Dọc đường, Ngũ Định Viễn hỏi han sự tình đã qua. Diễm Đình đáp:
- Ngày ấy, đám người Giang Sung thấy huynh nhảy xuống Minh Hải đều tức gần chết. Do thiếu người dẫn đường nên không thể vào động. Về sau Giang Sung điều đại pháo từ bên ngoài vào muốn phá hủy hang động. Muội tưởng huynh đã chết rồi, khóc đến không cần sống nữa..
Ngũ Định Viễn thấy ánh mắt nàng đầy chân thành nhìn mình, cảm động nói:
- Cô không cần khóc, hiện tại chẳng phải ta đã bình an sao?
Diễm Đình cười nói:
- Đúng! Nếu biết huynh phước lớn mạng lớn như vậy, ta đâu cần khóc chứ.
Nhất thời hai người cùng cười vang.
Ngũ Định Viễn nói:
- Cô muốn trực tiếp về Cửu Hoa Sơn, hay cùng ta đến Hoa Sơn trước?
Mi mắt Diễm Đình đột nhiên đỏ lên, lắc đầu nói:
- Sư thúc bị yêu nữ hại chết, sư muội không ai chiếu cố. Muội nên đến Hoa Sơn trước, đợi tìm được sư muội rồi tính tiếp.
Ngũ Định Viễn gật đầu:
- Cũng phải. Sư muội của cô còn nhỏ, không thể không có người sư tỷ như cô chiếu cố được.
Nhớ tới bộ dạng nghịch ngợm của nha đầu Quyên Nhi ngày trước, hắn nhịn không được cười hỏi:
- Sư muội của cô thường này vẫn thích đùa giỡn thế sao?
Diễm Đình nhớ tới sư muội thì cũng mỉm cười:
- Ừm! Tiểu nữ tử nọ chỉ sợ mỗi sư phụ, ngoài ra không thèm để mắt đến ai. Mỗi ngày đều nghĩ ra những ý nghĩ tinh quái, thật không hiểu trong đầu nó chứa cái gì.
Ngũ Định Viễn cười nói:
- Tình cảm tỷ muội giữa hai người thật tốt, thực khiến người hâm mộ.
Diễm Đình hỏi:
- Trong nhà Ngũ gia còn ai nữa chăng? Có huynh đệ gì không?
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
- Ta từ nhỏ chỉ có mỗi phụ thân, không có thân huynh đệ gì.
Nói thì nhớ tới Lư Vân, hắn không nhịn được thở dài. Hai người đi một hồi thì tới một cái chợ. Ngũ Định Viễn ngửi thấy mùi thịt nướng từ xa xa, lại nghe trong bụng Diễm Đình phát ra tiếng ọc oc. Biết nàng cũng đói, hắn cười nói:
- Cô muốn ăn rồi sao?
Diễm Đình khẽ gật đầu. Ngũ Định Viễn đưa tay vào ngực nhưng nửa ngày không đào ra thứ gì, hắn đỏ mặt nói:
- Ta quên mất, trên người ta không có tiền.
Thần sắc Diễm Đình cũng đầy xấu hổ, thấp giọng nói:
- Vậy nguy rồi, túi tiền của muội cũng bị đám người Côn Lôn cướp mất.
Ngũ Định Viễn thở dài:
- Sớm biết thế này thì đã cầm mười vạn lượng bạc trắng của Giang Sung, giờ không phải nhịn đói như vậy.
Diễm Đình cau mày nói:
- Dù bây giờ có thể nhịn được, nhưng sau này chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ ăn xin một đường tới Hoa Sơn sao?
Ngũ Định Viễn vỗ đầu nàng, cười nói:
- Đừng lo, xem đại ca của muội đây.
Nói rồi đưa Diễm Đình đến một khách điếm, lại sai chưởng quầy sắp xếp cho hai gian phòng thượng hạng.
Diễm Đình thấp giọng nhắc hắn:
- Trên người chúng ta không có một xu, sao có thể trú tại chỗ đắt đỏ bậc này? Đây là chỗ phải có tiền đó?
Ngũ Định Viễn cười nói:
- Ở đây ta có vài bằng hữu, lát nữa sẽ đi mượn bọn họ chút đỉnh, muội không cần lo lắng.
Lúc này tiểu nhị mang cơm lên phòng Diễm Đình. Mâm cơm đầy ắp thịt cá thật là thịnh soạn. Diễm Đình đang định ăn, thấy Ngũ Định Viễn ra khỏi cửa, vội hỏi:
- Ngũ gia, huynh không ăn cùng sao?
Ngũ Định Viễn quay đầu đáp:
- Cô ăn trước đi, ta sẽ trở về ngay.
Diễm Đình ừm một tiếng, thấy lạ nhưng không dám hỏi nhiều, cũng đang đói nên bắt đầu ngồi ăn.
Ngũ Định Viễn ra đường, tùy tiện hỏi thăm một người đi đường:
- Cho hỏi đường nào đến nha môn trấn này?
Người kia cả kinh hỏi lại :
- Nha môn? Lão huynh đến đấy làm gì? Tìm chết sao?
Ngũ Định Viễn cau mày nói:
- Tự tìm chết? Các hạ nói thật khó hiểu.
Người kia thấp giọng nói:
- Lão huynh là người nơi khác tới phải không? Lão gia nha môn này có ngoại hiệu không tốt lành gì, gọi là “Đại Ma Vương vơ của”! Xưa nay miệng rộng như ngão. Chỉ cần hắn thấy thứ gì có giá, sẽ tìm mọi cách bóc lột cho bằng được. Ngươi không có việc gì thì đừng tới phiền hắn.
Ngũ Định Viễn cười nói:
- Rất tốt, ta đang muốn tìm địa phương quỷ quái như thế.
Người kia lườm hắn một cái rồi lẩm bẩm:
- Giữa ban ngày ban mặt gặp một kẻ điên, thật không hiểu ra sao!
Chạng vạng tối, Diễm Đình thấy Ngũ Định Viễn trở về, trên tay còn ôm một cái túi lớn, liền cười nói:
- Đây là thứ gì? Sao phải bọc to bọc nhỏ như vậy?
Ngũ Định Viễn cười nói:
- Đều để cô mặc đấy.
Nói rồi mở cái bọc, lấy ra một cái áo choàng lông chồn cùng mấy đồ trang sức. Hắn nói:
- Địa phương nhỏ này không mua được đồ tốt. Muội tạm dùng trước, sau này ca ca lại đổi thứ khác tốt hơn.
Diễm Đình thấy toàn là những vật quý. Nàng kinh hô một tiếng, nói:
- Những thứ này đều rất quý giá, muội sao dám mặc đây.
Ngũ Định Viễn cười ha hả:
- Sao lại không được? Những trang sức này ngày thường khoác trên người mấy bà nương có tiền. Nếu chúng có chút linh tính, chỉ sợ khóc thét lên ấy. Muội mau tới thử đi!
Nói rồi cầm cái áo lông chồn choàng lên vai Diễm Đình. Diễm Đình vuốt ve áo choàng, quả nhiên là đồ thượng hạng, chất liệu cùng gia công không chê vào đâu được.
Ngũ Định Viễn cười nói:
- Thiếu nữ xinh đẹp như muội càng nên mặc đồ thế này, vậy mới phát huy được khí chất.
Diễm Đình thấy hắn khen mình, không khỏi thẹn thùng, thấp giọng nói:
- Ngũ gia khen nhầm rồi. Diễm Đình sao được coi là xinh đẹp…
Ngũ Định Viễn cười nói:
- Nếu muội không được tính là tiểu mỹ nhân, thiên hạ còn có ai xứng? Chẳng lẽ là tên Giang Sung xấu xí kia sao?
Diễm Đình nghe hắn nói thế, nhịn không được bật cười.
Buổi tối, Diễm Đình đã thay xiêm y mà Ngũ Định Viễn mang đến. Chỉ thấy toàn thân nàng khoác áo lông chồn, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, tai đeo hai bông mã não. Dung mạo Diễm Đình vốn đã rất đẹp, trang điểm vào lại càng nổi bật, làm rung động lòng người.
Ngũ Định Viễn thấy thế rất vui vẻ, liên tục khen:
- Quả nhiên rất đẹp! Rất đẹp! Hắc hắc!
Ngũ Định Viễn đọc sách không nhiều. Chỉ nói được vài từ rất đẹp tán thưởng. Dù như vậy, Diễm Đình cũng thấy đầy vui mừng.
Ngũ Định Viễn nói:
- Chốc nữa ta định đi mua mấy con ngựa, khó có dịp muội ăn mặc xinh đẹp như vậy, hay là đi cùng ta?
Diễm Đình vui vẻ nhận lời. Hai người lập tức ra ngoài. Trên đường, lại có nhiều nam nhân không nhịn được nhìn trộm Diễm Đình, hiển nhiên đều cảm thán dung mạo mỹ miều kia. Diễm Đình tuy ở nơi sơn thôn, chưa từng tới lui nhiều nơi thành thị. Lúc này bị nhiều người bình phẩm nhưng không hề e ngại thẹn thùng.
Hai người đến nơi bán ngựa. Ngũ Định Viễn đành để Diễm Đình một mình một lúc để chọn ngựa. Nơi này gần Tây Vực nên có nhiều ngựa tốt, hắn chọn mấy con ngựa tốt nhất, bảo tiểu nhị đưa đến khách điếm rồi quay lại tìm Diễm Đình.
Đến gần, Ngũ Định Viễn đã thấy có rất nhiều nam tử chen chúc, vây quanh nói chuyện với Diễm Đình. Không ngờ chỉ chốc lát mà có lắm nam nhân đến bắt chuyện như vậy. Diễm Đình vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng. Thầm nghĩ đám nam nhân này quá dung tục.
Số đông nam nhân đang khoe mẽ bỗng thấy một gã đại hán đi tới, lộ ra khuôn mặt chữ điền không giận mà uy. Mọi người kinh hô một tiếng:
- Ôn thần tới rồi!
Thoáng chốc cả đám bỏ chạy không còn một ai. Đại hán kia không phải ai khác, đường đường chính là Chế Sứ đại nhân Ngũ Định Viễn. Hắn thấy Diễm Đình rất được hoan nghênh, cười nói:
- Muội xem, chưa bao lâu đã có thể khuynh đảo chúng nhân như thế!
Diễm Đình đỏ mặt cúi đầu, ôn nhu nói:
- Ngũ gia nói đùa rồi.
Ngũ Định Viễn thấy khuôn mặt trắng mịn của nàng bắt đầu đỏ ửng, lại xem thân hình lả lướt, hai chân thon dài. Eo ra eo, mông là mông, dáng người mảnh khảnh như nữ nhân phương Bắc, không nhịn được thầm nghĩ:
- Cô này thật mỹ lệ!
Nhất thời hắn có vẻ thất thần. Diễm Đình bị nhìn tới khuôn mặt đỏ bừng, khó nén sự thẹn thùng, nhẹ giọng nói:
- Ngũ gia, huynh đừng nhìn ta như vậy, khiến uội thật ngượng.
Ngũ Định Viễn vội thu liễm tinh thần, cười nói:
- Xin lỗi, khiến muội sợ rồi.
Hai người đang chăm chú nhìn nhau, phía sau bỗng có vài tên quan vọt tới, dán lên tường một tờ thông cáo.
Diễm Đình lấy làm kỳ, hỏi:
- Bọn họ đang làm gì thế?
Ngũ Định Viễn quay đầu nhìn qua, mỉm cười nói:
- Bọn họ muốn bắt đạo tặc.
Diễm Đình ồ một tiếng ngạc nhiên:
- Đạo tặc? Địa phương nhỏ như vậy mà cũng có đạo tặc xuất hiện sao?
Lúc này một gã quan sai dán xong bố cáo, quay sang lớn tiếng nói với đám người:
- Chư vị hương thân, tên tặc tử này ban ngày lẻn vào phủ khố nha môn, trộm đi năm trăm lượng bạc. Yêu cầu mọi người cung cấp manh mối. Chỉ cần bắt được người này, huyện lão gia sẽ có thưởng lớn.
Diễm Đình thấy phạm nhân truy nã trên tranh là một gã có khuôn mặt thập phần dữ tợn, bộ dáng hung ác, không khỏi cười nói:
- Hay là chúng ta tìm bắt người này, như vậy có thể kiếm chút bạc dùng qua ngày, không cần Ngũ gia phải đi mượn nữa.
Ngũ Định Viễn cười nói:
- Cũng đúng, có điều tranh này họa thật kém, đem khuôn mặt anh tuấn vẽ thành bộ dáng hung ác như thế. Nên đánh cho họa sư vài chục trượng mới đúng.
Diễm Đình nhìn lại bức họa, cau mày nói:
- Nói cũng phải, người này hóa thành bộ dạng như thế nhưng lại có phần giống Ngũ gia, thật muốn đánh tên vẽ tranh một trận, hạ bút thật tùy tiện.
Ngũ Định Viễn nghe xong cười ha hả nhưng không bình phẩm thêm.
Màn đêm buông xuống, hai người quay về khách điếm ngủ. Hôm sau Ngũ Định Viễn mua một cỗ xe ngựa, dùng bốn con ngựa kéo. Hắn tự làm phu xe để Diễm Đình nhàn hạ ngồi trong. Diễm Đình từ nhỏ sống cùng sư phụ trên núi, chưa từng trải qua sự phồn hoa cùng an nhàn như thế này. Chỉ cảm thấy bản thân vui vẻ, thoải mái như tiên nữ trên trời.
Lúc này vẫn là tháng giêng, còn hơn mười ngày mới tới tháng hai. Ngũ Định Viễn biết đám người Tần Trọng Hải, Dương Túc Quan tất sẽ tụ tập tại Hoa Sơn. Hai người liền một đường du sơn ngoạn thủy, chậm rãi nhằm hướng núi nọ mà đi.