Lúc này tình huống khẩn trương. Nhân mã song phương nhìn nhau chằm chằm, chỉ chờ chủ soái ra lệnh là sẽ lao lên động thủ.
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Xem bộ dạng hằm hè của những người này, bí mật kia hẳn không nhỏ mới có thể khiến song phương trở mặt như vậy.
Bỗng thấy một người từ từ đứng dậy rồi tiến lên. Người này râu ngắn, thần thái tiêu sái, chính là Giang Sung.
Trác Lăng Chiêu trầm giọng nói:
- Giang đại nhân, ngài thật muốn cản bổn tọa sao?
Giang Sung cười ha hả, đến trước mặt Trác Lăng Chiêu rồi vỗ vào vai y, thân thiết nói:
- Trác chưởng môn, chúng ta giao tình thế nào thì ngài hẳn rõ ràng, đám thủ hạ của ta không hiểu chuyện, ngài tính toán cùng bọn chúng làm gì?
Nói rồi phất tay, ý bảo đám thuộc hạ lui ra.
Hiện tại tình thế hung hiểm, Giang Sung không để tâm mà có cử chỉ thân thiết với Trác Lăng Chiêu như vậy, khiến ọi người cả kinh.
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Giang Sung không có võ công, Kiếm Thần lại đáng sợ hơn hổ dữ gấp trăm gấp ngàn lần, sao người này có thể lớn mật như vậy?
Hắn quay đầu nhìn Linh Âm, thấy lão hòa thượng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Cửu U đạo nhân vội la:
- Đại nhân. Chúng ta chắc gì đã thua kém đối phương, sao phải để bọn chúng đi qua?
Giang Sung lắc đầu, ý bảo hắn đừng nhiều lời nữa, lại cười nói với Trác Lăng Chiêu:
- Trác chưởng môn muốn vào Nam Thiên Môn tìm hiểu huyền cơ, ta nên cao hứng thay ngài mới phải, sao có thể quấy rầy nhã hứng của chưởng môn.
Nói rồi tươi cười tránh sang nhường đường:
- Trác chưởng môn, xin cứ tự nhiên!
Tâm niệm Trác Lăng Chiêu khẽ động, nghĩ rằng Giang Sung sợ mình thì cười ha hả, y chắp tay khách khí nói:
- Giang đại nhân thật là anh minh, bổn tọa xin đa tạ trước.
Giang Sung ở một bên lại chỉ cười đáp vu vơ:
- Không có gì, không có gì.
Trác Lăng Chiêu đưa mắt ra hiệu một cái. Lập tức có hai gã đệ tử Côn Luân bước nhanh tới, đẩy mạnh cánh cửa khổng lồ nọ.
Đúng lúc này, thấy khóe miệng chợt Giang Sung lộ nụ cười quỷ dị, Trác Lăng Chiêu nghi hoặc thầm nghĩ:
- Xem bộ dáng của người này, chắc chắn trên cánh cửa có gì không ổn!
Y muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng đã chậm. Hai gã đệ tử vừa chạm vào cánh cửa thì một tiếng nổ như sấm động vang lên. Hai người trực tiếp ngã xuống đất, không kịp phát ra tiếng kêu nào. Mọi người liền ngửi thấy mùi thịt cháy khét. Hai cái thi thể nhanh chóng co rút như bị nướng khô.
Đám người Côn Luân cả kinh, không biết cửa kia là thứ thần bí gì, tất cả lui về phía sau.
Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, đã hiểu vì sao Giang Sung nhường đường. Y bước lên rồi cười lạnh nói:
- Giang đại nhân quả nhiên sống lâu nên tu thành lão hồ ly, biết mà không lộ phong thanh. Khiếnngười của ta chết oan ở chốn này.
Giang Sung cười nói:
- Niên hiệu Cảnh Thái đã qua mấy chục năm, hơn tám trăm quân tinh nhuệ của ta đã chết mà còn chưa qua được quỷ môn này. Ta biết Trác chưởng môn tâm cao khí ngạo, có khuyên nhiều cũng vô ích. Buộc lòng phải dùng mạng người để cảnh tỉnh ngài.
Mọi người nghe cánh cửa khổng lồ đáng sợ như vậy, nhất thời hoảng sợ lui về phía sau, chỉ sợ trong đó lao ra thứ gì cướp đi mạng nhỏ của mình.
Trác Lăng Chiêu nhìn cánh cửa quỷ quái kia. Vất vả mới đến được đây, có thể nào dễ dàng rút lui, bèn nói:
- Tam sư đệ, tứ sư đệ, hai người lên thử xem.
Tiễn Lăng Dị cả kinh, nói:
- …Cửa đá này có gì đó rất cổ quái..
Đồ Lăng Tâm lại nhấc một tảng đá lớn lên, vung tay ném thẳng vào cánh cửa khổng lồ nọ. Chỉ nghe một tiếng nổ vang dội. Không ngờ tảng đá lớn đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ bay toán loạn, riêng cánh cửa nọ lại trơ trơ không hề suy suyển.
Giang Sung cảm thán than rằng:
- Nam Thiên Môn là giao giới giữa trời và người. Nếu không phải bậc đại trí đại tuệ cùng thiên đại vận may, chỉ cậy mạnh thì không thể xông vào.
Trác Lăng Chiêu ngẩng đầu nhìn cánh cửa khổng lồ kia, hiểu rằng bằng thực lực một người thì không thể xông qua, bèn nói:
- Giang đại nhân có ý hay gì thì xin cứ sai bảo. Mọi người có thể công bằng, không để một bên độc chiếm chỗ tốt thì mọi chuyện có thể thương lượng.
Giang Sung cười nói:
- Chỗ tốt gì chứ, lời này không phải đã quá khách khí sao? Giao tình giữa hai ta thâm hậu như vậy. Trác chưởng môn muốn vào trong, ta sẽ tương trợ hết mình. Ngài muốn lấy đi tất cả vàng bạc châu báu hay bí kíp võ công gì đều được.
Ngũ Định Viễn nghe thì nghĩ lại lời của Lý Thiết Sam, xem ra lời đồn Thần Cơ Động là kho tàng võ học không phải là nói xằng. Hắn quay đầu nhìn Lý Thiết Sam, thấy lão đang chăm chú quan sát Giang Sung cùng Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu cười lạnh, biết rõ đối phương xưa nay không làm việc gì mà không có lợi. Y trầm ngâm một lát rồi nói:
- Được! Chờ khi chúng ta lấy được bí mật trong đó, sẽ chia ra mỗi bên một nửa bằng nhau, ngài thế thế nào?
Giang Sung nghe thì lộ vẻ ngạc nhiên:
- Mỗi bên một nửa?
Đột nhiên y lại cười nói:
- Xem ra Trác chưởng môn còn chưa thấu đáo huyền cơ bên trong. Chúng ta vào rồi nói sau!
Ngũ Định Viễn thấy Giang Sung không phí người nào đã khiến Trác Lăng Chiêu nhượng bộ thỏa hiệp thì âm thầm bội phục. Người này không hổ là nhất đại gian thần. Đám người Linh Âm, Lý Thiết Sam thấy Giang Sung dễ dàng hóa giải một hồi đại chiến, còn tinh minh hơn cả Trác Lăng Chiêu thì cũng gật đầu.
Trác Lăng Chiêu nhìn cửa lớn màu đỏ kia, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, giờ chúng ta phải làm thế nào, xin đại nhân chỉ bảo.
Giang Sung duỗi tay cười nói:
- Nếu muốn vào, xin chưởng môn cho ta mượn tấm da dê dùng một chút.
Trác Lăng Chiêu khó khăn lắm mới cướp được da dê, coi nó khác nào tính mạng. Giang Sung thấy y còn đang do dự bèn nói:
- Trác chưởng môn thân mang võ công tuyệt thế, còn sợ ta nuốt sống đồ của ngài sao?
Mấy câu này thật lợi hại, vừa rời khỏi miệng đã khiến Trác Lăng Chiêu không còn nước xuống đài. Y cười cười, đành thò tay vào ngực lấy tấm da dê đưa cho Giang Sung.
Da dê vừa tới tay, Giang Sung hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thoáng lộ tia hưng phấn nhưng nhanh chóng trấn định lại như thường. Ngũ Định Viễn cũng thầm kinh hãi. Như vậy, tấm da dê không phải bằng chứng bán nước thì cũng quan hệ không nhỏ đến đại gian thần này.
Giang Sung cười nói:
- Năm xưa, khi ta lấy được da dê này thì còn là thanh niên hai mươi. Không ngờ thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là trung niên. Hắc hắc, đã ba mươi năm qua. Da dê a da dê, chúng ta đã quá lâu không gặp rồi.
Trác Lăng Chiêu ho một tiếng, nhắc nhở:
- Giang đại nhân đừng tưởng niệm nữa, chúng ta phải làm sao để vào Nam Thiên Môn, xin mau chỉ bảo!
Giang Sung cười cười chỉ vào cái vòng cửa trên cao vời, nói:
- Nếu muốn vào trong, cần phải đưa thứ này chạm vào vòng cửa kia.
Mọi người ngẩng đầu, ước đoán vòng cửa cách mặt đất chừng năm mươi trượng thì hoảng sợ, nhất thời kinh hãi kêu thành tiếng.
Tiễn Lăng Dị thấp giọng nói:
- Chạm vào vòng cửa làm gì, chẳng nhẽ muốn gõ cửa?
Đồ Lăng Tâm cười vang, nói:
- Đúng vậy. Gõ hai tiếng thật to rằng “ông nội ngươi về nhà đây”, sẽ có người mở cửa! Ha ha! Ha ha!
Đám người Côn Luân nghe thì nhất thời cười vang. Giang Sung thấy mọi người không tin thì cười mỉm:
- Các ngươi không cần hoài nghi, lời ta nói hoàn toàn là sự thật.
Đồ Lăng Tâm còn muốn châm chọc lại thấy Trác Lăng Chiêu liếc mắt nhìn sang thì đành cười gượng mấy tiếng, cúi mặt thu những lời định nói về.
Giang Sung thong thả đi vài bước trước cửa lớn, chỉ vào hai bức họa tượng thần rồi hỏi:
- Mọi người ở đây toàn là cao thủ, có ai biết người trong hai bức họa này là ai chăng?
Mọi người chăm chú quan sát. Chỉ thấy hai bức tranh mặt người thân rắn, diện mạo âm trầm lại cũ kỹ loang lổ, không nhận ra nên đành lắc đầu.
Chợt nghe một người thốt:
- Nữ thần này chính là bà Nữ Oa đội đá vá trời. Nam thần bên trái là Phục Hy trong Tam Hoàng (1). Hai vị thần đầu người thân rắn này đều là cổ thần từ thời vũ trụ mới sơ khai.
Mọi người nghe thanh âm già nua, quay sang nhìn thấy một tăng y đầu trọc, chính là “Từ bi Kim Cương” Linh Âm. Xem ra ngày thường lão nghiên cứu nhiều điển tịch phật giáo, có hiểu biết không ít về thần phật.
Giang Sung khen tấm tắc:
- Kiến thức thật rộng rãi, không biết vị cao tăng này pháp hiệu là gì? Xuất gia ở bảo tự nào?
Linh Âm kết tay chữ thập nói:
- Lão nạp là Thiếu Lâm Linh Âm, bái kiến Giang đại nhân.
Giang Sung ồ một tiếng, nói :
- Thì ra là đại sư Thiếu Lâm Tự! Khó trách nhãn quang inh như vậy.
Y nhìn qua đám tù binh còn lại, cười nói:
- Mấy vị bằng hữu này đều là môn sinh đệ tử của đại sư sao?
Linh Âm không muốn vô cớ đắc tội với đại quyền thần này, liền hướng sang đám đệ tử nói:
- Tất cả mọi người lại đây đi.
Đám đệ tử Thiếu Lâm tiến lên, khom người nói:
- Tham kiến Giang Sung đại nhân.
Giang Sung cũng đáp lễ, trên mặt tỏ vẻ tươi cười, xem ra là nể thể diện Thiếu Lâm Tự. Trác Lăng Chiêu ở một bên bàng quan không can thiệp.
Giang Sung nhìn mấy người còn lại, thấy Diễm Đình dung mạo tuyệt đẹp thì cười hỏi:
- Vị cô nương này thật xinh đẹp, là đệ tử của đại sư?
Linh Âm vội húng hắng một tiếng, phân bua rằng:
- Giang đại nhân thật biết nói chơi, bổn tự chỉ có hòa thượng, sao lại có nữ đệ tử cho được?
Giang Sung cười ha hả, còn muốn nói gì đó thì chợt nghe một tiếng cười lạnh vang lên:
- Giang Sung, ngươi còn nhớ ta không?
Thanh âm nọ đầy thô hào, chính là Lý Thiết Sam.
Giang Sung quay qua nhìn, thấy một lão già râu tóc bạc trắng đang cười lạnh với mình, không nhận thì chỉ cười nói:
- Thứ cho ta không nhận ra, không biết các hạ xưng hô thế nào?
Lý Thiết Sam cười hắc hắc:
- Không nhận ra ta sao? Mãnh hổ ẩn mình gò hoang, mài nanh múa vuốt im hơi”. Tên gian thần, nhớ ra chưa?
Linh Âm nghe thì đại biến sắc mặt, vội kéo tay Lý Thiết Sam, thấp giọng nhắc nhở:
- Đừng rước họa vào thân.
Chỉ là Lý Thiết Sam vẫn ngạo nghễ nhìn trời, vẻ mặt kiêu hãnh không thèm để đại gian thần kia vào trong mắt.
Giang Sung như chợt tỉnh, sắc mặt xanh lét, lớn tiếng quát:
- Giỏi, thì ra đám phản tặc các ngươi còn chưa chết hết! Người đâu! Bắt lại cho ta!
Đám người An Đạo Kinh hô lớn một tiếng lao tới. Linh Âm lo đến chà xát hai tay nhưng không biết làm thế nào cho phải.
Lý Thiết Sam không hề hoảng sợ, lạnh lùng nói:
- Một đám cẩu quan, tới rất hay!
Lão giơ hai tay muốn nghênh địch, chỉ là huyệt đạo bị phong bế, nội lực toàn thân đã không còn. Bị các cao thủ Cẩm Y Vệ vây công thì sao chống đỡ cho nổi.
Ngũ Định Viễn thấy tình thế không ổn, liền che trước người Lý Thiết Sam rồi kêu to với Trác Lăng Chiêu rằng:
- Trác chưởng môn đã có lời hứa, chỉ cần ta nghe theo lời ngài. Ngài sẽ bảo vệ tất cả chúng ta bình an, ngài lại ngoảnh mặt làm ngơ chuyện này sao?
Trác Lăng Chiêu chưa đáp thì Giang Sung đã quát:
- Đám phản tặc này từng chống lại triều đình, tội ác tày trời, ai dám bảo hộ cho chúng?
Ngũ Định Viễn đang còn khẩn trương, chợt thấy Trác Lăng Chiêu bước ra, thản nhiên nói:
- Giang đại nhân, Lý trang chủ đây là do ta đưa đến. Ngài muốn động tới hắn, nên hỏi qua ý kiến bổn tọa mới phải.
Lời này không hề nể nang thể diện của Giang Sung. An Đạo Kinh cả giận nói:
- Tên kia là khâm phạm triều đình, sao ngươi dám bao che cho hắn?
Đồ Lăng Tâm liếc hắn một cái, nói:
- Ta giết Cẩm Y Vệ các ngươi không ít, cũng là khâm phạm triều đình. Ngươi muốn thế nào?
An Đạo Kinh nghe lời nói cuồng vọng thì vừa sợ vừa giận, có điều không thể trở mặt thì tức tới thở hồng hộc.
Giang Sung thấy Trác Lăng Chiêu đã lộ sát khí, biết đối phương không lùi bước. Lúc này còn đại sự, không tiện tính toán việc nhỏ thì gật đầu cười nói:
- Được rồi! Ai bảo có Trác chưởng môn ở đây? Nể mặt Kiếm thần, ta không tính toán chuyện cũ!
Lời này xem như đã nhường một bước. Trác Lăng Chiêu khẽ gật đầu, khuôn mặt băng lãnh cũng lộ ra ý cười.
Giang Sung thấy đối phương đắc ý thì cũng cười cười. Y quan sát Ngũ Định Viễn mấy lần, hỏi:
- Vị huynh đệ thích bênh vực kẻ yếu này là ai?
An Đạo Kinh nhận ra Ngũ Định Viễn, vội nói:
- Khởi bẩm đại nhân, đây chính là Ngũ Định Viễn từng đem da dê đến cho Liêu Ngang Thiên.
Giang Sung ồ một tiếng, đến bên người Ngũ Định Viễn rồi cười ha hả:
- Thì ra là Ngũ chế sứ! Thật vất vả cho ngươi, nếu không có ngươi mang da dê tới kinh thành, chúng ta sao có thể đi vào Thần Cơ Động? Nói cho cùng phải nên cám ơn ngươi mới đúng!
Ngũ Định Viễn thấy đối phương có vẻ chê cười thì phẫn nộ, Linh Âm sợ hắn cũng nóng nảy gây chuyện như Lý Thiết Sam thì vội cầm tayhắn, ý bảo bình tĩnh đừng vọng động.
Giang Sung thấy Ngũ Định Viễn đầy bất bình, liền quay sang hỏi Trác Lăng Chiêu:
- Không phải người này hành sự dưới trướng Liễu Ngang Thiên sao, giờ cũng đến nơi này làm gì?
Trác Lăng Chiêu nói:
- Đêm ba mươi tháng chạp năm ngoái, người này có mặt trong Thần Quỷ Đình. Trên thế gian, hiện chỉ có hắn là biết bí mật trong đó.
Giang Sung nghe thì thần sắc đại biến, run giọng nói:
- Nhất Đại Chân Long!
Nói câu này thì không ngờ đôi chân muốn khuỵu xuống. An Đạo Kinh vội xông lên đỡ lấy chủ nhân. Mọi người thấy thì đều lấy làm kỳ quái. Giang Sung thân phận cao vời, từ lúc lộ diện tới giờ hành sự tiêu sái ôn hòa, dù Trác Lăng Chiêu trở mặt cũng không hề đổi sắc, nào ngờ nghe mấy câu trên lại kinh hãi như vậy.
Ngũ Định Viễn cũng lấy làm kỳ quái, lại thấy Giang Sung chăm chú nhìn mình thì toàn thân đầy khó chịu, nhịn không được lùi về sau vài bước.
Giang Sung kêu lên:
- Đừng nhúc nhích!
Thoáng chốc y vươn tay ra sờ vào ót Ngũ Định Viễn. Hắn lắp bắp kinh hãi, định tung cước đá ra thì có mấy thân ảnh chớp lên trước mắt. Yếu huyệt nơi chân bụng đã bị Trác Lăng Chiêu đè lại, yếu hầu lại bị An Đạo Kinh giữ lấy, nơi ngực bị Cửu U đạo nhân nắm chặt. Nháy mắt toàn thân đã bị chế trụ hoàn toàn.
Diễm Đình thấy Ngũ Định Viễn rơi vào nguy hiểm, vội la lên:
- Trác chưởng môn, không phải các ngài còn cần Ngũ đại gia sao, sao còn chế trụ người. Mau thả Ngũ gia ra!
Ba đại cao thủ không thèm để ý tới nàng, chỉ chờ lệnh Giang Sung.
Đôi tay Giang Sung vuốt ót Ngũ Định Viễn thì thần sắc âm trầm bất định, dường như đố kỵ lại thêm phần sợ hãi, mọi người đều cảm thấy thật kỳ quái.
Qua một lúc, Giang Sung mới thở phào nhẹ nhõm, rụt tay về rồi than rằng:
- Ý trời! Quả là ý trời!
---
Chú (1):
Tam Hoàng Ngũ Đế (chữ Hán: 三皇五帝) là thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, và là các vị vua huyền thoại của Trung Quốc trong thời kỳ từ năm 2852 TCN tới 2205 TCN, thời kỳ ngay trước thời nhà Hạ.
Tam Hoàng (三皇) là ba vị vua đầu tiên của nước này. Ngũ Đế (五帝) là năm vị vua nối tiếp theo Tam Hoàng, có công khai hóa dân tộc Trung Hoa, đưa dân tộc này thoát khỏi tình trạng sơ khai. Trong thời kỳ này, người Trung Quốc đã biết chế ra lửa để nấu chín thức ăn, biết cất nhà, làm quần áo, trồng ngũ cốc, chài lưới, thực hiện lễ nghi, và bắt đầu tạo ra chữ viết. Theo truyền thuyết, ba vị vua này được cho là thần tiên hoặc bán thần, những người đã sử dụng các phép mầu để giúp dân. Do phẩm chất cao quý nên họ sống lâu và thời kỳ cai trị của họ hòa bình thịnh vượng.
Những từ ngữ như Tam Hoàng, Ngũ Đế, và hiệu của các vị vua, do người đời sau đặt ra để hệ thống hóa các tư liệu về cổ sử. Còn Đế hiệu thì lấy tên đất mà đặt ra, gọi là Địa hiệu, hoặc lấy công đức đối với dân mà đặt ra, gọi là Đức hiệu.
Các học giả Trung Hoa không nhất trí với nhau về Tam Hoàng cụ thể là ai.
Theo Sử ký Tư Mã Thiên, ba vị vua là:
Thiên Hoàng - 天皇 (trị vì 18.000 năm)
Địa Hoàng - 地皇 (trị vì 11.000 năm)
Nhân Hoàng - 人皇 (còn gọi là Thái Hoàng - 泰皇) (trị vì 45.600 năm).
Vận Đẩu Xu (運斗樞) và Nguyên Mệnh Bao (元命苞) cho rằng ba vị là:
Phục Hi
Nữ Oa
Thần Nông
Trong đó, Phục Hi và Nữ Oa là thần chồng và thần vợ, được coi là tổ tiên của loài người sau một trận đại hồng thủy. Cũng như Thần Nông là người đã phát minh ra nghề nông và là người đầu tiên dùng cây cỏ làm thuốc chữa bệnh.
Các sách Thượng thư đại truyện (尚書大傳) và Bạch hổ thông nghĩa (白虎通義) thay thế Nữ Oa bằng Toại Nhân (燧人), người phát minh ra lửa. Sách Đế vương thế kỉ (帝王世紀) thay thế Nữ Oa bằng Hoàng Đế (皇帝), người được coi là tổ tiên của người Hán.
Việc thay thế Nữ Oa - một nữ thần - bằng một vị nam thần được cho là kết quả của việc chuyển từ chế độ mẫu hệ thời cổ xưa sang chế độ phụ hệ trọng nam khinh nữ.
Ngũ Đế cũng có nhiều giả thuyết: Theo Sử ký Tư Mã Thiên, Ngũ Đế bao gồm:
Hoàng Đế (黃帝)
Chuyên Húc (顓頊)
Đế Khốc (帝嚳)
Đế Nghiêu (帝堯)
Đế Thuấn (帝舜)
Theo Sử Trung Quốc của Nguyễn Hiến Lê, các vua đó đều do người Trung Quốc tưởng tượng ra, chỉ có Nghiêu, Thuấn có thể coi là bán thực bán huyền (semi-historique). Trong đó, Nghiêu và Thuấn còn được gọi là Nhị Đế, cùng với Đại Vũ (禹), người sáng lập ra nhà Hạ, được Khổng giáo coi là các vị vua kiểu mẫu và là các tấm gương đạo đức. Thượng thư tự (尚書序) và Đế vương thế kỷ lại liệt kê Thiếu Hạo (少昊) thay cho Hoàng Đế.
Sở Từ (楚辭) nói đến Ngũ Đế như là các vị thần ở các phương:
Thiếu Hạo (đông)
Chuyên Húc (bắc)
Hoàng Đế (trung)
Phục Hi (tây)
Thần Nông (nam)
Lễ ký (禮記) đồng nhất Ngũ Đế với Ngũ Thị (五氏), bao gồm:
Hữu Sào thị (有巢氏)
Toại Nhân thị (燧人氏)
Phục Hi thị (伏羲氏)
Nữ Oa thị (女媧氏)
Thần Nông thị (神農氏)
Vị hoàng đế Trung Hoa đầu tiên trong lịch sử là Tần Thủy Hoàng (秦始皇), người đã tạo từ mới cho "hoàng đế" (皇帝) bằng cách kết hợp các danh hiệu "hoàng" (皇) của Tam Hoàng với "đế" (帝 với nghĩa vua - thần).
Ba đại cao thủ thấy Giang Sung rút tay, mới thả Ngũ Định Viễn rồi lui về sau. Trác Lăng Chiêu thấy cử chỉ khác thường của Giang Sung thì âm thầm lưu tâm.
Ngũ Định Viễn cũng lấy làm lạ. Nhớ ngày đó ở Thiếu Lâm Tự, phương trượng Linh Trí từng xem đầu hắn. Lại nói hắn có duyên với cửa Phật. Hay Giang Sung cũng giống Linh Trí đại sư, có sở trường về thuật xem tướng?
Hắn thở dài một hơi, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại thì có vẻ tự giễu nói:
- Giang Sung đại nhân thấy cốt cách của ta thế nào? Ta có phải có tướng Tam Kỳ Cái Đỉnh, phú quý không ai bì nổi chăng?
Giang Sung mỉm cười:
- Vị huynh đệ này, ta không giỏi xem tướng nhưng quả thật ngươi có chỗ bất phàm, sau này rời khỏi đây hãy theo ta. Ta sẽ cho ngươi làm Đại tướng quân, phong hầu vạn hộ, phú quý toàn gia. Không biết ý ngươi thế nào?
Đám người Cẩm Y Vệ nghe lời này đều hâm mộ không thôi. Riêng An Đạo Kinh thầm lưu tâm, không biết sao Giang Sung lại hứa hẹn những lời này.
Mọi người đều có chỗ nghi hoặc, nhất thời nhìn về hai người Ngũ Định Viễn cùng Giang Sung. Ngũ Định Viễn nhớ tới đối phương chính là chủ hung giết hại toàn gia Yến Lăng tiêu cục thì lắc đầu nói:
- Giang đại nhân quá ưu ái rồi. Ngũ Định Viễn tuy không phải hạng nghĩa sĩ gì, chỉ là muốn ta thông đồng làm bậy cùng thủ hạ của ngài thì vạn lần không được.
Ngũ Định Viễn thân mang kịch độc, giờ sinh tử còn không rõ, nào còn tâm tư nói chuyện thăng quan tấn tước gì. Khi trước, hắn ngàn dặm bôn ba chính vì muốn vạch mặt gian thần trước mắt, sao lại có thể đồng ý? Lập tức cự tuyệt lời của Giang Sung.
Đám người Lý Thiết Sam nghe thì gật gù khen ngợi. Diễm Đình muốn khuyên bảo nhưng lại không biết nói như thế nào, đành âm thầm lo lắng mà thôi.
Giang Sung không khỏi thở dài, nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc huynh đệ quả thực là nhất đẳng nhân tài, đáng tiếc thiếu một thượng cấp biết dùng người…Ài… Mong rằng đừng nên u mê lạc lối.
Y lại tới bên Trác Lăng Chiêu, nói:
- Trác chưởng môn. Lát nữa chúng ta khi thu được bí mật trong động, ngài giao người này cho ta, coi như ta nợ ngài một món nhân tình, thế nào?
Trác Lăng Chiêu sinh nghi hỏi:
- Giang đại nhân, Ngũ Định Viễn này có gì cổ quái?
Giang Sung lau mồ hôi trên mặt, cười khan nói:
- Không có, không có. Ta thấy người mang da dê tới là hắn, chứng kiến bí mật trong đình nọ cũng là hắn, chỉ cảm thấy có phần xảo hợp mà thôi.
Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, biết Giang Sung không nói thật lòng thì nghĩ:
- Họ Giang này từng nói, chỉ cần giải được câu đố tại Thần Quỷ Đình, cộng thêm tấm da dê là có thể tìm được bảo vật trong Thần Cơ Động. Đúng là Ngũ Định Viễn từng thấy qua thứ gì đó trong Thần Quỷ Đình, nhưng ngoài điều này thì đâu còn điểm gì kỳ lạ khác. Sao Giang Sung lại nể mặt như vậy? Không đúng, trong này nhất định còn ẩn tình.
Y nghĩ vậy thì cũng nhìn dò xét Ngũ Định Viễn một phen, như muốn lấy nội tạng của hắn ra xem xét vậy.
Giang Sung thấy Trác Lăng Chiêu trầm mặc không nói, cười bảo:
- Trác chưởng môn, Giang Sung ta không thiếu hạ nhân, sau này ta sẽ hồi báo thật nhiều.
Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, nói:
- Việc này nói sau, chúng ta mau vào Thần Cơ Động thì hơn.
Giang Sung cười nói:
- Cũng phải, ta thấy cái gì thích là muốn ngay, không khỏi có điểm thất thố.
Y chậm rãi bước tới cửa, nhìn lên thì đột nhiên hỏi:
- Ngũ chế sứ, ngươi vì da dê mà bôn ba ngàn dặm, mạo hiểm vào sinh ra tử nhiều lần, có biết da dê này thực sự là vật gì không?
Ngũ Định Viễn nghĩ tới đối phương từng hại không biết bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ, lập tức lạnh lùng thốt:
- Tấm da dê này là chứng cứ các hạ bán đứng quốc gia, trong triều đình ai ai mà chẳng rõ.
Giang Sung cười ha hả nói:
- Nó là chứng cứ ta bán đứng triều đình? Thật xằng bậy, sao các ngươi có thể nghĩ ra điều như thế.
Y quay đầu hỏi Trác Lăng Chiêu:
- Các hạ vì da dê mà sát hại đồng đạo giang hồ, khiến thanh danh trở nên khó nghe, có biết da dê này rốt cuộc là gì không?
Trác Lăng Chiêu nghe đối phương có vẻ châm chọc thì hừ một tiếng, nói:
- Chẳng phải là tàng bảo đồ ẩn giấu bí kíp võ lâm sao? Bổn tọa không theo chỉ dẫn trên da dê thì sao có thể tới đây? Giang đại nhân hỏi thật thừa lời!
Giang Sung lắc đầu cười nói:
- Tất cả các ngươi đều lầm to rồi.
Y lại chỉ vào cánh cửa không lồ kia, nói:
- Da dê này không phải gì khác, chính là tấm phù chú để mở cánh cửa này, gọi là “Trấn Tà Thiên phù”.
Mọi người nghe lời này thì thất kinh, nhất thời sôi nổi nghị luận. Ngũ Định Viễn cũng nhíu mày thật sâu.
Giang Sung lại không để ý chung quanh, liền giơ tấm da dê chỉ vào cái vòng giữa hai cánh cửa nói:
- Trên cửa này có huyền cơ, chỉ cần đem da dê dán lên đó, nó sẽ là chìa khóa khiến cửa tự mở ra.
Đồ Lăng Tâm cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Nói nhảm cái gì? Định gạt chúng ta chăng?
Ngũ Định Viễn cũng thầm nghĩ ngợi:
- Hẳn là Giang Sung sợ vật chứng bán nước được phơi bày ra ánh sáng, mới ở chỗ này nói hươu nói vượn. Năm xưa da dê từng rơi vào tay Khả Hãn Dã Tiên, sau đó mới được các đại thần chúng ta tìm về. Có thể nói vô cùng trọng yếu, sao có thể là một chiếc chìa khóa bình thường?
Lời này thật quá hoang đường, mọi người lắc đầu liên tục nghi hoặc. Giang Sung thản nhiên nói:
- Bất kể các ngươi tin hay không, diệu dụng của da dê chính là như thế!
Y ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa cực lớn kia, nói:
- Ta vô cùng quen thuộc Thần Cơ Động. Ba mươi năm qua từng tới đây ba lần, còn có thể lừa các ngươi sao?
Mọi người nghe thì ồ lên. Giang Sung sao không an nhàn hưởng phúc ở kinh thành, lại bôn ba tới chỗ này làm gì?
Nhất thời cả đám người không tin. Riêng có Ngũ Định Viễn thầm gật đầu, hắn từng xem qua mảnh giấy trong phủ của Lương Tri Nghĩa, có viết lại rằng Giang Sung từng ba lần tới Thiên Sơn. Xem ra chuyện này không phải giả.
Giang Sung lại nói:
- Đã hai mươi năm, có không biết bao nhiêu người muốn vào trong động lấy bí mật ra, chỉ là đều uổng công quay về. Khả Hãn Dã Tiên cũng thế, Giang mỗ cũng vậy, tất cả đều bị đùa giỡn đến chán chường hết hy vọng. Ai ngờ năm trước da dê hiện thế, ứng vào câu “Mậu Thìn Tuế Chung”. Ta nghĩ cuối cùng bí mật trong động không giấu được nữa, chắc chắn sẽ tái hiện nơi nhân gian, mới thiên tân vạn khổ tới đây. Chuyện xưa gian khổ như vậy mà các ngươi lại coi là chuyện cười, chẳng phải quá vô tri sao?
Mọi người không biết Thần Cơ Động lại có nguồn gốc sâu xa như vậy, nhất thời thì thầm to nhỏ với nhau suy đoán thiệt giả. Tiễn Lăng Dị như bị gãi vào chỗ ngứa, liền hỏi:
- Giang đại nhân, ngài nói nhiều như vậy, nên nói rõ cho chúng ta biết trong động này có gì cổ quái?
Tức thời không gian trở nên tĩnh lặng. Trác Lăng Chiêu một lòng muốn đạt được thần công tuyệt thế trong động, Ngũ Định Viễn thì muốn điều tra về bằng chứng trên da dê. Mọi người đều chuyên tâm lắng nghe, sợ lọt mất thứ gì.
Giang Sung nghe câu hỏi thì khóe miệng nhếch lên, điềm nhiên nói:
- Không phải ta muốn dọa các người, chỉ là bí mật trong động quá mức trọng đại, hạng phàm phu tục tử các ngươi sao có thể gánh nổi. Các ngươi muốn bí kíp võ công cùng châu báu sao. .. Hắc hắc, các vị vốn thanh thanh bạch bạch, đừng hỏi nhiều thì hơn. Đến như các đại quan Liễu Ngang Thiên, Lưu Kính, chưa chắc đã gánh được đại phiền toái trong đó.
Tiễn Lăng Dị nghe thì bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời nữa. An Đạo Kinh, Cửu U đạo nhân cũng phát run vì e sợ.
Riêng có Trác Lăng Chiêu thầm nghĩ:
- Xem dáng vẻ của Giang Sung, bí mật trong động này nhất định vô cùng trọng đại, chắc chắn không phải bí kíp võ công tầm thường, cũng may sắp rõ ràng rồi.
Kiếm Thần xưa nay kiêu căng, trong lòng nào biết chữ sợ là gì? Giang Sung càng nói càng khiến y ngứa ngáy trong lòng, càng kiên định muốn tìm hiểu chân tướng sự việc.
Giang Sung thấy mọi người im lặng thì xoay người, chỉ vào vòng cửa nói:
- Chư vị nếu tin Giang mỗ, hãy cử ra một người đem tấm da dê đặt lên vòng cửa. Không biết trong số chư vị ở đây thì ai có khinh công cao nhất? Có thể ra thử một lần hay không?
Giang Sung hỏi vài lần nhưng không có ai trả lời. Người trong giang hồ vốn để ý tới tôn ti danh hiệu. Nếu có kẻ nào đó tự nhận khinh công cao nhất, đương nhiên sẽ đắc tội với người khác.
Nhất thời không ai lên tiếng. Giang Sung ho khan một tiếng, nhìn Trác Lăng Chiêu hỏi:
- Khinh công của Trác chưởng môn cao tới đâu? Có thể nhảy tới không?
Trác Lăng Chiêu nhìn vòng cửa, tự biết khinh công của mình có hạn, lắc đầu nói:
- Võ công phái ta không sở trường về khinh công, bổn tọa không thể tới được.
Giang Sung nói:
- Lần đầu ta tới chỗ này, phải dùng tới đại thang công thành mới có thể đem tấm da dê dán lên đó. Giờ ngay cả Trác chưởng môn cũng không thể, vậy biết làm sao cho phải?
Mắt thấy mọi người không có cách, Giang Sung đưa tay ra hiệu cho Cao Nhan, nói:
- Cao tổng binh! Ngươi tức khắc đi làm một cái thang lớn cao năm mươi trượng, trước buổi trưa ngày mai phải giao cho ta.
Cao Nhan cuống quít quỳ xuống kêu:
- Đại nhân, nơi này hoang vu sơ sài, thuộc hạ sao có thể làm được?
Giang Sung giận dữ nói:
- Làm không được cũng phải làm! Ngươi mau thu xếp ổn thỏa cho ta!
Cao Nhan sợ tới mất hồn mất vía, cuống quít quỳ lạy nói:
- Thuộc hạ sẽ cố hết sức, xin đại nhân bớt giận.
Trác Lăng Chiêu thấy Giang Sung dọa nạt cấp dưới thì mỉm cười nói:
- Giang đại nhân đừng dùng kiểu cách nhà quan thế nữa, nên nghĩ cách nào hữu dụng chút đi.
An Đạo Kinh lớn tiếng nói:
- Trác chưởng môn có biện pháp thì mau nói, không cần châm chọc.
Đồ Lăng Tâm hừ một tiếng, mắng:
- Đem con heo mập nhà ngươi ném lên đó, không phải được sao?
An Đạo Kinh cả giận nói:
- Nói chuyện cẩn thận một chút! Ngươi nói ai là heo mập?
Mọi người cãi bậy nhưng vô kế khả thi. Vòng cửa kia quả thật quá cao, dùng khinh công thì không thể nhảy tới. Nếu không có thang, muốn lên đó thật vô cùng khó khăn.
Mắt thấy đám người tranh cãi không ngớt, Ngũ Định Viễn cười thầm:
- Mấy tên gian thần tặc tử này giết người phóng hỏa, phí bao nhiêu công sức cuối cùng lại chịu thua ở đây, ông trời thật muốn trêu đùa bọn chúng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Nam Thiên Môn, chợt thấy hai bức họa kia như đang trừng mắt nhìn mình thì lắp bắp kinh hãi, toàn thân mồ đổ hôi lạnh ròng ròng. Đúng lúc này, một luồng nhiệt khí trên tay phải sốc thẳng tới não đầu. Thoáng chốc linh quang chợt lóe, Ngũ Định Viễn nghĩ tới chuyện Linh Âm cùng Lý Thiết Sam tỷ thí với Trác Lăng Chiêu ở Thiết Kiếm sơn trang ngày trước, đầu óc choáng váng, hai chân hắn lảo đảo suýt nữa ngã nhào ra đất.
Diễm Đình vội đỡ lấy hắn, thấp giọng hỏi:
- Ngũ đại gia sao vậy?
Nàng thấy Ngũ Định Viễn vuốt vuốt trán thì kêu to liên tục, chỉ sợ độc thương trên người hắn phát tác.
Qua một lúc, Ngũ Định Viễn khẽ lắc thân mình như tỉnh táo lại. Diễm Đình thấy hai mắt hắn tỏa sáng, thần sắc đầy vẻ cổ quái. Nàng lo lắng hỏi:
- Ngũ đại gia, ngài cảm thấy không ổn ở chỗ nào?
Ai ngờ Ngũ Định Viễn cười ha hả, quay đầu nhìn Diễm Đình nói:
- Diễm Đình cô nương, chúng ta muốn vào động thì còn phải nhờ vào cô nương.
Diễm Đình hoảng sợ nói:
- Nhờ vào ta? Đây là ý gì?
Ngũ Định Viễn khoát tay, bảo nàng đừng vội hỏi thêm.
Mọi người đang còn cãi cọ, chợt nghe một giọng nói:
- Chư vị không cần tranh cãi. Ta đã có biện pháp.
Nghe âm thanh trầm thấp, đám người quay đầu lại. Chính là Ngũ Định Viễn lên tiếng.
Chúng nhân thấy trong mắt hắn ánh lên thần quang trầm tĩnh thì đều im lặng trở lại. Giang Sung thấy dáng vẻ hắn đầy tự tin, liền hỏi:
- Huynh đệ nói như vậy, chẳng lẽ có khinh công lợi hại bay tới vòng cửa kia chăng?
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
- Không phải. Khinh công của ta rất kém, nhảy qua một bức tường đã thấy khó khăn, huống chi chỗ này cao tới mấy chục trượng, có thể nào lên được!
An Đạo Kinh nhảy ra chỉ tay mắng:
- Xú tiểu tử, ngươi đang tính đùa bỡn người khác phải không?
Ngũ Định Viễn nói:
- Ta nói có phương pháp lên đó, chứ không phải do bản thân ta nhảy lên. Có điều sẽ phiền phức một chút.
An Đạo Kinh quát:
- Có chuyện nói mau, có rắm mau thả. Đừng thừa nước đục thả câu!
Ngũ Định Viễn không để ý tới hắn, nhìn Giang Sung nói:
- Giang đại nhân. Nếu biện pháp của ta thành công, ngài có thể giúp ta một chuyện chăng?
Giang Sung nóng lòng muốn vào trong động, liền nói ngay:
- Huynh đệ cứ nói, thiên hạ tuy lớn nhưng việc khiến cho Giang Sung ta bất lực quả thực không nhiều. Cần chức quan to cỡ nào, ta cũng có thể giúp.
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
- Đại nhân hiểu nhầm rồi, ta không cầu làm quan.
Hắn chỉ vào đám người Diễm Đình nói:
- Nếu thành công, xin ngài thả mấy bằng hữu của tại hạ ra cho.
Giang Sung cười ha hả, nói:
- Ra là chuyện này, có điều bọn họ là do Trác chưởng môn dẫn tới, ta không thể làm chủ được.
Nói rồi liếc Trác Lăng Chiêu một cái. Ngũ Định Viễn nhìn sang Trác Lăng Chiêu hỏi:
- Trác chưởng môn thấy thế nào?
Trác Lăng Chiêu nhanh chóng gật đầu:
- Được, bổn tọa hứa. Chỉ cần phương pháp của Ngũ huynh đệ dùng được, ta hứa sẽ thả bọn họ đi.
Ngũ Định Viễn lớn tiếng nói:
- Trác chưởng môn thật khoái nhân khoái ngữ, chúng ta vỗ tay lập lời thề!
Hai người đi ra vỗ nhẹ bàn tay vào nhau. Đám người Linh Âm biết võ công của Ngũ Định Viễn chỉ thuộc hạng bình thường. Lúc này thấy hắn tự tin như vậy thì cảm thấy kì quái, không biết hắn có phương pháp leo tới vòng cửa kia.
Giang Sung thấy hai người Trác Ngũ ước định xong, khẽ ho một tiếng nhắc nhở:
- Ngữ huynh đệ, ngươi có thể nói được chưa?
Ngũ Định Viễn mỉm cười chỉ vào Diễm Đình nói:
- Khinh công của cô nương này rất cao, trước mắt chúng ta phải nhờ vào nàng.
Giang Sung ồ một tiếng, cẩn thận nhìn đánh giá Diễm Đình nhưng lộ vẻ không tin.
Diễm Đình vội la lên:
- Ngũ gia. Chỗ đó rất cao, ta sao có thể nhảy đến?
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
- Ta không bảo cô nhảy lên. Trên thế gian, có lẽ không có ai có khinh công cao siêu như thế.
Hắn lại chỉ về Linh Âm cùng Lý Thiết Sam, nói:
- Hai vị này có nội lực cao thâm, nếu được bọn họ tương trợ thì Diễm Đình cô nương nhất định sẽ lên được.
Mọi người cảm thấy kỳ lạ, nhất thời không ai tin tưởng.
Tiễn Lăng Dị cười lạnh nói:
- Ngũ chế sứ. Cơm có thể ăn lộn nhưng lời thì không thể nói bừa. Ngươi nói rõ xem bọn họ sẽ làm thế nào?
Ngũ Định Viễn nhìn Giang Sung nói:
- Xin Giang đại nhân tin tưởng tại hạ một lần.
Giang Sung gật đầu, nói:
- Ta tin. Ngươi cứ nói. Không cần quan tâm lời kẻ khác.
Ngũ Định Viễn thấy Giang Sung tín nhiệm mình thì niềm tin tăng mạnh, nói:
- Xin các vị hảo hán cởi áo trên ra.
Hắn tự cởi y phục đầu tiên, để lộ ra thân thể cường tráng.
An Đao Kinh thấy Ngũ Định Viễn có cử chỉ quái dị thì cười nói:
- Tiểu tử này bị điên rồi!
Vừa nói thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Giang Sung đã liếc qua, lại nghe đối phương quát:
- Sao ngươi không cởi?
An Đạo Kinh kinh hãi, vội cởi áo giao cho Ngũ Định Viễn, để lộ ra cái bụng phệ mập mạp. Đám thủ hạ Cẩm Y Vệ thấy An Đạo Kinh ngày thường vênh mặt hất hàm, trước mặt Giang Sung lại khép nép thế này thì đều không nhịn được cười thầm.
Ngũ Định Viễn đưa tay nhận áo, nói:
- Đa tạ.
Hắn đem hai chiếc áo nối lại. Mọi người đều thấy kỳ quái không thôi.
Ngũ Định Viễn đem hai cái áo giao vào tay Linh Âm, nói:
- Xin đại sư dùng nội lực truyền vào hai cái áo này.
Trác Lăng Chiêu nhất thời tỉnh ngộ, kêu a một tiếng đương trường.
Linh Âm lắc đầu nói:
- Huyệt đạo trên người ta bị chế trụ, không thể phát động nội lực.
Ngũ Định Viễn nói:
- Trác chưởng môn, muốn vào trong động thì xin giải huyệt ấy vị bằng hữu này.
Tiễn Lăng Dị kêu lên:
- Chưởng môn, người đừng trúng kế của tiểu tử này, hắn muốn lừa người giải huyệt cho đồng bọn, vạn lần không thể tin!
Trác Lăng Chiêu không để ý lời can ngăn, đưa tay vỗ vào hai người Linh Âm cùng Lý Thiết Sam một cái, liền giải khai huyệt đạo trên người người họ. Linh Âm cùng Lý Thiết Sam nhìn nhau, đều bội phục về công lực thâm hậu của Trác Lăng Chiêu.
Linh Âm duỗi thẳng cánh tay, cử động gân cốt một chút để huyết mạch lưu thông, sau một thoáng lão mỉm cười nói:
- Ngày nào lão nạp cũng bị điểm huyệt, không biết nội lực còn lại bao nhiêu.
Lão hít một hơi thật sâu, đem nội lực truyền vào hai chiếc áo, khiến nó dần dần dựng lên như vật sống, sau một lúc đã dựng thẳng như một cây cột cờ. Mọi người thấy nội lực thâm hậu cỡ này đều biến sắc, ngay cả Trác Lăng Chiêu cũng phải thầm khen ngợi.
Đến lúc này đám người mới biết ý đồ của Ngũ Định Viễn, thì ra hắn muốn kết y phục của mọi người thành một cái dây lớn, sau đó dùng nội lực khiến nó dựng thẳng đứng lên như một cây cột, cuối cùng Diễm Đình mới nhờ nó mà leo lên cao.
Mọi người vội cởi áo, chốc lát đã tạo thành một sợi dây chừng năm mươi trượng đặt nằm dưới đất. Linh Âm đi ra trước đem nội lực truyền vào, chỉ là sợi dây quá dài nên nó không nhúc nhích.
Lý Thiết Sam đi ra phía sau Linh Âm, đưa tay đặt lên vai lão tăng rồi đem chân khí cuồn cuộn truyền qua. Thoáng chốc sợi dây thừng động đậy. Nó chậm rãi dựng lên nhưng chỉ được mười trượng rồi ngừng, phần còn lại vẫn nằm im dưới đất.
Giang Sung nói:
- An thống lĩnh, Cửu U đạo trưởng, mời nhị vị ra tay tương trợ.
Hai người tuân mệnh đi lên, đặt tay lên vai Lý Thiết Sam rồi truyền nội lực vào. Hai người này thực lực không kém, cộng thêm cả Lý Thiết Sam và Linh Âm hợp lực, sợi dây kia dựng được gần mười hai trượng thì hết lực, vẫn còn kém xa độ cao năm mươi trượng
Trác Lăng Chiêu có ý muốn phô trương thanh thế bổn môn, liền nói:
- Tam sư đệ, tứ sư đệ, hai ngươi qua giúp đi.
Đồ Lăng Tâm cùng Tiền Lăng Dị mãnh liệt vận công, giơ chưởng đặt lên hai vai An Đạo Kinh. Thêm nội lực của hai người, sợi dây thừng lại chậm rãi dựng lên thêm chừng hai trượng rồi bất động. Xem ra cũng bằng với lực liên thủ của An Đạo Kinh và Cửu U đạo nhân.
Trác Lăng Chiêu nói:
- Nhị sư đệ, làm phiền ngươi cùng lên.
Kim Lăng Sương đi tới, đưa tay đặt lên lưng Đồ Lăng Tâm rồi phát lực. Trong giây lát đó, mọi người cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, một luồng nội lực âm hàn tràn vào cơ thể rồi thẳng tới sợi dây kia, nó dựng thêm được hơn năm trượng. Xem ra nội lực Kim Lăng Sương thật thâm hậu, không hề dưới Lý Thiết Sam.
Mắt thấy còn tới ba mươi trượng dây chưa dựng. Giang Sung nhíu mày than:
- Làm sao bây giờ? Hảo thủ của chúng ta đều đã ra tay, chỉ là ngay cả nửa mục tiêu cũng chưa được.
Bỗng thấy Trác Lăng Chiêu đi đến sau lưng Linh Âm, khẽ đặt tay lên vai lão rồi giương giọng bật hơi quát:
- Lên!
Thoáng chốc dây thừng kia như độc xà ngóc thẳng đầu lên. Một trượng, hai trượng, ba trượng, đoạn dây đang nằm dưới đất bỗng phốc một tiếng rồi toàn bộ dựng đứng lên thẳng tắp như cột cờ. Mọi người đều chấn động vì nội lực tuyệt thế của Trác Lăng Chiêu, tất cả đều biến sắc không thôi.
Ngũ Định Viễn nói:
- Giang đại nhân, xin giao da dê cho Diễm Đình cô nương.
Mọi người gật đầu. Diễm Đình có thân thể nhẹ nhất ở đây, dù khinh công của nàng thấp hơn một chút thì vẫn có lợi hơn là để người khác leo lên.
Giang Sung lấy da dê đưa cho Diễm Đình, căn dặn:
- Cô nương leo lên rồi đem da dê đặt vào hốc cửa trên đó, chờ cửa lớn mở ra thì mau gỡ xuống.
Diễm Đình gật đầu:
- Ta nhớ rồi.
Nàng nhìn Ngũ Định Viễn, nói:
- Ngũ gia yên tâm, ta sẽ không để ngài mất mặt.
Nói thì thân ảnh khẽ động, xoay lưng ong bám vào dây thừng thoăn thoắt leo lên. Mọi người chỉ thấy nàng như một con bướm vờn hoa, qua trái qua phải đã bay lên mấy trượng, thân thể nhẹ như yến, dáng điệu lại uyển chuyển thì đều thầm khen ngợi:
- Nghe nói khinh công Cửu Hoa Sơn cao tuyệt, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Qua thời gian một nén hương, Diễm Đình đã leo tới đỉnh sợi dây. Nàng nhìn cái vòng cửa thì thấy nó cao rộng chừng một trượng. Giữa trung tâm lại có một chỗ lõm hình vuông có kích thước vừa vặn với tấm da dê.
Diễm Đình rùng mình, liền đưa tay dán tấm da dê lên đó!