“Biết rồi, người nên vui là em mới phải.”
Biết rõ ở đây nhiều người, anh sẽ không làm gì đâu nên cô cố tình trêu chọc anh.
Lý Ngật Chu cười như không cười nhìn cô, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Phương Nam Chi cũng không để ý anh, hiện giờ cô mới uống rượu nên cũng to gan hơn hẳn, cô nói: “Em nói người ta làm cho anh, anh cứ chờ một xíu nhé.”
Nói xong cô liền đứng dậy đến quầy bar, bên trong quầy có các bartender chuyên môn phục vụ theo khẩu vị khách, cô yêu cầu họ làm thêm một ly giống hương vị vừa nãy.
Sẵn tiện cô cũng gọi cho mình thêm một ly nữa.
“Anh Chu! Anh Chu mau đến đây mau, lớp trưởng muốn cá cược với em xem coi ai tìm được người yêu trước nè! Anh mau đến làm chứng cho em đi!”
Triệu Kha đang gọi mình đến đó, Lý Ngật Chu nhìn Phương Nam Chi đang đứng cách anh không xa, xác nhận cô vẫn đứng vững vàng mới đi qua kia.
“Làm chứng cái gì mới được?”
Triệu Kha chỉ vào Trần Khải: “Cậu ta khinh thường em! Cậu ta cho rằng bản thân mình sẽ kiếm được người yêu sớm hơn em kìa nên em mới cá cược với cậu ta, người thua phải cởi truồng nhảy cầu”
Lý Ngật Chu: “…… Có thể cá cược điều gì đó thực tế hơn không?”
Triệu Kha: “Dù sao em cũng sẽ không thua đâu nên cứ cá cược như thế đi.
Lớp trưởng à, tôi nói cậu nghe nè, tôi đã có mục tiêu rồi, có người yêu cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Đáng lẽ cậu không nên cá cược với tôi đâu mà nên cá cược với A Hách kia kìa, cá với cậu ta thì cậu nhất định sẽ thắng.”
Trần khải: “Cá cược với cậu ta không có tính khiêu chiến nên tôi chơi với cậu”
Hứa Nguyên Hách vô cảm nói: “Hai người các người cút hết cho tôi.”
Không ai để ý đến anh ta.
Nhưng Tống Sơ Toàn thò mặt qua chế giễu: “Cá với anh ta quả thật không có tính khiêu chiến tí nào, cũng do anh ta quá kén chọn, người này ấy à, khẳng định sẽ ế dài dài!”
Triệu Kha: “Người ta nói người đã có gia đình rồi thì không được làm phù rể.
Nhưng tôi đã quyết định rồi, lúc tôi kết hôn nhất định sẽ mời Nguyên Hách làm phù rể, lúc ấy anh ta chắc chắn vẫn còn độc thân”
Tống Sơ Toàn: “Nhiều khi con tôi hai tuổi rồi mà anh ta vẫn còn tìm người yêu ấy chứ.”
Triệu Kha và Tống Sơ Toàn nhìn nhau cười không ngớt.
Hứa Nguyên Hách: “……”
Mấy người này có bệnh rồi!
Cách đó không xa, bartender đang pha chế cocktail.
Phương Nam Chi xoay người tìm Lý Ngật Chu, sau khi tìm thấy người rồi cô bèn đem hai ly cocktail qua.
Có thể do cô uống hơi nhiều nên không nhìn rõ trên mặt đất có bậc thang nhỏ, lúc bước xuống cô bị hụt chân, chân dẫm vào hư không.
“A……”
Cô nhoài người về trước vài bước để không làm rơi hai ly cocktail trên tay, sau đó lại sửng sốt ngồi quỳ xuống trên mặt đất không nhúc nhích.
Khoảnh khắc bị té kia ai cũng quay nhìn cô.
Lý Ngật Chu đứng dậy trong nháy mắt, đi qua chỗ cô.
“Liễu Liễu!”
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, hỏi: “Em bị ngã rồi ư? Có đau không?”
Phương Nam Chi vẫn cầm chắc hai ly cocktail trên tay, cô ngơ ngác nói: “Anh có thể uống được rồi nè.”
Lý Ngật Chu bỗng cảm thấy vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ: “Em cứ kêu anh tới lấy là được rồi mà.”
Phương Nam Chi: “Em không sao đâu mà, anh uống đi.”
Lý Ngật Chu đành phải cầm lấy hai ly cocktail trong tay cô và để nó sang một bên, sau đó anh trực tiếp cúi xuống bế ngang người nào đó lên đặt xuống sô pha.
“Sao lại thế này?”
“Liễu Liễu à có sao không vậy?”
“Té có bị thương không?”
Mọi người đều nhìn lại đây, Phương Nam Chi xua xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, do em không thấy bậc thang kia nên bị vấp thôi, vấp nhẹ cái nên không bị sao cả đâu ạ”
Mọi người thở nhẹ nhàng, sau đó mới tiếp tục cuộc chơi của mình.
“Chắc chắn không sao chứ?”
Lý Ngật Chu nhíu mày, muốn vén quần cô lên xem xét nhưng bị Phương Nam Chi ngăn lại.
“Không cần xem đâu, em hoạt động chân cho anh xem nè.”
Vừa nói cô vừa nâng chân lên xuống: “Anh xem, chân em đâu có bị gì đâu.”
Lý Ngật Chu bất đắc dĩ: “Đi đường phải cẩn thận chứ em.”
“Ách, em biết rồi….Ừm, anh mau nếm thử ly cocktail kia đi.”
Lý Ngật Chu liếc nhìn cô một cái.
“Nhanh lên sao.”
Lý Ngật Chu không có biện pháp đối phó khi cô làm nũng, cũng không đành lòng từ chối nên đáp lại: “Được rồi, anh biết rồi, uống ngay đây nè.”
9 giờ tối, tàn cuộc.
Mọi người đều uống rượu nên không thể lái xe, có người gọi taxi về, có người lại thuê tài xế đến lái xe về.
Lý Ngật Chu nắm tay Phương Nam Chi đứng ở cửa, anh vốn định gọi taxi đưa cô về nhà thì đột nhiên, Phương Nam Chi túm lấy quần áo anh: “Không gọi xe.”
“Hả? Làm sao vậy?”
“Ăn quá nhiều, em muốn đi dạo.”
Thật ra là cô không muốn về nhà sớm vậy, dù sao thì ngày mai anh cũng về Minh Hải rồi, không thể gặp anh được nữa.
Lý Ngật Chu cúi đầu xuống nhìn cô, tất nhiên anh biết cô nghĩ gì, anh hỏi: “Có bị chóng mặt không?”
“Có hơi…”
“Có lẽ có hơi nhiều.”
Phương Nam Chi nhíu nhíu mày, không cao hứng nói: “Có phải anh không muốn tản bộ với em không vậy.”
Lý Ngật Chu vỗ nhẹ vào đầu cô: “Nói nhảm.”
“Vậy chúng ta đi thôi nào……”
Giọng nói vừa tủi thân vừa nũng nịu làm cho Lý Ngật Chu mềm lòng: “Được được, vậy chúng ta đi dạo một lát đi.”
“Dạ”
Lý Ngật Chu quay sang những người đang đợi xe khác: “Tôi đi bộ với cô ấy cho tỉnh rượu, đi trước đây.”
Triệu Kha: “Biết rồi, đồ yêu đương đáng ghét”
Tống Sơ Toàn: “Đi đi.”
Lý Ngật Chu: “Về nhà nhớ nhắn tin báo một tiếng.”
Triệu Kha: “Ok! Anh cũng vậy đó nha, nhớ là sau khi đưa Nam Chi về nhà liền phải báo một tiếng lại, bọn em đang giám sát anh đó! Đừng có cầm thú quá mức.”
Lý Ngật Chu cười cười: “Cút.”
Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi đi rồi, người đợi ở cửa cũng vơi dần.
Tống Sơ Toàn được bạn trai tới đón, nhưng người còn chưa tới.
Bọn Hứa Nguyên Hách cũng chưa đi, do biết hôm nay uống rượu nên không lái xe tới, cả bọn đang đứng đợi xe.
“Anh còn chưa đi à, bạn trai tôi sắp tới rồi, anh ấy rất đẹp trai đó, tôi sợ anh nhìn thấy anh ấy rồi sẽ tự ti mất ” Tống Sơ Toàn nói.
Hứa Nguyên Hách cô ấy một cái: “Ồ, tôi không biết tự ti là gì.
“
Tống Sơ Toàn khẽ hừ một tiếng, đột nhiên nói: “Hứa Nguyên Hách, tối hôm nay tôi có nói sai một câu.”
“Câu gì?”
“Thật ra anh không hề kén chọn, anh đã có crush lâu rồi nhưng tiếc là trái tim người đó không hướng về phía anh mà thôi.”
Hứa Nguyên Hách tạm dừng một chút: “Ý cô là?”
Tống Sơ Toàn thò mặt qua, thần bí nói: “Ý tôi là, người anh thích là Nam Chi phải không?”
Sắc mặt Hứa Nguyên Hách đột nhiên thay đổi, may mắn thay xung quanh lúc này không có người khác, đám người Hứa Nguyên Hạo đang đứng khá xa và đang cãi nhau ầm ỹ nên không nghe thấy.
“Cô đang nói vớ vẩn gì vậy?”
Tống Sơ Toàn buông tay ra: “Tôi không hề nói vớ vẩn! Tuy tôi không còn thích anh nữa nhưng tôi cũng là người chú ý anh nhiều năm vậy, cho nên mà bất kì một cử chỉ nhỏ nào cũng anh cũng chẳng thể qua được mắt tôi.
Lúc nãy Nam Chi bị vấp té, mọi người chỉ thấy Lý Ngật Chu chạy tới, nhưng lại chẳng ai chú ý thấy anh đồng thời cũng đứng lên theo…… A Hách, thật hiếm khi thấy anh khẩn trương như thế.”
Vẻ mặt Hứa Nguyên Hách cứng đờ: “Tôi không có.”
“Xem đi, anh lại khẩu thị tâm phi rồi.
Nơi này không có người khác, cứ thừa nhận cũng chẳng sao cả”
Tống Sơ Toàn lười biếng nói, “Haizz, thì ra kiểu người anh thích là Nam Chi, hèn chi anh không thích tôi, tôi và cô ấy hoàn toàn trái ngược nhau.”
“Tống Sơ Toàn, cô đừng có nói bậy.”
“Yên tâm, tôi sẽ không nói bậy đâu, dù sao người cô ấy thích là Lý Ngật Chu, hai người họ tựa hồ rất tình cảm.”
Tống Sơ Toàn liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi chỉ muốn cười nhạo anh thôi, ai biểu anh làm tôi… À còn nhiều cô gái khác đau khổ nữa, nhất định anh bị nghiệp quật rồi.”
Hứa Nguyên Hách nhìn dòng xe cộ đi lại tấp nập trước mặt, lần này anh ta không nói gì cả.
Tống Sơ Toàn cũng không nói gì thêm bởi cô ấy phát hiện sau khi mình “cười nhạo” anh ta xong cũng chẳng thấy vui vẻ như tưởng tượng.
Cô ấy vỗ vào người anh ta, đột nhiên lại có cảm giác nhẹ nhõm vô cùng.
“Bạn trai tôi tới rồi, đi trước đây… A Hách, chúc anh có thể tìm được người anh thích đồng thời người đó cũng thích lại anh.”
Một chiếc ô tô dừng lại bên đường cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe đón Tống Sơ Toàn.
Hứa Nguyên Hách nhìn vài lần, người này lớn lên khá ổn, xem ra Tống Sơ Toàn cũng không nói bừa.
Cô ấy đã thích anh ta thời gian dài nhưng anh ta không cách nào đáp lại tình cảm ấy, anh ta thật lòng xin lỗi, cho nên khi thấy cô ấy tìm được người thích hợp thì anh ta cũng thành tâm chúc phúc cho hai người.
Còn anh ta thì…
Sau khi biết người Phương Nam Chi thích là Lý Ngật Chu sau thì anh ta cũng chẳng còn cơ hội nào.
Thích một người là chuyện không thể lý giải được, anh ta không biết vì sao mình lại thích Phương Nam Chi, lại càng không biết vì sao hiện giờ anh ta lại cảm thấy sốt ruột theo bản năng khi thấy cô bị vấp té.
Có lẽ Tống Sơ Toàn nói không sai, anh ta đã làm nhiều người đau khổ rồi nên hiện giờ bị nghiệp quật.
“Anh, xe tới rồi, đi thôi.” Hứa Nguyên Hạo gọi anh ta.
Hứa Nguyên Hách gật gật đầu, đi lên trước.
Trăng đêm nay thật tròn, anh ta nghĩ mình nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này, không thể gây ra bất kì chuyện thị phi gì.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
——
Thành phố Hàng Châu về đêm sáng rực ánh đèn, ánh đèn đường trên vỉa hè chiếu sáng xuống mặt đường, tựa như đang tạo thành một lớp lụa trắng mềm mại dưới mặt đường vậy.
Sau khi quay người lại, thấy mọi người không thể nhìn thấy nữa thì Phương Nam Chi bỗng tiến lên hai bước, cô túm lấy quần áo Lý Ngật Chu.
“Làm sao vậy?”
Phương Nam Chi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Ban nãy em nói dối đấy.”
“Nói dối cái gì?”
Phương Nam Chi chỉ chỉ đầu gối: “Lúc em bị té ấy, không phải không có chuyện gì, em hơi đau.”
Lý Ngật Chu nhíu mày, lập tức ngồi xổm xuống dưới: “Để anh xem nào.”
Dù sao xung quanh cũng chẳng có ai, Phương Nam Chi đứng thẳng người mặc cho anh xắn quần lên.
Quả nhiên, đầu gối bên trái bị đỏ rồi, còn bị rách da.
Anh ngẩng lên nhìn cô, bất mãn nói: “Lúc di chuyển em đau lắm phải không? Sao lại không nói với anh.”
“Vừa rồi trong đó đông người nên em không nói, giờ em nói anh nè.”
Phương Nam Chi cúi người, tựa trán vào anh, nhỏ giọng nói, “Lý Ngật Chu, em muốn anh cõng em”
Bình thường cô sẽ không làm nũng như thế, nếu có thể đi được thì cô sẽ chịu đau đi về nhà.
Nhưng bây giờ không phải lúc bình thường, cô uống nhiều nên khi bị trầy da xíu cô vẫn muốn làm nũng với anh, muốn ra lệnh cho anh, muốn “hành” anh.
“Ừ, anh cõng em mà, chúng ta tìm nhà thuốc mua thuốc bôi cho em nhé?”
“Dạ…”
Lý Ngật Chu xoay người lại: “Lên đi.”
Phương Nam Chi không hề khách khí, trực tiếp nhảy lên lưng anh: “Ok, xuất phát!”
“Không được lộn xộn, coi chừng ngã đó.”
“Vâng!”
Thời gian này vẫn có người đi đường, Phương Nam Chi nghe lời không lộn xộn, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.
“Lý Ngật Chu……”
“Ừ.”
“Em rất thích anh.”
Cô đột nhiên tỏ tình khiến bước chân Lý Ngật Chu khựng lại, trái tim bị cô “an ủi” đến mềm mại.
“Thật ra hôm nay em có nói với nhóm đàn chị Sơ Toàn lý do tại sao hồi trước em thích anh.”
Anh tiếp tục cõng cô đi: “Vậy em đã nói gì đấy?”
“Em đã nói rất nhiều đó.
Đình Ưu còn nói không hiểu tai sao em lại thích anh khi anh dạy em vẽ nữa cơ, cô ấy nói lúc đó anh rất dữ… Nhưng em không hề thấy anh dữ tí nào, anh vô cùng vô cùng tốt bụng, bất kỳ lúc nào cũng vô cùng tốt.
Lý Ngật Chu, anh biết khôn, em rất vui đấy, sau khi ở bên anh ngày nào em cũng thấy vui vẻ cả”
“Người nên vui vẻ là anh mới đúng.”
Lý Ngật Chu nhẹ nhàng cong miệng: “Liễu Liễu, thật ra em thích anh là do vận khí anh tốt, em sẵn lòng đi đến nơi không anh không thấy, lặng lẽ bước đến bên anh, đó là vinh hạnh của anh.”
“Hả?”
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Anh không tốt đẹp giống như em nghĩ nhưng em lại tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh, cho nên, tới tận bây giờ anh mới là người vui vẻ..”
Phương Nam Chi nghiêng đầu nhìn anh, có lẽ cũng sẽ không nghe lọt tai những lời này, cô ngơ ngác hỏi lai: “Vậy anh có thích em không?”
Lý Ngật Chu: “Thích.”
“Anh sẽ thích em nhất chứ.”
“Sẽ.”
“Ừm… Vậy anh sẽ thích em bao lâu nha?”
“Anh vẫn sẽ luôn thích em mà.”
“Anh dợi xíu đã”
Phương Nam Chi đột nhiên che miệng anh lại, cô móc di động ra khỏi túi, híp mắt bấm vài cái rồi nói: “Em muốn ghi âm lại, chúng ta nói lại lần nữa nhé.”
Lý Ngật Chu nhướng mày đáp: “Anh có thể nói lại chỉ cần ngày mai sau khi tỉnh rượu rồi em sẽ không xấu hổ là được.
“Sẽ không! Em sẽ không xấu hổ đâu, anh nhanh lên đi, bắt đầu ghi lại rồi nèi.”
“Được rồi, vậy em hỏi đi.”
Phương Nam Chi hắng giọng hỏi: “Anh rất thích em phải không?”
“Ừ”
Cô lên giọng hỏi: “Anh sẽ thích em nhất chứ?.”
“Anh sẽ.”
……
Ngày mai, Lý Ngật Chu phải trở về thành phố Minh Hải.
Lúc lên xe, anh gửi tin nhắn thoại cho Phương Nam Chi kêu cô nghe file lại ghi âm hôm qua.
Lúc Phương Nam Chi nghe mấy câu đó thì lỗ tai đỏ bừng, thực ra cô còn chưa quên chuyện xảy ra tối qua, sáng nay cô dậy sớm nghe lại cũng không nhịn được mà dùng chân cào mặt đất.
Đêm qua cô làm sao ấy nhỉ, nhiều người như thế mà lại nói to vậy!!!
Có lúc cô muốn xóa nó đi cho rồi nhưng lại nghe được giọng nói Lý Ngật Chu thì không nỡ xóa, thế nên cô vẫn không xóa nó đi.
【Sao không trả lời anh? Đã nghe lại chưa nào】 Lý Ngật Chu gửi tin nhắn tới
Phương Nam Chi:【Không nghe, không nghe】
Lý Ngật Chu: 【Gửi lại cho anh lại đi】
Phương Nam Chi:【Không!】
Lý Ngật Chu: 【Anh muốn nghe, hôm qua em chơi rất vui cơ mà】
Phương Nam Chi: 【À, anh cũng nói là nói chơi thôi mà】
Lý Ngật Chu tạm dừng hạ, không ngờ lại bị cô bắt chẹt: 【Em nói giỡn nhưng anh nói nghiêm túc mà】
Phương Nam Chi chơi xấu thành công, cô cười đáp lại:【Thế cũng không gửi cho anh đâu】
Lý Ngật Chu:【Được rồi, thế đợi khi nào em về Minh Hải lại thì anh sẽ trực tiếp nghe em hỏi lại】
Phương Nam Chi:【Em không thèm hỏi đâu…】
Ngoài miệng nói vậy nhưng nếu lúc không say mà nghe Lý Ngật Chu dùng “lời ngon tiếng ngọt” dụ dỗ thì cô cũng có thể hỏi lại.
Hơn một tháng sau, khai giảng.
Lúc học năm nhất cũng đã thông báo rằng học kỳ đầu của năm hai phải đi học quân sự, lúc sau khi về Minh Hải, Phương Nam Chi cũng chỉ kịp ăn cùng Lý Ngật Chu một bữa cơm chiều rồi lại phải tập trung học quân sự.
Đối với cô thì học quân sự không phải là chuyện gian nan gì, bởi vì bình thường co có luyện thể hình, nên khi chạy bộ cũng cảm thấy bình thường.
Chuyện làm cô mệt mỏi là ánh mặt trời
Phương Nam Chi rất sợ ra nắng, tuy trên đường tập huấn cô đã chống nắng kĩ càng như vẫn dễ dàng bị cháy nắng.
Hôm nay là ngày tập huấn thứ ba.
Các học sinh năm hai đều đang tập luyện ở sân trường, trong lúc nghỉ giữa giờ La Giai Giai đột nhiên kéo cô lại: “Ai, người bên ngoài là Lý Ngật Chu hả?”
Phương Nam Chi bị phơi nắng đến héo hon: “Hả, gì cơ?”
“Tôi nói Lý Ngật Chu, mau nhìn kia, có phải anh ấy không”
Lúc này Phương Nam Chi mới đi theo hướng La Giai Giai chỉ, đi tới gần cửa đông sân thể dục thì thấy bên ngoài cách cửa không xa quả thật có hai nam sinh.
Phương Nam Chi có hơi ngoài ý muốn, sao anh ấy và Hách Lai lại xuất hiện ở đây.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
La Giai Giai: “Các người thật ngọt ngào nha, đi học quân sự mà vẫn đến gặp cậu kìa”
Phương Nam Chi: “Anh ấy cũng đâu có nói tới thăm tớ đâu… Chắc là anh ấy đi chơi bóng với đàn anh Hách Lai nên trùng hợp đi ngang qua thôi.”
La Giai Giai: “Phải không, vậy cậu có muốn qua đó một lát không?”
“Không được đi, vẫn còn đang học quân sự mà.”
Nhưng hiện tại là giờ nghỉ giải lao, có đi qua hay không cũng không có vấn đề gì.
Phương Nam Chi bị phơi nắng đến héo hon, lúc ngồi xuống có hơi choáng váng nên lười qua đó.
“Ái chà chà, có nữ sinh nài đó đuổi theo họ kìa! Nè làm cái gì vậy trời!” La Giai Giai nói.
Phương Nam Chi nhìn qua xem thì thấy có hai nữ sinh đuổi theo sau lưng, ngăn cản Lý Ngật Chu và Hách Lai.
La Giai Giai: “Chắc là xin Wechat rồi, con gái giờ thật là to gan mà, Nam Chi mau đến đó đi, cậu là bạn gái chính quy mà, phải xoát cảm giác tồn tại chứ”
Phương Nam Chi đặt cầm lên gối, vành nón kéo xuống rất thất, hoàn toàn bình thường khi thấy Lý Ngật Chu bị xin Wechat, cô uể oải nói: “Phơi nắng mệt muốn chết… Tôi lười vận động.”.