Đi thêm một số ngày, gió mạnh dần lên đồng thời khí hậu chuyển sang giá rét. Đám cung nữ thái giám đều mặc áo da cừu, áo giáp của quân sĩ lại ngưng kết thêm một tầng sương lạnh mỏng, hành trình càng thêm vất vả.
Từ khi có chuyện, Tần Trọng Hải trở nên cẩn thận gấp bội. Theo đề nghị của Lư Vân, y phái ra năm trăm binh sĩ chia làm một trăm đội nhỏ, mỗi đội năm người rải rác khắp nửa dặm, phân tán quanh trung quân, vạn nhất có việc thì đốt lửa làm hiệu. Dùng phương pháp này, quả nhiên nắm giữ được tình hình lớn nhỏ trong quân, trên đường không xảy ra chuyện gì lớn.
Ngày hôm đó tới một địa phương, chợt thấy ở xa xa có một ngọn núi hùng vĩ, mây mù lượn lờ xung quanh cảm giác thật cô độc. Tần Trọng Hải ngồi trên ngựa, chỉ roi về phía đó hỏi:
- Đây là núi gì, sao cao vút hiểm trở như vậy?
Tiết Nô Nhi ở bên được dịp cười lạnh:
- Ngay cả núi này mà cũng không biết, thật hổ cái danh Du Kích Tướng Quân triều đình.
Tần Trọng Hải ha hả cười nói:
- Tiết phó tổng quản biết thì xin cứ sảng khoái chỉ bảo, trước nay ta không biết thì nói không biết, chưa từng dấu dốt.
Tiết Nô ngoài miệng chiếm tiện nghi, trong tâm thật là sảng khoái, cười nói:
- Ngươi đã thừa nhận bản thân ngu xuẩn, ta cũng nói cho ngươi biết. Núi này chính là Nộ Thương Sơn đỉnh đỉnh đại danh!
Tần Trọng Hải nghe ba chữ Nộ Thương Sơn thì kinh ngạc, nói:
- Nộ Thương Sơn, năm đó tụ tập hơn ba vạn người đại chiến một phen cùng triều đình sao?
Tiết Nô Nhi cười hắc hắc, nói:
- Còn là giả sao? Năm đó tham gia diệt giặc cướp, ta đã lập được công lao hãn mã. Giờ núi này có hóa thành tro bụi thì ta cũng nhận ra.
Tần Trọng Hải ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên núi còn thấp thoáng phòng ốc, bất giác cả kinh nói:
- Chẳng lẽ trên núi vẫn còn cường đạo tụ tập? Nếu bọn chúng phục kích, chẳng phải chúng ta sẽ gay go sao?
Tiết Nô Nhi cười nói:
- Nộ Thương Sơn đã bị triều đình tiêu diệt từ lâu, người còn lại không chết thì cũng bỏ đi, đã là một đống hoang tàn hai mươi năm trước, còn có gì phải sợ?
Mọi người đang nói chuyện, chợt thấy xa xa bốc lên khói hiệu báo động. Lư Vân nhắc nhở:
- Trước mặt có chuyện, chúng ta đi qua xem chút!
Tần Trọng Hải khẽ gật đầu :
- Ta cũng qua xem.
Y liền mời Hà đại nhân trấn thủ trung quân bảo vệ công chúa, sau đó ra roi thúc ngựa tiến đến xem xét.
Hai người phi ngựa một lát, liền thấy vài tên quân tốt thập thò ngoài một khe núi, không dám vào trong thăm dò. Lư Vân cùng Tần Trọng Hải xoay người xuống ngựa, một gã tiểu binh cuống quít chạy tới, thấp giọng nói:
- Có một đám giang hồ nhân sĩ bộ dáng kỳ quái đang tụ tập trước một cái miếu hoang đổ nát phía trước, không biết có ý gì. Chúng tiểu nhân sợ những người này có mưu đồ bất chính, liền sai người đốt lửa hồi báo tướng quân.
Tần Trọng Hải khẽ gật đầu nhìn lại thăm dò. Thấy xa xa có một ngôi miếu đổ nát, xem ra nhiều năm không tu sửa. Có bốn nam nữ đi tới đi lui quanh cửa miếu, không biết muốn làm gì.
Tần Trọng Hải nói :
- Ta tới xem một chút, Lư huynh đệ ở đây tiếp ứng.
Lư Vân vâng lời, Tần Trọng Hải liền phi thân tới. Y thấp người di chuyển tới trước chừng trăm thước rồi núp sau một vách đá. Lư Vân thấy thân pháp của y cực nhanh, thầm nghĩ:
- Tần tướng quân võ công thâm sâu khôn lường, được xưng tụng là Hỏa Tham Nhất Đao nhưng chưa từng nghe qua lai lịch sư thừa, không biết xuất thân từ môn phái nào?
Tần Trọng Hải che giấu hành tung, thò đầu ra thì thấy nữ nhân duy nhất kia niên kỷ chừng ba mươi. Nàng có dung mạo thật kiều diễm, lúc này bộ dáng đầy lo lắng, không biết trong lòng có chuyện gì thương tâm mà bi thương như vậy.
Tần Trọng Hải tiếp tục quan sát, thấy ba người còn lại có diện mạo thật kỳ dị. Một kẻ toàn thân trắng tinh. Vốn là một mỹ nam tử, ai ngờ hai cái răng cửa lại chìa ra ngoài giống như răng thỏ. Một kẻ dáng người béo lùn, cổ ngắn quá mức mà thân hình khổng lồ giống như một con rùa. Cuối cùng một người dáng cao lớn dị thường, mặt dài đen thui khiến người sợ hãi. Đôi mắt nhỏ chếch lên, lỗ mũi cũng ngẩng lên trời, diện mạo không khác gì loài trâu hoang dã.
Tần Trọng Hải thầm nghĩ :
- Những người này bề ngoài quỷ dị, không biết lai lịch như thế nào? Nộ Thương Sơn này năm xưa từng có đạo tặc. Lúc này đám người giang hồ tụ tập ở đây, e rằng đại sự không ổn.
Chợt nghe nữ nhân nọ lên tiếng:
- Hạng lão! Nếu ngươi không ra cửa miếu, mấy người chúng ta biết làm sao cho phải? Cứ trơ mắt như vậy nhìn sơn trại hoang vu mãi thế sao? Ngươi mau ra đây chủ trì đại cục!
Nam tử có diện mạo giống như con thỏ ở một bên cũng kêu lên:
- Đúng vậy! Ngươi nhẫn tâm nhìn chúng ta tự sinh tự diệt sao? Mau ra đây đi!
Trong lòng Tần Trọng Hải khẽ động, thầm nghĩ:
- Thì ra mấy người này có liên quan đến Nộ Thương Sơn. Nghe Tiết Nô Nhi nói thì sơn trại đã hoang phế hai mươi năm, sao còn có tàn đảng? Thật là kỳ lạ.
Y lập tức chuyên tâm quan sát nghe ngóng. Có điều trong miếu không có tiếng người trả lời, một hồi lâu sau vẫn yên tĩnh không tiếng động.
Tần Trọng Hải nghĩ thầm:
- Nếu có người trong miếu thì sao không trả lời? Hay là những người này cố làm ra vẻ huyền bí?
Lại đến lượt nam tử trông giống như con rùa lớn tiếng nói:
- Nếu ngươi không ra, ta sẽ xông vào!
Nói xong hắn liền xông tới cửa miếu. Chỉ là thân hình vừa tới thì không hiểu sao, cả người đột nhiên bị ném mạnh về sau, lăn mấy vòng trên đất.
Tần Trọng Hải ở một bên chấn động. Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng đã thấy rõ ràng. Thì ra trong miếu bay ra một hòn đá nhỏ, mạnh mẽ ném tới nam tử giống con rùa kia, liền đánh bay hắn ra ngoài, nội kình thật mạnh.
Nữ nhân nọ cả giận nói:
- Người không chui ra cũng được, sao lại đánh Đào lão tứ như vậy? Không còn để ý đến nghĩa khí của huynh đệ nữa sao?
Nam tử răng thỏ cũng hết kiên nhẫn, quát to một tiếng rồi nhảy lên thẳng nóc miếu, khinh công không kém. Chỉ là trong miếu lại bay ra một cục đá, hắn vươn tay ngăn chặn nhưng tay vừa chạm vào hòn đá thì toàn thân như bị điện giật, giữa không trung té xuống ngã trên đất.
Nam tử giống con rùa quát:
- Tiểu Thố Nhi, chúng ta cùng lên!
Nam tử răng thỏ gượng dậy rồi quát to một tiếng. Hai người đồng loạt tiến lên. Trong miếu lại bay ra hai cục đá ném trúng chân bọn họ. Hai người kêu lên một tiếng rồi quỵ xuống, miệng lảm nhảm nửa ngày nhưng không đứng dậy được.
Tần Trọng Hải thầm nghĩ:
- Võ công của người trong miếu thật cao cường, e là hơn hai người kia gấp trăm lần. Nếu muốn giết người, liền lập tức lấy tánh mạng của bọn họ.
Mắt thấy đồng bạn thật lâu không đứng dậy nổi. Hán tử giống như con trâu hoang kia phát ra tiếng kêu ong ong tựa hồ rất phẫn nộ. Chỉ thấy hắn sải bước thẳng về phía trước, bộ dáng dũng mãnh không biết sợ. Tần Trọng Hải thấy cước bộ của hắn trầm ổn, hạ bàn vững chắc, thầm nghĩ:
- Người này luyện được ngoại môn công phu rất mạnh, hai người kia không thể sánh bằng, không biết người trong miếu ứng phó thế nào?
Chỉ thấy hán tử giống thiết ngưu đưa tay đẩy cửa miếu định xông vào, một khối đá nhỏ lại bay tới đánh vào thân người. Hắn kêu to một tiếng, lồng ngực nở ra không khoan nhượng tiếp hòn đá. Chỉ nghe bình một cái như gõ vào trống lớn. Gã thiết ngưu thở gấp một lát rồi duỗi tay đẩy cửa, đích thị đã luyện ngoại môn ngạnh công đỉnh cấp như "Kim Chung Tráo", "Thiết Bố Sam. Bằng không sao có thể đỡ được nội kình hùng hồn trên hòn đá kia!
Két một tiếng, cửa miếu đã bị đẩy ra một khe. Tần Trọng Hải tò mò, muốn xem qua người ở trong miếu một chút. Đúng lúc này thêm một hòn đá to hơn bay đến, lần này lực đạo lớn hơn rất nhiều. Tần Trọng Hải thầm nghĩ:
- Lần này không xong, nếu gã Thiết Ngưu kia cố gắng ngăn cản, chỉ sợ sẽ tận số đương trường.
Hòn đá nọ bay rất nhanh, Thiết Ngưu không hề có ý tránh né mà chỉ ưỡn ngực đem mạng đánh cược. Lúc này tiếng gió rít vô cùng mãnh liệt, hiển nhiên trên hòn đá nọ súc tích nội lực vượt xa mấy hòn đá trước. Chỉ cần bị ném trúng ngực, Thiết Ngưu chắc chắn sẽ bị phanh bụng.
Đang lúc nguy cấp, bỗng thân hình Thiết Ngưu ngã sang một bên. Tần Trọng Hải chăm chú nhìn lại, ra là nữ nhân nọ xuất thủ cứu giúp. Nàng dụng lực đẩy lên thân khiến Thiết Ngưu văng ra vài thước. Hòn đá kia vút qua không khí, lao thẳng ra bắn mạnh lên vách đá bên cạnh Tần Trọng Hải. Chỉ nghe một tiếng vang chát chúa, thoáng chốc những mảnh đá vụn bay tán loạn, văng cả đến mặt Tần Trọng Hải gây ra cảm giác đau đớn.
Tần Trọng Hải rùng mình thầm nghĩ:
- Thật là lợi hại! Thủ kình rất đặc dị, đủ sánh ngang cùng ngạnh công của Thiếu Lâm Tự.
Tần Trọng Hải đang tán thán, chợt nghe nữ nhân dậm chân khóc lớn:
- Mạng của ta sao khổ như vậy? Hai mươi năm trước trượng phu sống chết không rõ, các thân huynh đệ tử chiến tại sa trường. Thêm hai mươi năm đầu sắp bạc, thủy chung không thể báo đại thù, cố nhân lão hữu thì đối đãi lạnh lẽo như vậy, ta phải như thế nào đây?
Nàng càng khóc càng thương tâm, Thiết Ngưu một bên lo lắng, trong miệng phát ra thanh âm ông ông, muốn khuyên giải nhưng nói không ra lời. Tần Trọng Hải giờ mới biết Thiết Ngưu kia là người câm.
Lại thấy nữ nhân nọ xoay mình quát to một tiếng, không ngờ trên tay có thêm một thanh trủy thủ, sầu thảm nói:
- Vốn nhờ lão hữu năm xưa thì còn tia hi vọng báo thù rửa hận, nào ngờ hắn lại vô tình vô nghĩa như vậy, muốn giết ngay cả huynh đệ của mình... Hu hu.. Ta sống không bằng chết, không bằng hôm nay kết thúc mọi chuyện đi!
Nói xong tự đâm vào ngực mình, thủ pháp mau tuyệt. Thiết Ngưu ở bên nhưng không kịp ngăn cản. Nam tử giống con rùa giật mình la hoảng:
- Đại tỷ! Đừng làm vậy.
Đám người muốn ngăn cản nhưng đã trễ.
Chợt nghe người trong miếu thở dài một tiếng. Một hòn đá bắn ra đánh trúng khiến cổ tay nữ nhân nọ tê rần. Thanh trủy thủ rơi xuống mặt đất, nàng trợn mắt phượng cả giận nói:
- Ngươi không tương trợ cũng không cho ta chết, rốt cuộc muốn gì?
Trong miếu truyền ra thanh âm khàn khàn:
- Hai mươi năm, ai... ... hàng năm mấy người các ngươi đều đến làm phiền ta, rốt cuộc muốn gì?
Hai nam tử rùa thỏ lớn tiếng hoan hô, cười nói:
- Đã mở miệng! Cuối cùng hạng lão cũng mở miệng!
Nữ nhân nọ lại không cười, lạnh lùng tiếp tục nói:
- Ngươi nói hai mươi năm nay chúng ta gây khó khăn, vậy ngươi thì sao? Hai mươi năm ngươi nằm trong ngôi miếu đổ nát này như rùa đen rút đầu, muốn làm cái gì?
Người trong miếu thở dài, thấp giọng nói:
- Ta thân bất do kỷ, chớ có trách ta.
Nữ nhân nọ lớn tiếng:
- Chỉ riêng ngươi thân bất do kỷ? Vậy trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể tự do hành sự theo ý mình? Nếu còn không ra, mỗi ngày ta đều đến tìm ngươi!
Người nọ vẫn thấp giọng, lời lẽ có vẻ thương tâm cùng khó nói.
- Đừng phiền nhiễu ta nữa, bất lợi với người mà với cả mình.
Nữ nhân kia kêu lên:
- Ta hiểu rồi, có phải ngươi bị người ta cầm tù trong này chăng? Để ta giúp ngươi đánh vỡ cửa miếu đòi lại công đạo!
Nàng dường như đã quên mất người trong miếu võ công rất cao. Nếu còn có kẻ cầm tù được người này thì võ công kẻ đó tất nhiên xuất thần nhập hóa. Đám người nàng võ nghệ có hạn, há có thể là đối thủ của người ta?
Người nọ thở dài:
- Đừng nói nữa, mau mau đi đi! Ta mở miệng nói chuyện lần này là phạm vào húy kị, các ngươi đi nhanh đi!
Nữ nhân nọ kêu lên:
- Úy kỵ cái gì? Bằng võ công của ngươi mà còn sợ cái gì?
Chợt nghe một tiếng cười vang lên, rồi nói:
- Đã là úy kị thì không thể không làm cho người ta sợ, nếu không sao gọi là như vậy!
Thanh âm kia the thé nghe không ra nam hay nữ. Mọi người đều quay đầu quát:
- Người nào đó?
Chỉ thấy một người chân không dính đất, thân ảnh như loài quỷ mỵ như bay lưới tới, trên mặt trát phấn trắng, môi lại bôi son hồng đậm, bộ dáng thật là yêu dị.
Tần Trọng Hải thấy thì kinh hãi, thầm nghĩ:
- Tại sao Hoa Yêu cũng đến nơi đây? Chẳng lẽ nhận ra những người kia sao?
Đường nhiên người tới là Phó tổng quản Đông xưởng Tiết Nô Nhi, được gọi là "Hoa Yêu". Chỉ nghe lão hắc hắc cười lạnh, đứng đối diện cửa miếu nói:
- Hạng Thiên Thọ, không ngờ là ngươi thật sự giữ lời. Hai mươi năm ở tại ngôi miếu nhỏ này, không hổ là Đường chủ Đại Dũng Đường năm xưa.
Nghe lời của lão như là nhận ra người trong miếu. Tần Trọng Hải thầm nghĩ:
- Thì ra người nọ tên là Hạng Thiên Thọ, sao quen biết Tiết Nô Nhi? Trước kia hai người có quan hệ gì?
Người trong miếu chỉ hừ một tiếng rồi lâm vào trầm mặc. Tiết Nô Nhi thấy đối phương không đáp thì cười ha hả, chỉ tay vào đám nam nữ the thé giọng hỏi:
- Các ngươi có lai lịch gì? Vì sao khóc lóc ở đây?
Nữ nhân kia lớn tiếng:
- Ngươi là ai? Bằng vào ngươi mà dám ở chỗ này ra lệnh?
Tiết Nô Nhi phì một tiếng, cười lạnh nói:
- Trước mặt ta, có gì mà không dám?
Nữ nhân nọ thấy lão ngạo mạn cuồng vọng thì cả giận:
- To gan! Ngươi có biết đây là chỗ nào không?
Tiết Nô Nhi càng nghe càng cười to, âm thanh trở nên sắc nhọn:
- Đây là nơi nào? Không phải tổng đà Nộ Thương Sơn sao? Cuối cùng chỉ là một đống hoang tàn, ngươi lại ồn ào cái gì? Dù tổng đàn Bạch Sa Bang hay Ngũ Độc Môn cũng còn hơn xa địa phương quỷ quái này.
Bạch Sa Bang cùng Ngũ Độc môn đều là tiểu môn phái đệ tam lưu trên giang hồ. Lời của Tiết Nô Nhi có ngụ ý khinh thị Nộ Thương Sơn. Gã Tiểu Thố Nhi ở một bên nghe thì mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát:
- Ngươi... Ngươi... Không được ngươi làm nhục Nộ Thương Sơn chúng ta!
Tiết Nô Nhi nheo mày ồ một tiếng:
- Các ngươi? Nộ Thương Sơn?
Lão nghiêng đầu đánh giá gã Tiểu Thố Nhi vài lần, hỏi:
- Nghe ngươi nói như vậy, các người có quan hệ cùng Nộ Thương Sơn?
Tiểu Thố Nhi cất cao giọng nói:
- Đúng vậy! Kẻ xếp yến thiết tiệc tại Nộ Thương Sơn ngày xưa chính là ta! Danh xưng Tiểu Thố Nhi một lòng nhất dạ!
Tiết Nô Nhi nghe thì cười đến suýt ngã ngửa, nói:
- Nghe ngươi nói nghiêm túc như vậy, ta còn tưởng thần thánh phương nào. Hóa ra chỉ là một gã đầu bếp. Có gì giỏi giang mà khoe mẽ?
Tiểu Thố Nhi giận đến cực điểm:
- Ngươi có thể coi khinh ta nhưng quyết không thể khinh nhục Nộ Thương Sơn!
Tiết Nô Nhi cười hắc hắc:
- Ngươi luôn mồm nói Nộ Thương Sơn chúng ta, thì ra các ngươi đều là nhân mã Nộ Thương Sơn sao?
Tiểu Thố Nhi lớn tiếng nói:
- Đúng vậy!
Thần thái hắn rất kiêu ngạo, tựa hồ luôn tự hào với xuất thân của mình. Còn muốn nói nữa thì người trong miếu kia lên tiếng:
- Cáp huynh đệ, không cần nhiều lời cùng hắn nữa, các ngươi mau đi đi.
Tiết Nô Nhi hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Hạng Thiên Thọ a Hạng Thiên Thọ. Năm đó ngươi có gan tạo phản, sao giờ nhát gan sợ phiền như vậy? Ta xem tất cả Nộ Thương Sơn đều là phế vật!
Nam tử giống con rùa nhảy dựng lên, phẫn nộ quát:
- Ngươi nói chuyện thật là cuồng vọng! Hôm nay ta nói cho tên bất nam bất nữ ngươi biết, cha ngươi chính là “Kim Mao Quy” Đào Thanh chuyên nấu rượu cho Nộ Thương Sơn! Ngươi hãy nhớ cho kĩ!
Tiết Nô Nhi ồ một tiếng, cười nói:
- Xem ra bản lĩnh uống rượu múa quyền của ngươi rất cao cường. Vậy kẻ gống như loài man ngưu kia là ai?
Kim Mao Quy ngang nhiên nói :
- Nói ngươi đừng sợ chết khiếp. Đại ca của ta là người chế tạo vũ khí quân giáp giỏi nhất Nộ Thương Sơn, chính là “Thiết Ngưu Nhi” Âu Dương Dũng Âu Dương đại ca!
Thiết Ngưu nghe thì rống to một tiếng, hư chấn thanh thế.
Tiết Nô Nhi buồn cười đến nổi không thành tiếng, nói:
- Một gã đầu bếp, một tên nấu rượu, một tên thợ rèn. Nộ Thương Sơn chỉ còn lại mấy phế vật các ngươi sao?
Lại nghe nữ nhân kia lạnh lùng thốt:
- Mặc kệ vì sao ngươi đến đây, Nộ Thương Sơn sẽ không để người khác khi nhục! Nếu không đừng trách chúng ta không nể tình.
Trên mặt Tiết Nô Nhi chợt lóe thanh khí, nhe răng khinh miệt nói:
- Khẩu khí của nữ nhân này thật lớn, là hạng người gì? Là ả hầu rượu hay múa hát làm vui trong sơn trại?
Tiểu Thố Nhi tiến lên lớn tiếng:
- Ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ! Cho ngươi biết, đại tỷ chúng ta không phải ai khác, chính là Hồng Phấn Kỳ Lân Ngôn Nhị Nương trấn thủ Ngũ Quan năm đó! Tốt nhất ngươi nên tôn trọng một chút.
Tiết Nô Nhi nhíu mi khẽ ồ lên một tiếng. Nộ Thương Sơn năm đó trong có tam đường ngoài có ngũ quan. Tướng lãnh trấn thủ ngũ quan thường gọi là Trấn Quan Tiểu Bưu Tướng. Xem ra Hồng Phấn Kỳ Lân có lai lịch hơn mấy người kia.
Tiết Nô Nhi khẽ gật đầu:
- Ra là một trong các tiểu tướng trấn quan, mấy huynh đệ khác của ngươi đâu? Sao vậy, sao không thấy thêm nhân ảnh nào hết vậy?
Ngôn Nhị nương nghe lời này, không đáp mà mi mắt chợt đỏ lên. Tiết Nô Nhi ha hả cười nói:
- Cả đám đều chết trận chứ gì? Chỉ để lại mấy tên cô hồn dã quỷ vô tích sự các ngươi, ở chỗ này mất mặt xấu hổ còn khoe mẽ!
Mấy câu này rất khó nghe, có điều Ngôn Nhị nương không nổi giận mà chỉ cúi đầu, nước mắt rớt xuống như đã chạm đến tâm sự trong lòng. Mấy người còn lại cũng đỏ mắt.
Tần Trọng Hải từ xa nhìn lại, thấy nữ nhân kia đầy vẻ thương tâm, nhớ tới trượng phu của nàng không rõ sống chết, huynh trưởng lại chết trận sa trường, xem ra hai mươi năm bôn ba đầy vất vả. Trong lòng y vừa động, chợt dâng lên cảm giác thương hại.
Mắt thấy đám huynh đệ bi ai. Ngôn Nhị Nương nhanh chóng lau nước mắt, khôi phục bộ dáng nữ trung hào kiệt, lớn tiếng nói:
- Ngươi chớ có càn rỡ, nếu có Ngũ hổ thượng tướng ở đây, chắc chắn sẽ chém ngươi thành hai đoạn, cho ngươi biết mùi lợi hại.
Tiết Nô Nhi cười nhạo:
- Nói suông thì có ích gì, chúng ta mau so chiêu đi. Hay là ngươi định chiêu hồn đám người kia từ âm phủ nhập vào thi thể bọn họ rồi đánh trận? Ha ha! Ha ha! Chúng ta lại có thể tiếp tục sảng khoái giết các ngươi!
Ngôn Nhị Nương giận dữ thét lên chói tai:
- Nói cho ngươi biết! Ngôn Nhị Nương ta đơn thương độc mã cũng sẽ báo thù rửa nhục cho các huynh đệ! Đời này kiếp này, không giết hết đám tiểu nhân đê tiện triều đình thì ta chết không nhắm mắt!
Tiết Nô Nhi ồ một tiếng:
- Muốn giết sạch tiểu nhân đê tiện trong triều đình? Nghe ngươi nói như vậy, mấy năm nay đám tàn binh bại tướng các ngươi còn giữ tính xấu như xưa, vẫn muốn tạo phản sao?
Tiểu Thố Nhi hừ một tiếng, nói:
- Đúng vậy. Chỉ cần nhìn thấy tham quan, chúng ta nhất định xuống tay diệt trừ. Nếu gặp được nhân vật trọng yếu của triều đình vi hành, tuyệt không buông tha!
Tần Trọng Hải nghe đến đây thì tỉnh ngộ:
- Ồ! Thì ra là đám thích khách ám sát công chúa. Xem ra ba nam một nữ động thủ khi đó chính là mấy người trước mắt.
Dường như Tiết Nô Nhi cũng phát hiện ra sự khác thường này. Đôi mày của lão nhíu lại, điềm nhiên hỏi:
- Thì ra ám sát công chúa ngày đó là chuyện tốt của mấy tên cô hồn dã quỷ các ngươi? Phải thế không?
Tiểu Thố Nhi thấy diện mục âm trầm của lão, nhất thời không dám mở miệng, chỉ quay đầu nhìn Ngôn Nhị Nương. Lại nghe Hồng Phấn Kỳ Lân lớn tiếng đáp:
- Đúng vậy, chính là chúng ta đã ra tay. Toàn bộ hoàng tộc là hạng vô sỉ giả nhân giả nghĩa, đều phải giết hết! Chỉ hận ta học nghệ chưa tinh, không thể giết chết ả công chúa lừa đời lấy tiếng nọ!
Nàng thẳng thắng thừa nhận chuyện hành thích công chúa, dường như không còn quan tâm đến mạng sống. Người trong miếu thở dài thật sâu, muốn khuyên can nhưng rồi lại thôi.
Tần Trọng Hải thầm nghĩ:
- Mấy người kia xuống tay ám sát công chúa, không biết có thâm thù gì cùng triều đình?
Chỉ thấy Tiết Nô Nhi lắc đầu liên tục, nói :
- Đám tặc tử các ngươi, không những đại nghịch bất đạo mà còn không biết lý lẽ. Các ngươi muốn giết nhân vật quan trọng triều đình, sao không đi giết gian thần Giang Sung? Đó mới là kẻ bại hoại chết muôn lần không chuộc hết tội, sao lại tìm một công chúa nhỏ bé mà khai đao? Thật sự là quá kém hiểu biết!
Lời này hợp lý hợp tình, Tần Trọng Hải thầm gật đầu. Chỉ là Tiết Nô Nhi lại quên bản thân mình cũng xuất thân tà ác, xú danh của Đông xưởng chưa chắc đã kém Giang Sung, chính là hai nơi tụ tập tội ác trong triều đình. Có điều thế nhân ai thích tự nhận tội ác tày trời? Có ai không tự nhận đứng về phía đạo lý chính nghĩa? Sẽ không thấy trên người mình tội nghiệt cuồn cuộn. Đại ma đầu Tiết Nô Nhi này cũng không ngoại lệ.
Chỉ nghe Ngôn Nhị Nương hừ một tiếng, nói:
- Giết trước giết sau đều là giết. Giang Sung cũng tốt mà công chúa cũng được. Dù sao ta sẽ không bỏ qua một ai!
Mấy câu này đầy oán độc khiến người sởn tóc gáy.
Tiết Nô Nhi thoáng động sát khí. Đám nam nữ này từng xuống tay ám sát công chúa, quyết không thể để bọn họ sống sót để tránh hậu hoạn. Lão cười lạnh nói:
- Giết a giết a! Bà nương, mạng ngươi sắp hỏng mà còn có tâm tư khoe mẽ ở chỗ này? Mấy người các ngươi cùng lên đi. Ta giết một đám luôn cho tiện.
Ngôn Nhị Nương cả giận nói:
- Cuồng vọng!
Trên tay nàng nhoáng lên bạch quang, một cây phi tiêu bắn thẳng tới. Tiết Nô Nhi cười ha hả:
- Chỉ có thứ này thôi sao? Nộ Thương Sơn thật không có nhân tài.
Đột nhiên thanh quang lóe lên. Thiên Ngoại Kim Luân khí phách tuyệt luân lập tức bay ra. Hai kiện ám khí đụng nhau giữa không trung, phi tiêu của Ngôn Nhị Nương lập tức gãy thành hai đoạn rơi xuống đất. Kim Luân không chậm mà vẫn bay thẳng đến mặt nàng. Mắt thấy Kim Luân sắc cạnh sắp để lại vết cắt trên gương mặt xinh đẹp kia, trong miếu kia chợt bay ra một hòn đá nhỏ trúng Kim Luân, khiến nó bị chấn ngược trở về.
Tiết Nô Nhi đưa tay tiếp lấy. Chợt một luồng nội kình mạnh mẽ truyền đến khiến nơi ngực nóng lên, lão đành phải thối lui một bước.
Lại nghe nam tử ở trong miếu thở dài, nói:
- Tiết phó tổng quản, Nộ Thương Sơn chúng ta chỉ còn lại mấy huynh đệ vô tích sự này, nể mặt ta hai mươi năm vẫn tuân thủ ước định, ngươi bỏ qua cho họ đi.
Tiết Nô Nhi lạnh lùng thốt:
- Muốn ta bỏ qua cho chúng? Ngày sau những người này lại đi quấy rối công chúa, bề trên trách móc xuống, khi đó ai bỏ qua cho chúng ta?
Người trong miếu nọ thở dài một tiếng, không biết khuyên can như thế nào. Tiết Nô Nhi nói :
- Ta xem lời hứa của ngươi đáng giá nghìn vàng, không muốn gây khó khăn cho các tiểu bằng hữu này. Chỉ là bọn họ không biết hối cải. Vẫn nói lời đại nghịch bất đạo, chính là tự tìm đường chết, không thể trách chúng ta!
Người trong miếu tỏ ra khẩn trương, vội khuyên nhủ:
- Nhị nương, ngươi chỉ là một nữ nhân, sao có thể đấu lại cả triều đình? Ngươi hãy phát thệ rằng sau này an phận thủ thường, không làm việc phản nghịch nữa.
Ngôn Nhị Nương nghe thì cả giận:
- Hai người các ngươi không cần ở đây khua môi múa mép! Ngôn Nhị Nương ta há lại bị các ngươi lừa gạt? Một ngày còn chưa giết gian thần, ngày đó ta thấy còn khó sống.
Nói xong chỉ vào Tiết Nô Nhi khiêu chiến:
- Ngươi muốn đánh thì lên quyết một trận tử chiến, chết cũng tốt sống cũng được, mọi người thống thống khoái khoái một hồi đi.
Mấy người còn lại dâng trào nhiệt huyết, ào ào lấy ra binh khí rồi lớn tiếng nói:
- Chúng ta quyết một trận tử chiến! Chết cũng lưu danh muôn đời!
Tiết Nô Nhi lắc đầu nói:
- Một đám ngông cuồng không biết tự lượng sức. Hạng Thiên Thọ, không phải ta không nể thể diện của ngươi, do mấy huynh đệ ngươi một lòng muốn chết, không thể trách ta.
Người trong miếu nọ hoảng hốt nói :
- Nhị nương mau đi nhanh. Tiết Nô Nhi thủ đoạn hung mãnh, các ngươi quyết không phải là đối thủ của hắn.
Ngôn Nhị Nương lạnh lùng nói:
- Chúng ta chết trận nơi này cũng không nhờ người nhặt xác. Ngươi cứ co đầu rút cổ làm rùa đen trong miếu cho tốt đi.
Nói xong nàng hướng sang Tiết Nô Nhi:
- Các hạ không cần lưu tình, động thủ đi.
Tiết Nô Nhi hắc hắc cười lạnh:
- Năm xưa ngu xuẩn, không ngờ hai mươi năm sau vẫn là ngu xuẩn, thật không hiểu trong não đầu của các ngươi chứa cái gì?
Trên mặt lão thoáng hiện nét hưng phấn, nhẹ nhàng múa may Kim Luân trên tay, tùy thời đều có thể đánh tới đả thương người. Đám người Ngôn Nhị Nương thì đầy quyết tâm, dù chết cũng không nhượng bộ.
Tiết Nô Nhi đang định động thủ, lại nghe một người nói:
- Công công khoan ra tay, để ta tới xem bọn họ thế nào?
Mọi người nhìn lại, thấy một người xoay người đi ra từ sau một vách đá, chính là Tần Trọng Hải.
Tiết Nô Nhi xì một tiếng khinh miệt, mắng:
- Ngươi muốn nhặt xác chúng sao?
Tần Trọng Hải lắc đầu:
- Không phải, công chúa đã có lệnh không thể giết hại mấy người kia, người muốn đích thân thẩm vấn bọn họ. Ta sợ võ công của Tiết công công quá mức lợi hại, vừa ra tay giết người, đến lúc đó biết hồi bẩm với công chúa thế nào?
Tiết Nô Nhi nghe đối phương khen võ công của mình inh thì trong lòng đắc ý, khoan khoái cười nói:
- Được rồi! Để Hỏa Tham Nhất Đao của ngươi thử uy lực đi! Nhân dịp cho công công ta khai mở nhãn giới.
Thì ra Tần Trọng Hải thấy đám người kia nghĩa khí lẫm liệt, không đành lòng nhìn bọn họ táng mạng dưới tay Tiết Nô Nhi, người trong miếu lại không ra cứu nên đành phải hiện thân. Y quyết định bắt giữ mấy người để ngày sau chiêu hàng. Hơn nữa còn hiếu kỳ về chuyện Nộ Thương Sơn, muốn từ miệng những người này tìm hiểu một phần.
Tần Trọng Hải tới giữa trường diện, chắp tay nói:
- Tại hạ Liêu Đông Du Kích Tần Trọng Hải có lễ.
Ngôn Nhị Nương thấy y lưng hùm vai gấu, anh hùng khí khái không giống tiểu nhân gian nịnh, lại nghe lời lẽ lễ độ thì trong lòng sinh ra hảo cảm, liền nói:
- Chúng ta chỉ cần giết tên thái giám chết bầm kia. Nơi này không có chuyện của ngươi, mời lui cho.
Tần Trọng Hải lắc lắc đầu, rút đao ra khỏi vỏ nói:
- Xin nhận ý tốt của nương tử, có điều tại hạ là mệnh quan triều đình, có chức trách mời chư vị theo ta một chuyến, mọi người xuất chiêu đi!
Ngôn Nhị Nương hừ một tiếng, nói :
- Ngươi muốn bắt giữ chúng ta sao? Chỉ sợ không dễ như vậy.
Tần Trọng Hải nói :
- Tại hạ thấy các vị thân mang bản lĩnh cao cường, sao lại làm việc phản nghịch như vậy? Tần mỗ muốn mời các vị tới quân doanh, tuyệt không có ý gia hại. Ngày sau nếu chư vị đồng ý quy thuận triều đình. Dưới tấm lòng nhân hậu của công chúa, ta đảm bảo các vị đều công danh phú quý, thế nào?
Ngôn Nhị Nương đang định đáp, đã thấy Tiểu Thố Nhi quát to một tiếng:
- Tên tay sai triều đình vô sỉ hạ lưu, chớ có gạt người!
Nói xong giơ cây Liên Tử Thương trên tay công tới thượng lộ trên người Tần Trọng Hải, "Kim Mao Quy" ở một bên cũng không chậm trễ, cầm cây Song Phủ lăn dưới đất một vòng, chém tới hạ lộ của Tần Trọng Hải. Chiêu thức của hai người phối hợp chặt chẽ, một công thượng lộ một công hạ lộ như theo một bộ trận pháp nào đó.
Chẳng qua cuồng phong quét tới, một đạo sáng hồng tựa như một con rồng lửa chợt lóe lên. Tiểu Thố Nhi cùng Kim Mao Quy quát to một tiếng, cảm thấy toàn thân nóng rực, một luồng lực đạo mạnh mẽ đánh tới binh khí trên tay khiến hai người không tự chủ được mà bị văng ra. Thoáng chốc binh khí gãy nát, y phục trên người cháy đen, bộ dáng đầy chật vật.
Ngôn Nhị Nương nhìn lại, chỉ thấy Tần Trọng Hải cầm cương đao, nghiêng người uốn eo, toàn thân bất động vận nội lực.
Ngôn Nhị Nương cả kinh nói:
- Đây là Hỏa Tham Nhất Đao sao?
Tiết Nô Nhi cũng hoảng sợ thầm nghĩ:
- Võ công của người này thật bá đạo, trước kia chỉ nghe nói hắn biết đánh giặc, không ngờ công phu trên tay cũng tinh chuẩn như vậy.
Võ công của Tần Trọng Hải kỳ lạ một đường riêng, hoàn toàn khác với chiêu thức võ lâm Trung thổ. Sư phụ của y vốn là đại danh gia sử kiếm trên giang hồ, từng uy chấn Trung Nguyên hơn mười năm, ai ngờ có lần giao thủ cùng người lại bị đánh đến không thể hoàn thủ. Vị đại danh gia này vô cùng tức giận quăng kiếm theo đao, lại tự nghĩ ra một bộ đao pháp kỳ dị tên là "Hỏa Tham Nhất Đao", sau này truyền cho Tần Trọng Hải.
Lúc ấy Tần Trọng Hải tuổi nhỏ, không rõ ý nghĩa của bốn chữ "Hỏa Tham Nhất Đao", hỏi sư phụ thì nhận được mấy lời chỉ bảo như sau:
- Xâm lăng như lửa, liếm máu thành tham không biết chán, giết người hà tất cần dùng đao thứ hai?
Mấy lời trên đã cho thấy khí phách của bộ đao pháp này.
Người trong miếu có võ công cao hơn những người bên ngoài nhiều, sớm nhận ra đao của Tần Trọng Hải không có ý đả thương người. Nếu không hai huynh đệ kia đã đầu thân hai nẻo. Người này dường như có ý cảm kích, nói:
- Tướng quân, đã nhờ ngài lưu tình cho hai huynh đệ của ta.
Tần Trọng Hải chắp tay nói:
- Không dám. Tại hạ miễn cưỡng chiếm chút thượng phong, thuần túy chỉ là may mắn.
Người kia nói:
- Đao pháp của tướng quân siêu quần nhưng không giống chiêu thức thế gian, võ công này đều không phải Thiếu Lâm Võ Đang, không biết sư thừa các hạ ở nơi đâu?
Người nọ thân ở trong ngôi miếu đổ nát, lại quan tâm đến võ công của Tần Trọng Hải như vậy. Tiết Nô Nhi nghe thì cười lạnh liên tục, nói:
- Hạng Thiên Thọ, ốc không mang nổi mình ốc, còn quản chi việc của người ta?
Tần Trọng Hải không dám bất kính với người trong miếu, chỉ chắp tay nói:
- Tiền bối đã hỏi, ta không dám giấu diếm. Chỉ là gia sư từng căn dặn không thể nhắc tới tên của người với người ngoài, xin thứ cho.
Sư phụ của Tần Trọng Hải tính tình quái dị, sớm dặn y không thể tiết lộ lai lịch sư thừa. Lúc này thân ở chốn thị phi, đương nhiên phải đề phòng gấp bội.
Người trong miếu nghe ý tứ thì ồ một tiếng. Tuy có vẻ hiếu kỳ nhưng Tần Trọng Hải đã không muốn nói, biết hỏi nhiều cũng vô ích nên đành im lặng.
Lúc này Tiểu Thố Nhi đã từ dưới đất bò lên, quát Tần Trọng Hải:
- Cẩu quan! Ngươi đừng dương dương tự đắc. Nói cho ngươi biết, thắng bại còn chưa phân.
Tần Trọng Hải lắc đầu nói:
- Vị bằng hữu này đừng làm khó dễ bản thân mình nữa, theo ta trở về đi.
Tiểu Thố Nhi cả giận nói:
- Huynh đệ Nộ Thương Sơn chúng ta chỉ có chết trận, không có hạng vô sỉ bại hoại đầu hàng giặc!
Binh khí đã gãy, hắn liền vung quyền mãnh liệt công tới Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải chau mày thầm nghĩ:
- Gã răng thỏ này thật không biết điều, không cho nếm mùi đau khổ thì không xong.
Y tra cương đao vào hông, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Nội lực ép tới ở những điểm yếu hại trên thân Tiểu Thố Nhi. Tiểu Thố Nhi vẫn còn liều mạng kêu lên:
- Ta đồng quy vu tận với ngươi.
Chưởng lực Tần Trọng Hải vừa tới, Tiểu Thố Nhi cảm thấy nơi ngực chấn động, dưới chân lảo đảo, lập tức bị điểm trúng huyệt đạo té ngã trên đất.
Kim Mao Quy gắng gượng đứng lên, lao thẳng tới Tần Trọng Hải đồng thời lớn tiếng kêu:
- Buông huynh đệ ta ra!
Chỉ thấy Tần Trọng Hải vẫy tay vận dụng Cầm Nã Thủ. Kim Mao Quy không nhìn ra chỗ lợi hại, một cước đá tới lại bị Tần Trọng Hải tóm lấy mắt cá chân rồi quăng một cái, mũi chân y thuận thế điểm trúng huyệt đạo bên hông Kim Mao Quy.
Tần Trọng Hải có ý thu phục người nên không muốn làm tổn thương lòng tự tôn của bọn hắn, lập tức chắp tay nói:
- Đa tạ, đa tạ! Tại hạ tuyệt không có ác ý, chư vị đừng lấy làm phiền lòng.
Tiết Nô Nhi ở một bên liền cười vang khinh miệt:
- Võ công thật là lợi hại, đùa bỡn đám tiểu tặc tử, ha ha! Ha ha! Thật sự là kịch hay.
Ngôn Nhị Nương vừa sợ vừa giận, đang muốn động thủ cứu người thì Thiết Ngưu Nhi Âu Dương Dũng đã nhanh hơn một bước. Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, giơ chưởng đánh tới Tần Trọng Hải, lực đạo hùng hồn vượt xa Tiểu Thố Nhi.
Tần Trọng Hải từng thấy qua người này đối chưởng cùng Lư Vân, biết khí lực của đối phương rất lớn, lập tức song chưởng phiêu phiêu múa may giống như công phu " Miên Chưởng" của Võ Đang Sơn.
Tiết Nô Nhi thấy chiêu thức thì kinh ngạc thầm nghĩ :
- Rốt cuộc Tần Trọng Hải này có lai lịch thế nào? Sao võ công pha tạp như vậy?
Tuy có quen biết nhưng đây là lần đầu lão thấy Tần Trọng Hải đối chưởng cùng người, không ngờ võ công của y uyên bác như thế.
Âu Dương Dũng ở bên kia xòe bàn tay to bè, mãnh liệt đối chưởng với Tần Trọng Hải, lại thấy bàn tay đối phương trống rỗng hoàn toàn không có sức lực. Lúc này Âu Dương Dũng đang dùng một thân sức mạnh cương mãnh đánh đến, lại không gặp chỗ chịu lực, hắn dùng sức quá mạnh nhất thời ngã về phía trước. Điều này tựa như một lực sĩ dùng hết sức bình sinh đánh vào một thứ nhẹ nhàng tựa lông chim, làm sao mà không người ngã ngựa đổ?
Đạo lý này hoàn toàn giống công phu "Lấy nhu thắng cương" của Võ Đang Sơn, đều là phương pháp tá lực đả lực.
Âu Dương Dũng dụng lực đánh vào khoảng không, thân mình té sấp về phía trước, Tần Trọng Hải tận dụng thời cơ, vươn tay điểm vào huyệt đạo trên lưng hắn. Âu Dương Dũng rống lên một tiếng không cam lòng, thân thể ngã xuống nhưng vẫn liều lĩnh thúc khuỷu tay ngược về phía sau, cương mãnh đánh tới ngực Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải thầm nghĩ:
- Ta phải mau chóng bắt giữ người này, tránh đêm dài lắm mộng. Bằng không Tiết Nô Nhi nhúng tay, chỉ sợ những người này khó giữ được tánh mạng.
Y không muốn kéo dài, lập tức vận khí tại ngực, giương giọng bật hơi một tiếng tiếp đòn khuỷu tay dũng mãnh vô bì của Âu Dương Dũng. Chỉ nghe bình một tiếng vang lớn, thân thể Tần Trọng Hải thoáng chao đảo, sắc mặt chuyển sang hồng như muốn thổ huyết. Chẳng qua bản tính y trời sinh cương cường, trúng đòn nhưng ngón tay không chậm, ngược lại tăng lực điểm mạnh trúng huyệt đạo trên lưng Âu Dương Dũng.
Tuy chế phục được đối phương nhưng nơi ngực Tần Trọng Hải dâng lên từng cơn khó chịu, khí huyết bốc lên nói không ra lời. Đòn khuỷu tay Âu Dương Dũng quả thật cương mãnh, đánh cho y muốn ói, sau một hồi mà thân thể còn chưa ổn định.
Tần Trọng Hải chưa điều hòa nhịp thở đã thấy Ngôn Nhị Nương giẫm chân một cái rồi đi ra, hung hăng nhìn chòng chọc vào mình như muốn khiêu chiến.
Tần Trọng Hải thấy ánh mắt nàng tràn đầy vẻ oán hận, thầm cười khổ:
- Ta đây mắc tội gì? Lão tử trúng một cú huých này chỉ vì muốn cứu một mạng người, không được cảm kích mà còn bị người oán hận, thật sự là trớ trêu.
Tiết Nô Nhi thấy sắc mặt y đỏ lên như bị nội thương, lập tức vui sướng khi người khác gặp họa, cười nói:
- Đòn trỏ kia không thể coi thường, Tần tướng quân chịu nổi chăng? Có cần ta tương trợ?
Tần Trọng Hải sợ lão ra tay sẽ giết chết Ngôn Nhị Nương, lắc đầu nói:
- Đa tạ ý tốt của Phó tổng quản, tại hạ còn lo liệu được.
Lúc này ngoài khe núi nhảy ra một người rồi nhanh chóng chạy tới đây, chính là Lư Vân. Hắn được lệnh Tần Trọng Hải chỉ đứng quan sát, giờ thấy Tần Trọng Hải trúng chiêu, sợ tình thế không ổn liền tới tương trợ.
Lư Vân đến bên cạnh Tần Trọng Hải, thấp giọng nói:
- Tướng quân vẫn ổn chăng? Có bị nội thương?
Nói xong liền cầm tay Tần Trọng Hải, đem một luồng nội lực ôn hòa truyền sang. Lúc này nội lực như ánh mặt trời mùa đông, lại như gió xuân ấm áp, nháy mắt liền hóa giải sự khó chịu nơi ngực Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải cười cảm kích với Lư Vân, thầm nghĩ:
- Lư huynh đệ niên kỷ không đến ba mươi mà nội lực luyện đến mức này, thật là kỳ tài võ lâm, chỉ tiếc lai lịch hắn cũng khá mù mờ.
Y mượn nội lực Lư Vân truyền sang, trong nháy mắt đã điều hòa khí tức, ác khí trong ngực giảm đi liền nói:
- Lư huynh đệ, mời lui về sau một lát.
Lư Vân thấp giọng nói:
- Tướng quân phải cẩn thận.
Tần Trọng Hải gật đầu, lúc này đi tới trước Ngôn Nhị Nương nói:
- Vị nữ hiệp này, ba huynh đệ thủ hạ của cô đã bị ta chế trụ, mời xuất chiêu đi!
Lư Vân sợ Tần Trọng Hải bị thương liền ở một bên lược trận, chỉ cần tình thế không ổn sẽ xông tới ra tay.
Ngôn Nhị Nương nhìn lại, thấy bọn người Tiểu Thố Nhi, Kim Mao Quy, Âu Dương Dũng đã bị chế trụ. Tiết Nô Nhi, Tần Trọng Hải, Lư Vân chia ra chiếm ba phương vây quanh nàng. Từ cước bộ đã biết ba người đều có võ công cao cường, không phải hạng tầm thường. Nghĩ đến hôm nay nàng khó có thể đào thoát nổi.
Tiểu Thố Nhi thấy tình huống nguy cấp, sợ Ngôn Nhị Nương cũng bị bắt thì kêu lên:
- Ngôn tỷ tỷ đi mau! Đừng lo cho chúng ta!
Âu Dương Dũng cũng ông ông gọi to, dù nói không nên lời nhưng vẻ mặt rất lo lắng, cũng hi vọng Ngôn Nhị Nương chạy đi.
Ngôn Nhị Nương thấy bộ dạng của bọn hắn thì trong lòng chấn động, nhớ lại chuyện cũ càng đau khổ thầm nghĩ:
- Tình cảnh hai mươi năm trước cũng thế này, khi đó tất cả mọi người bảo ta chạy đi, tất cả bọn hắn ở lại đều đã chết... Bỏ lại một mình ta trên thế gian này chịu khổ chịu nạn... Ta... Ta thật khó mà chịu thêm được...
Tinh thần của nàng hốt hoảng, nghĩ tới trượng phu không rõ nơi nào thì trong lòng lại thảm thương. Tuy bị ba cao thủ vây kín mà nước mắt vẫn lưng tròng.
Tần Trọng Hải sao biết trong nội tâm nàng đang thống khổ, thấy nàng hãy còn ngẩn người liền thúc giục:
- Mời các hạ ra chiêu!
Ngôn Nhị Nương nghe lời mới giật mình ngẩng đầu, thấy Tần Trọng Hải đang cầm đao đúng ở đối diện, hình như lấy làm lạ với sự thất thố của mình. Nàng thầm hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nói:
- Phiền tướng quân đợi lâu.
Tần Trọng Hải không muốn thất lễ, dựng đao giữ vững môn hộ, chắp tay nói:
- Tần mỗ xin nữ hiệp chỉ giáo cho.
Ngôn Nhị Nương khẽ gật đầu, lấy ra một cây phi tiêu dài cỡ ngón út, mỏng còn hơn trủy thủ nhưng sáng loáng như tuyết, phía trên bôi đầy độc dược màu lam, hiển nhiên là ám khí vô cùng lợi hại.
Ngôn Nhị Nương giơ phi tiêu ném lên giữa không trung. Tần Trọng Hải cảm thấy kỳ lạ, không hiểu nàng muốn làm gì, lại thấy Ngôn Nhị Nương lấy ra cây phi tiêu thứ hai rồi cũng ném không. Tay kia thu phi tiêu ban đầu trở về rồi lại ném ra. Hai cây phi tiêu như ma thuật không ngừng bay lượn giữa không trung.
Chỉ thấy tay của nàng càng lúc càng nhanh. Phi tiêu thứ ba, thứ tư ném lên không, trong ngực hình như cất dấu vô số phi tiêu. Qua giây lát đã có trên trăm cây phi tiêu cao thấp bay múa. Mỗi khi phi tiêu hết lực rơi xuống, nàng lại dùng sức ném lên.
Một hồi đã có chừng mấy trăm cây phi tiêu bay múa không chừng quanh người Ngôn Nhị Nương, giống như một đoàn ong mật chi chít bên người nàng. Hai tay lại phiêu động nhanh tới mức người ngoài không thấy rõ.
Tiết Nô Nhi thầm khen:
- Hồng Phấn Kỳ Lân quả nhiên có kỳ chiêu. Nếu không, đám Tiểu Bưu Tướng trông giữ Ngũ quan năm đó võ nghệ đều cao cường. Ngôn Nhị Nương chỉ là một nữ lưu, sao có thể ngang vai ngang vế cùng bọn chúng?
Bỗng nghe Ngôn Nhị Nương quát một tiếng:
- Xem tiêu!
Một cây phi tiêu từ giữa bắn ra, mạnh mẽ bay tới Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải thấy ấm khí đầy kịch độc nên không dám coi thường, liền giơ cương đao ngăn trở. Chỉ nghe xoạt một tiếng, không ngờ phi tiêu đã bị chém thành hai đoạn.
Ngôn Nhị Nương kêu lên:
- Hảo đao pháp! Thử tiếp một chiêu nữa!
Lời còn chưa dứt thì hai cây phi tiêu khác cuồng xạ mà đến, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Tần Trọng Hải ngưng mắt, thấy rõ đường đi của ám khí thì cương đao trong tay liền bổ ra. Ánh đao chợt lóe, lại chém rụng thêm hai cây phi tiêu.
Ngôn Nhị Nương không hề nhụt chí, lại phóng tới hai cây nữa. Tần Trọng Hải nhướng mày thầm nghĩ:
- Cứ đành tiếp như vậy, không biết tới khi nào mới xong, ta phải nghĩ biện pháp bắt giữ nữ nhân này mới được.
Mắt thấy hai cây phi tiêu tới gần. Tần Trọng Hải muốn giơ đao chém rớt thì bạch quang chợt lóe, không ngờ lại thêm hai cây phi tiêu phóng tới. Hai tiêu này bắn sau tới trước, nhanh hơn hai cây trước nhiều, thoáng cái đã đến trước ngực Tần Trọng Hải.
Lúc này Tần Trọng Hải cả kinh trong lòng. Thì ra hai cây phi tiêu trước của Ngôn Nhị Nương dùng để dụ cho địch nhân phân tâm, hai cây phi tiêu phía sau mới tức tốc bay tới. Chỉ cần địch nhân không nhìn ra thì tất sẽ bị thương. Xem ra công phu ám khí của Hồng Phấn Kỳ Lân huyền ảo thần kỳ, luận võ công cùng tâm kế đều là hảo thủ danh gia nhất đẳng. Tần Trọng Hải không dám khinh thường, múa kín cương đao không kẽ hở đến hắt nước không lọt. Chỉ nghe mấy tiếng vang nhỏ, lúc này mới đỡ được bốn cây phi tiêu trước sau đột kích.
Ngôn Nhị Nương khen:
- Giỏi ột Du kích tướng quân, có thể đỡ được Tứ Xảo Yến Tử của ta!
Nói xong lại vung tay lên:
- Xem ngươi làm sao phá Thất Tinh Tụ Hợp!
Bảy cây phi tiêu tựa như tia chớp phóng tới.
Tần Trọng Hải ngưng mắt nhìn kỹ. Chỉ thấy bảy tiêu chia làm hai trước năm sau, phân ra đánh tới thượng trung hạ tam lộ trên thân, y trở nên kinh hãi. Nế ngăn hai cây phi tiêu trước thì năm cây sau thừa dịp sơ hở mà vào. Trong lúc nguy cấp y liền nhanh trí cởi mũ giáp dùng sức ném ra. Chỉ nghe mấy tiếng vang, không ngờ đỡ được bốn cây, vẫn còn ba cây bay tới. Tần Trọng Hải vung đao ngăn trở, lại đánh rơi hai cây. Chỉ là cây phi tiêu cuối cùng đã đến trước mắt, muốn chặn không kịp, Tần Trọng Hải lăn sát xuống đất một vòng mới né tránh được. Thời khắc cuối phi tiêu sát sạt qua má, thực là hung hiểm.
Ngôn Nhị Nương thấy bộ dạng của y đầy chật vật, không truy kích mà nhắc nhở:
- Tướng quân xin cẩn thận. Sau “Thất Tinh Tụ Hợp” sẽ là hai chiêu “Thập Tam Thái Bảo” và “Thập Bát La Hán”, ngươi chuẩn bị xong chưa.
Ngôn Nhị Nương một thân võ nghệ hoàn toàn dựa vào ám khí đã khổ luyện nhiều năm. Năm xưa chỉ với chiêu Thập Tam Thái Bảo đánh với hảo thủ khắp võ lâm. Bảy cây phi tiêu đã khó chặn, nếu mười ba mười tám cây cùng tới thì không biết phải ngăn cản thế nào. Tần Trọng Hải hắc hắc cười khổ, thần sắc lộ vẻ khó coi.
Tiết Nô Nhi cười the thé nói:
- Lần trước đã mất cả mũ giáp, chỉ sợ lần này phải dùng tới vớ giày.
Lư Vân thấy lão vui sướng khi người khác gặp họa, trong lòng tức khí liền trợn mắt nhìn sang.
Tiết Nô Nhi thấy Lư Vân nổi giận đùng đùng thì cười nói:
- Công công ta không nói sai. Bộ dáng Tần tướng quân còn khó coi hơn người bị người giết, nhưng chết vinh vẫn không bằng sống nhục. Ngươi nói có phải không?
Sắc mặt Tần Trọng Hải ngưng trọng, biết rằng ở xa sẽ không hoàn thủ được, thầm nghĩ:
- Cứ ở xa thế này chỉ còn đường bại. Ta cần tới gần trước người nữ nhân kia ba thước, mới có cơ hội thủ thắng.
Y lập tức hét lớn một tiếng, lao nhanh tới người Ngôn Nhị Nương. Là hiểm chiêu chuyển thủ sang công cửu tử nhất sinh.
Ngôn Nhị Nương lắc đầu nói:
- Vô dụng.
Theo đó bạch quang chợt lóe. Mười cây phi tiêu đồng thời phóng tới, đường đi của ám khí phủ kín toàn thân Tần Trọng Hải. Mắt thấy không còn chỗ trốn. Tần Trọng Hải rống lên như hổ, phi thân nhảy lên khiến đám phi tiêu bay vèo qua dưới chân. Ai ngờ Ngôn Nhị Nương đã tính được lộ tuyến né tránh của y. Hai tay ném ra, lại thêm ba cây phi tiêu phóng sau mà tới trước, chia làm ba đường thượng trung hạ mãnh liệt hướng công tới trên thân Tần Trọng Hải, chính xác gọi là Thập Tam Thái Bảo.
Tần Trọng Hải người giữa không trung không thể né tránh, đành rút đao chém ra. Choang choang hai tiếng đã ngăn hai cây phi tiêu. Riêng cây cuối cùng thật sự quá nhanh, vọt thẳng tới yết hầu. Y chấn động trong lòng, vội cúi đầu há mồm cắm lấy nó, mãnh lực truyền đến khiến nơi miệng đau đớn.
Lư Vân ở bên thấy chiêu này cực kỳ hung hiểm, nhịn không được la hoảng một tiếng. Tiết Nô Nhi cười nói:
- Hay ột chiêu chó cắn Lã Động Tân! Tần tướng quân quả nhiên inh!
Lư Vân giận dữ quát:
- Sao lão nhàm chán như thế? Mọi người đều vì công chúa, cũng coi như đồng minh, lý nào lại đi châm chọc?
Tiết Nô tự biết bản thân đuối lý, không đáp lời mà cười dài nhìn về Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải phun cây cương tiêu khỏi miệng, sắc mặt trở nên âm trầm, không biết nên tấn công trước hay không. Ngôn Nhị Nương lại không cho y thở ra, hai tay nàng múa may liên tục, quát:
- Cẩn thận, Thập Bát La Hán đến đây!
Mười tám cây phi tiêu phóng tới. Tần Trọng Hải thấy phi tiêu tốc độ cực nhanh, đang định cử đao ngăn chặn thì mười cây phi tiêu kia lại cong vẹo rơi xuống phía dưới.
Không ngờ thủ pháp của Ngôn Nhị Nương lần này quá mức kém cỏi. Tần Trọng Hải đang nghi hoặc, không biết Ngôn Nhị Nương có mưu kế gì thì đám phi tiêu vừa rơi xuống đất đều bắn ngược lên, mãnh liệt phóng tới người y. Nhất thời phải trái trước sau bốn phương tám hướng đều là ám khí.
Thì ra chiêu này đã lợi dụng địa hình bên người Tần Trọng Hải, ám khí chạm đất mượn lực bắn ngược lại, xuất kỳ bất ý công địch. Tần Trọng Hải thấy không thể tránh né, thầm nghĩ:
- Lần này không ổn, ta không xuất tuyệt chiêu hộ mạng, sao có thể sống được?
Thoáng chốc y hét lớn một tiếng, vung đao bổ ra. Một con rồng lửa xuất hiện trong mắt mọi người, chỉ thấy trên đao Tần Trọng Hải dấy lên ánh lửa hừng hực thiêu đốt không trung, tức thời mười cây phi tiêu đã rơi xuống đất.
Ngôn Nhị Nương lắp bắp kinh hãi kêu lên:
- Đây là võ công tà môn gì?
Tần Trọng Hải giơ cương đao, nói:
- Chiêu này gọi là Tham Hỏa Bôn Đằng, chính là tuyệt sư phụ truyền lại. đã tới Chí Hỏa Tham Đao tầng thứ bảy.
Vừa dứt lời, y lại quát to một tiếng:
- Hãy cẩn thận!
Lại nói Tần Trọng Hải tăng cước bộ, lao thẳng về Ngôn Nhị Nương.
Ngôn Nhị Nương thấy vẻ mặt y dữ tợn, tay cầm cương đao thì thất kinh. Nàng khẽ vẫy song thủ, những chiếc phi tiêu quanh người chuyển hướng, toàn bộ bắn về phía Tần Trọng Hải, đồng thời kêu lên:
- Chiêu này tên là Vạn Mã Bôn Đằng, xem ngươi tiếp như thế nào?
Những cây cương tiêu chi chít như bầy ong bay tới đột kích làm người sợ hãi, lại thêm khoảng cách rất gần, Tần Trọng Hải sao có thể ngăn cản?
Lư Vân hét lớn:
- Tần tướng quân. Mau lui lại!
Thanh âm kinh hoàng như sợ Tần Trọng Hải khó mà tự cứu. Tiết Nô Nhi lại che miệng cười trộm. Lão vốn căm hận Tần Trọng Hải. Nếu y chết thì việc xuất quan sẽ gặp khó khăn, có điều cảm giác thấy người bị loạn tiêu đóng đinh trên đất quả thực thống khoái.
Mắt thấy Tần Trọng Hải sắp chết thảm, Lư Vân định phi thân ra ngăn cản nhưng đã muộn. Vạn tiêu bắn tới. Không ngờ ánh lửa hừng hực dấy lên một vùng, Tần Trọng Hải giống một con vụ lớn bắn thẳng lên trời. Toàn thân y quay tròn không ngớt, ánh lửa đỏ au trên cương đao nhất thời bao phủ thân thể, thanh thế kinh người. Vô số phi tiêu chạm phải bức kình phong này lập tức bị bắn ra ngoài.
Tần Trọng Hải gầm lên liên tục như hổ, lại như một con rồng lửa rất lớn cuốn về phía Ngôn Nhị Nương. Ngôn Nhị Nương biến sắc, cả kinh kêu lên:
- Đây... Đây là võ công gì?
Lúc này Tần Trọng Hải đang sử xuất chiêu thức nên không kịp đáp lời. Chỉ thấy đao phong mãnh liệt bổ tới đầu Ngôn Nhị Nương. Ngôn Nhị Nương sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhắm chặt hai mắt kinh sợ thét to.
Đám người Tiểu Thố Nhi ở một bên cũng la hoảng nhưng không kịp xuất thủ cứu Ngôn Nhị Nương. Lư Vân nắm chặt hai tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Chỉ sợ đao kia chém xuống, Ngôn Nhị Nương sẽ bị chẻ thành hai đoạn.
Mọi người thất kinh, lại thấy Tiết Nô Nhi cười lạnh còn người trong miếu im lặng không nói gì. Xem ra hai người võ công cao cường, kiến thức phi phàm, như đã biết đao của Tần Trọng Hải không có ý đả thương người nên đều khoanh tay đứng nhìn.
Quả nhiên Tần Trọng Hải quát một tiếng, thu đao kề vào cổ Ngôn Nhị Nương, nói:
- Nữ anh hùng đã thua, mời đi cùng ta!
Ngôn Nhị Nương mở mắt ra, sắc mặt ảm đạm không nói gì.
Tần Trọng Hải biết nàng tâm cao khí ngạo không muốn chịu thua, lập tức nói:
- Nữ hiệp thua không phải võ công kém ta mà do vận khí không bằng. Vừa rồi là chiêu thứ tám trong Hỏa Tham Nhất Đao, tên là Long Hỏa Phệ Thiên. Quả thực ta vẫn chưa luyện thành, vừa rồi nóng lòng liều mạng đánh bậy đánh bạ không ngờ lại thành công, quả thật may mắn.
Y nói lời này là giữ thể diện cho Ngôn Nhị Nương. Ai ngờ nàng vẫn ngậm miệng, đôi mắt phượng như ngấn lệ, thần sắc có vẻ bi thương.
Tần Trọng Hải nói:
- Làm phiền nữ anh hùng theo ta một chuyến, công chúa điện hạ