương Nam Chi.
Lý Ngật Chu bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô.
Phương Nam Chi tức sững người một lúc, và nắm chặt chiếc đũa trong tay.
“Em vừa nói còn có một bài tập phải hoàn thành, chiều mai phải đi thư viện?” Lý Ngật Chu nhẹ nhàng hỏi.
Sở dĩ, anh hỏi câu hỏi này là do Hách Lai hỏi Phương Nam Chi vào chiều mai có đến vẽ tranh không, cô mới nói phải đến thư viện vì trong khóa học có một bài tập cần phải hoàn thành vào ngày mai.
Phương Nam Chi không hiểu tại sao anh lại bất ngờ nói đến điều này, cô chỉ có thể sững sờ gật đầu.
“Khi nào thì xong?”
“Hả?”
Lý Ngật Chu quay đầu nhìn cô và nói: “Tối mai cùng nhau ăn tối được không? Anh đến đón em.”.