Anh Hùng Chí


Cộc! Cộc! Cộc!
Ba con xúc xắc bằng xương rơi vào bát, cùng xoay tròn một thoáng thì hai con dừng lại. Một con hiện năm điểm, một con hiện ba điểm. Vô số ánh mắt nơi bên cạnh dừng ở đáy bát, đợi chờ con xúc xắc cuối cùng ngừng quay.
Một gã đại hán tay ngoáy lỗ mũi, bộ dạng đầy vẻ thô lỗ, điên cuồng hét lên:
- Đại!
Đám người vây quanh mi sầu mặt khổ, lắc đầu than thở:
- Lại là điểm đại! Lão đại ngươi thật quá độc ác, chúng ta đều thua cháy túi rồi!
Đại hán thô lỗ nọ cười nói:
- Các ngươi than cái gì? Lần này Hầu gia thưởng bạc sao mà lắm vậy, trong các ngươi có ai mà không phồng bao đến cả trăm lượng, xem thường ta không biết điều đó sao?
Y vơ bạc trên bàn thành đống, tiếp tục mời chào:
- Đến đây đến đây! Mọi người đặt cược lần nữa đi.
Chỉ nghe cả đám xôn xao:
- Không chơi nữa! Cược tiếp thì phải gán cả thê thiếp cho ngươi mất!
Ồn ào một thoáng, đám con bạc bỏ chạy không còn một ai. Đại hán kia la một tiếng, đuổi theo kêu lên:
- Đừng đi! Ta chơi còn chưa đã!
Chợt một người tiến lại đây cười nói:
- Nếu Tần tướng quân thích chơi như vậy, chi bằng hai ta làm vài ván, thế nào?
Người này tuổi chừng ba tư ba lăm, làn da ngăm đen cùng thân hình cao lớn, tay phải còn mang một cái găng tay sắt. Đại hán thô lỗ liếc nhìn người nọ một cái, ồ một tiếng rồi nói:
- Là ngươi, cũng là người cùng đạo?
Người nọ mỉm cười, tỏ ra thần bí nói:
- Ta từng là bộ đầu thành Tây Lương, ngài nói ta từng chơi trò này hay chưa?
Đại hán thô lỗ nọ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
- Các ngươi là người thực thi vương pháp, tưởng rằng không chơi trò này?
Người nọ cười ha hả nói:
- Phá án ngày thường chính là đánh cuộc cái mạng nhỏ, e là Tần tướng quân chưa thấu đáo điểm này rồi!
Đại hán thô lỗ nghe thì vừa mừng vừa sợ. Hai người nhìn nhau, thoáng chốc đồng loạt ngửa mặt lên trời cười to.
Đại hán kia một bộ hào phóng, anh phong sảng khoái, chính là Tần Trọng Hải. Nam tử còn lại đeo bao tay sắt mặt vuông lẫm liệt, người cao thân lớn, thể trạng rắn chắc, chính là Ngũ Định Viễn.
Ngày hôm nay, không khí trong phủ Liễu hầu gia hân hoan khác thường. Khách tới như đi trẩy hội. Hà đại nhân, Tần Trọng Hải có công hộ tống công chúa, làm cho long tâm hoàng đế cao hứng, hạ thánh chỉ phong thưởng cho phe phái Liễu môn. Tin này truyền ra, tân khách tới lui chen chúc cửa lớn. Liễu Ngang Thiên cười đến không thể khép miệng, tiếp nhận sự chúc mừng của mọi người. Về phần Tần Trọng Hải tính tình thô lỗ, chán ghét trường diện phô trương kiểu này, liền suất lĩnh chư tướng sang tây khi trước trốn ở sảnh bên chơi đổ đấu. Ngũ Định Viễn mới từ thư phòng của Liễu Ngang Thiên đi ra. Hắn đang nhàm chán, cũng biết Tần Trọng Hải hào phóng nên tới tìm vui.
Ngũ Định Viễn nhìn quanh mọi nơi một hồi, chưa thấy Lư Vân liền hỏi:
- Lư huynh đệ đâu? Sao còn chưa thấy?
Tần Trọng Hải ngáp một cái, nói:
- Lư lão huynh của chúng ta lúc này không biết sao lại phát điên, một mình trốn đi đọc sách! Đọc sách à đọc sách, quả nhiên càng đọc càng thua con mẹ nó!
Y miệng đầy đùa cợt, không đề cập tới chuyện bức bách Lư Vân ăn chơi đàng điếm dưới chân Hoa Sơn. Lư Vân là thư sinh mà bị đám yến yến oanh oanh vầy vò một hồi. Sau khi trở lại kinh thành, hắn thấy nữ nhân thì hoảng, gặp giống mái cũng hốt. Chỉ sợ bị Tần Trọng Hải kéo tiếp đến chỗ trăng hoa, lúc này liền nhân cơ hội lẩn đi thật xa, tránh lại bị người làm cho kêu trời gào đất.
Lúc này trên dưới Liễu phủ vui sướng tưng bừng. Mọi người vui chơi vậy mà Lư Vân lại đi đọc sách, Ngũ Định Viễn giơ ngón cái lên khen:
- Lư huynh đệ cùng Dương đại nhân thuộc cùng một dạng. Hai người đều là tài năng đọc sách. Bọn họ một ngày không đọc sách sẽ thấy mặt căng thân ngứa, xem như bị bọ chó quấn thân.
Lư Vân từng sống nhờ mấy tháng tại phủ Chế sứ, Ngũ Định Viễn rất hiểu tập tính thói quen của người huynh đệ này, quả nhiên một lời trúng đích.
Lại nghe Tần Trọng Hải cười lạnh một tiếng, nói:
- Thế có gì mà đặc biệt hơn người, lão Tần ta cũng là người như thế.
Ngũ Định Viễn quen Tần Trọng Hải chưa lâu nhưng biết đối phương văn không hay nắm cày không thạo, chẳng khác gì kẻ mù chữ. Giờ nghe y nói như vậy, dường như kiến thức có vẻ uyên thâm. Trong tâm lấy làm kỳ, hắn liền hỏi:
- Tướng quân nói thế là thật chăng? Không biết ngài đọc sách gì? Tả truyện Xuân Thu? Hay là luận ngữ Mạnh Tử?
Tần Trọng Hải lộ vẻ đắc chí, thấp giọng nói:
- Sách ta đọc không phải chuyện đùa, chính là thứ triều đình ngày đêm điều tra nghe ngóng.
Ngũ Định Viễn cả kinh hỏi:
- Sách gì mà lợi hại như vậy?
Tần Trọng Hải thở dài một tiếng, nói:
- Nói ra không ai mà không sợ hãi. Ta đọc chính là thứ có một không hai, thức tỉnh lòng người vượt xa Tả truyện Xuân Thu, lời lẽ trôi chảy ý nghĩa sâu xa hơn cả Luận ngữ Mạnh Tử.
Ngũ Định Viễn biến sắc, sờ sờ "Phi La Tử Khí " trong lòng, run giọng hỏi:
- Chẳng lẽ là bí kíp võ lâm sao?
Tần Trọng Hải liếc qua mọi nơi, mắt thấy không còn kẻ nào mới thấp giọng nói:
- Võ lâm bí kíp? Ngươi đang nghĩ đi nơi nào vậy. Ta nói hai đại tác phẩm ‘ Kim Bình Mai ’ cùng ‘ Nhục Bồ Đoàn ’. Hai bộ sách tốt này, ta một ngày không đọc thì toàn thân thống khổ, chỉ sợ còn ngứa ngáy hơn cả Lư huynh đệ.
Ngũ Định Viễn lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nuốt một ngụm nước miếng lấy lại bình tĩnh, tiếp theo dáo dác nhìn quanh, cũng xác định trái phải không người nào mới hạ giọng nói:
- Tần tướng quân, Nhục Bồ Đoàn kia, ta chỉ có phần thượng, phần hạ thủy chung không mua được. Chẳng biết ngài có thể ượn được chăng?
Hai người đang thấp giọng thương lượng, chợt nghe một người nói:
- Ngũ chế sứ, Tần tướng quân. Hai vị thần thần bí bí ở chỗ này, là đang nói về chuyện gì?
Hai người ngẩng đầu. Người nọ diện mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, chính là Dương Túc Quan.
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, vội đứng lên gọi:
- Dương đại nhân.
Ngược lại Tần Trọng Hải vẫn ngồi tại chỗ ngoáy mũi, cười nói:
- Chúng ta đang nói tình tiết đặc sắc trong Nhục Bồ Đoàn, Dương lang trung có muốn nghe chăng?
Ngũ Định Viễn xấu hổ ho khan, liều mạng nháy mắt Tần Trọng Hải, ai ngờ Tần Trọng Hải chỉ lo ngoáy mũi, vẻ mặt không quan tâm.
Dương Túc Quan ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: "Trọng Hải thật sự trời sinh thô thiển, cho hắn đi làm thổ phỉ còn hợp hơn. "
Mắt nhìn hai người, chàng nói:
- Hầu gia có lời, lát nữa thánh chỉ của Hoàng thượng sẽ tới. Xin mọi người đến tiền sảnh hội hợp, cùng quỳ tiếp chỉ.
Tần Trọng Hải nấc một cái, lớn giọng kêu lên:
- Lư huynh đệ! Hoàng đế lão tử tìm ngươi! Mau mau ra đây tiếp chỉ! Đừng càng đọc càng thua rồi!
Tần Trọng Hải đang hứng khởi, chợt Dương Túc Quan thấp giọng nhắc:
- Trọng Hải đừng gọi nữa.
Tần Trọng Hải nghe ngữ khí khác thường, lấy làm sửng sốt, hướng qua Ngũ Định Viễn hỏi:
- Sao vậy?
Dương Túc Quan hạ thấp yết hầu, nói nhỏ:
- Bản tấu chương dâng lên xảy ra sự cố, chuyện phong thưởng cho Lư huynh đệ bị trả lại.
Tần Trọng Hải thất kinh, thoáng chốc toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ngây người một hồi mới kinh ngạc hỏi:
-... Điều này sao có thể? Ta dâng công văn có viết rõ ràng, Lư huynh đệ có công cứu giá, được Khả Hãn đích thân tặng kim bài ghi công, có thể nào không được phong thưởng?
Dương Túc Quan lắc đầu thở dài, thấp giọng nói:
- Hình bộ tra chiếu công văn. Nói Lư huynh trước kia phạm qua hình án, hiện nay là đào phạm nên không được triều đình ân thưởng.
Ngũ Định Viễn không biết lai lịch Lư Vân, nghe hắn xuất thân là phạm nhân trốn lao tù thì hoảng sợ, run giọng hỏi:
- Lại có chuyện này? Lư huynh đệ là đạo tặc... từ đâu có chuyện như vậy?
Dương Túc Quan thở dài nói:
- Nếu không phải Hình bộ đưa công văn tới, chúng ta cũng không biết việc này. Cũng may bọn họ ngại mặt vàng của Hầu gia, chúng ta mới không phải giao Lư huynh ra.
Tần Trọng Hải nghe mà ngơ ngác. Nhớ tới vì giải cứu công chúa, Lư Vân nhiều lần xuất sinh nhập tử, về sau kịch chiến tây cương lại mạo hiểm cứu mạng Khả Hãn. Nếu không có hắn, kết thân nghị hòa lần này có thể nào công đức viên mãn? Tần Trọng Hải càng nghĩ càng giận, thoáng chốc nhảy dựng lên, hét lớn:
- Lão tử mặc kệ con mẹ nó! Mặc kệ Lư huynh đệ trước kia phạm tội gì, hiện nay hắn lập công lớn vì nước, dù tính phạm vào giới luật của trời cũng được miễn xá!
Dương Túc Quan nói:
- Lần này Lư huynh lập đại công vì xã tắc, sợ rằng ân thưởng chính là mũ miện thất phẩm, có điều tránh sao nổi đám tiểu nhân trong triều đố kỵ? Hiện nay bọn họ đưa chuyện này ra hình luật, chúng ta không thể khinh xuất, nếu không tình thế càng xấu thêm.
Tần Trọng Hải giận đến xanh mặt, mắng rằng:
- Tổ tông nhà chúng nó! Dù mất cái mũ trên đầu, lão tử cũng phải tìm Hầu gia nói cho ra nhẽ!
Vừa nói, y vừa muốn xông vào chỗ quan trọng trong sảnh chính. Hai người còn lại lấy làm kinh hãi, vội vàng ngăn cản. Dương Túc Quan khuyên rằng:
- Tần tướng quân nên nghĩ cho kỹ, chúng ta rửa sạch xuất thân cho Lư huynh đệ mới là quan trọng hơn. Giờ ngài làm to chuyện như vậy, khiến ọi người đều biết, ngược lại sẽ không tốt cho tương lai của hắn.
Tần Trọng Hải nghe thì thầm lạnh trong lòng, nghĩ ngợi: "Thế gian này còn biết bao danh lợi trắng đen. Lư huynh đệ chỉ là hạng người cùng khổ, không giống Định Viễn năm đó còn mang theo bảo bối da dê, đương nhiên không người nào thật tình xuất lực thay hắn, ai... Ta ngày ấy mời hắn vào trong quân, hứa rằng chỉ cần lập công lao hãn mã cho quốc gia, ngày sau nhất định có thể hãnh diện. Ai ngờ giờ hắn liều mạng lập công, lại gặp trắc trở như thế. . . bảo sao ta không làm hắn thất vọng cho được?"
Nghĩ đến tính tình Lư Vân ngoan cố, y càng lo lắng trong lòng:" Lư huynh đệ là thư sinh cương cường, nếu biết rửa không sạch xuất thân giặc cỏ, chắc chắn giận đến hộc máu... Phải làm sao bây giờ?"
Nghĩ tới đây, bất giác ôm đầu thở dài. Dương Túc Quan thấy y rầu rĩ, khuyên giải:
- Trọng Hải không nên lo lắng, Liễu hầu gia nghe việc qua này, đã nhờ bằng hữu trong Hình bộ tra xét, đang tìm cách rửa sạch tội cho Lư huynh, ngày sau để hắn đường đường lộ diện. Chúng ta đừng nóng nảy nhất thời.
Ngũ Định Viễn nhớ tới Liễu Ngang Thiên từng rửa sạch oan khuất ình, nhanh chóng gật đầu nói:
- Không sai, giờ nên xin Hầu gia nghĩ biện pháp. Lư huynh đệ là người đọc sách trong sạch, bình sinh chính trực, ta khẳng định rằng hắn đã bị người hãm hại. Tóm lại chúng ta ra tiền xuất lực, làm cho sự tình ổn thỏa mới thôi!
Ngũ Định Viễn xuất thân bộ khoái, tất nhiên nghe thấy chuyện tham quan hại dân đã nhiều, nói vài câu quả nhiên trúng phóc nội tình năm đó.
Dương Túc Quan liên tục gật đầu, nói:
- Định Viễn nói đúng, trước mắt đừng vội, đợi nghe tin tức bên Hình bộ đã.
Tần Trọng Hải ôm đầu, thở dài nói:
- Lư huynh đệ cửu tử nhất sinh mới bảo toàn bình an cho công chúa, hành trình sang tây lần này, không ai có công lao lớn bằng hắn. Ài. . . Nếu hắn không được phong thưởng, mọi người dựa vào điều gì mà được chỗ tốt?
Ba người ngươi một lời ta một câu, đang suy tư đối sách, chợt nghe một người nói:
- Ai vừa nhắc tới ta? Có chuyện gì sao?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới ngay. Nghe tiếng Lư Vân, ba người biến sắc đồng loạt quay đầu.
Lư Vân thấy thần sắc ba người ngưng trọng, bất giác lấy làm kỳ hỏi:
- Sao vậy? Không phải mọi người đang uống rượu ăn thịt sao, thế nào sắc mặt lại khó coi như vậy?
Tần Trọng Hải nhanh chóng lấy lại bộ mặt tươi cười, hắng giọng một tiếng, cười khan nói:
- Ai dà! Ca ca ngươi vừa thua bạc, sắc mặt đương nhiên không tốt. Lại đây! Lư huynh đệ, đánh một ván để ta gỡ vốn đi.
Vừa nói lấy xúc xắc ra, ném nó vào trong bát.
Ngũ Định Viễn cũng biết tính tình Lư Vân bướng bỉnh, nhanh chóng bồi cười nói:
- Đúng vậy, Lư huynh đệ mau tới chơi nào. Ta mới thua không ít, để ta tìm lại vận may một chút!
Lư Vân thấy hai người mi sầu mặt khổ không giống làm bộ, lập tức gật đầu nói:
- Được rồi! Mọi người đã muốn chơi, ta cũng không làm mất hứng của hai vị huynh trưởng. Có điều quy củ ra sao, hai vị nên nói rõ ràng trước, tránh đến lúc thua lại nảy sinh cãi cọ...
Ba người xuất ra bạc trắng muốn chơi. Chợt nghe tiếng pháo nổ đì đoàng nơi sảnh trước. Dương Túc Quan biến sắc, biết khâm sai đến thì vội nói:
- Nơi tiền sảnh có chút việc, ta qua đi xem một chút.
Lập tức xoay người rời đi.
Ngũ Định Viễn nhớ tới Lư Vân tính tình cương trực, chẳng may lát nữa nghe trong bảng phong thưởng không có tên mình, đến lúc đó không chừng gây chuyện khiến Liễu Ngang Thiên xuống đài không được. Hắn ho nhẹ một tiếng, nháy mắt với Tần Trọng Hải rồi nói:
- Hai người cứ chơi đi, ta cũng qua đó xem một lát.
Hắn nóng lòng vào sảnh chuẩn bị, lập tức ba bước rút làm hai chạy gấp đi.
Mắt thấy trong viện chỉ còn mình cùng Lư Vân, Tần Trọng Hải phát sầu phát khổ. Y nhìn trộm nhìn Lư Vân, thầm nghĩ: " Tính tình của Lư huynh đệ cương ngạnh, ta nên nghĩ cách khuyên hắn một trận."
Tần Trọng Hải ngày thường cả gan làm loạn mà lúc này cũng vô kế khả thi. Hai tay xoa vào nhau không biết mở miệng thế nào.
Đang phiền não, đã thấy Lư Vân nhìn sang, thản nhiên nói:
- Hoàng thượng hạ chỉ phong thưởng, sao Tần tướng quân không đi tiếp chỉ?
Tần Trọng Hải nghe một lời vạch trần, sửng sốt hỏi:
- ... Lời này là...
Lư Vân mỉm cười, ngồi xuống nói:
- Các người mới vừa nói những gì, ta đã nghe thấy toàn bộ.
Tần Trọng Hải run giọng nói:
- Đã biết rồi sao?
Lư Vân gật đầu, cầm lấy xúc xắc im lặng ngắm nghía.
Tần Trọng Hải thấy thần sắc của hắn không lộ hỉ nộ nhưng ánh mắt như bi phẫn thật sâu, nhớ tới năm đó mình khích tướng thế nào mà hôm nay chưa sửa được oan ức cho hắn. Trong lòng xấu hổ, y lắc đầu thở dài nói:
- Huynh đệ đừng rầu rĩ nữa. Còn Hầu gia ở chỗ này, có việc gì trong thiên hạ làm khó cho nổi? Ngươi kiên nhẫn, cuối cùng sẽ có một ngày thành công.
Lời an ủi lại hữu khí vô lực, sợ rằng ngay cả bản thân y cũng không cách nào tin phục.
Lư Vân không đáp mà khẽ mỉm cười, chậm rãi đưa tay ném xúc xắc vào trong bát. Ba con xúc xắc xoay tròn, bỗng nhiên một con bay ra ngoài rơi xuống bên chân.
Lư Vân nhẹ nhàng mà cười, nói:
- Xúc xắc à xúc xắc, ngay cả mi cũng không nghe lời sao?
Lời nói dường như chua xót khiến người sinh lòng rầu rĩ. Mắt thấy Lư Vân khom lưng lục tìm xúc xắc, Tần Trọng Hải nhanh tay lẹ mắt, xông về phía trước nhặt nó lên. Y ngồi xuống cầm tay Lư Vân, thấp giọng khuyên nhủ:
- Lư huynh đệ đừng khổ sở nữa. Chúng ta đã làm rất tốt, quan cao tước trọng trong tầm tay ngày sau. Ngươi đừng vội buông bỏ.
Giọng nói chưa tắt, chỉ nghe một tiếng cười khổ, tiếp theo chợt thấy mu bàn tay nóng ấm, Tần Trọng Hải cả kinh nhìn lại. Chỉ thấy Lư Vân cúi đầu dưới đất, nước mắt theo hai gò má rơi xuống tay mình.
Tần Trọng Hải cả kinh nói:
- Lư huynh đệ, ngươi...
Lư Vân phất tay cắt lời Tần Trọng Hải. Hắn duỗi tay áo lau lệ, thấp giọng nói:
- Ta không muốn quan cao tước trọng ... Ta chỉ cầu ông trời có mắt, đừng để ta hàm oan nữa... Ta sẽ vô cùng cảm kích ...
Tần Trọng Hải thấy hắn rơi lệ, nhất thời lòng như đao cắt. Y đang muốn khuyên bảo, chợt một quân sĩ chạy vội tới kêu lên:
- Lão đại! Liễu hầu gia truyền lệnh, muốn ngài tới tiền sảnh tiếp chỉ!
Tần Trọng Hải không an tâm rời đi, thở dài rồi nhẹ giọng nói:
- Lư huynh đệ, ngày đó huyết chiến tây cương, nói về công lao ngươi chính là đệ nhất. Chỉ có bọn tiểu nhân hèn hạ không biết, đoạt phong thưởng của ngươi, ngươi cũng nên tới tiếp chỉ cùng mọi người. Đến đây, chúng ta cùng đi nào.
Lư Vân lại phảng phất không nghe thấy, cúi đầu nhìn xúc xắc trong bát không đáp.
Tiểu binh nọ một bên thấy Tần Trọng Hải chậm chạp chưa đi, vội nhắc:
- Tần tướng quân, Liễu hầu gia có lệnh, mời ngài mau theo cho.
Tần Trọng Hải thở dài một tiếng, đến kéo tay nhưng Lư Vân nghiêng người tránh đi. Hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn an tĩnh một lát, Tần tướng quân không cần để ý nữa, ngài nhanh đi tiếp chỉ đi.
Tần Trọng Hải nhìn hắn nhưng không biết nên nói gì, thở dài rồi đành rời khỏi.
Ngày xuân ấm áp, Lư Vân ngồi một mình trong viện, khắp nơi nào còn bóng dáng người nào. Nghe tiếng người xôn xao náo nhiệt nơi tiền sảnh, hắn nhớ tới giao tình cùng đám người Tần Trọng Hải, Ngũ Định Viễn. Trong lòng liền nghĩ: "Lư Vân à Lư Vân, đám người Trọng Hải là bạn tốt của ngươi, lần này bọn họ thăng quan tấn tước, ngươi nên cao hứng mới phải, có thể nào hẹp hòi ngồi đây? Mau qua vỗ tay một tràng đi!"
Nghĩ thế liền dời bước tới sảnh, hắn ẩn sau một cây cột gỗ nhìn trộm vào trong. Chỉ thấy đầy sảnh đông nghìn nghịt người là người. Dương Túc Quan, Ngũ Định Viễn đều ở trong này. Trước sảnh có một gã hoạn quan, hai tay nâng thánh chỉ lên cao, chính là khâm sai truyền thánh chỉ. Chỉ nghe hoạn quan nọ cất cao giọng:
- Chinh Bắc Đại đô đốc, Thái tử Thái bảo Hiếu thân Thiện mục hầu Liễu Ngang Thiên tiếp chỉ!
Một lão nhân bước nhanh về phía trước, chính là Liễu Ngang Thiên. Chỉ nghe lão lớn tiếng nói:
- Thần Liễu Ngang Thiên quỳ tiếp thánh chỉ!
Tiếp theo khom người, hai đầu gối quỳ xuống. Đám tân khách đồng loạt quỳ theo.
Hoạn quan nọ the thé đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Nhân Võ Văn Đức Cảnh Thái hoàng đế chiếu viết: ‘Gần đây giống man di nổi lên như lửa, tây cương mỗi ngày thêm ưu phiền, khiến Trẫm lo lắng không thôi. Cũng may có đám Ngự sử Hà Hưng, phó tổng quản Đông cung Tiết Nô Nhi, du kích tướng quân Tần Trọng Hải dốc tâm kiệt lực, hộ giá công chúa bình an sang tây, thiết lập lại mối bang giao hòa hảo giữa hai nước. Quốc vương Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc đã sai người tới bổn triều, hết lời cảm tạ chư khanh hợp tác trừ nội loạn cho bọn họ. Trẫm niệm công lao to lớn của chư thần tây hành lần này, đặc biệt phong thưởng tứ bảo, khâm thử.’
Lư Vân nghe trong thánh chỉ quả thật không nhắc đến tên mình. Hắn thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Ài... công danh lợi lộc, chỉ sợ cả đời ta vô duyên ... "
Thoáng chốc nhớ tới Cố Thiến Hề, trong lòng càng thêm chua xót: "Kiếp này nếu ta không rửa sạch hàm oan, chỉ sợ vĩnh viễn không thể gặp lại nàng. Ông trời hỡi, lúc nào mới để cho ta thấy lại ánh dương?”
Lòng hắn tràn đầy thê lương, hai tay nắm lại toàn thân run rẩy.
Hoạn quan nọ giao thánh chỉ vào tay Liễu Ngang Thiên, tiếp theo lấy ra bảng vàng, cao giọng gọi:
- Thiện mục hầu Liễu Ngang Thiên nghe ban thưởng!
Liễu Ngang Thiên vội vàng bái lạy, phủ phục trên đất:
- Thần Liễu Ngang Thiên run sợ tiếp phong thưởng.
Hoạn quan nọ lớn tiếng đọc:
- Tây hành lần này công trạng viên mãn, Thiện Mục Hầu Liễu Ngang Thiên có công tiến cử hiền tài, lòng trẫm rất được an ủi. Đặc biệt phong Liễu Ngang Thiên tước Nhất đẳng Hầu, thưởng long ngân ba trăm lượng, đai vàng một cái.
Liễu Ngang Thiên dập đầu bái tạ, cất cao giọng nói:
- Thần Liễu Ngang Thiên tạ chủ long ân.
Liễu Ngang Thiên vốn là nhị đẳng hầu, lần này thuộc cấp lập chiến công rực rỡ, hiệp trợ liên bang bình loạn, đáng lẽ phải thăng làm Quốc công, vậy mà chỉ lên được Nhất đẳng hầu, xem ra hai phái Giang Lưu đã động tay động chân vào chuyện này.
Hoạn quan nọ xướng danh từng người, mọi người tây hành lần này đều được phong tước, hoặc thưởng cho long ngân trân khí... Đông Xưởng được thưởng rất hậu, Tiết Nô Nhi được một chiếc cẩm bào, mấy kẻ dưới tay cũng tặng phẩm, dự liệu là Lưu Kính xuất lực. Hà đại nhân thân giữa hai đại quyền thần Giang Sung, Lưu Kính so đấu, ngược lại không người quấy rầy, một đường thăng lên làm Tả Ngự Sử đại phu, tự dưng nhặt đại tiện nghi, tất nhiên cười đến không thể khép miệng.
Hoạn quan nọ xướng danh quát:
- Chinh Bắc du kích Tần Trọng Hải tiến lên nghe thưởng!
Tần Trọng Hải chỉ huy đại quân, chính là nhân vật đệ nhất quan trọng trong cuộc tây hành kết thân nghị hòa này. Dù hai phái Giang Lưu muốn quấy nhiễu chuyện phong thưởng cũng lực bất tòng tâm, hẳn sẽ thưởng phong hậu hĩnh. Cả sảnh đường tràn đầy tò mò, chờ nghe thánh chỉ tuyên thưởng.
Hoạn quan nọ hô vài tiếng, lại không thấy bóng dáng Tần Trọng Hải nơi nào. Mọi người lấy làm lạ thầm nghĩ: “Tần Trọng Hải thật to gan, lúc này mà còn ở chỗ nào vậy?”
Liễu Ngang Thiên cũng nhíu mày, thoáng chốc đứng dậy đề thanh quát:
- Trọng Hải! Mau ra đây nghe thưởng!
Lư Vân trốn sau cây trụ gỗ quan sát, không thấy Tần Trọng Hải cũng thầm nghĩ: “Tần tướng quân bề ngoài hào phóng, kỳ thật hành sự chững chạc không sai lầm. Giờ là lúc khẩn yếu quan đầu, không biết đang ở nơi nào đây?”
Hắn đang nghi hoặc, chợt nghe một người cười nói bên tai:
- Thánh chỉ cái con bà nó, lão tử cố tình không tiếp thì sao?
Lư Vân nghe thanh âm quen tai biết bao, vội vàng quay đầu. Chỉ thấy một người ẩn thân bên cạnh, người này đang gặm một cái đầu gà, chính là Tần Trọng Hải.
Lư Vân cả kinh, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng đích thân hạ chỉ, há còn rảnh rỗi ở đây? Tướng quân nhanh đi tiếp chỉ, chớ gây thêm phiền toái.
Tần Trọng Hải nghiêng mắt nhìn hắn một cái, cười nói:
- Quản nhiều như vậy làm gì? Lão tử trời sinh nóng nảy, không ưa thói lễ nghi phiền phức.
Nói rồi tiện tay quăng xương gà vào trong đám người. Một gã tân khách đang quỳ, chợt thấy nơi cổ mỡ màng, vội vàng một trảo tóm được xương gà, nhất thời mặt đầy kinh ngạc.
Tần Trọng Hải duỗi lưng một cái, kéo tay Lư Vân cười nói:
- Đi mau! Nghe thưởng này thưởng nọ có gì hay ho. Hai ta đi uống vài chén thống khoái thống khoái! Đó mới là chính đạo.
Lư Vân biết rằng Tần Trọng Hải không đành lòng để mình hắn phải chịu ủy khuất, lại bỏ qua cả chuyện hoàng đế phong thưởng. Trong lòng cảm động, hắn run giọng nói:
- Tần tướng quân! Ngài đừng như vậy... hà tất phải làm thế vì ta?
Tần Trọng Hải cười nói:
- Huynh đệ đúng là nhiều chuyện, lão tử không thích quỳ trước hoạn quan, có thể nào quỳ trước cái hạng không chim đó sao?
Hai người đang nói, chợt nghe một người kêu lên:
- Hỏi cái thứ rùa đen chạy đến đâu? Thì ra trốn ở chỗ này!
Người nọ mặt đầy phấn trắng, chính là Tiết Nô Nhi. Lần này lão nhận lời đến Liễu phủ làm khách, vừa rồi lĩnh thưởng cũng có phần. Lúc này không thấy Tần Trọng Hải, biết người này ở gần tác quái, quả nhiên liền tìm được đối phương.
Chúng tân khách nghe lời Tiết Nô Nhi liền sôi nổi vọt tới đây, Liễu Ngang Thiên một trảo tóm lấy Tần Trọng Hải, quát:
- Hỗn tiểu tử Trọng Hải! Thánh chỉ phía trước, ngươi còn không mau qua!
Vừa nói kéo cánh tay Tần Trọng Hải, cứng rắn muốn lôi y ra. Tần Trọng Hải hú lên một tiếng quái dị, nói:
- Đau bụng quá! Ta cần phải đi tiêu!
Y giãy sang tránh năm ngón tay Liễu Ngang Thiên rồi chạy như điên dọc theo hành lang, trên đường còn nghe kêu lớn:
- Hầm xí ở đâu? May mắn được tướng quân nhà ngươi tới rồi!
Mọi người thấy phong thái này đều choáng váng. Lư Vân thì kích động trong lòng, biết Tần Trọng Hải nghĩa khí sâu nặng, thà rằng bị hoàng đế trách phạt cũng không muốn lĩnh thưởng một mình, bất giác lệ nóng lưng tròng.
Hoạn quan nọ thấy Tần Trọng Hải đào tẩu nhanh như ma đuổi, rõ ràng có ý coi thường khâm sai. Hắn bực mình thả thánh chỉ xuống, sắc mặt trở nên khó coi. Liễu Ngang Thiên thấy tình thế không ổn, bước lên đặt một thỏi vàng vào tay người nọ, thấp giọng nói:
- Thân thể du kích tướng quân không được thoải mái, xin công công cho qua, để lão phu tiếp thay phong thưởng vậy.
Hoạn quan nọ trầm mặt xuống, nói:
- Hoàng thượng ban thưởng là chuyện quan trọng cỡ nào, có thể nào hồ đồ như vậy?
Liễu Ngang Thiên cười khan một tiếng, đang muốn lên tiếng thì nghe Tiết Nô Nhi chen lời:
- Có gì mà không được? Thân thể Tần Trọng Hải không thoải mái, Liễu hầu gia nhận thưởng thay cho, được thế còn tốt hơn nữa.
Mọi người nghe Hoa Yêu lên tiếng vì Tần Trọng Hải đều lấy làm kỳ lạ, không biết hôm nay sao Tiết Nô Nhi trở nên khác thường như thế?
Địa vị của Tiết Nô Nhi chỉ kém Lưu Kính. Lúc này đã mở lời như vậy, hoạn quan nọ tất nhiên không dám nhiều lời, hắng giọng một tiếng, gật đầu nói:
- Được rồi! Nếu Tiết phó tổng quản có lời, xin Liễu hầu gia tiếp chỉ.
Liễu Ngang Thiên vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống. Hoạn quan nọ cao giọng đọc:
- Tần Trọng Hải có công hộ giá, vào sinh ra tử, được Khả Hãn Hãn quốc tặng kim bài ghi công. Trẫm niệm khí khái võ dũng trung trực, đặc biệt phong Tần Trọng Hải là Ngự tiền tứ phẩm đái đao, tổng quản Hổ Lâm Quân, ít ngày nữa vào cung nghe lệnh.
Liễu Ngang Thiên nghe phong thưởng, không khỏi chấn kinh nghĩ thầm: "Hoàng thượng đang êm đẹp sao điều Trọng Hải vào đại nội? Trọng Hải là ái tướng của ta, không phải Hoàng thượng không biết điều này. Đây không phải hủy kế hoạch của ta sao?"
Đạo phong cáo có chỗ kỳ quái, không phải Giang Sung quấy phá thì cũng là Lưu Kính tác quái, phân nửa làm yếu binh quyền Liễu môn, khiến người nhận phiền lòng không thôi.
***
Khuê phòng trong phủ thượng thư. Khắp nơi rèm hồng màn gấm, hương thơm tú khí của thì con gái thấm động lòng người.
Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra, có thể thấy một vùng xuân ý tốt tươi. Đầu mùa xuân điểu ngữ hoa hương, mẫu đơn hoa hồng tranh tươi đấu sắc, một vùng hồng vàng tím lộ đầy ý thơ thanh cảnh.
Đã thấy một cánh tay trắng tuyết dựa vào cửa sổ tiểu viên, phía trên còn chiếc má hồng động lòng người, khuôn mặt đó có đôi lông mi thật dài, thêm đôi môi mềm mại mọng đỏ rung động. Thì ra chính là mỹ nữ Giang Nam ngẩn người trong vườn xuân sắc. Mắt thấy nàng đang ngắm nhìn mùa xuân phương Bắc, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo một chút sầu tư nhàn nhạt. Chẳng lẽ là dáng vẻ u sầu trời ban? Hay là lòng thật mang nỗi phiền muộn?
- Tiểu thư, người mau lên một chút! Hôm nay chúng ra phải ra ngoài!
Nghe tiếng kêu lớn, tiểu thư nọ lười biếng động eo thon. Nàng duỗi thẳng hai cánh tay, nhẹ nhàng ngáp một cái. Một tỳ nữ chạy vội vào trong này, kêu lên:
- Tiểu thư! Chớ cho là Tiểu Hồng lắm điều. Người mau trang điểm một chút, tránh để cho tỳ nữ lại bị nhị di nương mắng.
Tiểu thư nọ lắc đầu nói:
- Lại là mấy chuyện xã giao nhàm chán, ta thực không đề nổi sức lực mà đi nữa. Ai! Lên tới Bắc Kinh, mỗi ngày đều là xã giao đến xã giao đi, vẽ không được vài nét bút, thật sự giận chết người đi được.
Tỳ nữ nghe tiểu thư oán giận, vội nói:
- Kinh thành không thể so với Dương Châu, Lão gia giờ là thượng thư đương triều, tiểu thư người cũng đừng ngang bướng nữa.
Tiểu thư kia than nhẹ một tiếng. Nàng ngồi vào trước gương đồng, hỏi:
- Xem ngươi vội vàng như thế, hôm nay lại muốn đi đâu?
Tỳ nữ mày hoa mắt cười, nói:
- Tiểu thư quên mau thế sao! Hôm nay chúng ta không đến chỗ nhàm chán nữa, lát nữa đi chính là phủ đệ của Dương đại học sĩ.
Tiểu thư kia ồ một tiếng, hỏi:
- Dương đại học sĩ? Chính là Đại học sĩ Trung Cực Điện Dương Viễn sao?
Tỳ nữ cười nói:
- Ngoài Dương đại học sĩ, còn có một Dương tiểu học sĩ.
Tiểu thư kia thấy tỳ nữ cười hì hì, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì mà Đại học sĩ với tiểu học sĩ, nói chuyện đừng quanh co lòng vòng như thế.
Tỳ nữ nọ le lưỡi, thấp giọng nói:
- Dương tiểu học sĩ chính là Dương lang trung, chúng ta hôm nay tới Dương gia.
Tiểu thư nghe ba chữ "Dương lang trung", không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nói:
- A! Thì ra Dương lang trung là công tử của Dương đại học sĩ, là hồi thứ nhất ta nghe được điều này.
Tỳ nữ cười nói:
- Dương lang trung chưa bao giờ khoe khoang gia thế, tiểu thư không biết là phải. Chúng ta mau nhanh đi! Chớ nên tới trễ.
Tiểu thư kia ừm một tiếng, nàng kinh ngạc nhìn mình trong gương, chỉ cảm thấy khuôn mặt bản thân trở nên xa xôi, nhất thời có cảm giác xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui