Ngày hôm đó sau khi xem phim xong, Lý Ngật Chu dẫn Phương Nam Chi đi ăn ở một nhà hàng.
Cô biết nhà hàng đó, kiến trúc bên ngoài còn là tác phẩm của một bậc thầy trong nước, rất khó để đặt bàn trước.
Từ lâu Phương Nam Chi đã muốn đến đây ăn một bữa, muốn ngắm nhìn công trình kiến trúc này, nhưng vẫn luôn không đặt bàn được.
Hiện tại sau khi đến đây, tất cả sự chú ý đều đặt vào nhà hàng, đến nỗi món ăn có ngon hay không, cô cũng không quá bận tâ m đến.
Lý Ngật Chu thấy cô thích ngắm nhìn hơn là ăn uống, sau đó bèn dẫn cô đến thành phố Minh Hải tham quan các loại kiến trúc đặc sắc trong hai ngày cuối tuần, vui chơi giải trí, thuận tiện bù đắp lời hứa “hôn một lúc” trước đây trong thời gian rảnh.
Cuối tuần này, sau khi Phương Nam Chi cùng Lý Ngật Chu ăn xong trở về, ôm một bó hoa, trên tay còn đeo một chiếc lắc tay mới.
Mạnh Thanh: “Tớ biết chiếc lắc tay này! Gần đây rất nổi, nhưng ở trong nước rất khó đặt hàng, sao Lý Ngật Chu có được vậy?”
Phương Nam Chi không biết chiếc vòng này khó đặt như vậy, khi đó chỉ cảm thấy rất đẹp, sau khi anh lấy ra thì đeo lên cho cô.
“Anh ấy bảo nhờ một người bạn bên nước ngoài mua hộ.”
Mạnh Thanh: “Định mệnh… vậy sao anh ấy biết mà mua cái này, anh ấy đã tính toán trước sao?”
Lương Điềm: “Wowowow chua quá đi, mua quà đều nghiêm túc chọn như vậy sao.
Trọng điểm là! Mỗi lần hẹn hò đều tặng hoa cho cậu, bạn trai của tớ cũng không hiểu phong tình như vậy đâu! Từ trước đến giờ cũng chưa từng tặng hoa cho tớ!”
La Giai Giai: “Cậu nói sao, thật sự như vậy luôn, vậy hotboy trường chúng ta cũng rất giỏi trong chuyện tình yêu đó chứ.”
Phương Nam Chi cũng không biết Lý Ngật Chu như vậy có được coi là giỏi yêu đương không, nhưng mỗi lần đi hẹn hò cùng anh, cô thật sự rất vui.
Anh đáp ứng tất cả mong mỏi của cô đối với tình yêu, dường như chỉ cần ở một chỗ cùng với anh, cô có thể không cần nghĩ đến bất cứ điều gì, tất cả nỗi buồn phiền đều biến mất, chỉ còn tràn ngập những niềm vui.
Hứa Đình Ưu nói, điều này là do cô đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Có lẽ vậy, nhưng cô cảm thấy, cho dù qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt rồi, nhưng đơn giản nhẹ nhàng cũng rất hạnh phúc.
La Giai Giai: “Ôi Nam Chi ơi, chủ nhật ngày mai, có phải cậu cũng ra ngoài hẹn hò không, Lý Ngật Chu của bây giờ thật sự quá dính cậu đó.”
“Không, không phải đâu, ngày mai bố mẹ tớ đến đây.”
“Hả?”
Phương Nam Chi nói: “Bố mẹ tớ trùng hợp phải đến đây bàn công việc, vì vậy thuận tiện qua thăm tớ luôn.”
“Như thế thì, cậu định dẫn Lý Ngật Chu gặp phụ huynh à?”
“Sao có thể được!”
Chuyện cô yêu đương, cũng không nói với người trong nhà.
Mặc dù gia đình cô cũng không coi là quá bảo thủ, nhưng hiện giờ cô cảm thấy nói chuyện này với bố mẹ thật sự rất ngượng, hơn nữa cô với Lý Ngật Chu vẫn còn trẻ, cũng chưa đến mức nói với người nhà.
Hôm sau, Phương Kê và Triệu Lợi Vân trực tiếp đến bên cạnh trường học, sau khi Phương Nam Chi dẫn bố mẹ đi dạo một lượt, rồi đi đến một nhà hàng cạnh trường ăn cơm.
“Liễu Liễu à, trường các con đúng là đẹp thật đó, hình như so với lần trước khi đưa con đến còn đẹp hơn.” Trên bàn ăn, Triệu Lợi Vân cảm khái nói.
Phương Nam Chi: “Bởi vì học kì này trường học tân trang lại vườn hoa, hai hàng hoa ở lối vào cũng mới được trồng cách đây không lâu ạ.”
“Tốt thật đó.
À đúng rồi, con xem Đình Ưu có rảnh không, có thể gọi con bé đến đây ăn cơm cùng luôn.”
Phương Nam Chi nói: “Cách xa lắm ạ, cậu ấy đi đến đây rất vất vả.”
“Được rồi… vậy Ngật Chu thì sao?”
Mọi người đều biết Lý Ngật Chu học ở Đại học Minh Đại, hơn nữa khi Phương Nam Chi gọi điện thoại với Triệu Lợi Vân cũng thỉnh thoảng hay nhắc tới anh, ví dụ cùng nhau tham gia thi đấu, lại ở cùng một câu lạc bộ, thường hay giúp đỡ cô trong học tập.
Trước đây khi Triệu Lợi Vân ở Hàng Châu mặc dù không hay gặp Lý Ngật Chu, nhưng con gái ở bên ngoài một mình, có một người anh lớn quen biết quan tâm, bà đương nhiên cũng rất biết ơn người ta.
Phương Nam Chi: “Mẹ gọi anh ấy làm gì, mẹ lại không thân quen với người ta…”
Triệu Lợi Vân: “Con thân quen là được rồi không phải sao, trước đây chúng ta đều là hàng xóm, cậu ấy không phải cũng rất quan tâm con à.”
“Ừm… có lẽ anh ấy cũng rất bận, hay là thôi đi.”
Chủ yếu là, quan hệ giữa cô và Lý Ngật Chu, cô cảm thấy bản thân không có cách nào giả vờ được trước mặt bố mẹ.
“Được rồi, à, cốp sau xe mẹ có mang rất nhiều đặc sản ở Hàng Châu của chúng ta, sau khi con chia cho bạn cùng phòng, thì đưa một phần cho Ngật Chu, có lẽ rất lâu rồi thằng bé chưa quay lại.”
Phương Nam Chi: “Dạ, vậy lúc nào đó con sẽ đưa cho anh ấy.”
“Được.”
Ngày hôm sau, Triệu Lợi Vân và Phương Kê đi bàn công việc của mình, lớp học buổi chiều của Phương Nam Chi vẫn chưa kết thúc, cô lén gửi tin nhắn cho Lý Ngật Chu.
[Đợi lát nữa tan học em đi gặp anh, anh có ở ký túc xá không?]
Lý Ngật Chu: [Có, học môn gì à? Anh đi đón em]
Phương Nam Chi: [Không cần đón em, em có thứ này muốn đưa cho anh, bố mẹ em mang đến một vài món ăn ở Hàng Châu, nói anh rất lâu rồi chưa quay về Hàng Châu, liền mang đến cho anh một phần.]
Lý Ngật Chu: [Thay anh cảm ơn bố mẹ em]
Phương Nam Chi: [Vâng, tối nay họ xong việc rồi, em đi gặp bố mẹ, đến lúc đó rồi nói]
Lý Ngật Chu: [Ừm]
Sau khi Phương Nam Chi nói chuyện với Lý Ngật Chu xong, vốn dĩ muốn cất điện thoại đi, đột nhiên hiển thị mẹ cô gọi đến, Phương Nam Chi ngồi ở hàng ghế sau, phòng học lại rất lớn, cô bèn cúi người xuống nhận điện thoại: “Mẹ, sao vậy ạ?”
“Liễu Liễu ơi, bố con đột nhiên đau bụng, vừa nãy còn nôn ra, bây giờ mẹ đưa ông ấy đến bệnh viện…”
Nhịp tim Phương Nam Chi đập thình thịch: “Bác sĩ nói sao ạ?”
Triệu Lợi Vân lo lắng: “Bây giờ vẫn chưa rõ, gần đây ông ấy rất mệt, trưa nay còn uống rượu với đối tác, cũng không biết có phải là do ăn đồ gì hỏng không.”
Phương Nam Chi vẫn luôn cảm thấy mẹ mình là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, bình thường rất ít khi luống cuống, hiếm khi sốt ruột như hôm nay.
Sau khi Phương Nam Chi hỏi địa điểm lập tức ngắt điện thoại, từ cửa sau phòng học chạy ra ngoài.
Lý Ngật Chu: [Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?]
Trên đường, điện thoại rung lên.
Phương Nam Chi vừa chạy vừa gửi voice: “Tối nay không được ạ, bố em đột nhiên không khỏe, phải đi bệnh viện, giờ em phải tranh thủ đến đó.”
Điện thoại của Lý Ngật Chu rất nhanh gọi đến: “Bệnh viện nào vậy? Có nghiêm trọng không?”
Phương Nam Chi cuống cuồng nói: “Bệnh viện số 2, nhưng, nhưng mẹ em cũng không nói cụ thể bị sao, chắc vẫn đang kiểm tra.”
Lý Ngật Chu nghe thấy giọng điệu hoảng loạn của cô, lập tức nói: “Đợi anh trước cổng trường, anh lập tức đến.”
Lý Ngật Chu đến cổng trường gần như cùng lúc với cô, rồi anh gọi xe taxi.
“Liễu Liễu, đừng hoảng, có lẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Phương Nam Chi: “Nhưng nghe giọng nói của mẹ em dường như rất lo lắng, nếu thật sự có chuyện gì…”
“Sẽ không đâu, đừng nghĩ linh tinh.” Lý Ngật Chu xoa đầu cô: “Chúng ta đi xem tình hình trước, nhất định không sao đâu.”
Bệnh viện số 2 cách Minh Đại khá xa, mất một tiếng, họ mới đến bệnh viện.
Phương Nam Chi chạy một mạch, cuối cùng cũng thấy Triệu Lợi Vân, bà ấy đang ngồi đợi trên ghế, khẽ cau mày.
“Mẹ!”
Triệu Lợi Vân ngẩng đầu lên nhìn: “Liễu Liễu.”
“Như thế nào rồi ạ?”
“Không sao không sao, bác sĩ nói có thể là viêm dạ dày cấp tính.
Đề phòng chuyện ngoài ý muốn, giờ bố con đang ở bên trong làm nội soi dạ dày.”
Nói xong, chợt thấy một chàng trai đứng phía sau Phương Nam Chi, cao to đẹp trai, Triệu Lợi Vân ngay lập tức nhận ra.
“Ngật Chu?”
Lý Ngật Chu bước lên phía trước: “Cháu chào dì ạ.”
“À chào cháu chào cháu.” Triệu Lợi Vân hơi sững sờ, hỏi Phương Nam Chi: “Sao các con cùng nhau đến đây vậy?”
Phương Nam Chi nghe bảo bố không sao thì thở phào, ngoảnh lại nhìn Lý Ngật Chu.
Vừa rồi gấp gáp không có mục tiêu, cũng không nghĩ đi cùng Lý Ngật Chu đến đây sẽ khó giải thích.
Lý Ngật Chu: “Cháu…”
“Đúng lúc con lấy đồ đưa cho anh ấy!” Phương Nam Chi ngay lập tức nói.
Lý Ngật Chu khẽ cau mày, nhìn Phương Nam Chi, xem ra bạn gái của anh chưa có ý định công khai, thế nên anh nói: “Đúng rồi, dì, cảm ơn dì bảo Liễu Liễu đưa đồ ăn cho cháu ạ, đã rất nhiều năm rồi cháu chưa ăn.”
Triệu Lợi Vân hiểu ra: “Không cần cảm ơn, phiền cháu hôm nay qua đây một chuyến rồi.”
Lý Ngật Chu: “Không có gì ạ, cháu nghe em ấy nói chú đến bệnh viện, muốn đến đây xem có thể giúp được gì không.”
“Cảm ơn cháu, may mà không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng… vậy, hai đứa ngồi xuống đây một lát.”
Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu ngồi xuống bên cạnh, Phương Nam Chi vẫn lo lắng cho Phương Kê, hỏi tình hình lúc trước của Triệu Lợi Vân.
Cách đây không lâu Triệu Lợi Vân cũng bị dọa, lúc này đã bình tĩnh lại, ngược lại bà còn an ủi Phương Nam Chi “không sao đâu”.
Nửa tiếng sau, Phương Kê được y tá đẩy ra ngoài.
Lý Ngật Chu tiến lên giúp đỡ, cùng y tá đẩy người vào phòng bệnh, Phương Kê do thuốc mê vẫn chưa hết, vì thế Lý Ngật Chu ra ngoài mua đồ ăn cho mọi người, lại mua thêm thức ăn lỏng cho Phương Kê.
Khi ăn cơm, Phương Kê đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy Lý Ngật Chu bận rộn chuẩn bị bữa tối cho mình, ông không ngừng nói cảm ơn.
“Ngật Chu, cháu cứ để đấy đi, qua đây ăn cơm cùng chúng ta trước đã.” Triệu Lợi Vân nói.
Lý Ngật Chu: “Dạ vâng.”
Ba người ngồi quanh bàn ăn trong phòng bệnh ăn cơm, Triệu Lợi Vân hỏi một chút chuyện trong trường học của bọn họ, còn có chuyện thi đấu, hỏi mãi hỏi mãi, bỗng nhiên nói đến Hứa Nguyên Hách.
“Dì Hoàng của con kể A Hách muốn thi nghiên cứu sinh ở đại học nước ngoài,tên là gì ấy nhỉ… mẹ quên mất rồi, dù sao thì năm sau bắt đầu chuẩn bị, muốn đi nước ngoài.”
Phương Nam Chi nói: “Xuất ngoại học nghiên cứu cũng rất tốt mà.”
“Dì Hoàng con không nỡ, con cũng biết mà, lúc học đại học bà ấy cũng không có dự định để cậu ấy học ở nước ngoài…” Triệu Lợi Vân nói: “Mấy hôm trước còn nói với mẹ sao con với Hách Nguyên không ở bên nhau, hôm nào cũng nhắc đến chuyện con làm con dâu bà ấy.
Mẹ bèn nói với bà ấy, tuổi của con vẫn chưa vội yêu đương, bà ấy còn nói mẹ bảo thủ.”
“Khụ! Khụ Khụ…” Phương Nam Chi suýt chút nữa thì nghẹn, ho không ngừng.
Lý Ngật Chu nhanh chóng rút tờ giấy đưa cho cô, rồi đưa cốc nước cho cô.
Phương Nam Chi nhận lấy, cúi đầu ho.
Triệu Lợi Vân: “Con có sao không? Ăn từ từ thôi.”
Phương Nam Chi xua tay, một lúc sau mới nói: “Con không sao ạ.”
Lại lén nhìn Lý Ngật Chu, ánh mắt của người phía sau cũng có chút thâm thúy.
Trái tim Phương Nam Chi thắt lại, vội vàng nói: “Mẹ, mọi người đừng gán ghép con với anh Hứa Nguyên Hách, sau này còn gặp nhau, rất ngại đó…”
“Mẹ có nói đâu, không phải dì Hoàng con luôn nhắc đến sao.” Triệu Lợi Vân nói: “Nhưng mà, các con đều ở Minh Đại, bình thường không liên lạc với nhau à?”
Phương Nam Chu lại liếc nhìn Lý Ngật Chu, nói: “…Trường học cách nhau xa lắm ạ, không liên lạc.”
Triệu Lợi Vân: “Vậy các con…”
“Lợi Vân.” Phương Kê đột nhiên gọi bà.
“Ừm? Sao vậy?”
Phương Kê: “Giúp tôi rót cốc nước.”
Triệu Lợi Vân khó hiểu: “Bên cạnh ông không phải có nước đó sao.”
Phương Kê: “À, không để ý thấy…”
Triệu Lợi Vân: “Ông đó, thuốc mê vẫn chưa hết phải không?”
Vấn đề đang nói bị cắt ngang, Triệu Lợi Vân cuối cùng cũng không nhắc đến Hứa Nguyên Hách nữa.
Tối nay Phương Kê phải ở lại một đêm, một thành viên trong gia đình có thể ngủ lại, Triệu Lợi Vân đương nhiên là định ở lại đây, nhưng Phương Nam Chi ép buộc đưa bà về khách sạn nghỉ ngơi.
Ban ngày Triệu Lợi Vân đã bận rộn cả ngày, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Nhưng Triệu Lợi Vân vẫn từ chối: “Ngày mai không phải con còn phải lên lớp sao, hơn nữa con đến chăm sóc bố con cũng không tiện, vẫn nên để mẹ ở đây đi.”
“Con xin nghỉ học là được, nếu như tối nay mẹ không ngủ ngon, không tránh được lại gục ngã.”
Triệu Lợi Vân: “Không đâu con gái.”
“Sẽ ạ, mẹ, mẹ đừng thể hiện.”
“Vẫn nên để cháu ở đây đi.” Lý Ngật Chu chợt lên tiếng, phá vỡ sự tranh luận của hai người.
“Liễu Liễu, tiết học ngày mai của em giáo viên không dễ đối phó, tự em cũng biết, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt môn, vì vậy em phải trở về đi học, hơn nữa dì nói cũng đúng, em chăm sóc sẽ không tiện.”
Nói xong, lại nhìn về phía Triệu Lợi Vân: “Dì à, dì quay về khách sạn nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai lại đến, đừng để Liễu Liễu lo lắng, ở đây giao cho cháu, không có chuyện gì đâu ạ.”
Triệu Lợi Vân sửng sốt: “Như vậy, như vậy không được đâu.”
Phương Nam Chi cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Ngật Chu: “Anh…”
“Được ạ, mọi người đều về đi, tối nay cháu ở đây, vừa hay ngày mai cháu cũng không có lớp.” Lý Ngật Chu quyết định rất nhanh, cũng không để hai người có bất kì chỗ nào để phản bác, kéo Phương Nam Chi đi ra ngoài: “Cùng anh ra ngoài mua đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần.
Chú dì, chúng cháu quay lại ngay ạ.”
“Này…”
Hai đứa trẻ nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, Triệu Lợi Vân nhìn ra phía cửa, lại nhìn Phương Kê.
“Như vậy, như vậy không thích hợp, thằng bé này…”
Ánh mắt Phương Kê hiểu rõ: “Còn chưa nhìn ra à?”
“Cái gì?”
Phương Kê lắc đầu, nói: “Ngật Chu và con gái chúng ta nhất định có điều gì đó.”
“Điều gì? Triệu Lợi Vân ngưng lại, mắt đột nhiên trừng to: “Chẳng lẽ ông muốn nói… chúng nó đang yêu nhau sao?”
“Tôi thấy vậy, nếu không sao hôm nay thằng bé lại chạy tới đây, hơn nữa nhìn là biết rất thân thiết với Liễu Liễu.” Phương Kê nói: “Bà thì hay rồi, ban này còn Nguyên Hách Nguyên Hách, nếu không phải tôi ngắt lời bà, bà còn muốn nói nữa.”
“Vậy, sao mà tôi biết được!” Triệu Lợi Vân nói xong lại cẩn thận xếp đồ: “Chẳng trách, trước đây khi gọi điện thoại Liễu Liễu còn nhắc đến thằng bé, hóa ra là… đợi đã, chúng nó yêu nhau từ khi nào? Quen biết sớm như vậy, lúc học trung học phổ thông Liễu Liễu còn đến nhà thằng bé học bổ túc, hơn nữa còn vô cùng nỗ lực để thi vào Minh Đại, sẽ không từ hồi học trung học đã…”
“Nghĩ cái gì đó, tôi thấy thằng bé không phải loại người không đáng tin như vậy.”
Triệu Lợi Vân: “Đúng vậy đúng vậy… sao Liễu Liễu không nói trước chứ! Vừa rồi tôi sẽ không quá xấu hổ đi?”
“Nhất định là ngại nói ra, hơn nữa đoán chừng cũng không muốn chúng ta can thiệp.
Chúng ta đó, tạm thời cứ coi như không biết gì, để bọn trẻ tự nhiên phát triển.”
“Được… được không vậy?”
“Được chứ, Ngật Chu là đứa trẻ hiểu chuyện, khá tốt.”
“Là rất tốt, trước đây Ngữ Nhu cũng không ít lần nhắc đến, nói Nguyên Hạo nhà bà ấy được như vậy, tóc của bà ấy đã đỡ bạc hơn.
……
Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu đi đến cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, đứng trước kệ hàng chọn bàn chải đánh răng.
Phương Nam Chi móc lấy tay anh, lại nhẹ nhàng xuyên qua những ngón tay, cùng anh nắm tay nhau, khẽ nói: “Giáo viên đó thực ra cũng không quá hung dữ, nếu em nghiêm túc xin nghỉ, sẽ không có vấn đề gì cả.”
Lý Ngật Chu: “Nhưng mỗi ngày lên lớp của ông ấy sẽ chấm điểm, nếu xin nghỉ sẽ trừ điểm chuyên cần, không cần liều lĩnh.
Sao, anh ở đây em còn không yên tâm à?”
Phương Nam Chi giữ anh lại, không để anh chọn đồ: “Không phải, dẫu sao đó là bố em, anh đến chăm sóc lại làm phiền anh biết bao…”
Lý Ngật Chu hơi cúi người, nhìn cô một lúc rồi nói: “Chính bởi vì ông ấy là bố em, vì vậy anh mới ở lại.
Em cũng phải để cho anh có cơ hội biểu hiện chứ, đúng không nào?”
“Dạ?”
“Bây giờ phải làm tốt nền tảng, để ông ấy có một chút ấn tượng tốt với anh.” Lý Ngật Chu xoa mặt cô, mỉm cười nói: “Như vậy sau này đi gặp gia đình em, mới càng dễ để họ đồng ý chuyện em ở bên cạnh anh, em cũng không cần phải che giấu nữa.”
Phương Nam Chi sững sờ, phản ứng lại, lập tức nói: “Hiện giờ em không nói với họ là bởi vì chúng ta vẫn còn nhỏ, không phải cảm thấy họ sẽ không đồng ý chúng ta ở cạnh nhau, nếu như em nói thì họ nhất định sẽ đồng ý!”
“Chắc chắn như vậy à?” Lý Ngật Chu cố ý trêu chọc cô: “Sao anh lại cảm thấy, mẹ em càng thích Nguyên Hách hơn.”
“Sao, sao có thể.” Phương Nam Chi nhìn anh không rời mắt: “Anh có vì điều này mà giận không? Anh đừng nghĩ linh tinh, mẹ em cũng chỉ tùy ý hỏi thôi, bà ấy mới không hy vọng em yêu đương sớm.
Dì Hoàng cũng nói vui thôi, không thể coi là thật.”
Tốc độ nói của cô hơi nhanh, nhìn dáng vẻ giống như thật sự lo lắng.
Lý Ngật Chu bật cười, xoa đầu cô: “Được rồi, nói đùa thôi, anh biết, cũng không nghĩ linh tinh.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nữa, em bây giờ, chỉ cần cùng anh chọn đồ dùng cá nhân.
Sau khi chúng ta mua xong, mau chóng đưa mẹ em về khách sạn nghỉ ngơi, những cái khác thì giao cho anh.”
Cuối cùng, tối nay vẫn là Lý Ngật Chu ở lại.
Ngày hôm sau, sau khi Phương Nam Chi học xong lớp học buổi sáng, lập tức đi ra khỏi trường, vội vàng tiến thẳng về phía bệnh viện, sau khi vào phòng bệnh, cô không thấy Lý Ngật Chu, chỉ thấy Triệu Lợi Vân và Phương Kê.
“Mẹ, anh ấy đâu?”
“Ngật Chu đi mua đồ ăn rồi, mẹ nói để mẹ đi mua, nhưng thằng bé nhất quyết đi.” Triệu Lợi Vân kéo tay Phương Nam Chi: “Liễu Liễu này, thằng bé tối qua ở đây ngủ cũng không ngon, nếu không thì con đi khuyên nó, để thằng bé về trước, ban nãy mẹ bảo nó đi nghỉ ngơi, nó luôn nói không sao.”
Phương Nam Chi gật đầu: “Dạ, con biết rồi ạ.”
Phương Nam Chi đợi ở bên ngoài phòng bệnh một lúc, Lý Ngật Chu đã quay lại.
“Sao không vào trong?”
Phương Nam Chi lấy đồ trong tay anh, đặt xuống bên cạnh, trong lúc Lý Ngật Chu ngơ ngác, ôm lấy eo anh, vùi trong vòng tay của anh.
“Có phải rất mệt không ạ?”
Lý Ngật Chu: “Không mệt, cũng không phải đặc biệt làm gì.”
“Nhưng giường dành cho người chăm sóc không to, tối qua anh nhất định không được ngủ ngon.”
“Vẫn ổn.” Lý Ngật Chu nói: “Sao em đến đây nhanh vậy, vừa tan học đã chạy đến đây à?”
“Vâng.”
Lý Ngật Chu ôm lấy cô, sau một lúc, không thấy cô có ý định buông ra, cúi đầu xuống nâng mặt cô lên: “Vẫn ôm à, không sợ mẹ em đột ngột đi ra à? Nhìn thấy rồi anh khó mà giải thích.”
Phương Nam Chi ngoảnh lại nhìn, cửa phòng bệnh không có bóng người, cô vẫn tiếp tục ôm: “Mặc kệ… em chỉ muốn cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh? Được, vậy anh nhận, về quà cảm ơn thì anh nghĩ rồi, ôm thôi chưa đủ.”
Phương Nam Chi chớp mắt, nghe thấy những lời này lập tức buông lỏng cái ôm, còn lùi lại hai bước.
Suy cho cùng thì đây cũng là bên ngoài phòng bệnh, bố mẹ cô vẫn còn ở bên trong, cô dám làm càn, nhưng không dám quá liều lĩnh.
Khóe môi Lý Ngật Chu khẽ động, không nhịn được cười: “Cũng hơi can đảm đấy, nhưng không nhiều.”
“….”
“Được rồi, vào trong trước đi, chú dì vẫn chưa ăn cơm đâu.”
“Ò.”
Sau buổi trưa, toàn bộ báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phương Kê đều đã có, tất cả bình thường, sau này chỉ cần chú ý ăn kiêng là được.
Phương Nam Chi và Triệu Lợi Vân thở phào nhẹ nhõm, có thể làm thủ tục xuất viện rồi.
Vốn dĩ, Phương Nam Chi muốn để hai người ở lại Minh Hải thêm một hôm nữa, nghỉ ngơi cho tốt rồi quay về Hàng Châu, nhưng Phương Kê nói bản thân không sao, muốn về sớm, dù sao công việc vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Phương Nam Chi không còn cách nào giữ họ lại, chỉ đành đáp ứng để họ đi.
“Ngật Chu à, hai ngày nay thất sự vất vả cho cháu rồi, sau này đến Hàng Châu nhất định phải đến nhà ăn bữa cơm đấy.”
Lý Ngật Chu: “Dạ được dì, cháu sẽ đến ạ.”
Triệu Lợi Vân: “Vậy các con ở trường nhớ chăm sóc nhau thật tốt.”
Lý Ngật Chu hơi dừng lại, nhìn về phía hai vị trưởng bối ở trong xe, gật đầu: “Vâng, cháu sẽ quan tâm tới Liễu Liễu nhiều hơn ạ.”
Triệu Lợi Vân: “Được, có cháu là dì yên tâm rồi.
Các con không phải tiễn nữa, trở về nghỉ ngơi đi, tạm biệt.”
Lý Ngật Chu: “Tạm biệt chú dì ạ.”
Phương Nam Chi: “Bố mẹ, đến nơi rồi báo cho con.”
“Biết rồi biết rồi.”
Chiếc xe rời đi, trái tim Phương Nam Chi cũng quay về, ngoảnh lại nhìn Lý Ngật Chu.
“Đi thôi nào.”
Lý Ngật Chu khoác vai cô: “Đi thôi.”
“Vậy bây giờ chúng ta về trường ạ?”
“Không về trường, giờ này ký túc xá rất ồn, không ngủ được.”
Phương Nam Chi biết ngay tối qua anh không ngủ được, ngay lập tức gật đầu: “Anh có thể về nhà anh ngủ.”
“Định như vậy.” Lý Ngật Chu ngừng lại, nói: “Vậy quả cảm ơn ban nãy nói, hiện giờ anh muốn trao đổi một chút.”
“Gì ạ?”
“Anh buồn ngủ quá.” Lý Ngật Chu chậm rãi nói: “Em và anh cùng về nhà ngủ một lúc nhé?”.