Phương Nam Chi luôn tâm niệm sinh một cô con gái, cuối cùng, cô cũng được như mong muốn.
Cô bé trông cực kỳ đáng yêu, đôi mắt tròn xoe, lông mi dài, vừa trắng vừa mềm, ngũ quan của khuôn mặt có thể đạt đến trình độ được cử đi chụp quảng cáo.
Lần đầu tiên mang con bé đi chơi, thật sự có một người qua đường đưa danh thiếp cho bọn họ, nói bản thân là đạo diễn của quảng cáo thương hiệu sữa bột nào đó, hỏi Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi xem có hứng thú để con gái tham gia quay quảng cáo không.
Bọn họ đương nhiên là đã từ chối, dẫu sao đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ.
Nhưng sau khi Hứa Đình Ưu và mọi người biết chuyện, nói đùa con gái vừa mới chào đời đã có thể dựa vào bản thân để kiếm tiền, quả là đứa trẻ cất giấu báu vật.
Tuế Tuế quả thực là một đứa trẻ quý báu, đương nhiên không phải bởi vì trông như thế nào, mà là con bé rất ngoan cũng rất đáng yêu, ai ôm đều vui tươi hớn hở, hiếm khi hành hạ bố mẹ mình.
Vì thế, mọi người xung quanh đều thích trêu chọc cô bé, dù sao cũng không có ai có thể cự tuyệt sự một đứa trẻ vừa đáng yêu, lại không thích khóc.
Sau khi Tuế Tuế qua sinh nhật một tuổi, Phương Nam Chi nhận một dự án ở nước ngoài, do đó phải bay ra nước ngoài hơn một tháng.
Trong hơn một tháng này, Lý Ngật Chu đã giảm bớt lượng công việc, phần lớn thời gian đều ở nhà với bạn nhỏ của mình, thỉnh thoảng cần đến công ty, cũng sẽ dẫn theo đứa bé đi cùng.
Hôm nay, Lý Ngật Chu vốn dĩ là ở nhà chơi cùng với Tuế Tuế, nhưng đột nhiên có vấn đề khẩn cấp ở nơi làm việc.
Sau khi anh tắt điện thoại rồi đi ra ngoài, cũng mang Tuế Tuế đi theo luôn.
Chiếc xe dừng lại ở dưới tầng của công ty, khi Lý Ngật Chu ôm Tuế Tuế từ bên trong ra ngoài, ba trợ lý đã đợi ở đại sảnh.
Một người đón lấy Tuế Tuế từ trong tay anh, một người cầm chiếc túi lớn để đáp ứng nhu cầu cho Tuế Tuế, còn một người đi bên cạnh Lý Ngật Chu nói vấn đề công việc.
Nhóm người bước vào trong thang máy, rồi đi đến phòng hội nghị.
“Tiểu Trương.” Khi cần phải vào phòng hội nghị, Lý Ngật Chu gọi người trợ lý đang ôm Tuế Tuế dừng lại: “Chơi cùng con bé một lúc, sau một tiếng nữa thì cho nó uống sữa.
Nếu khóc thì đưa đồ chơi cho nó, tất cả đều ở trong túi.”
Tiểu Trang nghiêm túc nói: “Oke sếp, không vấn đề gì.”
Sau đó Lý Ngật Chu đi vào phòng hội nghị.
Sếp đã đi rồi, biểu cảm nghiêm túc của hai trợ lý ngay lập tức thay đổi.
“Tôi bế tôi bế! Đưa tôi bế một lát!”
“Ôi chao đợi tý nữa đi, tôi bế Tuế Tuế đến phòng làm việc đã!”
“Dễ thương quá trời~ Tuế Tuế, ra chị ôm nào!”
Tiểu Trương: “Tuế Tuế, đừng quan tâ m đến dì này, vẫn nên để chú bế cháu nhé.”
“Dì nào, gọi chị!”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn muốn gọi chị.”
…..
Hai trợ lý ngày thường còn theo Lý Ngật Chu “hô mưa gọi gió” mà giờ phút này đã biến thành bộ máy khen ngợi Tuế Tuế, cả đoạn đường đều nói “ngoan quá”, “dễ thương quá”, làm đủ loại trò cho cô bé xem.
Tuế Tuế thấy có người chơi cùng mình như vậy, càng phấn khích, trong vòng tay cười khúc khích, đôi tay nhỏ vung vẩy trong không khí.
“Tiểu công chúa của chúng ta tới rồi đây!”
Muốn đến văn phòng Lý Ngật Chu thì phải đi qua nơi làm việc của nhân viên, một nhóm người từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên: “Tuế Tuế!! Nhìn bên này!”
“ Ê a…”
“Đến đây đến đây, Tiểu Trương bế qua đây một lát đi!”
Dù sao cấp trên đang không có mặt, vài người lập tức rời khỏi vị trí, tiến lại gần Tuế Tuế: “Sếp đâu rồi?”
Tiểu Trương nói: “Vừa đến phòng hội nghị rồi, bảo tôi bế con bé đến văn phòng trông nom một lúc.”
“Đừng vào văn phòng nữa, ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi bên này đi, chúng tôi giúp cậu cùng nhau trông nom.”
Tiểu Trương liếc nhìn cô: “Nếu vậy thì cô vẫn còn tâm trạng để làm việc sao.”
“Hì hì, vẫn còn mà.”
….
Được quần chúng nhất trí yêu cầu, cuối cùng Tiểu Trương đặt Tuế Tuế xuống tấm thảm lớn ở khu vực nghỉ ngơi, để đồ chơi lên trên, ngồi ở bên cạnh chơi cùng cô bé.
Thỉnh thoảng còn có mấy người khác chạy đến pha trò, Tuế Tuế cũng không sợ người lạ, ai đến cũng đều chơi đùa cùng người ta, khiến trái tim của người bên cạnh đều phải tan chảy vì sự đáng yêu.
Khi Lý Ngật Chu kết thúc cuộc họp từ phòng hội nghị đi đến, lúc nhìn thấy chính là dáng vẻ một nhóm người vây quay một đứa trẻ.
Đứa trẻ ngồi trên tấm thảm, lấy một quả bóng ném xuống đất, rồi lăn vào trong tay một nhân viên nào đó.
“Aaaa Tuế Tuế thật giỏi! Quá siêu!”
“Đáng yêu quá đi!”
Tiểu Tuế Tuế cũng không biết mọi người đang reo hò cái gì, vui theo, bi ba bi bô, phấn khích nói những lời mà người khác nghe không hiểu.
Lý Ngật Chu mỉm cười, đi đến.
Mọi người thấy Lý Ngật Chu đi đến, biểu cảm dỗ dành trẻ con đều biết mất, vội vàng chạy về vị trí làm việc của bản thân.
Mặc dù em bé rất đáng yêu, nhưng họ vẫn hơi sợ bố của bé!
Lý Ngật Chu không để ý điều gì, ngồi xổm xuống bên cạnh Tuế Tuế, bế cô bé lên.
“Đã cho uống sữa chưa.”
Tiểu Trương: “Uống rồi ạ.”
“Ừ.”
Lý Ngật Chu thấy cũng sắp đến giờ nghỉ trưa của Tuế Tuế, liền bế con vào văn phòng, muốn dỗ dành con ngủ trưa.
Kết quả đứa trẻ này có lẽ là ra ngoài chơi vui quá, nằm trên giường dỗ một lúc lâu, cũng không thấy cô bé có bất kỳ dấu hiệu nào là muốn đi ngủ.
Vừa hay vào đúng lúc này, Phương Nam Chi gọi video đến.
Lý Ngật Chu ấn nhận: “Liễu Liễu ơi.”
Phương Nam Chi bên này đang ăn cơm trưa ở trong phòng khách sạn, hai hôm này quá bận, cô luôn dành thời gian những lúc như này để gọi video với hai bố con.
“Anh đang làm gì vậy?”
Lý Ngật Chu ôn hòa nói: “Dỗ con ngủ.”
“Vậy anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng Tuế Tuế đã uống sữa rồi.”
Phương Nam Chi nhăn mặt lại: “Anh cũng phải nhanh chóng đi ăn cơm đi, để dì đến trông một lúc.”
Lời vừa nói, liền nhìn thấy một chấm nhỏ mũm mĩm sát lại gần trong màn hình, đẩy nhẹ ống kính, nhìn vào.
Phương Nam Chi tạm dừng, mặt mày đều dịu lại: “Tuế Tuế ơi, sao con vẫn thức vậy, bố không phải dỗ con ngủ rồi à.”
Tuế Tuế: “Bababa…”
Lý Ngật Chu chỉ vào điện thoại: “Gọi mẹ đi.”
“Mama…”
Hiện tại Tiểu Tuế Tuế đã có thể phát ra một vài từ đơn, gọi được tốt nhất chính là baba mama.
Phương Nam Chi nhìn đứa con gái bảo bối trong điện thoại, trong lòng càng vội vàng muốn về nhà: “Mẹ sắp có thể về nhà rồi, Tuế Tuế, đừng quá nhớ mẹ nhé.”
Lý Ngật Chu nói: “Con bé rất tốt, ai cũng chơi cùng, rất vui, em nên nói anh đừng quá nhớ em mới đúng.”
Phương Nam Chi bật cười, rồi nói: “Như vậy không được, anh phải nhớ đến em.”
“Nhớ rồi.” Lý Ngật Chu giữ Tuế Tuế không để bé nghịch linh linh, điện thoại quay sang hướng khác, nhìn vợ ở bên trong, nhàn nhạt nói: “Cho nên còn bao lâu nữa em mới trở về, nhớ đến sắp chết rồi.”
Lý Ngật Chu luôn có thể dùng giọng điệu bình thường nói một vài câu khiến người ta suy nghĩ linh tinh.
Phương Nam Chi gần như nghẹt thở: “Em, em còn hai ngày nữa mới về được.”
“Ừm, vậy đến lúc đó anh và Tuế Tuế sẽ đi đón em.”
Phương Nam Chi: “Dạ…”
—-
9 giờ tối vào hai ngày sau.
Máy bay Phương Nam Chi ngồi hạ cánh xuống Minh Hải.
Lý Ngật Chu tự mình lái xe đến sân bay, đứng ở lối ra đợi một lúc lâu, mới thấy Phương Nam Chi và một vài đồng nghiệp từ bên trong đi ra.
Bời vì ngồi bay bay một ngày, cô không trang điểm, đội một cái mũ lưỡi trai, hai má trắng nõn.
Quần áo mặc rất ít, may mà có một chiếc khăn choàng màu caramel bên ngoài.
Khi đi đến cửa, cô nhìn thấy anh, vẻ mặt mệt mỏi rã rời ngay lập tức bừng sáng, đi vòng qua lan can thật nhanh, bước đến trước mặt anh.
Anh cầm một bó hoa hồng champagne, không kịp tặng cho cô, người trước mắt đã bổ nhào vào trong vòng tay của anh.
Thế là anh mỉm cười, đặt hoa vào phía sau cô, rồi ôm lấy cô, hoàn toàn khóa chặt trong vòng tay.
“Sao em lại mặc ít như vậy?” Lý Ngật Chu ôm cô, hỏi.
Phương Nam Chi: “Nhiệt độ hôm nay rất thấp ạ? Khi trên máy bay có hơi nóng, nên em chỉ cầm theo một chiếc áo ra ngoài.”
“Bên ngoài khá lạnh.”
“Không sao, dù sao thì đợi một lúc cũng lên xe rồi.”
……
Đi ra cùng cô còn có đồng nghiệp, sau khi Phương Nam Chi ôm một lúc thì tỉnh táo lại, thoát khỏi cái ôm của anh.
Những đồng nghiệp đi cùng cô đều không ngạc nhiên, trên mặt chỉ toàn sự hâm mộ: “Nam Chi, vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Phương Nam Chi: “Được, hôm khác chúng ta gặp nhau ở công ty.”
“Ừ.”
Sau khi chào tạm biệt với đồng nghiệp, nắm lấy tay Lý Ngật Chu đi về phía bãi đỗ xe.
“Tài xế lái xe ạ?”
Lý Ngật Chu: “Anh tự lái đến.”
“Hả? Vậy Tuế Tuế thì sao, không đến ạ.”
“Con bé vừa ngủ, nên anh không gọi nó.” Lý Ngật Chu nhéo mặt cô: “Biểu cảm thất vọng này của em là như thế nào đây, chỉ có anh đến thôi thì không được à.”
Phương Nam Chi ôm lấy cánh tay anh lắc qua lắc lại: “Đương nhiên không phải rồi, em chỉ là nhớ con bé thôi.
Anh đến em cũng rất vui, siêu cấp vui vẻ không gì sánh được.”
Lý Ngật Chu khẽ cười, cũng miễn cưỡng vừa lòng.
Sau khi quay lại trong xe, Phương Nam Chi ôm hoa anh tặng, đưa tay kéo dây an toàn, một tay hơi khó khăn, không kéo được.
Lý Ngật Chu liền nghiêng người sang giúp cô cài dây an toàn, âm thanh khóa nhẹ nhàng vang lên, khóa lại rồi, nhưng Lý Ngật Chu không quay lại chỗ ngồi.
Phương Nam Chi ngước nhìn anh, hôm nay anh lái xe, phải đeo kính, ánh sáng lướt qua, ánh mắt sau mắt kính vừa sâu lại kìm chế.
Trái tim cô khẽ lay động, sát lại gần hôn lên môi anh.
Giây tiếp theo, Lý Ngật Chu lấy hoa trong tay cô đặt sang một bên, hôn cô thật sâu.
Trong bãi đỗ xe yên tĩnh, chỉ có tiếng xe gần đó khởi động, hai người trong xe hôn nhau không thể tách rời.
“Được rồi, đi về thôi…” Sau rất lâu, Phương Nam Chi nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Lý Ngật Chu buông cô ra: “Ừm, ở đây cũng không tiện.”
“Em không có nói điều này…”
Lý Ngật Chu khẽ cười: “Anh là đang nói điều này.”
Anh khởi động xe.
Nhưng sau khi về đến nhà, suy nghĩ đầu tiên của Phương Nam Chi là con gái.
Cô đi thẳng lên phòng con gái, lúc này, đứa bé vẫn đang ngủ.
Cô ở bên cạnh ngắm một hồi, không nhịn được đưa tay ra chạm vào gương mặt của con, thật sự rất nhớ rất muốn đánh thức con bé dậy, nhưng vẫn mạnh mẽ kìm lại.
Lý Ngật Chu ngồi xuống bên canh cô: “Có cảm thấy con bé mập lên rồi không.”
Phương Nam Chi: “Nhìn qua video không thấy rõ, hiện tại nhìn trực tiếp cái chân mập mạp này của nó, quả thật béo lên.”
Lý Ngật Chu nói: “Trẻ con lớn rất nhanh.”
“Vâng.”
Ục ục.
Bụng Phương Nam Chi bỗng kêu lên, Lý Ngật Chu liền hỏi: “Em có muốn ăn khuya trước không?”
Hôm nay đã ăn một ít đồ ăn của bữa ăn trên máy bay, Phương Nam Chi đúng là có hơi đói: “Có gì ăn ạ?”
“Em đợi anh chút, em ra phòng bếp xem xem.”
“Vâng ạ.”
Lý Ngật Chu đi xuống tầng, Phương Nam Chi thuận tiện nằm xuống bên cạnh, nhìn con gái bảo bối đang say giấc.
Nhưng có lẽ do quá mệt, vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ quên.
Khi Lý Ngật Chu chuẩn bị xong rồi mang đồ ăn khuya lên, thì thấy Phương Nam Chi nằm co lại ngủ trên giường của Tuế Tuế.
“Liễu Liễu, dậy ăn đi.” Anh chạm vào đầu cô, nhẹ giọng gọi.
Phương Nam Chi nhăn mày, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Lý Ngật Chu biết dạo gần đây cô rất bận, bây giờ thấy cô như vậy, cũng không nỡ gọi cô, ôm người từ trên giường lên, đi về phòng ngủ của hai người.
Khi Phương Nam Chi bị anh bế lên thì đã tỉnh lại, nhưng vẫn không mở mắt ra, thuận theo đó làm tổ trong vòng tay anh: “Xong rồi ạ.”
“Ừ, bây giờ em muốn ngủ, hay là dậy ăn.”
Phương Nam Chi muốn ăn gì đó, nhưng lại thực sự buồn ngủ, do dự một hồi cũng không nói ra mình muốn gì.
Lý Ngật Chu bước vào phòng ngủ, đặt người lên giường: “Vẫn nên ăn đi, đừng để đói bụng.
Nằm đây, anh đi lấy cho.”
Phương Nam Chi: “Dạ.”
Lý Ngật Chu làm một món mì đơn giản, Phương Nam Chi ngáp một cái ngồi ở bàn làm việc ăn xong.
Sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa rồi đánh răng rửa mặt.
Tắm xong làm cho cả người tỉnh táo hẳn, sau khi Phương Nam Chi từ phòng tắm đi ra cơn buồn ngủ cũng biến mất, quay người muốn đi đến phòng con gái.
Nhưng người vừa đi đến cửa phòng ngủ, liền bị Lý Ngật Chu kéo lại.
“Đi đâu?”
Phương Nam Chi: “Chúng ta bế Tuế Tuế sang phòng ngủ cùng đi.”
Bên cạnh giường trong phòng bọn họ vẫn luôn đặt một cái giường nhỏ, thỉnh thoảng Tuế Tuế cũng sẽ ngủ ở đây.
Nhưng hôm nay Lý Ngật Chu từ chối.
“Vừa rồi đã ngắm con gái rồi, không bế nó qua đây nữa, ngày mai rồi nói được không?” Lý Ngật Chu nói những lời này cũng không đợi cô đáp lại, kéo chăn ra, lập tức ép cô xuống.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Liễu Liễu, em ăn no rồi, giờ nên đến lượt anh nhỉ.”.